KIẾM TẦM THIÊN SƠN


Mùng chín tháng mười hai, đại cát.

Trời còn chưa sáng, toàn bộ Hợp Hoan Cung đã bận rộn công việc.

Sau khi Hoa Hướng Vãn hoàn toàn phong bế phù Song Sinh mà Tạ Trường Tịch để lại trên người mình thì thấy Linh Nam đang cầm đồ hôn lễ đến trước mặt Hoa Hướng Vãn.

Bộ đồ hôn lễ này thanh nhã hơn đồ hôn lễ bình thường rất nhiều.

Gấm đính trân châu, viền màu đỏ, vạt váy thêu loan phượng hòa minh, hai tay áo là tượng thần âm dương hợp hoan đối xứng giao thoa.

Hồ Miên trang điểm cho Hoa Hướng Vãn.

Ánh mắt Hồ Miên nhìn nàng chứa đầy ôn hòa: “Lần trước muội và Tạ Trường Tịch thành hôn, ta chưa trang điểm cho muội.

Lần này đùa giỡn, ngược lại còn được đền bù tiếc nuối.”
“Đây coi là tiếc nuối gì chứ?”
Hoa Hướng Vãn khó hiểu.

Hồ Miên cười cười: “Khi còn bé muội vẫn luôn nói với ta, chờ muội trưởng thành, thành hôn nhất định phải để ta trang điểm.

Muội quên rồi à?”
“Nhiều năm lắm rồi, thế mà tỷ còn nhớ rõ.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời này, nghĩ có chút buồn cười.

Ánh mắt Hồ Miên hơi tối lại, thay nàng vẽ mi xong, sắc mặt có chút ảm đạm: “Đáng tiếc Mẫn Sinh không còn.

Lúc trước ta còn từng nói với chàng ấy, nếu như muội thực sự không theo đuổi được Tạ Trường Tịch, ta và chàng ấy sẽ đi Vân Lai giúp muội trói Tạ Trường Tịch về.”
Hoa Hướng Vãn nghe Hồ Miên nói, lẳng lặng nhìn chăm chú vào con mắt trái của của nàng ấy, hỏi: “Nếu như Tần Mẫn Sinh còn sống, tỷ sẽ càng vui vẻ hơn đúng không?”
Hồ Miên chải búi tóc thay nàng, chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Chưa chắc! Nếu như chàng ấy sống, chuyện Hợp Hoan Cung có thể có liên quan đến chàng ấy, vậy còn không bằng chết đi.

Thật ra hiện tại cũng tốt...” Hồ Miên chọn trâm cài tóc cho Hoa Hướng Vãn: “Ít nhất chàng ấy đã chết rồi, ta cũng coi như...!không làm mọi người thất vọng.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, nàng nhìn bản thân trong gương đồng.

Chờ Hồ Miên trang điểm xong cho nàng, chuẩn bị xong, nàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Chân trời hửng sáng, đệ tử Hợp Hoan Cung đều đã chuẩn bị xong đứng ở ngoài cửa.

Linh Bắc đi lên trước, cung kính nói: “Thiếu chủ, thân thể sư huynh sư tỷ đều đã sắp xếp xong ở dưới pháp trận ở quảng trường.

Thẩm công tử cũng đã sớm chờ ở Ma Cung.

Chúng ta đi thẳng qua từ Truyền Tống Trận, tất cả đã chuẩn bị xong.”
Đại điển kế vị Ma Chủ và hôn lễ đồng thời cử hành, đây là việc trước kia chưa bao giờ có, cho nên quy trình cũng do Thẩm Dật Trần thống nhất sắp xếp một lần nữa.

Hoa Hướng Vãn gật đầu, lên tiếng nói: “Lúc nữa ngươi chọn một số đệ tử, theo sư phụ, tam cô cùng ta đi vào chung.

Linh Nam Hồ Miên đợi ở bên ngoài.”
“Vâng.”
Nghe nói như thế, Linh Nam vội lên tiếng: “Thiếu chủ, mang con đi cùng đi.”
Hoa Hướng Vãn quay đầu nhìn nàng ấy, thấy Linh Nam mím môi, ngượng ngùng nói: “Con...!Con muốn nhìn bọn họ trước.”
“Nhìn cái gì?”
Hoa Hướng Vãn hơi không rõ.

Linh Nam ngẩng đầu, đôi mắt giống Tiêu Văn Phong mang theo vài phần khẩn cầu nhìn Hoa Hướng Vãn: “Muốn nhìn phụ mẫu.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt.

Nàng lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Linh Nam với ngũ quan là sự kết hợp của Tiêu Văn Phong và Cầm Ngâm Vũ kia, muốn từ chối, nhưng lại có phần không cất nổi lên lời.

Linh Nam hơi tủi thân, đang muốn nói gì đó, lại thấy Linh Bắc vội vàng nói: “Thiếu chủ, ta che chở Linh Nam, người yên tâm.”
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn phải đồng ý: “Được rồi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn cất bước: “Đi thôi.”
Xuất phát từ Truyền Tống Trận ở Hợp Hoan Cung, tốn nửa canh giờ thì đến ngoài thành Ma Cung.

Lúc này toàn bộ cung thành đã do Hợp Hoan Cung, Minh Loan Cung và 100 vị đệ tử mà Thiên Kiếm Tông đưa tới kia điều khiển.

Thấy Hoa Hướng Vãn mặc váy tân nương đi ở phía trước, Tuế Văn ở cửa cung mím chặt môi, Trường Sinh bên cạnh kéo y một cái, nhỏ giọng nói: “Côn Trưởng lão đã nói rồi còn gì, nghe Thiếu chủ.”
Nghe nói như thế, rốt cục Tuế Văn mới cụp mi, miễn cưỡng dời ánh mắt đi.

Linh Bắc nhìn thấy cảnh này, giải thích: “Tần Thiếu chủ đang ở Minh Loan Cung kiểm kê nhân thủ, rất nhanh sẽ qua đây.”
“Ừ.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hồ Miên ở bên cạnh: “Sư tỷ, tỷ ở chỗ này tiếp ứng cho Vân Thường.”
“Được.”

Hồ Miên gật đầu, nàng ấy chần chờ chốc lát rồi bước lên phía trước, cầm tay Hoa Hướng Vãn: “A Vãn, Thiên Đạo đại cát,” Nàng ấy chậm rãi nâng mi, ánh mắt kiên định, nói lời tối nghĩa: “Hợp Hoan Cung, muôn đời dài lâu.”
Nghe lời này, ánh mắt Hoa Hướng Vãn bình ổn, nàng cầm tay Hồ Miên, nói: “Hợp Hoan Cung, muôn đời dài lâu.”
Nói xong, nàng chậm rãi buông Hồ Miên ra, xoay người, đối mặt với cửa cung màu son như máu tươi rót vào vạn năm của Ma Cung.

Nàng giơ tay lên vẫy vẫy, từng người xung quanh vào chỗ, trong cung truyền đến tiếng kèn lệnh, xa xa lầu cao vang lên tiếng chuông.

Sau ba hồi, Hoa Hướng Vãn giơ tay lên cầm kiếm, ngửa đầu nhìn thần tướng âm dương Hợp Hoan đang rũ mắt nhìn xuống ở chỗ cao cửa cung, cao giọng mở miệng: “Nhận thiên mệnh của người, chư Thần ở trên, Hợp Hoan Cung, Hoa Hướng Vãn, đến đây thụ phong!”
Cửa cung không nhúc nhích, hai thần tướng âm dương Hợp Hoan không buồn khổ không vui mừng lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.

Một lát sau, linh lực của Hoa Hướng Vãn trong nháy mắt tăng vọt, đánh về phía cửa lớn, thần tướng Hợp Hoan bùng sáng tựa như đang cản nàng.

Đây là bài kiểm tra của mỗi người đảm nhiệm Ma Chủ, cũng là bài kiểm tra cơ bản nhất.

Linh lực hai bên đối kháng, cuồng phong gào thét.

Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm cửa lớn ở phía trước, mãi đến cuối cùng, linh lực của nàng như sóng biển cuộn trào dâng lên cao, chợt đánh văng cửa lớn ra!
Rốt cục thần tướng Hợp Hoan mới ảm đạm, âm thanh nam nữ đan xen vang lên từ trong thần tướng: “Ngươi được thiên mệnh, có thể vào cung này.”
Nói xong, một luồng ánh sáng từ trước cửa cung chiếu đến chỗ cao tế đàn.

Trong ánh sáng, thảm đỏ trải ra, người của ba Cung bảy Tông chia ra đứng hai bên thảm đỏ.

Phía cuối thảm đỏ, bên trên tế đàn, một trụ đá hình vuông màu đen cao cỡ nửa người đứng lặng, Bích Huyết Thần Quân đứng bên cạnh trụ đá, mặc hoa phục gấm đính trân châu viền đỏ giống Hoa Hướng Vãn, đeo mặt nạ đen vẽ hoa sen vàng, ôn hòa nhìn Hoa Hướng Vãn ở trước cửa cung.

Ông ấy đưa tay về phía Hoa Hướng Vãn, âm thanh quanh quẩn ở quảng trường: “Đến đây.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.

Nàng cầm kiếm đi về phía trước.

Linh Nam, Linh Bắc dẫn đệ tử đi ở sau lưng nàng, trong ánh sáng của thần ban, bước trên thảm đỏ, dưới sự theo dõi của vạn người, một đường đi về phía trước.

Bạch Trúc Duyệt dẫn đám người Vân Cô, Mộng Cô, Ngọc Cô đứng ở trên cùng, nhìn Hoa Hướng Vãn chậm rãi đi tới.

Nàng bước trên bậc thang bằng đá bạch ngọc, đi lên con đường riêng chỉ có Ma Chủ mới có thể bước.

Khuôn mặt nàng từ lâu đã hết nét ngây ngô thời niên thiếu, đổi thành vẻ trầm ổn uy nghiêm trên khuôn mặt diễm lệ.

Mọi người theo bóng dáng của nàng, nhìn nàng đứng nơi đàn tế thần trêm cao, đặt tay lên tay của Bích Huyết Thần Quân.

“Lúc nào đưa Vực Linh cho ta?”
Hoa Hướng Vãn truyền âm cho ông ấy.

Bích Huyết Thần Quân nhìn trang điểm trên mặt nàng, chỉ nói: “Trang điểm của ngươi, hình như không tỉ mỉ như ngày thành thân với Tạ Trường Tịch.”
“Là Hồ Miên sư tỷ trang điểm cho ta.”
Hoa Hướng Vãn lạnh nhạt giải thích: “Lần trước là đệ tử chuyên phụ trách trang điểm.”
Hồ Miên dĩ nhiên là quan trọng hơn những người khác, Bích Huyết Thần Quân nghe vậy, có chút thoả mãn gật đầu, cuối cùng mới cho nàng đáp án: “Trước khi thành thân, lúc ngươi đúc lại huyết lệnh, đồng thời mở ra phong ấn, ta sẽ đưa Vực Linh cho ngươi, để chúng nó hợp làm một.”
Lúc đúc lại huyết lệnh Ma Chủ, trong huyết lệnh sẽ bao gồm tất cả tâm pháp truyền thừa của Ma Chủ đời trước.

Người kế nhiệm sẽ trong nháy mắt tăng mạnh thực lực, đây cũng là yếu quyết để Ma Chủ Tây Cảnh đời sau mạnh hơn đời trước.

Tâm pháp của Bích Huyết Thần Quân, tu vi của mẫu thân nàng, Hoa Nhiễm Nhan, hơn nữa với tư chất của bản thân nàng, trong nháy mắt buông Vực Linh ra, nàng lập tức sẽ đến trạng thái đỉnh phong của cuộc đời này.

“Sau khi mở Vực Linh ra, ngươi mở trận pháp làm Hợp Hoan Cung sống lại, nhỏ máu của mình vào trong trận pháp.

Chờ mọi người của Hợp Hoan Cung sống lại, Vực Linh phát hiện trên người bọn họ mang theo khí tức của ngươi, sẽ không làm tổn thương bọn họ.”
Bích Huyết Thần Quân an ủi nàng: “Ngươi có thể yên tâm.”
“Được.”
Hoa Hướng Vãn nhìn mọi người hành lễ trên quảng trường, lạnh nhạt nói: “Hành lễ đi.”
Trước khi thành hôn, Bích Huyết Thần Quân đã tìm bảy Tông một lần, tất cả mọi người biết hôm nay phải đồng thời tiến hành lễ thành hôn và đại điển nhậm chức.

Không ai dám hỏi Tạ Trường Tịch đi đâu, hôn sự của Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch xử lý như thế nào.

Hôm nay các tông đều là Bồ Tát đất sét qua sông(*), có thể an toàn qua được lần tranh đoạt Ma Chủ này là tốt rồi.

(*) Trích trong câu tục ngữ: “Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo”, dịch: Bồ Tát đất sét qua sông, chính mình khó giữ được.

Thế là lúc mọi người đang trầm mặc, lễ quan lấy ra một phần quyển trục, hát tụng lời chúc phúc một lần, sau đó dẫn hai người bắt đầu bái đường.

Tạ Trường Tịch nhập chủ Hợp Hoan Cung, cho nên theo quy trình thành hôn của Hợp Hoan Cung.

Mà hôm nay Bích Huyết Thần Quân cùng nàng lại là theo lễ chế bình thường, bắt đầu triều bái Thiên Địa.

“Nhất bái Thiên Địa.”
Hai người hướng về phía đông đồng loạt khom lưng.


“Nhị bái chư Thần.”
Hai người xoay người lại, cúi người bái thần âm dương Hợp Hoan ở phía trước cửa cung.

“Phu thê giao bái…”
Hai người xoay người lại, Bích Huyết Thần Quân nhìn nàng, không nhịn được cười: “Ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày, ta sẽ bái đường cùng ai đó.”
“Nếu ngài không muốn bái thì ta cũng không sao cả.” Hoa Hướng Vãn bình thản nói: “Đưa Vực Linh cho ta là được.”
“Ngươi nói như vậy, ta lại muốn bái cho xong.”
Nói xong, Bích Huyết Thần Quân cúi đầu trước, thành thật bái lạy.

Hoa Hướng Vãn lẳng lặng nhìn ông ấy, một lúc sau, nàng mới chậm rãi khom lưng theo.

Chờ hai người bái xong, lễ quan mới nói: “Thượng tế Thần đài… Đúc lại huyết lệnh, truyền thừa tâm pháp, được tiền bối chúc phúc!”
Nghe lời này, hai người nắm tay đi đến Thần đài cao cỡ nửa người ở phía trước.

Trên Thần đài là hình dáng một cái lệnh bài lõm xuống, Hoa Hướng Vãn nhìn kỹ trong chốc lát, chợt nghe Bích Huyết Thần Quân ở bên cạnh giải thích: “Bỏ huyết lệnh Ma Chủ vào, lại dùng máu của ngươi nhỏ đầy huyết lệnh.

Lúc huyết lệnh đầy máu, ngươi sẽ hoàn toàn mở ra phong ấn Vực Linh.” Bích Huyết Thần Quân vừa nói vừa đưa mắt nhìn nàng: “Một nửa Vực Linh ở chỗ ta sẽ tự động đi vào thức hải của ngươi, hợp thể với một nửa Vực Linh kia.

Lúc đúc lại huyết lệnh, ngươi sẽ kế thừa tất cả tâm pháp của ta, ngươi giết sạch người nơi nay, pháp trận của ngươi sẽ tự khởi động, cắn nuốt thân thể bọn họ, làm sư huynh sư tỷ của ngươi sống lại.”
Hoa Hướng Vãn cúi đầu nhìn Thần đài, không lên tiếng.

Bích Huyết Thần Quân thấy nàng bất động, không nhịn được cười rộ lên: “Do dự cái gì? Không phải hối hận rồi chứ? Không đành lòng lấy thế gian này đổi một đường sống cho Hợp Hoan Cung à?”
“Không có gì hối hận,” Hoa Hướng Vãn nghe lời ông ấy, lấy các mảnh nhỏ của huyết lệnh ra, đặt từng mảnh từng mảnh vào chỗ lõm xuống, hờ hững nói: “Năm đó, thế gian cũng không cho Hợp Hoan Cung một đường sống.”
Hoa Hướng Vãn nói xong, cắt lòng bàn tay, nàng nâng nắm tay lên, máu rơi vào bên trên huyết lệnh, sắc mặt bình tĩnh: “Chỉ cần Hợp Hoan Cung có thể tốt, những người khác, ta không thèm để ý.”
*** ***
Lúc Hoa Hướng Vãn lên Ma Cung, Tiết Tử Đan bị tiếng kèn làm cho giật mình tỉnh giấc.

Y giật mình một cái, từ một đống trong sách đứng lên, y lắc lắc đầu, có chút chưa tỉnh táo hẳn.

Y giơ tay lên che trán mình, có chút đau đầu.

Trong đầu y đều là mạch tượng của Hoa Hướng Vãn.

Thời gian gần đây, y luôn để ý chuyện này, nhất là theo thời gian Hoa Hướng Vãn tiếp nhận chức vụ Ma Chủ tới gần, mạch tượng này càng làm y ăn ngủ không yên.

Bất kỳ trực giác nào của tu sĩ cũng không có thể xem thường, y luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.

Mạch tượng của Hoa Hướng Vãn cực kỳ bình ổn, chỉ hơi cảm giác có chút khí hư, cũng không đáng lo ngại, nhưng tỉ mỉ xem kỹ lại thì cực kỳ hỗn loạn, hơi giống có thai, thậm chí là sắp sinh, hoặc là tình huống hỗn loạn khi tẩu hỏa nhập ma.

Mà nếu quả thật là có thai, vậy Hoa Hướng Vãn ít nhất đã mang thai tới chín tháng, điều đó không có khả năng.

Chín tháng mang thai, dù bụng có nhỏ nữa thì cũng phải lộ ra rồi, nên có chút ít dáng vẻ của người mang thai.

Nếu như là tẩu hỏa nhập ma, Hoa Hướng Vãn lại vẫn tốt...!
Tiết Tử Đan chống đầu, đau khổ lật sách cổ.

Quyển sách này là Côn Hư Tử mang từ Vân Lai tới, Tần Vân Thường tìm đến cho y.

Y cũng không trông cậy vào trong quyển sách này có cái gì, tùy ý lật chốc lát, đột nhiên phát hiện có một tờ dường như đã bị người ta xé mất.

Tiết Tử Đan vốn định đổi sang quyển khác, đột nhiên thấy trên phần giấy chưa bị xé, còn lại hai chữ “Giấu con”.

Trong ánh chớp vụt qua, y chợt nhớ tới mạch tượng của Hoa Hướng Vãn, y đột nhiên ý thức được một việc.

Ai nói mang thai thì nhất định phải mang thai? Ai nói mang thai thì nhất định sẽ có dấu hiệu? Thai nhi nhất định phải bị người ta phát hiện?
Nếu có người cố gắng ẩn dấu, phong ấn thai nhi chuyển dời đến những vị trí khác trong cơ thể mẹ, đó không phải là mạch tượng tẩu hỏa nhập ma à?!
Thế nhưng là ai, tại sao muốn ẩn dấu thai nhi...!
Thai nhi?
Tiết Tử Đan nghĩ đến từ này, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Thai nhi tồn tại ở cơ thể mẹ, hấp thu tất cả từ trong cơ thể mẹ.

Nếu như trong thân thể Hoa Hướng Vãn có một thai nhi, nếu có người cố gắng đẩy toàn bộ độc tố trong thân thể nàng vào trong cơ thể thai nhi, kịch độc trong thân thể Hoa Hướng Vãn sẽ hoàn toàn do thai nhi gánh chịu.

Thai nhi càng lớn tháng, vậy có thể hấp thu càng nhiều độc tố.

Nếu như hiện nay thai nhi này thực sự đã đến lúc sinh, vậy đã là một người hoàn chỉnh, có thể hoàn toàn hút hết độc tố trong thân thể Hoa Hướng Vãn, đi ra theo đường sinh nở.


Như vậy, cho dù Hoa Hướng Vãn có thả Vực Linh ra, cho dù tu vi đến điểm cao nhất, cũng sẽ không vì độc phát mà chết được.

Đến lúc đó, nàng bị Vực Linh khống chế, lấy tư chất của nàng, Vực Linh khống chế thân thể của nàng, thế gian sẽ không có ai có thể chống lại.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, người ẩn dấu thai nhi kia là ai, không cần nói cũng đã rõ.

“Không thể như vậy.”
Y vội vàng lên tiếng, để mình nhanh tỉnh táo lại.

Việc cần thiết là phải mau chóng báo việc này cho Hoa Hướng Vãn biết, nàng không thể bỏ phong ấn Vực Linh ra.

Một khi mở phong ấn Vực Linh ra thì không ai ngăn được Vực Linh nữa.

Y suy nghĩ một vòng những người lúc này có thể ở bên cạnh Hoa Hướng Vãn, vội liên hệ Linh Bắc trước.

Nhưng mà Linh Bắc không trả lời, rõ ràng cho thấy đã bị kết giới che giấu.

Y lại liên hệ đám người Hồ Miên, Linh Nam, liên lạc một vòng cũng không ai trả lời.

Y lập tức đứng dậy, đang muốn đi tìm người thì cửa bị một cước đá văng: “Ta đi uống rượu mừng đây.”
Tần Vân Thường đứng ở cửa, cột dây trên tay cho mình, thờ ơ nói: “Ngươi ở nơi này cho ngoan nhé, ta...”
“Ngươi nhanh đi ngăn cản A Vãn!” Tiết Tử Đan vội mở miệng.

Tần Vân Thường sửng sốt, chợt nghe Tiết Tử Đan nói: “Nàng ấy không thể mở phong ấn Vực Linh, trong bụng của muội ấy có đứa bé hấp thu tất cả độc tố của nàng.

Mở phong ấn Vực Linh ra, nàng ấy sẽ không chết, đến lúc đó không ai khống chế được nàng ấy đâu!”
Tần Vân Thường ngây ra nhìn Tiết Tử Đan.

Tiết Tử Đan nhìn Tần Vân Thường đứng đần ra đó, vội la lên: “Ta không liên lạc được ai.

Ngươi nhanh đi!”
Nghe tiếng quát này, Tần Vân Thường mới lấy lại tinh thần.

Nàng ta nắm dây cài trên tay, nghĩ về lời Tiết Tử Đan, chậm rãi nói: “Nếu nàng không thả Vực Linh ra, có phải Vọng Tú và tổ phụ ngươi đều không sống lại hay không?”
Lời này vừa ra, Tiết Tử Đan sửng sốt.

Tần Vân Thường nâng mi nhìn y: “Chúng ta phấn đấu 200 năm này, còn có ý nghĩa gì?”
Tiết Tử Đan bị nàng ta hỏi đến nghẹn lại.

Tần Vân Thường quay đầu, sắc mặt bình thản: “Ngươi đừng lo lắng.

A Vãn đã sớm có chuẩn bị.

Nếu như xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ giết nàng.”
“Ngươi giết thế nào?”
Tiết Tử Đan vội hỏi, Tần Vân Thường lạnh lùng nói: “Nàng cho ta một phù chú viết từ máu đầu tim, chỉ cần dùng là lập tức chết.

Bây giờ ta đi qua đó, tốt nhất ngươi ở yên đây.”
Nói xong, Tần Vân Thường cất bước.

Tiết Tử Đan nhìn bóng lưng Tần Vân Thường, cả đầu là câu nói Hoa Hướng Vãn nói với y ở đình viện sau khi độ kiếp kia, “Ta muốn sống”.

Khi đó nụ cười của nàng, ánh sáng trong mắt nàng, khiến y cảm nhận được rõ ràng, nếu như nàng có thể sống thì có lẽ nàng sẽ có cuộc sống thật tốt.

Nàng có người mình yêu, hôm nay trong bụng nàng, còn có một đứa trẻ...!
Nếu như không thả Vực Linh ra, đứa bé này sẽ có thể giữ được tính mạng của nàng, một đứa nhỏ căn bản không có tu vi gì, nó hấp thu tất cả độc tố của Hoa Hướng Vãn, chỉ cần không tu hành, nó vẫn có thể có cuộc sống khá dài.

Y có thể cứu đứa bé này.

Ý niệm này vừa lóe lên, dáng vẻ Hoa Hướng Vãn cười nói câu “Ta muốn sống” kia đan vào một chỗ với thần thái tổ phụ dạy y lúc còn nhỏ, y không nhịn được lên tiếng: “Nhưng bọn họ đã chết.”
Tần Vân Thường dừng bước.

Tiết Tử Đan đỏ khóe mắt, y run giọng: “Bọn họ đã chết hơn hai trăm năm, nhưng hôm nay Hoa Hướng Vãn vẫn sống, đứa nhỏ của nàng ấy cũng có thể sống.”
“Để Vọng Tú sống lại, cũng là nguyện vọng của A Vãn.”
“Nhưng nàng ấy cũng muốn sống!”
Tiết Tử Đan vội quát lên.

Y vọt tới trước mặt Tần Vân Thường, nắm lấy tay nàng, vội la lên: “Nàng ấy từng cầu xin ta, nàng ấy nói nàng ấy muốn sống tiếp.

Nàng ấy muốn giành lấy một đường sống.

Hôm nay nàng ấy có cơ hội, tại sao muốn vì người đã chết để người sống đi tìm chết?!”
“Vọng Tú không chết!”
“Hắn đã chết!”
Tiết Tử Đan hét lớn.

Y nhìn chằm chằm Tần Vân Thường: “Ngươi còn nhớ rõ dáng vẻ của hắn à? Ngươi còn nhớ rõ giọng nói của hắn à? Ngươi nói ngươi thương hắn, ngươi còn nhớ rõ cảm giác động lòng vì hắn, vui vì hắn, mừng cho hắn không?! Ngươi nhất định phải để hắn sống lại, rốt cuộc là thương hắn, hay là cố chấp?”
Tần Vân Thường không nói lời nào, nàng ta đỏ mắt, nhìn Tiết Tử Đan.

Tiết Tử Đan giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa, vội lên tiếng: “Nàng ấy có một đứa nhỏ, nàng ấy gả cho người mà nàng ấy thích.

Hiện nay người mà nàng ấy thích còn sống, còn đang suy nghĩ biện pháp cứu nàng ấy.


Tần Vân Thường, Trình Vọng Tú là người mà ngươi yêu, nhưng ngươi và nàng ấy là tỷ muội 100 năm, chẳng lẽ nàng ấy không phải người mà ngươi yêu thương? Cả đời này, ngươi chỉ có một người đàn ông à?!”
“Ngươi thì biết cái gì?” Tần Vân Thường nghe nói như thế thì nở nụ cười.

Nàng túm lấy y, nhìn y chằm chằm: “Cũng là bởi vì nàng là tỷ muội của ta, ta mới biết được, nàng muốn cái gì.”
“Ngươi nghĩ rằng ta là vì Trình Vọng Tú à? Đúng, ngươi nói đúng!” Tần Vân Thường rơi nước mắt: “Ta không nhớ rõ dáng vẻ của chàng ấy, ta cũng nhớ không rõ giọng nói của chàng ấy.

Thậm chí ngay cả lần đầu tiên chúng ta gặp mặt rốt cuộc là ở nơi nào, ta cũng không nghĩ ra nữa.

Nhưng ta biết một việc, A Vãn muốn chàng ấy sống lại.

Cho dù là chết, nàng cũng cam tâm tình nguyện muốn cho người của Hợp Hoan Cung sống lại!”
“Mà ta...” Tần Vân Thường nghẹn ngào nói: “Cho dù bây giờ ta không còn thích chàng ấy thì có thể chàng ấy cũng là người duy nhất mà ta thích trong cuộc đời này.

Ta bằng lòng vì năm đó chàng ấy tốt với ta mà vượt lửa băng sông, ta phải cho 200 năm này của ta một sự kết thúc, ngươi hiểu chưa?!”
Tiết Tử Đan nhìn chằm chằm Tần Vân Thường.

Tần Vân Thường đẩy y ra: “Ngươi muốn cứu nàng thì tự ngươi cứu, ta chỉ làm chuyện nàng đã dặn dò ta.

Côn Hư Tử ở Hợp Hoan Cung, muốn tìm Tạ Trường Tịch, cút đi tìm đi!”
Nói xong, Tần Vân Thường xoay người rời đi.

Tiết Tử Đan sững sờ ở tại chỗ.

Một lát sau, y vội vàng đứng lên.

Hiện giờ Minh Loan Cung có Truyền Tống Trận đi thẳng đến Hợp Hoan Cung, y gần như là chạy bổ nhào một đường đến Hợp Hoan Cung.

Côn Hư Tử đang chào hỏi từng tu sĩ Vân Lai từ trong Truyền Tống Trận chạy ra, Tiết Tử Đan giống như phát điên vọt đến trước mặt Côn Hư Tử, kích động nói: “Côn trưởng lão, Tạ Trường Tịch đâu?”
Côn Hư Tử sửng sốt, Tiết Tử Đan túm lấy Côn Hư Tử, chỉ hỏi: “Tạ Trường Tịch, ngài có thể tìm hắn không?”
Côn Hư Tử ngơ ngác lấy ra ngọc bài truyền âm của mình, liên lạc với Tạ Trường Tịch, nghi ngờ nói: “Làm sao vậy?”
Tiết Tử Đan nắm ngọc bài, vọt sang bên cạnh.

Tạ Trường Tịch đang đứng trên đường nhỏ ở đầu thôn, che mưa cho một con mèo mẹ đang đẻ.

Cái bụng mèo mẹ tròn vo, thoi thóp, Tạ Trường Tịch ngắm nhìn mèo mẹ trên mặt đất, rót cho nó một luồng linh lực.

Cách đó không xa, nông phu gần đây quen biết với chàng đang đi ngang qua mắng đứa nhỏ, dáng vẻ hắn ta tập tễnh, dường như bị thương.

Thấy Tạ Trường Tịch, nông phu vẫn dừng bước chân, tò mò hỏi một câu: “Tạ đạo trưởng, đang làm gì đấy?”
“Con mèo này sinh con, ta che nó một lúc.”
Giọng Tạ Trường Tịch bình ổn.

Ánh mắt của chàng rơi xuống trên người đứa nhỏ nhà nông phu, hai người đều như lăn lộn từ trong bùn ra, trên mặt còn vệt bẩn.

Đứa nhỏ này và mẹ nó là chàng hộ tống từ miếu hoang qua đây, cũng coi như quen thuộc.

Chàng không khỏi hỏi nhiều một câu: “Làm sao vậy?”
“Đánh nhau với người ta ở trong học đường.” Nông phu thở dài: “Ta chỉ muốn cho nó đi học cho sáng cái dạ, kết quả...!Ôi!” Nông phu xua tay: “Không nói thì hơn.”
Nông phu không cần nhiều lời, Tạ Trường Tịch đã hiểu hắn ta trải qua cái gì.

Nhà đứa nhỏ nghèo, tới học đường vốn đã phải nhịn ăn nhịn mặc.

Học sinh trong học đường phần lớn là nhà giàu sang nên mới xung đột.

Điều này với phụ tử nông gia tất nhiên là sẽ bị thua thiệt.

Tạ Trường Tịch cụp mi, không khỏi khó hiểu: “Biết rõ không che chở được thì còn đi làm gì?”
“Làm phụ thân, có cái gì mà biết rõ với không biết rõ chứ?” Nông phu thở dài: “Cho dù là đến để người ta đánh chết, ta cũng vẫn phải xuất hiện thôi.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.

Chàng cảm giác ngọc bài truyền âm của mình sáng lên, đưa mắt nhìn về con mèo phía dưới tàng cây, chỉ nói: “Đi về trước đi.”
Nông phu biết tính của Tạ Trường Tịch, gật đầu một cái, nhìn sắc trời rồi nói: “Đạo trưởng, trời lạnh, về sớm một chút.

Ta bảo bà nương đun canh ấm, ngài trở lại cùng uống.”
“Đa tạ.”
Tạ Trường Tịch mở miệng trả lời.

Nông phu bèn kéo con mình rời đi.

Con mèo thở hổn hển sinh hạ bé mèo thứ nhất, Tạ Trường Tịch móc ngọc bài truyền âm ra, bình tĩnh nói: “Sư...”
“Thanh Hoành Đạo quân!” Giọng của Tiết Tử Đan từ trong ngọc bài truyền đến, y cố gắng giải thích: “Ta biết có lẽ ngươi không nhớ Hoa Hướng Vãn, nhưng...”
“Ta không uống Tương Tư.”
Tạ Trường Tịch dứt khoát ngắt lời Tiết Tử Đan.

Tiết Tử Đan sửng sốt, chợt nghe Tạ Trường Tịch khắc chế tâm tình, chỉ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiết Tử Đan nhất thời không tiếp lời, y ngơ ngác suy nghĩ tình huống lúc này.

Tạ Trường Tịch không uống "Tương Tư", đạo tâm chàng vẫn bất ổn như trước, vậy bây giờ gọi chàng qua đây...!
“Nói chuyện đi.”
Tạ Trường Tịch giục.

Tiết Tử Đan phản ứng, mím chặt môi, rốt cuộc nói: “A Vãn có thai, nếu như ta không tính sai thì đã chín tháng rồi.”
___.


Bình luận

Truyện đang đọc