KHUYNH QUỐC NƯƠNG TỬ TA TỪ NƠI KHÁC ĐẾN

Trúc Sơn viện được Di nương và Phụng lão săn sóc rất tốt. Đến nỗi mà gia cầm ở đây xém xíu là thành thú cưng luôn rồi. Gà vịt rất biết phép tắc, lạch bạch cục tà cục tác đi theo từng đàn, nhởn nhơ đi dạo. Quy gặp lại Khương như cố hữu lâu rồi không thấy mặt, mừng quýnh lên, kéo nhau ra bìa rừng trúc thoả mãn vui đùa. Trúc Sơn viện cũng ổn thoả, Di nương và Phụng lão cũng trở về nhà. Tại vì con trai của bà, tức là bố của Tiểu Tán đã về, sửa sang lại căn nhà nhỏ ở thị trấn. Hôm nay hắn đến đón gia đình, không quên cúi đầu cảm ơn Cung Dịch Nguyên Cố đã cưu mang.

Căn viện lại vắng bóng người, Tình Quân và Viễn Thần đưa họ đến nơi cũng đã rời đi. Nơi này cũng chỉ còn hai người với đám con vật.

- Quy, không được bắt gà nữa.

Nguyệt Lam đang nấu ăn trong bếp thì nghe tiếng gà quang quoác phía sau nhà, ngẫm là con sói xám chết tiệt kia lại bắt gà nên la lớn lên. Quy đang nằm nghịch tuyết ngoài sân với Khương nghe gọi liền lò đầu vào cửa bếp. Cô thấy nó thì ngạc nhiên:

- Ngươi ở đây? Vậy ai bắt gà của ta?

Quy hơi nghiêng cái đầu lớn, gương mặt hết sức đần độn, rất mắc cười. Cô nhận ra gì đó, liền đặt cái vá múc canh xuống, chạy ra phía sau xem. Một cái bóng màu cam vụt qua, một con cáo trên miệng còn ngoặm con gà mái mơ.

Mẹ kiếp, đàn gà chăm bẵm mãi mà nó nỡ lòng nào bắt luôn con béo tốt nhất cơ chứ.

Con cáo nhanh nhẹn vọt ra tường rào, người nó cũng không lớn lắm, mà còn tham lam bắt con gà to nhất chuồng. Có chút nặng nên khi tiếp đất hơi loạng choạng. Nguyệt Lam liền vỗ Quy:

- Đuổi theo, lấy lại con gà, nhưng đừng cắn con cáo.

Quy hiểu ngay, thân hình to lớn của nó liền chắn ngang đường trốn. Con cáo phát hoảng chạy tới chạy lui, bất quá nó thả con gà trong miệng ra, vồ lên người cô. Nguyệt Lam giật mình đưa hai tay lên che mặt theo phản xạ, nhưng cũng may nó chỉ hù doạ để kiếm đường chạy. Cái bóng con cáo tinh ranh vọt ra sân trước rồi ra đến cổng. Quy cũng không chịu bỏ cuộc mà đuổi nó vào tận rừng trúc.

- Quy, không được đi.

Nguyệt Lam chạy theo hét lên, nhưng đã muộn, cái thân hình to lớn của con sói xám kia đã luồn lách vào tít trong rừng.

- Sao vậy?

Cung Dịch Nguyên Cố đi ra thị trấn trở về, thấy cô chuẩn bị vào rừng trúc thì hỏi. Nguyệt Lam liền nói:

- Quy chạy vào đó rồi, nó đuổi theo một con cáo.

Y thở phào, còn tưởng cô lén hắn mà rời đi.

- Chạy vội đi đâu mà không chịu khoác thêm một lớp áo thế? Nhỡ cảm lạnh thì sao?

Cô vẫn đang còn bực tức vụ con cáo trộm mất con gà mái to nhất trong chuồng. Khẽ bĩu môi nhắc lại:

- Có một con cáo vào trộm gà.

Cung Dịch Nguyên Cố phá lên cười, y xoa xoa đầu cô:

- Nấu cơm chưa?

- A!

Nhắc mới nhớ đến, nồi sườn hầm rau củ trong bếp vẫn đang sôi. Ba chân bốn cẳng lao vào nhà, chạy xuống bếp. Cung Dịch Nguyên Cố lắc đầu hết nói nổi, đi từ từ, trong nhà phát ra tiếng ai oán của cô:

- Aaaa! Sắp cháy rồi, aaaa! Thịt của ta.

Cũng may cứu chữa kịp thời, ngoài thịt hơi nhũn thì không có gì, hên chưa bỏ rau củ vào. Buổi trưa nhanh chóng qua đi, sau khi y rửa bát sạch sẽ thì ra giàn nho với cô. Giàn nho xanh mướt, có những chùm nhỏ li ti đang lớn. Phía dưới là một cãi ghế mây tròn xinh đẹp, còn có cả miếng đệm lót ấm áp. Nguyệt Lam cuộn tròn trên ghế nhìn cây hoa màu sắc trong tuyết trắng. Trên tay cầm một ly trà ấm, nhìn rất thư dãn.

Y lấy ly trà đặt qua bên cạnh, bế cô ngồi lên đùi, còn chính mình thì ngồi trên ghế. Hai tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô:

- Thoải mái không?

Giọng y ấm áp phía sau truyền đến, Nguyệt Lam thoả mãn gật gầu, lim dim mắt muốn ngủ:

- Ừm! Rất thoải mái luôn.

- Vậy hôn ta một cái.

Cô ngoan ngoãn quay lại, đặt lên môi y một nụ hôn. Cung Dịch Nguyên Cố nhân cơ hội ghì lấy cổ cô, trao lại nụ hôn mãnh liệt. Dây dưa một hồi, y rời môi, kéo theo một sợi chỉ bạc, khẽ khẩy nhẹ lên mũi cô một cái:

- Thật muốn gi3t chết nàng.

Mặt Nguyệt Lam đã phiếm hồng, cô dựa vào ngực hắn, hừ một tiếng.

- Ta đưa nàng đi uống thuốc.

Y không để cô đặt chân xuống đất, bế cô bằng một tay vào nhà bếp, lấy siêu thuốc vừa đun rót một bát thuốc. Thổi cho nguội bớt rồi đưa cho cô uống, sau đó lại cho thêm một viên kẹo. Sau đó lại bế về phòng đặt lên giường ngủ.

- Bảo bối ngoan quá.

Chết rồi, hình như dạo này được sủng cái ỷ lại rồi. Chỉ muốn suốt ngày bám lấy y không buông, thật là không có tiền đồ mà.

Nguyệt Lam khẽ thở dài, viên kẹo đường trong miệng được cái lưỡi đưa qua đưa lại hai bên má. Cung Dịch Nguyên Cố ngồi ở bàn thấy cô nằm trên giường nghĩ mông lung thì liền ngoắc tay:

- Nguyệt Nhi, lại đây.

Cô rời giường, đi lại sà vào lòng, bàn tay nhỏ đưa lên sờ cằm y, ram rám chân râu. Không nhịn được mà lại sờ xuống dưới, nơi yết hầu nhô lên. Cung Dịch Nguyên Cố cứng người, để yên cho cô làm loạn, ánh mắt khẽ hiện ý vui.

- Hạo Lâm, yết hầu của chàng lớn quá.

Cô khẽ cảm khái, ngón tay cứ lăn qua lăn lại " quả táo" trên cổ người kia. Y cũng khẽ nuốt nước bọt, cả người bừng bừng phấn chấn.

Nguyệt Lam thích thú, vươn người lên chọc chọc vào cổ y. Cô nhớ lúc ở hiện đại, có một lần đã thử đụng vào yết hầu của Lam lớn. Làm cho anh đang nằm ngủ trên ghế sô pha mà phải giật mình tỉnh dậy. Sau đó khỏi nói, cô bị mắng cho té tát, Lam lớn còn không thèm cho cô đến gần mấy ngày liền.

Không dấu được sự tò mò, cô hỏi:

- Chàng không có cảm giác gì sao? Ta nghe nói không được chạm vào yết hầu của nam nhân.

Giọng của Cung Dịch Nguyên Cố cũng đã khàn khàn. Hay tay đang vòng qua ôm lấy lưng cô, y thở dài:

- Đúng là không được chạm.

- Tại sao?

- Tại vì......

Nguyệt Lam bất thình lình bị đ è xuống dưới nệm sàn. Chưa kịp phản ứng thì thân thể lớn kia đè lên trên, cả người y nóng rực, cách mấy lớp vải dày cô vẫn cảm nhận được cái kia chọc chọc vào bụng.

Cung Dịch Nguyên Cố cúi xuống tai cô, lời nói mang theo hơi thở thổi vào tai gáy:

- Khiến người khác sinh ra h@m muốn.

Nguyệt Lam muốn tự chôn mình xuống 7749 lớp đất. Đã già cái đầu rồi mà chuyện này còn không biết, đúng là quá quê độ luôn. Cô rụt cổ lại, nghiêng đầu tránh né, hai tay chống lên ngực y tạo khoảng cách:

- A! Ta sai rồi, sai rồi.

Dạo này ở Trúc Sơn viện không còn ai nên hai người quá đỗi phóng túng. Cung Dịch Nguyên Cố bình thường cao lãnh, tĩnh lặng thế thôi, nhưng lên giường là không khác gì dã thú. Mỗi lần như thế Nguyệt Lam tưởng chừng như mới cưỡi ngựa chạy mười vòng Tây Sơn.

Y cũng biết chừng mừng, biết cô sức chịu đựng có giới thiệu (:>) nên chỉ có lăn qua lăn lại, cắn m*t cho thoả d*c vọng.

Nguyệt Lam cả người nằm trên đống y phục bị cởi, chịu đựng những trận đùa bỡn của y. Thật sự dạo này bị lão công này huấn luyện cho trở thành nương tử d@m đãng rồi. Mới chạm nhẹ vào người một chút thôi mà cả người như lầy lội trong vũng nước

- Nương tử hư quá đi.

Cô bĩu môi làm nũng, đôi mắt đã mụ mị đi. Không nói gì cả, cứ phó mặc cho y thích làm gì thì làm. Lăn lộn một hồi lâu, Cung Dịch Nguyên Cố mới thoả mãn đưa cô lên giường. Nhìn nữ nhân như hoa như mộng nằm trong lòng, y cười nhẹ. Nhưng nụ cười cũng mau chóng biến mất.

Hi vọng sau này chúng ta vẫn có thể như vậy. Ta tìm được nàng rồi thì mãi mãi ở cạnh nhau, không bao giờ rời xa nữa.

--------

Tuyết Gia: Liên tiếp hai chương cho ngọt chết mấy người!

Bình luận

Truyện đang đọc