KIẾP NÀY GẶP ĐƯỢC NGƯỜI


Cánh cửa vừa được mở ra, Quý Thừa An không để cô kịp phản ứng, anh đẩy cô lùi lại, sau đó tiến vào phòng, kéo cô vào lòng ôm thật chặt, muốn khảm cô vào người mình, không muốn để cô rời đi lần nào nữa.
Cánh cửa phòng tự động đóng lại, trong phòng im ắng chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người, cùng tiếng tim đập mạnh mẽ.
Anh đã chuẩn bị tâm lý bị cô đẩy ra, nhưng ôm một lúc cô vẫn bất động, anh liền siết cánh tay ôm cô chặt hơn, cả gương mặt chôn vào cổ cô, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào của cô.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ ra mình đã quên mất phải phản ứng.

Cô đưa tay luồn ra sau lưng anh ôm chặt, đáp lại cái ôm của anh.
Tất cả đã ôm theo đau thương quá lâu rồi, cô cũng đã buông tha cho bản thân rồi, cô muốn từ nay tất cả những người thân yêu sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc.
Anh vẫn ôm ghi chặt cô, miệng phát ra âm thanh khàn khàn, luôn tục nói mấy câu xin lỗi cô.
Sắc trời đã tối dần nhưng anh vẫn chưa buông cô ra, đã đứng một lúc lâu, chân cô đã rất mỏi.

Cô vô nhẹ vào lưng anh
Chân em mỏi quá rồi.

Cũng đã tối, chúng ta đi ăn cơm trước nhé.
Lúc này anh mới từ từ buông cô ra, anh cúi xuống đưa tay qua đầu gối cô, một tay ôm bả vai, bế cô lên theo tư thế bế công chúa.
Lý Mộng Nghiên giật mình kinh hãi kêu lên một tiếng.

Quý Thừa An không vội mang cô xuống dứoi nhà ăn cơm.
Anh bế cô về phía chiếc ghế sofa trong phòng, ngồi xuống rồi để cô ngồi lên đùi mình, đưa tay nhẹ bóp chân cho cô.
Đã đỡ hơn chút nào chưa.

Cô nhẹ gật đầu mấy cái.

Anh vui vẻ cúi xuống hôn một cái lên má cô.
Đi ăn cơm, anh bế em xuống nhà.
Không cần, em hết mỏi rồi.

Anh bế vậy người khác nhìn thấy sẽ rất ngại.

Anh bế vợ anh thì sao phải ngại chứ.
Anh cứ để em tự đi xuống.

Nói rồi cô trượt khỏi đùi anh, đứng dậy đi trước không đợi anh.
Tâm tình Quý Thừa An rất vui vẻ.

Hai người yên lặng ăn cơm tối.

Anh vẫn như cũ, chăm sóc cô từng chút một.
Khi thì gỡ xương cá, lúc lại bóc vỏ tôm, lúc sau lại múc canh để tới trước mặt cô.

Đây là bữa cơm ngon nhất trong hơn một năm qua.
Hai người cũng ăn nhiều hơn bình thường.


Ăn xong Lý Mộng Nghiên về phòng đánh răng rửa mặt.

Lệch múi giờ làm cô mệt mỏi, rửa mặt xong đã buồn ngủ không mở được mắt nữa.
Quý Thừa An lấy đồ qua một phòng khác tắm táp.

Xong xuôi anh lại đến phòng Lý Mộng Nghiên gõ cửa.
Lại giống như khi chiều, anh gõ vãi lần nhưng cô vẫn không ra mở cửa.

Anh đưa tay văn thử tay nắm thì cử dần dần mở ra, cô không khoá cửa.
Anh nhing thấy cô đã nằm trên giường ngủ say, tiếng gõ cửa ồn vậy cũng không đánh thức cô, chắc hẳn cô đã rất mệt mỏi.
Anh cởi áo choàng ngoài, vén chăn chui vào nằm cạnh cô.

Kéo cô vào trong phòng tay của anh.

Lại khẽ nâng đầu qua, hộ nhẹ một cái lên khoé môi cô:ngủ ngon
Sau đó anh cũng chìm dần vào giấc ngủ.

Một đêm này, hai người cùng ngủ rất ngon.

Lý Mộng Nghiên còn lơ mơ rúc sát vào Quý Thừa An, làm anh rất hưởng thụ.
Có vợ bên cạnh thật tốt, anh kéo cô gần hơn chút nữa, ôm chặt cô lại.
Sáng hôm sau Lý Mộng Nghiên tỉnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt cực phẩm của Quý Thừa An.

Tim có đập lỗi nhịp một cái.

Người bên cạnh khẽ đông, cô tưởng anh muốn tỉnh dậy, liền nhắm mắt giả vờ mình vẫn chưa tỉnh.


Bình luận

Truyện đang đọc