KHUYNH QUỐC NƯƠNG TỬ TA TỪ NƠI KHÁC ĐẾN


Hải Vệ, Lưu Học Nghĩa, Hồ Tử, thế tử C ung Dịch Hoàng vốn là bằng hữu.

Một hôm hoàng cung tổ chức hội xuân đi săn.

Họ nghiễm nhiên là đứng nhất, một vòng quanh khu rừng đến chiểu tối xe ngựa kéo đã chất đầu con vật, hươu nai, thỏ rừng, chim chóc.
Lưu Học Nghĩa cưỡi ngựa sải bước, cao hứng:
- Thế tử, chắc chắn đội ta sẽ thắng.
Hồ Tử đi ngay phía sau cũng gật gù:
- Chưa còn gì, chúng ta nhiều vậy cơ mà.
Tiếng cười nói của nam nhân trên đường, khuôn mặt ai ai cũng tuấn tú sáng sủa.

Bỗng đâu một bụi cây phát ra tiếng động, họ im bặt.

Cung Dịch Hoàng thân thủ nhanh lẹ giương cung lên.

Tưởng rằng lại được con thỏ nào, ai ngờ nghe tiếng kêu của nữ nhân thì hốt hoảng.

Bốn người đi xuống xem xét, một cô nương xinh đẹp nằm phía sau bụi cây, mũi tên vừa bắn ghim thẳng sau lưng.

Không nghĩ ngợi nhiều, Cung Dịch Hoàng cởi áo ngoài khoác lên rồi ôm lấy cô về doanh trại.

Hồ Tử là thái y, sau khi băng bó vết thương cho cô xong thì hơi lo sợ:
- Nhỡ cô ta không chết chứ?
Hải Vệ cười nhạt:
- Không phải tại nàng ta sao? Khu vực săn ấy sao lại có nữ tử.
Lưu Học Nghĩa đứng bên cạnh gật gù:
- Rõ ràng là cố ý.
Cung Dịch Hoàng đứng cạnh giờ mới lên tiếng:
- Các người ở lại đi, ta về cung trước.

Phụ hoàng hỏi thì bảo ta không khoẻ.
Nói rồi y đi vào ôm lấy nữ nhân kia trở về, trước khuôn mặt ngơ ngác của ba người.
Nào ngờ nữ nhân ấy lại dần dần bước vào làm đảo lộn cuộc sống của họ.
Đinh Y Hân và Cung Dịch Hoàng có tình ý với nhau, ai cũng biết.


Nhưng đâu ai ngờ được Lưu Học Nghĩa cũng si tình không kém gì thế tử.

Nhưng hắn chọn cách im lặng đứng phía sau bảo vệ cho nữ nhân mà mình yêu.
Đến khi Cung Dịch Hoàng đăng cơ, lập hoàng hậu là Ngô thị.

Đinh Y Hân vốn cùng hắn ân ân ái ái trước kia chỉ xứng làm quý phi.
Năm thứ hai đăng cơ Ngô hoàng hậu hạ sinh thế tử, được đắc sủng.

Quyền lực trong tay bà ta ngày một lớn, trăm phương nghìn kế loại bỏ gai trong mắt.

Đinh quý phi không ngoại lệ, nhưng vì nàng có bọn họ bảo vệ nên không làm gì được.
Đến khi Đinh Y Hân năm thứ tư sinh được tam hoàng tử.

Hải Vệ vào cung dạy dỗ nhi tử hoàng thất, cũng để bảo vệ hai mẹ con chu toàn.
Mười năm sau, tiên đế đưa lệnh nhốt vào lãnh cung.

Đinh quý phi bị hoàng hậu ép chết, Hồ Tử cũng vì đó mà liên luỵ hi sinh.

Chỉ còn hai người ở lại cúi đầu xin tha cho hai đứa bé vô tội.
Cung Dịch Hoàng coi như cũng còn nhân tính, nhanh chóng sai người xây phủ đón hai hoàng tử ra khỏi cung.
Trước đó khoảng hai năm, Đinh quý phi như biết rằng mạng mình sắp tận.

Đã nhờ vả hai người truyền đến người sau này nâng khăn sửa túi cho con trai mình.
Cho nên, quyển sách này được lão Anh quốc công dùng cả đời viết lại.
" Ta một đời chìm đắm trong tình yêu này, phải
Nguyệt Lam rút một bức thư ở cuối trang ra, cả người run lẩy bẩy.
Hoá ra cô biết xuyên không là do Đinh quý phi và lão Anh quốc công, bà đã tạo cánh cổng là quyển truyện kia.

Còn chìa khoá mở cánh cổng đó chính là số mệnh.

Thì ra số mệnh của cô là trở về đây giúp Cung Dịch Nguyên Cố.
" Có lẽ con đọc những thứ này chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm.

Đúng vậy, ta biết con xuyên không rồi, và ta cũng thế.


Chắc rằng con cũng đã biết gần hai mươi năm ta sống ở đây như thế nào rồi chứ? Ta là người hiện đại, có thể con không biết rằng ta là con gái của đại tướng họ Đinh Thượng, mẹ ta thì là Huyên Ngân.

Ta biết con sẽ đến, nên ta hi vọng con sẽ đi đúng đường giúp đứa bé này không dính phải sai lầm.

Thực ra ta vẫn chưa nói cho ai biết, cha đứa bé vốn không phải Cung Dịch Hoàng, mà là Lưu Học Nghĩa.

Ta và chàng yêu nhau, nhưng bị tên cặn bã kia uy hiếp.

Một là ta theo hắn, hai là chàng chết.

Còn cách nào nữa đâu, nên xin con hãy hiểu tâm nguyện cuối cùng của ta.

Sức lực cuối cùng ta dành để tìm kiếm cô gái là con.

Dù có sao đi nữa, ta vẫn hi vọng con và Hạo Lâm bình an."
Cô như muốn ngất tại chỗ, chuyện này rối rắm như vậy sao? Thì ra phía sau câu chuyện này nó lại đen tối đến như vậy.

Người con gái bất hạnh ấy đã chết, đến nỗi không thể nhìn thấy gia đình mình.

Yêu không được, hận không được, thoát khỏi không được.
- Đinh Y Hân, họ Đinh Thượng? Đinh....!Thượng.
Là người con gái mất tích hơn ba mươi năm của nhà Đinh Thượng.

Hèn gì mà cảnh sát vào cuộc lùng sục khắp nơi mà không thấy bóng dáng.
Nếu nhà Đinh Thượng biết chắc chắn sẽ buồn lắm, con gái độc nhất vô nhị đã mất ở nơi này.
Không kìm lòng được mà cô khóc nấc lên, không có gì mà trên đời không thể xảy ra.
- Tam tẩu.

Tẩu không sao chứ?
Nhậm Anh nghe tiếng khóc phía trong thì lo lắng gõ cửa.

Cậu nghe Hồng Nah kể từ lúc trở về từ nhà của Hải Vệ tiên sinh đến giờ đã không ra khỏi phòng.


Cũng đâu có ngốc để tam tẩu có chuyện gì được, như thế Cung Dịch Nguyên Cố về sẽ treo ngược cành cây mất.
Khả Nguyệt Lam lau nước mắt, nói vọng ra:
- Không sao, ta chỉ đọc tiêu bản nên hơi xúc động.
Nhậm Anh đứng phía ngoài thở dài:
- Tẩu đừng có để tâm trạng tồi tệ, không tốt cho đứa bé.

Ngươi, lại đây.
Một nô tỳ đi ngang qua bị cậu vẫy lại:
- Mang bữa tối cho tam vương phi.
Nô tỳ nhanh nhẹn nhận lời rồi lui xuống, cậu quay vào nói:
- Nếu không có chuyện gì thì đệ về nhé.
Vẫn theo lối cũ về Thanh Thuận viện, mới vào phòng rót nước, thì Hồng Anh tông cửa vào:
- Mèo hoang nhỏ, ngươi là ma à?
Hồng Anh cầm lấy tay hắn, nức nở:
- Cửu cửu, ta.....!ta sắp chết rồi.
Nhậm Anh nghe cô nói thế thì cau mày:
- Ngươi làm sao?
Cô nấc lên vài cái, rồi nói tiếp:
- Ta.....!ta bị chảy máu.
Cậu xoảng hồn, vội vàng xem xét chân tay cô, sốt sắng:
- Sao? Ngươi chảy máu ở đâu? Nghiêm trọng không?
Hồng Anh lại khóc lớn lên, uỷ khuất:
- Phía dưới ta chảy máu, trước giờ chưa bị gì cả tự nhiên lúc nãy liền chảy máu.

Ta không dám nói với mỹ nhân tỷ tỷ sợ tổn hại sức khoẻ.

Cửu cửu, làm sao đây? Ta sắp chết rồi.
Nhậm Anh luống cuống không biết dỗ dành như thế nào:
- Ngươi nín, đừng là ta hoảng, nín đi rồi nói xem.
Cô ép dòng nước mắt vào trong, cúi xuống cởi đai áo:
- Ta cho ngươi xem, chảy nhiều máu lắm.
Nhậm Anh như nhận ra gì đó, liền vội vã lùi về phía sau, đưa tay che mắt:
- Ngươi....!ngươi......!mèo hoang nhỏ, ngươi đừng có làm xằng bậy.

Đừng cởi, ta biết, ta biết rồi.
Hồng Anh dừng tay, thấy hắn vậy thì lại khóc:
- Ngài biết ta sắp chết rồi sao? Huhu, làm sao đây, ta còn chưa uống rượu mơ má đào với mỹ nhân tỷ tỷ nữa.
Nhậm Anh bất bình thường, cả mặt đỏ lên, quát:
- Ngươi im coi nào.


Đi theo ta.
Hồng Anh bị quát cũng chỉ dám thút thít, hai người rời Thanh Thuận viện đến Đoản Bạch viện.

Cô liền kéo tay hắn lại:
- Đừng nói với tỷ ấy.
Cậu chậc lưỡi, gõ cửa phòng của Khả Nguyệt Lam:
- Tam tẩu, có chuyện.
Nguyệt Lam mở cửa ra, hỏi:
- Chuyện gì thế?
Nhậm Anh đẩy Hồng Anh lại, tức giận:
- Tỷ quản con mèo hoang này cho tốt, đừng có khi không chạy đi làm loạn.
Nói rồi lại đùng đùng trở về, Nguyệt Lam ngơ ngác quay lại hỏi:
- Muội làm gì đệ ấy?
Hồng Anh lại khóc lớn:
- Mỹ nhân tỷ tỷ, muội....!sắp chết rồi.
Sau khi nghe kể đầu đuôi câu chuyện, cô cười phá lên:
- Hồng Anh ngốc, làm sao mà lại kể chuyện đó cho nam nhân nghe.

Đệ ấy tức giận là đúng rồi.
Hồng Anh không hiểu, bĩu môi:
- Tỷ còn nói như vậy, muội sắp chết rồi.
Nguyệt Lam hắng giọng:
- Không có chết đâu, đó là dấu hiệu cho biết muội thành thiếu nữ rồi.

Đó là nguyệt sự, có nghĩa là muội có thể sinh con được rồi.

Không cần lo đâu, sau vài ngày là hết.
Hồng Anh ngây ngốc chỉ gật đầu.

Sau khi nghe cặn kẽ rồi mới thở phào nhẹ nhõm trở về.
Nhậm Anh vừa đi về vừa lẩm bẩm:
- Nữ nhân ngu ngốc, ngay cả cái đó cũng không biết.

Còn muốn c ởi đồ trước mặt ta, thật là ngu ngốc.
Một nam nhân mười tám mười chín tuổi như cậu còn biết nó là cái gì.

Ấy thế mà lại dám dày mặt đến la lối rằng mình sắp chết.

Cũng may là gặp người như cậu, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta khi dễ..


Bình luận

Truyện đang đọc