KIẾM TẦM THIÊN SƠN


[1]
“Ôm trẻ con cần có kỹ xảo.” Bên trong thư phòng, Tạ Trường Tịch ngồi quỳ phía dưới, Côn Hư Tử ôm Hoa Liên Ý làm mẫu cho chàng: “Xương cốt con bé mềm, con phải đỡ lấy xương sống lưng của con bé, để đầu của con bé lên cánh tay con, đỡ lấy mông nàng, đừng để đầu con bé bị hẫng...”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.

Chàng như thiếu niên học kiếm pháp, nghiêm túc, chờ Côn Hư Tử làm mẫu xong, chàng lại thử đón đứa bé sang tay, có nề có nếp, theo Côn Hư Tử nói, ôm đứa bé vào trong nguc.

Côn Hư Tử nhìn dáng vẻ Tạ Trường Tịch, thở dài.

Sau khi Hoa Hướng Vãn tiễn hồn phách của mọi người ở Hợp Hoan Cung, Tạ Trường Tịch ôm Hoa Liên Ý nghiêm túc đi đến trước mặt ông ấy.

Tất cả mọi người còn tưởng xảy ra việc lớn, cuối cùng lại chỉ nghe Tạ Trường Tịch hỏi một câu: “Sư thúc, hình như con bé đói bụng, vẫn khóc mãi, có thể cho con bé ăn tích cốc đan không?”
Nghe được lời này, mọi người yên lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, chỉ có Bạch Anh Mai mở miệng giải đáp nghi hoặc, bà duỗi tay móc ra một cái bình sứ, đưa cho Tạ Trường Tịch, miễn cưỡng nói: “Con...!Cho con bé uống cái này trước.

Nếu Hoa Thiếu chủ xử lý xong rồi, thì con bảo nàng lại đây để ta khám cho nàng một chút?”
Bạch Anh Mai là người có y thuật mạnh nhất ở Vân Lai, nghe bà muốn khám cho Hoa Hướng Vãn, Tạ Trường Tịch không chút do dự gật đầu, nhẹ nói một câu: “Cảm tạ Bạch sư thúc.”
Rồi sau đó chàng lập tức đút cho Hoa Liên Ý chất lỏng trong bình sứ, quay đầu lại đi tìm Hoa Hướng Vãn.

Rối ren qua đi, mọi người cũng không vội xây dựng lại.

Tuy Hoa Hướng Vãn và chàng xó được thân thể do Thiên Đạo ban tặng, không có chỗ nào mệt mỏi, nhưng vẫn nghe lời Bạch Anh Mai, sắp xếp đơn giản cho mọi người một chút thì trở về Hợp Hoan Cung, đến phòng ngủ nghỉ ngơi, để Bạch Anh Mai khám.

Bạch Anh Mai dẫn mình Hoa Hướng Vãn vào trong phòng, cũng không biết là mân mê cái gì bên trong.

Tạ Trường Tịch mơ hồ chỉ nghe được mấy từ linh tinh như “kích sữa”.

Không bao lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng của Bạch Anh Mai: “Bế con bé vào đây đi.”
Tạ Trường Tịch an tĩnh ôm đứa bé vào trong phòng, thấy Hoa Hướng Vãn nằm nghiêng trên giường, trên mặt mang theo chút hồng nhạt.

Bạch Anh Mai đứng dậy viết phương thuốc cho nàng, ôn hòa nói: “Ngươi tu luyện kiếm nên dương thịnh hơn hẳn, mấy thứ này sẽ tạm trung hòa, ta viết cho ngươi toa thuốc, ngươi uống điều hòa một chút.”
Hoa Hướng Vãn rầu rĩ gật đầu, Bạch Anh Mai thấy Tạ Trường Tịch ôm đứa bé thì bế đứa bé từ trong nguc chàng lại, đến mép giường, dạy Hoa Hướng Vãn cho con bú sữa.

Hoa Hướng Vãn vốn nghĩ Tạ Trường Tịch đi rồi, không ngờ chàng vẫn đứng bên cạnh, chờ Bạch Anh Mai dạy xong rồi, đứng dậy rời đi, chàng vẫn đứng đó.

Hoa Hướng Vãn ôm đứa bé nằm trên giường, thấy trong phòng không còn ai, nâng mi nhìn chàng: “Chàng đứng đó mãi làm gì?”
Tạ Trường Tịch nghe lời này thì đến bên cạnh nàng ngồi xuống, Hoa Hướng Vãn không nhịn được bật cười: “Hỏi chàng đứng làm cái gì, chàng lại đi ngồi xuống, không phải ý ta hỏi chàng đứng hay ngồi, mà hỏi chàng cứ im im như vậy là muốn làm gì?”
“Muốn nghe xem sư thúc nói như thế nào.” Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn đứa bé đang bú sữa, trong ánh mắt mang theo vài phần áy náy: “Xem ta có thể làm gì.”
“Không cần làm gì cả.” Hoa Hướng Vãn cười cười, nàng ngẫm nghĩ, vỗ vỗ vào bên cạnh người, nhích ra một chỗ cho chàng: “Đi lên nằm cùng ta một lát nhé?”
Tạ Trường Tịch lên tiếng trả lời.

Chàng nghe lời nàng, an tĩnh lên giường, buông màn giường xuống, nằm bên cạnh người nàng.

Nàng đưa lưng về phía chàng, được chàng ôm trong nguc, bé con yên tĩnh nằm trong tay nàng, con bé đã ăn no, ngủ cực kỳ ngoan ngoãn.

Ánh sáng qua màn giường rất tối, ba người lẳng lặng dựa sát vào nhau, linh lực của Tạ Trường Tịch từ trên tay chàng truyền đến, ấm áp trấn an nàng.

Nàng như con thuyền phiêu bạt lâu ngày trên biển, tìm được chỗ đậu, vô số mỏi mệt ùn ùn kéo đến.

Nhưng nàng còn muốn trò chuyện với chàng, nàng có quá nhiều điều muốn nói với chàng, cuối cùng nàng lại không nói gì cả, ba người lẳng lặng nằm, yên ổn ngủ một giấc.

Chờ sau khi tỉnh lại, hai người nằm nói chuyện.

Nàng nghe chàng kể chàng đi nơi nào, làm cái gì, qua lúc lâu, mới khẽ nhíu mày, nghi hoặc dò hỏi: “Vậy...!Mỗi lần nằm mơ thấy chàng là thật à?”
Tạ Trường Tịch cứng đờ, Hoa Hướng Vãn hoài nghi quay đầu nhìn chàng: “Sao chàng lại ở trong mộng?”
“Nàng đói bụng à? Có muốn ăn bát mì không?”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh đứng dậy, như không xảy ra chuyện gì.

Hoa Hướng Vãn bắt lấy tay áo chàng, ánh mắt sáng ngời nhìn chàng chằm chằm: “Khuyên chàng nói thật.”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, bình thản ngồi dậy, chỉ nói: “Vẫn là đi nấu mì thôi.”
“Có phải ấn Nhập Mộng hay không?” Hoa Hướng Vãn đột nhiên nhớ tới gì đó, lập tức đưa linh lực qua người Tạ Trường Tịch.

Tạ Trường Tịch lập tức thu tay lại, Hoa Hướng Vãn sử dụng cả tay và chân kéo chàng về phía mình.

Tạ Trường Tịch sợ làm nàng bị thương, theo lực của nàng bị nàng kéo đến trên giường, tóc dài như mành rơi xuống hai bên, hai người mặt đối mặt.

Hoa Hướng Vãn đã tra được ấn Nhập Mộng lúc trước mình đặt trên người chàng, chẳng qua ấn Nhập Mộng này giờ đã bị người ta sửa đổi, cho nên bản thân nàng cũng gần như không phát hiện.

Hơi thở Hoa Hướng Vãn hơi loạn, lập tức hiểu ra, chỉ hỏi: “Buổi tối ngày đó Tiết Tử Đan chữa thương, có phải chàng đi vào giấc mộng hay không?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, im lặng cam chịu.

Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Hai trăm năm không gặp, chàng còn học được quyến rũ người à?”
“Thế này mà là quyến rũ à?”
Chàng nhìn thẳng vào nàng, Hoa Hướng Vãn nhướn mày: “Vậy chàng đi vào giấc mộng của ta làm gì?”
Tạ Trường Tịch không nói gì.

Hoa Hướng Vãn đẩy chàng một cái: “Nói chuyện đi.”

“Như nàng thấy,” Tạ Trường Tịch mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra vui buồn gì: “việc đã làm là suy nghĩ của ta.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt.

Một lát sau, nàng nhớ ra chàng đã làm gì, bỗng thấy hơi ngượng ngùng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Thôi, tha cho chàng lần này, lau sạch nó đi, đỡ cho sau này chàng lại càn quấy nữa.

Nhưng mà ấn Nhập Mộng này đã bị người ta sửa đổi, ai sửa cho chàng...”
Nói còn chưa dứt lời, nàng đã dừng lại.

Người có thể sửa ấn cho Tạ Trường Tịch không có mấy người, nghĩ đến người kia, Hoa Hướng Vãn dừng lại.

Tạ Trường Tịch biết suy nghĩ của nàng, sau khi trầm mặc một lúc, chàng cúi đầu hôn nàng: “Nàng ấy là đệ tử Hợp Hoan Cung, cũng có hồn ấn, nàng ấy sẽ trở về.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.

Sau một lúc lâu, nàng quay đầu về phía cửa sổ, nhỏ giọng trả lời: “Ừm.”
[2]
Mới làm phụ mẫu, Hoa Hướng Vãn học được cách cho bú, Tạ Trường Tịch cũng không nhàn rỗi, tìm Côn Hư Tử, bắt đầu học cách nuôi trẻ con, lại tìm Bạch Anh Mai học làm thế nào chăm sóc Hoa Hướng Vãn.

Nữ tu ở Tu Chân Giới không giống phàm nhân, sau khi sinh con tuy có hao tổn linh lực, nhưng sau thiên kiếp thì tương đương lại có một thân thể mới tinh, Hoa Hướng Vãn cũng không cảm thấy có gì không khoẻ, chẳng qua Tạ Trường Tịch vẫn không yên tâm.

Chàng ban ngày ôm con xử lý chính vụ với Hoa Hướng Vãn, buổi tối mát xa cho Hoa Hướng Vãn theo yêu cầu của Bạch Anh Mai, đồ ăn uống hàng ngày, từ nguyên liệu nấu ăn đến cách làm, đều được chàng chú trọng.

Hoa Hướng Vãn không ngờ, dưỡng thân thể như vậy qua vài năm, Hoa Hướng Vãn lại phát hiện thân thể hình như thoải mái hơn rất nhiều.

Trước kia một số bệnh nhỏ như tay chân lạnh lẽo, thi thoảng đau đầu thế mà đều tốt hơn nhiều.

Hoa Liên Ý mười hai tuổi, rốt cuộc Tiết Tử Đan đã phối ra thuốc cho con bé, chẳng qua nguyên liệu rải rác ở các giới, chỉ trong truyền thuyết mới có.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch bàn bạc một đêm, cuối cùng hạ quyết định, Hoa Hướng Vãn cùng Hoa Liên Ý ở lại Tu Chân giới, Tạ Trường Tịch đi tìm thuốc.

Đưa ra quyết định này, Hoa Hướng Vãn thở dài nói: “Chàng đi lần này, ta lại nhớ đến ngày sinh đó.”
Tạ Trường Tịch nâng mi nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn cười khổ: “Chàng vì cứu con bé, đến ta cũng mặc kệ.”
“Là nàng hỏi,” Tạ Trường Tịch bình tĩnh mở miệng: “mèo con có sống không.”
“Đó cũng không phải để chàng đi cứu.” Hoa Hướng Vãn lắc đầu: “Ý ta vốn là, chàng giữ Vực Linh trong thân thể...”
“Cho nên ta không có.”
Chàng hiểu ý, ngắt lời nàng.

“Vãn Vãn,” Chàng bình tĩnh mở miệng: “không phải lựa chọn con bé, là lựa chọn nàng.”
Hoa Hướng Vãn nghe vậy, nàng dừng một chút, sau đó quay đầu đi, thở dài: “Thôi, không nói nữa, sến súa quá.”
Nói xong, nàng kéo cánh tay Tạ Trường Tịch qua, sửa đổi ấn Nhập Mộng một phen, chỉ nói: “Sau này bất kể đi nơi nào, chàng đều có thể vào trong giấc mộng của ta.”
Tạ Trường Tịch nhìn ấn Nhập Mộng, gật đầu.

Hai người ôn tồn một đêm, đến hôm sau, không chờ Hoa Hướng Vãn tỉnh ngủ, Tạ Trường Tịch đã khẽ rời đi.

Từ đó về sau, Tạ Trường Tịch không trở về, chỉ là mỗi đêm Hoa Hướng Vãn đều sẽ nằm mơ, nghe chàng nói mình đã đi những đâu trong mơ.

Nàng cũng sẽ nói một vài chuyện xảy ra gần đây.

Đệ tử Hợp Hoan Cung dần dần đều đã trở lại, trên người bọn họ mang theo hồn ấn, cho dù không nhớ rõ chuyện cũ trước kia, nàng cũng có thể phân biệt rõ ràng, đây là ai.

Tiêu Văn Phong và Cầm Ngâm Vũ trở về cùng nhau, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên, mười hai, ba tuổi đã bái nhập Hợp Hoan Cung.

Trình Vọng Tú là Tần Vân Thường tìm trở về, hình như hắn mang theo ký ức luân hồi, sau khi sinh ra cảm thấy mình lấy thân phận nhóc con xuất hiện có chút mất mặt, chỉ toàn tâm toàn ý muốn về thời kỳ đỉnh cao rồi mới quay lại.

Ai ngờ Tần Vân Thường một tháng ba lần bái phỏng Thiên Cơ Tông, Thần Phụng không chịu nổi sự quấy nhiễu này, giúp nàng ta tính ra vị trí của Trình Vọng Tú.

Tần Vân Thường vội vàng đi qua, vừa hay gặp được tiết mục đấu tranh "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" trong tông môn của Trình Vọng Tú, Tần Vân Thường đã là Cung chủ Minh Loan Cung cực kỳ thể diện lao đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, tổn thương rất lớn đến lòng tự trọng của Trình Vọng Tú.

Hắn tức giận tới mức nửa đêm nửa hôm chạy mất, Tần Vân Thường cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng hắn chơi tiết mục giả yêu đương đến Trúc Cơ kỳ, cuối cùng mới dỗ được người về.

Hồ Miên trở về muộn nhất, nàng ấy sinh ra ở một nhà nông hộ, từ nhỏ mắc chứng ly hồn, cứ ngây ngốc không biết ai với ai.

Hoa Hướng Vãn cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy, tìm rất nhiều năm, rốt cuộc năm nàng ấy hai mươi tuổi mới đưa người về.

Sau khi để Tiết Tử Đan khám thì phát hiện là hồn phách không được đầy đủ, sau khi tốn một thời gian tìm đủ hồn phách về, nàng ấy cũng nhớ lại tất cả.

Buổi tối ngày nhớ lại tất cả, nàng ấy ngồi ở tháp Vân Phù một đêm, cuối cùng đi tìm Tiết Tử Đan, đòi y cho một viên "Tương Tư".

Đến ngày hôm sau, nàng ấy đã hoàn toàn quên hết tất cả về Tần Mẫn Sinh.

Sau đó qua vài năm, nàng ấy thu một tiểu đồ đệ, mang về Hợp Hoan Cung.

Hoa Hướng Vãn liếc mắt một cái, giống như đúc Tần Mẫn Sinh.

Trong hơn trăm năm, Hợp Hoan Cung dần dần đã trở lại là Hợp Hoan Cung.


Hoa Liên Ý lớn lên.

Nàng không thể tu luyện, chỉ có thể đi theo Tiết Tử Đan học y, rồi sau đó lấy đan dược tục mệnh.

Nhưng tính cách nàng quái đản, không thích hợp để học y, bạn cùng tuổi bên người tu luyện một đường nhẹ bước mây xanh, trong lòng nàng không cam lòng, tính tình càng thêm kiêu ngạo, ngược lại thành có tiếng ăn chơi trác táng.

Lớn làm không được, việc nhỏ như trộm cắp hư hỏng lại làm không ít.

Ngay từ đầu Hoa Hướng Vãn còn dạy dỗ nàng, trách phạt nàng.

Sau đó phát hiện, càng phạt nàng càng hăng hái, nghĩ đến mình lúc còn trẻ thì cũng lười quản nàng, để Linh Bắc theo sau nàng, nhận lỗi kiểm hàng bồi thường tiền với người ta là được.

Dù sao nàng cũng không làm chuyện khác người gì, chẳng qua chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác một chút thôi.

Mà lúc này, rốt cuộc Tạ Trường Tịch đã trở lại.

Hôm trở về, chàng không nói cho Hoa Hướng Vãn, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa Hợp Hoan Cung.

Trăm năm qua đi, tất cả mọi người không còn nhận ra chàng.

Chàng ngửa đầu nhìn tấm biển “Hợp Hoan Cung” trên cửa thành.

Lúc lâu sau nghe phía sau truyền đến tiếng chửi bậy kiêu ngạo: “Thứ không có mắt từ đâu tới, dám chắn bản thiếu chủ?!”
Tạ Trường Tịch trầm mặc quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử cưỡn trên một con hổ trắng, một thân váy đỏ phần phật, trên khuôn mặt có vài phần giống chàng có vẻ cực kỳ kiêu ngạo.

Trên người nàng không có chút linh lực nào, chứng tỏ là thân phàm nhân, có thể sống đến từng này tuổi, hoàn toàn là dựa vào đan dược.

Hai người lẳng lặng đối diện một lúc lâu, đối phương nhíu mày: “Sao ngươi lại quen mắt thế nhỉ? Có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu không?”
Tạ Trường Tịch trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng: “Là phụ thân của con.”
Nghe được lời này, nữ tử cười rộ lên: “Hoa Liên Ý sống hơn trăm tuổi, lần đầu gặp người kiêu ngạo như ngươi, dám chửi? Đám nhỏ đâu,” Hoa Liên Ý gọi một đám đông tùy tùng ở phía sau: “Lên đi!”
Phần lớn tùy tùng đều là Kim Đan Kỳ, thấy trên người Tạ Trường Tịch không có tí linh lực nào, không chút do dự nhào về phía trước.

Nhưng mọi người mới nhào lên nửa bước, đã cảm thấy một cỗ uy áp nghênh diện đánh xuống, hung hăng đè bọn họ trên mặt đất.

Hoa Liên Ý vừa thấy đã biết không tốt, cầm pháp bảo Hoa Hướng Vãn cho nàng, nháy mắt biến mất ở cửa cung, sau đó té ngã lộn nhào trở về tìm Tiết Tử Đan, kích động nói: “Tiết thúc thúc, cứu mạng! Mau, cứu mạng! Có người mắng, còn đánh!”
Tiết Tử Đan đang phối dược, Hoa Liên Ý là y một tay nuôi lớn, có người bắt nạt như vậy, sao y có thể nhịn?
Y lập tức gọi đám người Linh Bắc Linh Nam, hùng hổ đi về phía cửa cung, vén tay áo lên mắng to: “Ta muốn xem, là ai dám bắt nạt...”
Lời còn chưa dứt, y đã thấy Tạ Trường Tịch ở cửa.

Linh Bắc Linh Nam sợ tới mức “bịch bịch” một cái quỳ xuống.

Tiết Tử Đan nuốt nuốt nước bọt, đẩy đẩy Hoa Liên Ý: “Liên Ý, gọi...!Gọi nương con lại đây.”
Hoa Liên Ý dừng lại, cảm thấy không ổn, không chút do dự quay đầu chạy đi tìm Hoa Hướng Vãn: “Nương! Không tốt rồi! Có đại ma đầu đánh tới cửa! Tiết thúc thúc, Linh Nam Linh Bắc đều sắp bị đánh chết rồi!!”
Hoa Hướng Vãn đang đả tọa, vừa nghe lời này, lập tức lạnh mắt đứng dậy, đi ra ngoài cửa: “Đi.”
“Nương!” Hoa Liên Ý ở phía sau Hoa Hướng Vãn, nói cực kỳ tủi thân: “Người này thật sự rất quá đáng, hắn vừa đến đã mắng, đánh người, quả thực là dẫm thể diện của Hợp Hoan Cung xuống đất mà! Hắn còn nói hắn là phụ thân, người nói có phải người đó chiếm hời của người không?”
Mới vừa nói xong, Hoa Hướng Vãn đã dừng bước chân lại, Hoa Liên Ý có chút kỳ quái.

Nàng ngẩng đầu, thấy Hoa Hướng Vãn đang ngơ ngác nhìn thanh niên đồ trắng cầm kiếm ở phía trước.

Trong lòng Hoa Liên Ý lộp bộp một chút, cảm thấy xong đời rồi, đến Hoa Hướng Vãn cũng đánh không thắng?!
Nàng theo bản năng muốn lùi lại, lại cảm thấy giờ phút này mọi người đều ở đây, nàng không thể lui.

Vì thế nàng hít sâu một hơi, thật cẩn thận: “Nương? Có nắm chắc không?”
“Gọi phụ thân.”
Hoa Hướng Vãn lập tức lên tiếng, Hoa Liên Ý hiểu, Hoa Hướng Vãn đánh không thắng, cần nàng đến nhận nỗi nhục này.

Vì thế nàng hít sâu một hơi, tiến lên: “Tiền bối, ai làm người nấy chịu, ngài đừng so đo với Hợp Hoan Cung, ngài muốn làm phụ thân, ta gọi một tiếng phụ thân này, chỉ hy vọng...”
Nói còn chưa dứt lời, Hoa Hướng Vãn đã vỗ mạnh một cái vào sau đầu nàng, giận dữ nói: “Nói linh tinh cái gì đấy, ta nói chàng ấy là phụ thân của con đó!”
[3]
Phụ thân thần bí mất tích trăm năm đột nhiên trở về, điều này làm Hoa Liên Ý cực kỳ không quen.

Một trăm năm, ai còn nhớ rõ người có dáng vẻ thế nào lúc mười hai tuổi?
Cả người Hoa Liên Ý đều rất ngỡ ngàng.

Nàng cứ nhìn lén Tạ Trường Tịch mãi, Hoa Hướng Vãn xông lên ôm lấy Tạ Trường Tịch, hai người tay nắm tay đi vào trong.

Hiện tại Tạ Trường Tịch cũng có chút cảm giác xa lạ với cô con gái này, không nói chuyện với nàng, ngược lại tìm Tiết Tử Đan trước.

Sau khi cho Tiết Tử Đan một đống thuốc thì cùng Hoa Hướng Vãn đi vào phòng riêng.

Chờ bọn họ tắt đèn nghỉ ngơi, rốt cuộc Hoa Liên Ý mới tìm Linh Nam xác nhận: “Đó thật sự là phụ thân à?”
“Cam đoan không giả.”
Linh Nam nói rất chắc chắn, Hoa Liên Ý dựa vào cây cột bên cạnh, bình tĩnh lúc lâu, mới nói: “Vẫn khá tốt, xứng đôi với nương.”

Nàng tốn rất nhiều thời gian gián tiếp chấp nhận mình thật sự có một người cha lạnh lẽo hung tàn như vậy.

Tạ Trường Tịch cũng mất cả đêm tiếp thu Hoa Liên Ý thật sự trưởng thành thế kia.

“Trước đó không nói quá nhiều với chàng, bởi vì cảm thấy cũng chỉ là một chút...”
Hoa Hướng Vãn hàm hồ nhận sai: “Tuổi trẻ mà, cũng rất kiêu ngạo.

Chờ đi Vân Lai, không phải vẫn tới cửa trăm Tông chọn một lần à? Nó không có tu vi gì, chỉ có thể đánh được với mấy con ngỗng trắng, không phải chuyện gì lớn.”
“Đó là ngỗng trong thôn người ta.”
Tạ Trường Tịch nhắc nhở nàng.

Hoa Hướng Vãn tự biết đuối lý, chỉ nói: “Cho nên đã mua luôn ngỗng về làm lẩu rồi.”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, Hoa Hướng Vãn do dự một lát, chủ động dựa qua, duỗi tay ôm Tạ Trường Tịch làm nũng: “Ui da người ta sai rồi, chàng đã trở lại, vậy chàng muốn quản thế nào thì quản đi.”
“Sau khi luyện xong thuốc là có thể tu luyện.”
Tạ Trường Tịch cụp mi: “Chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi, ta muốn mang con bé đến Tử Sinh Giới tu hành.”
“Ta thì sao?”
Hoa Hướng Vãn lập tức ngẩng đầu, Tạ Trường Tịch lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng: “Nàng còn bận không?”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt, ngẫm nghĩ, hiện giờ chuyện nên xử lý đã xử lý xong rồi, vội nói: “Không bận, không bận, chàng đi đâu thì ta đi đó.”
Hai người bàn bạc xong, chờ ngày hôm sau, Hoa Liên Ý bị Hoa Hướng Vãn dẫn lại đây, để Tạ Trường Tịch tự tuyên bố tin tức này.

Hoa Liên Ý ngơ ngác nhìn Tạ Trường Tịch, qua lúc lâu mới nói: “Người muốn dạy con tu hành à?”
“Ừm.”
“Có thể tu hành à?”
“Đúng.”
“Vậy...” Trong mắt Hoa Liên Ý tỏa ánh sáng: “Có phải con có thể giỏi như nương, đứng đầu thiên hạ không?”
“Không nhất định.”
Nghe được lời này, Hoa Liên Ý cười nhạo: “Vậy người còn dạy cái gì?”
“Không đứng đầu thiên hạ nổi thì không tu hành à?” Tạ Trường Tịch nâng mi nhìn nàng, Hoa Liên Ý ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra cũng không phải, người muốn dạy...!Vậy thì dạy đi.”
Hai người nói qua vài điều, chờ Tạ Trường Tịch đi tìm Tiết Tử Đan, Hoa Liên Ý chu môi, tới gần Hoa Hướng Vãn, bất mãn: “Nương, người đó thật sự là phụ thân à? Sao cứ lạnh như băng, không nhiệt tình chút xíu nào vậy?”
“Ta thích dáng vẻ lạnh như băng của phụ thân con.” Hoa Hướng Vãn cười cười: “Không thấy rất anh tuấn à?”
Lời này làm Hoa Liên Ý phát nghẹn, một lát sau, nàng nhảy dựng lên, xoa xoa cánh tay: “Buồn nôn chết mất.”
Tạ Trường Tịch và Tiết Tử Đan luyện đan dược xong, cho Hoa Liên Ý ăn vào.

Quá trình đuổi độc gian khổ, Hoa Liên Ý đau đến mức cả quá trình lăn qua lộn lại, kêu không chữa nữa.

Nhưng kêu thì kêu, nàng vẫn cắn răng nhịn qua.

Chờ sau khi giải độc xong, nàng lập tức đi theo Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn đến Tử Sinh Giới.

Tử Sinh Giới vẫn y như trước đây, hàng năm băng tuyết tràn ngập.

Nàng lạnh đến run bần bật, đi theo hai người cùng nhau vào Tử Sinh Giới.

Tạ Trường Tịch giới thiệu đại khái địa hình với nàng, Hoa Hướng Vãn không chút để ý đi theo.

Chờ đến lúc đứng bên cạnh vách núi, Tạ Trường Tịch phát hiện Hoa Hướng Vãn đứng quá gần vách núi.

Chàng đột nhiên kéo nàng một cái quay về, Hoa Hướng Vãn và Hoa Liên Ý giật nảy mình, Hoa Liên Ý rất mờ mịt, nghi hoặc hỏi: “Phụ thân, người làm cái gì thế?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào.

Chàng chỉ nắm chặt tay Hoa Hướng Vãn, lúc lâu sau, mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Đừng đứng gần chỗ này quá, sẽ vào Dị Giới.”
Nói xong, chàng thay đổi chủ đề, dẫn hai người rời đi.

Hoa Liên Ý tò mò đi theo Tạ Trường Tịch, chỉ có Hoa Hướng Vãn, vẫn luôn lẳng lặng nhìn chàng không nói gì.

Chờ đến ban đêm, Hoa Liên Ý ngủ rồi, Hoa Hướng Vãn mới kéo chàng ra ngoài.

Hai người cùng nhau đi qua gió tuyết đầy trời, đi vào bên vách núi.

Tới nơi này rồi, Tạ Trường Tịch lập tức hơi căng thẳng.

Chàng nắm tay Hoa Hướng Vãn, nhỏ giọng nói: “Về đi?”
Hoa Hướng Vãn không nói lời nào, nàng đứng bên vách núi, sau một lúc lâu, mới đưa mắt nhìn Tạ Trường Tịch: “Chàng còn sợ à?”
Tạ Trường Tịch cụp mi nhìn xuống không trả lời.

Hoa Hướng Vãn ngẫm nghĩ rồi tiến lên, tay Tạ Trường Tịch hơi phát run, cố gắng kìm nén bản thân: “Vãn Vãn, trở về đi.”
Hoa Hướng Vãn vẫn đi về phía trước, ánh trăng rơi trên người nàng, nàng quay đầu lại nhìn chàng.

Vị trí của bọn họ giống như năm đó, cả người Tạ Trường Tịch cứng đờ, cảm giác máu như đóng băng lại.

Một lát sau, Hoa Hướng Vãn cười cười, dang hai tay, lập tức ngã ra sau.

Tạ Trường Tịch trợn to mắt, không chút do dự vọt lên, nhảy xuống theo, bắt lấy nàng!
Hai người nhanh chóng rơi xuống giữa không trung, gió gào thét qua tai.

Sợ hãi trong mắt Tạ Trường Tịch còn chưa tan đi, Hoa Hướng Vãn cười rộ lên.

Ánh trăng rơi vào trong ánh mắt nàng, nàng hô to: “Chính là loại cảm giác này.”
Tạ Trường Tịch không hiểu, còn chưa phản ứng, bọn họ đã rơi vào Dị Giới, sau đó hung hăng ngã xuống đất.

Trước khi rơi xuống mặt đất, Hoa Hướng Vãn dùng linh lực, chỗ bọn họ rơi xuống, băng tuyết bị đánh bay, hai người lại không có việc gì.

Tạ Trường Tịch thở hổn hển, cả người hơi phát run, Hoa Hướng Vãn vươn tay, dịu dàng đặt lên khuôn mặt lạnh băng của chàng: “Rơi xuống rồi, cũng chỉ là như thế.

Tất cả đều đã kết thúc, Trường Tịch.”
Tạ Trường Tịch nâng mi, Hoa Hướng Vãn hơi hơi cúi người, hôn lên mi mắt chàng, nhẹ nhàng kéo quần áo chàng ra, tựa như hiến tế, dán sát vào da thịt dưới lớp quần áo rộng mở của chàng.

“Đi về phía trước, đừng sợ.”
[4]

Hoa Liên Ý kế thừa thiên phú của bọn họ, ngây người ở Tử Sinh Giới 50 năm, đã đột phá Hóa Thần.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch tính cũng sắp đến lúc rồi.

Hai người thương lượng với Hoa Liên Ý, để Hợp Hoan Cung lại cho nàng, giao Tây Cảnh cho Tần Vân Thường, rồi phi thăng rời khỏi tiểu thế giới này.

Bọn họ đã có thể phi thăng từ lúc giết Ma Chủ kia, nhưng vẫn luôn hoãn lại đến bây giờ.

Một khi phi thăng, chuông trống ngân vang, tiền bối trước kia đã phi thăng của Thiên Kiếm Tông và Hợp Hoan Cung đều đuổi lại đây, hai người vừa xuất hiện, đã thấy một đoàn người mênh mông.

“Đừng ngăn cản, để ta xem vãn bối, lần này phi thăng là mạch Đa Tình Kiếm chúng ta, ôi, không đúng, sao hắn lại mang theo Vấn Tâm Kiếm phi thăng? Chẳng lẽ lại là Vấn Tâm Kiếm? Tạ Cô Đường!” Có một người trong nhóm người la lên: “Ngươi đến nhận xem, là Vấn Tâm Kiếm các ngươi à?”
Nói xong, trong đám người có một thanh niên áo tím đi ra.

Hắn nhìn Tạ Trường Tịch vừa mới xuất hiện ở Nam Thiên Môn, tỉ mỉ nhìn một lát sau đó lắc lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy sao lại mang theo Vấn Tâm Kiếm?”
“Có vẻ hắn vốn tu tập Vấn Tâm Kiếm, sau đó phá tâm chuyển Đạo, cho nên hẳn là song tu Vấn Tâm - Đa Tình.”
Tạ Cô Đường giải thích, nghe được lời này, tu sĩ thở dài: “Ôi, vẫn dính vào các ngươi, đen đủi.”
Nhưng nói vậy, tu sĩ vẫn xông lên phía trước, vui vẻ: “Này, Trường Tịch sư điệt, ta là sư tổ ngươi, đời thứ 10 Đa Tình Kiếm, Tô Tử Phàm...”
Người Thiên Kiếm Tông tới tìm Tạ Trường Tịch chào hỏi, người Hợp Hoan Cung cũng nhào lên.

So với Thiên Kiếm Tông, người Hợp Hoan Cung nhiệt tình hơn nhiều.

Hoa Hướng Vãn chào hỏi từng tiền bối, nghe tiền bối vui vẻ: “Ui da, nhìn xinh xắn như vậy, có đạo lữ song tu chưa? Không có thì ta sẽ giới thiệu cho...”
“Có.”
Hoa Hướng Vãn còn chưa mở miệng, Tạ Trường Tịch đã lập tức nói.

Mọi người nhìn sang, Tạ Trường Tịch đẩy Tô Tử Phàm ra, nói xin lỗi: “Thất lễ sư tổ.”
Nói xong, chàng đến trước mặt Hoa Hướng Vãn, hành lễ với người Hợp Hoan Cung: “Bái kiến các vị tiền bối.”
Người Hợp Hoan Cung hai mặt nhìn nhau.

Một lát sau, một vị nữ tu cười rộ lên, chỉ nói: “Không ngại, đạo lữ song tu không ngại nhiều, Hướng Vãn à...”
“Tiêu Chiêu Âm, ngươi đừng nói bậy!” Vừa nghe lời này, Tô Tử Phàm kích động: “Đệ tử Thiên Kiếm Tông chỉ có một đạo lữ, ngươi đừng dạy hư tức phụ của sư điệt ta.”
“Đây là người Hợp Hoan Cung,” Tiêu Chiêu Âm nghe vậy, cười nhạo: “đến lượt ngươi quản chắc?”
“Đây là thê tử của đệ tử Thiên Kiếm Tông, đương nhiên có thể quản.

Không phục thì đấu một trận?”
“Đấu thì đấu, ai sợ ai?”
...!
Chưa nói mấy câu, hai người đã cãi nhau.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch nhìn cảnh tượng ồn ào này, đang muốn nói gì đó thì thấy Tạ Cô Đường lại đây, bình thản nói: “Hai vị mặc kệ bọn họ, bọn họ đùa giỡn quen rồi.

Mời đi bên này, ta mang các ngươi đi làm quen Thượng Giới một chút.”
“Đa tạ sư tổ.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch vội hành lễ, đi theo Tạ Cô Đường rời xa thị phi.

Tạ Cô Đường dẫn bọn họ đi về phía trước, giới thiệu đại khái tình hình ở Thiên Đình cho bọn họ.

“Hiện nay ở Thượng Giới tuy Thiên Đình là chủ, nhưng các thế lực cũng không thể khinh thường.

Ví dụ mạch Tịch Sơn, đừng đi trêu chọc, hai vị con rể mạch Tịch Sơn bọn họ đều lấy chiến đấu để luyện tập, cực kỳ hiếu chiến...”
“Vậy nếu chọc tới bọn họ thì sao?” Hoa Hướng Vãn có chút tò mò.

Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Muốn đánh có thể đánh, không muốn đánh thì cũng có biện pháp khác.”
“Ví dụ như?”
Hoa Hướng Vãn nghi hoặc, còn chưa dứt lời, đã nghe một giọng nữ truyền đến: “Tự rút bài, cháy rồi!”
Nói xong, chính là tiếng xoa mạt chược lạch cạch truyền đến.

Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng nhau đi qua, thấy bên trong vườn hoa, hai vị nữ tiên và hai vị nam tiên vây quanh bàn mạt chược, đang xoa đến vô cùng vui vẻ.

Một vị nữ tiên cực kỳ xinh đẹp ngọt ngào, một vị khác hơi thành thục, hai vị nam tiên còn lại, một vị mặt đầy phẫn nộ, là người thiếu kiên nhẫn, một người khác vui vẻ thoải mái xoa xoa mạt chược, tựa như cáo già xảo quyệt.

Bốn người xoa xoa mạt chược, nghe thấy tiếng Tạ Cô Đường, nam tiên thiếu kiên nhẫn lập tức quay đầu lại, vui vẻ: “Cô Đường, ngươi đã đến rồi?! Mau tới đây, sư phụ toàn thích chơi xấu, ngươi nhanh lại đây thay chỗ hắn đi!”
“Đây là thực lực.” Nam tiên bên cạnh nghe lời này, ngẩng đầu lên, cười: “Hành Chi, thua không ngóc đầu nổi thì đừng chơi xấu, Uyển Uyển và Thúy Lục nhà ngươi rất bình tĩnh.”
“Thua không ngóc đầu nổi?! Ngươi dám nói vừa rồi ngươi không nhìn bài của ta?!” Giản Hành Chi nghe được lời này, lập tức nhảy dựng lên: “Rõ ràng ngươi mới xem bài!”
“Giản Hành Chi!” Nữ tiên diện mạo xinh đẹp ngọt ngào Tần Uyển Uyển ở bên dài giọng: “Sao ngươi lại nói chuyện với phụ thân như thế?”
“Đúng vậy,” Nữ tiên áo lục bắt đầu ném xúc xắc: “hét to như vậy với nhạc phụ ngươi à, ngươi không yêu Uyển Uyển chúng ta rồi à?”
“Không phải...”
Giản Hành Chi vội giải thích.

Nhìn cảnh tượng lung tung rối loạn này, Tạ Trường Tịch quay đầu nói với Tạ Cô Đường: “Nếu chọc tới mạch Tịch Sơn, không đánh, còn có biện pháp gì?”
“À,” Tạ Cô Đường nhìn bọn họ bắt đầu lấy bài, quay đầu cười cười: “Không đánh nhau, còn có thể đánh bài mà.”
“Hả?”
Hoa Hướng Vãn khiếp sợ, vẻ mặt Tạ Cô Đường nghiêm túc: “Ở thế giới này, không phải chỉ có đánh đánh giết giết, rất nhiều chuyện chỉ cần đánh bài là có thể giải quyết, không cần động tay.”
“Tạ Cô Đường, ngươi có chơi không?”
Thúy Lục kêu to, Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ, chần chờ dò hỏi: “Hai vị, nếu không đánh một ván?”
Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn đều sửng sốt.

Một lát sau, lại nghe trong vườn hoa vang lên tiếng Giản Hành Chi: “Này, hai vị…”
Mọi người đi qua, Giản Hành Chi đứng lên, ánh mắt nhìn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch sáng lên: “Thoạt nhìn rất mạnh!”
Vừa nghe lời này, Tần Uyển Uyển lập tức phát hiện không đúng, biết Giản Hành Chi muốn động thủ.

Nàng vội tiến lên, túm lấy vị trượng phu thấy cường giả là muốn đánh một trận của mình, vội nói: “Đánh bài.”
Nàng quyết định: “Hai vị, nếu không vội đi nghỉ ngơi thì lại đây đánh bài, mau!”
“Vậy...” Hoa Hướng Vãn chần chờ: “Vậy đánh bài đi?”
Nói xong, hai người ù ù cạc cạc, bị đẩy về phía bàn mạt chược.

Đồng thời, từ nay về sau trầm mê ở nơi này..


Bình luận

Truyện đang đọc