KỊCH BẢN TRỌNG SINH CỦA ẢNH ĐẾ


Trong những ánh mắt này có sự đau lòng, có sự tò mò, thậm chí còn có cả thương hại.
Bất kể nói thế nào, thì đây cũng không phải chuyện đáng tự hào gì cho cam.

Mặc dù đúng là cậu là người bị hại, nhưng dưới cái nhìn nghiêm khắc của công chúng, đại khái cậu sẽ trở thành một người có hình tượng yếu thế.
Trình Gia Mục không khỏi thở dài một tiếng, vì ngoại hình này mà đời trước cậu đã bị gọi là ‘Viên mỹ nhân’.

Rõ ràng là một người đàn ông có nội tâm mạnh mẽ cỡ này, lại luôn bị dân mạng trêu chọc.

Đời này cậu muốn xây dựng hình tượng một người đàn ông vĩ đại, kết quả lại biến thành ‘quần thể yếu thế’.
Người như vậy mà đứng chung với Hoắc Dật, sợ là đời này sẽ không có cách nào chuyển mình được nữa.
Hoắc Dật lại không biết trong đầu cậu đang ngổn ngang đống suy nghĩ linh tinh, vẫn nói chuyện điện thoại với anh trai mình.

Âm thanh trầm ổn lại thanh thoát của Hoắc Xuyên truyền tới từ đầu bên kia: “Thế nào rồi tiểu Dật, hiệu suất làm việc của cấp dưới nhà anh không tồi chứ?”
Hoắc Dật nhàn nhạt nói: “Quá chậm.”
Hoắc Xuyên ở đầu bên kia không khỏi giật giật khóe miệng, thế mà còn kêu chậm, chuyện này còn khó hơn cả mò kim đáy biển đó biết không? Anh phải tốn nhiều công sức như thế mới có thể tìm ra gã đàn ông biến thái kia!
Cơ mà dù sao vẫn phải cảm ơn hai người Khương Tư Thuân và Tiết Vũ.

Nếu không phải nhờ họ liên hệ với gã, thì anh cũng không thể tìm ra người nhanh như vậy.
“Đúng rồi, hai người họ có động tĩnh gì không?” Hoắc Xuyên hỏi.
Hoắc Dật đáp: “Yên tâm đi, em đã cho người theo dõi chặt chẽ rồi, chúng có động tĩnh một cái là ta sẽ có trò hay để xem ngay.”
Hoắc Xuyên nói: “Vậy là tốt rồi, cậu nhóc kia ra sao rồi? Gặp nhiều chuyện như vậy, tâm trạng của thằng bé có ổn không?”
Hoắc Xuyên đã quen miệng gọi Trình Gia Mục là ‘cậu nhóc’, Hoắc Dật cũng lười chỉnh lại nên chỉ nói: “Tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi, chuyện này còn phải cảm ơn anh.”
Hoắc Xuyên nghe xong liền có cảm giác mình đang nằm mơ giữa ban ngày: “Em còn biết nói cảm ơn! Từ nhỏ tới lớn em chưa từng nói với anh một tiếng ‘cảm ơn’ nào, vậy mà lại vì tiểu tình nhân… Chậc chậc, đúng là gả em trai đi cứ như tát nước ra ngoài vậy.”
Hoắc Dật lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì em tắt máy đây.”
Hoắc Xuyên vội nói: “Khoan khoan khoan, em không muốn biết phản ứng của cha mẹ thế nào sao?”
Dừng một lúc Hoắc Dật mới hỏi: “Phản ứng gì?”
Thấy dáng vẻ cố tình trấn định của em trai, Hoắc Xuyên lại không nhịn được mà cười cười, nói: “Nói thật, lúc vừa nghe nói Trình Gia Mục có loại ‘ảnh chụp nhạy cảm’ kia, cha đã tức điên.

Lẩm bẩm nói rằng nhất định thằng bé có vấn đề, không phải đứa nhỏ đứng đắn gì, nhưng đã bị anh sống chết ngăn lại.


Sau này khi chân tướng đã rõ ràng, mẹ đã khóc như mưa, nói rằng đứa nhỏ này sống quá khổ cực, nói chúng ta phải đối xử với thằng bé thật tốt.

Mẹ còn bảo em có thời gian thì đưa thằng bé về nhà đi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt Hoắc Dật cũng ôn hòa hơn hẳn, nhưng cũng chỉ nói lại một chữ ‘tốt’.

Đối với kiểu tích chữ như vàng này của em trai, Hoắc Xuyên đã tập mãi thành quen, thông báo tình hình xong liền thỏa mãn cúp điện thoại.
Thực ra phần diễn cho bộ phim ‘Lệ Minh Châu’ này cũng không còn nhiều, chỗ còn lại chủ yếu là của nhóm diễn viên phụ, mà cũng quay gần xong rồi.

Chỉ tại hai nhân vật chính thường xuyên xin nghỉ phép, cho nên mới dư lại một vài cảnh của hai người họ.

Nhưng phần khó khăn nhất chính là đoạn khảo nghiệm tình cảm thì đã quay xong rồi, cho nên phần sau có thể nói là tương đối đơn giản.
Cũng bởi vì Trình Gia Mục đã trở lại, nên bầu không khí hiện tại ở đoàn làm phim cũng thoáng buông lỏng.

Tống Thần cảm thấy, loại phim này cả đời chỉ cần quay một lần là đủ.

Đúng là tra tấn lẫn nhau mà, từ việc tuyển diễn viên cho đến đầu tư rồi quay chụp, cả quá trình đều gặp phải khó khăn trắc trở không ngừng.
Cho dù có quay được một bộ phim thật tốt, thì có khi mình cũng sẽ giảm thọ mất mười năm.

Hắn biết làm việc tốt thường gian nan, cũng chỉ có thể hy vọng bộ phim này sẽ được người xem tiếp nhận.

Mong nó sẽ được mọi người yêu thích, lại nhận được lời khen từ phía nhà phê bình điện ảnh.

Đồng thời còn có thể xuất hiện trong chương trình trao giải, sự kiện quan trọng của ngành phim.
Nếu quả thực có thể quay được bộ phim cỡ này, thì coi như thành tựu đời này của hắn đã đạt tới đỉnh điểm rồi.

Sau mấy tháng quay phim vất vả, rốt cuộc cũng đã có thể thuận lợi đóng máy.

Bây giờ việc cần nhất chính là nhận được giấy phép công chiếu, cũng như vấn đề sắp xếp xem khi nào thì lên sóng.
Nhiệm vụ lớn nhất trước mắt chính là phải làm sao để vượt qua vòng xét duyệt.


Tuy nhiên đây cũng không phải vấn đề mà Trình Gia Mục cần nghĩ tới.

Sau khi đưa vào hậu kỳ, những cảnh quay đó sẽ được cắt ghép, chỉnh sửa rồi cải biên, đợi xong rồi sẽ đưa đến Tổng cục để chờ xét duyệt.
Trình Gia Mục tự cho mình một kỳ nghỉ không dài cũng không ngắn.

Cậu vừa mới nghỉ ngơi thì Doãn Khang Hòa đã ôm về đủ loại kịch bản phim, có cả kịch bản phim truyền hình và quảng cáo, ý đồ chờ Trình Gia Mục đến chọn lựa.
Kỳ thực những thứ mà hắn chọn đã trải qua một lần sàng lọc rồi.

Một số phim có chất lượng kém hoặc là phong cách không ổn đều đã bị loại trừ.

Hiện giờ nghệ sĩ nhà mình đã trải qua vô số chuyện, độ nổi tiếng cũng vô cùng cao.

Hơn nữa từ khi cậu ra mắt tới nay, ngoại trừ bộ phim truyền hình đầu tiên thì hai bộ còn lại đều hợp tác với đạo diễn cao cấp nhất trong nước.
Có những ngoại lực này tác động, lại cộng thêm thực lực của chính cậu, Trình Gia Mục không nổi tiếng mới là lạ.

Huống hồ, mặc dù danh tiếng của vị đạo diễn đầu tiên cậu hợp tác không tốt lắm, thường xuyên bị người ta mắng là quay nát bản gốc, thế nhưng tỉ lệ người xem vẫn rất cao.
Cái này cũng khiến cho chủ đề về Trình Gia Mục từ khi ra mắt tới nay lọt top liên tục, như thể đang bật nút hack, tác phẩm cũng tới không ngừng.

Cho nên hiện tại giá trị con người của cậu cũng thuận nước đẩy thuyền mà đi lên.
Quả thực mỗi ngày Doãn Khang Hòa đều cười đến tít cả mắt, số vốn mà hắn cầm so với người đại diện khác đã nhiều hơn hẳn.

Lúc này hắn chỉ hận không thể dồn toàn bộ tinh lực lên người Trình Gia Mục, đưa kịch bản đến cho cậu.

Thậm chí ngay cả lão đại Đồng Hoài Cẩn của Gia Sang cũng bị bỏ qua một bên.
Ban đầu không có việc làm Đồng Hoài Cẩn còn cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy, người đại diện của mình đã dồn toàn lực chú ý lên người khác.

Đồng Hoài Cẩn bất mãn liền nghiến răng nói với Trình Gia Mục rằng, hắn sẽ cướp đại diện nhà mình về.
Trình Gia Mục ‘ha ha’ chế giễu hắn một chút, sau đó lại nói với Doãn Khang Hòa: “Đồng Hoài Cẩn nghỉ ngơi quá nhiều rồi, thậm chí anh ấy còn tìm tôi để nói chuyện, hy vọng có nhiều phim hơn chút.


Anh xem, có phải là không nên bơ ‘lão đại’ nhà ta lâu như thế không?”
Doãn Khang Hòa nghe xong đương nhiên hết sức vui vẻ, lúc trước Đồng Hoài Cẩn luôn phàn nàn rằng công việc của mình quá nhiều, không có thời gian nghỉ ngơi.

Lần này cho hắn nghỉ, nhưng lại bắt đầu ngại quá nhiều.

Thế thì phải tăng giá cho nghệ sĩ nhà mình ngay thôi!
Thế là Doãn Khang Hòa lại thuận tiện tìm cho Đồng Hoài Cẩn thêm mấy hợp đồng.

Đồng Hoài Cẩn khóc không ra nước mắt biểu thị: Về sau sẽ không tìm Trình Gia Mục phàn nàn bất cứ chuyện gì nữa, tên nhóc này nhìn thì rất lương thiện, nhưng mà khả năng chơi xấu cũng không kém nha!
Lúc chờ kết quả phim, Trình Gia Mục lại nhận được một tin tức tốt.

Người Hoắc Dật phái đi theo dõi Tiết Vũ và Khương Tư Thuân, đã đưa tới một tin tức kinh người.

Người gọi là ‘cảnh sát quần chúng’ lại lập công mới, tìm được minh tinh hít thuốc phiện.
Với chuyện này, Trình Gia Mục cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng khi nghe tin trong lòng cậu vẫn rộn lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lúc đó Tiết Vũ và Khương Tư Thuân đang ở trong nhà, cầm món ‘hàng’ mới nhất của bọn họ.

Vì gần đây mọi chuyện đều bất lợi, bắt nguồn từ khi Hoắc Dật phong sát hai người họ, sự nghiệp liền tuột dốc không dậy nổi.

Sau này chỉ nhận được chút quảng cáo hay đại diện nho nhỏ, khiến họ vô cùng khó chịu.
Một minh tinh nhỏ nhận làm đại diện cho nhãn hàng nhỏ, là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng một đại minh tinh mà chỉ có thể nhận mấy việc này, thì sẽ khiến người ta cảm thấy hắn đang lụn bại, không khỏi bị chê cười.

Vốn dĩ Tiết Vũ chính là kiểu người tự cao tự đại, vì sự nghiệp mà hắn còn không muốn biểu hiện bất cứ hành vi tình cảm nào với người yêu.

Khi ở bên Viên Mục đã vậy, giờ ở bên Khương Tư Thuân lại càng cẩn thận.
Giờ sự nghiệp mà hắn coi trọng nhất đã bị Hoắc Dật hủy hoại, sao có thể không tức giận? Cho nên khi Khương Tư Thuân đưa ra chủ ý muốn trả thù Trình Gia Mục, hắn cũng không phản đối.

Bởi vì đây là cơ hội duy nhất để hắn chạm tới địa vị và danh vọng một lần nữa.
Năm đó vì củng cố địa vị trong giới, duy trì sự nổi tiếng của mình, mà hắn thậm chí còn đáp ứng kế hoạch mưu sát Viên Mục của Khương Tư Thuân.


Huống chi đây chỉ là một Trình Gia Mục có dáng vẻ hao hao với anh mà thôi?
Vốn dĩ hắn cũng chẳng có tình cảm gì với Trình Gia Mục, chỉ có chút nhớ thương với ký ức về người xưa.

Hắn biết mình đã hại chết người ấy, nhưng khi nhìn thấy gương mặt giống với Viên Mục, phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải sợ hãi.

Hắn chỉ thấy như Viên Mục vẫn còn sống và đang đứng trước mặt mình.
Hắn muốn tiếp cận với Trình Gia Mục, dường như hắn cảm thấy chỉ khi tiếp cận được với cậu thì mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Bởi vì Trình Gia Mục chính là Viên Mục, còn đang sống.
Loại ảo giác này thật rõ ràng và chân thực.

Lần đó khi hắn ngồi ăn đối diện với Trình Gia Mục, cảm giác chân thực lại càng thêm mạnh mẽ.

Nhất là những động tác nhỏ hay đồ uống yêu thích của cậu, tất cả đều giống người kia như đúc.
Lúc cảnh sát phá cửa vào, hai người họ còn đang hít ma túy, mà trừ họ còn có bảy tám người trẻ tuổi khác.

Bình thường Tiết Vũ tuyệt đối sẽ không thiếu cẩn thận như vậy, thế nhưng đúng là gần đây tâm trạng của hắn quá tệ.

Rất nhiều người luôn miệng nói rằng, bản thân bị ép hít ma túy.

Nhưng khi bị áp lực lớn đánh tới, cơn nghiện sẽ càng thêm kinh khủng.

Mà loại chuyện này có càng nhiều người thì không khí càng high, cho nên hắn liền phóng túng một lần.
Nào biết vừa mới thử món mới, lúc thân thể còn như đang lọt trong sương mù thì cảnh sát đã phá cửa vào.

Khi đó hắn còn tưởng mình hít quá nhiều nên sinh ra ảo giác, nhưng khi bị còng tay lạnh lẽo còng lại, Tiết Vũ mới kịp nhận ra.
Khi Trình Gia Mục nghe được chuyện này lần nữa, Khương Tư Thuân và Tiết Vũ đã vào tù.

Thực ra cậu cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm, dù gì cậu cũng đã ở bên Tiết Vũ lâu như vậy.
Cậu từng thực lòng thích Tiết Vũ, thậm chí còn phát triển tới bước cuối cùng với hắn.

Cậu nguyện ý ở bên Tiết Vũ cho tới cuối đời, thậm chí ngay cả nhẫn cầu hôn cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Bây giờ nhớ tới, cậu còn không rõ rốt cuộc vấn đề giữa mình và Tiết Vũ đã xảy ra từ khi nào?


Bình luận

Truyện đang đọc