KIỀU PHI BỊ TRÁO ĐỔI


“ Ta muốn trở thành nữ nhân của chàng.” Chính Hứa Quân Dao cũng không biết mình đây là đang làm sao, nàng chỉ biết bây giờ nàng muốn hắn.

Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn nhắc lại một lần, chủ động dâng đôi môi của mình lên.

Vụng về hôn hắn, nàng hai mắt nhắm chặt cả người dán lên người hắn, Mạc Ảnh Quân bị thân thể thôi thúc đáp lại nụ hôn của nàng.

Mạc Ảnh Quân đè lên cơ thể thơm mềm của thiếu nữ, hành động dứt khoát công thành đoạt đất, môi lưỡi triền miên, hắn chẳng có cách nào kiềm chế rung động muốn chiếm giữ tất cả ngọt ngào của nàng lúc này.
Hứa Quân Dao cảm nhận được nụ hôn của hắn rơi trên vành tai mình, cả người Hứa Quân Dao run lên.

Biến hoá trên cơ thể nàng, Mạc Ảnh Quân đều thấy rõ ràng, hắn lưu luyến nhẹ nhàng hôn dọc một đường từ cổ xuống.

Thân thể mềm mại khiến hơi thở của hắn càng thêm hỗn loạn, bao nhiêu năm ở trên chiến trường quen với binh đao, áo giáp nặng nề vẫn lần đầu tiên tiếp xúc với thứ mềm mại như vậy.
“ Nương tử, nàng sẽ không hối hận chứ?” Mạc Ảnh Quân kìm chế cảm xúc của mình, giọng hỗn loạn muốn nàng xác nhận lại một lần.
Hứa Quân Dao cả cơ thể nóng bừng, lý trí của nàng cũng làm gì còn tỉnh táo nữa.

Nàng khó chịu, chân không thành thật cong lên đụng phải eo Mạc Ảnh Quân.

“ Mạc Ảnh Quân, ta khó chịu….”
Đôi tay nhỏ nhắn của nàng vô thức sờ loạn lên thân thể cường tráng của hắn, lại thêm giọng nỉ non đầy ẩn nhẫn, mời gọi hắn trầm luân vào.

Nàng có hối hận cũng không kịp nữa rồi, giữ lại một tia lý trí cuối cùng hắn tìm tới nơi ẩm ướt kia, nhẹ nhàng nâng một bên chân của nàng lên…..

Hứa Quân Dao bị cơn đau tập kích, thét lên một tiếng, Mạc Ảnh Quân nhanh chóng dừng lại không giám tiếp tục nữa, hắn vuốt v e gương mặt trắng bệnh của nàng.

Thành kính hôn xuống giữa hai hàng lông mày đang cau chặt lại của nàng, ẩn nhẫn nói: “ Nương tử….nương tử ta yêu nàng.

Chúng ta trở thành phu thê một thể nhé.”
Hứa Quân Dao đau tới không nói lên lời, chỉ có thể loạn xạ gật đầu theo bản năng.

Đến nghe cũng chẳng nghe rõ hắn nói gì nữa, chỉ theo cơ thể cảm nhận được hắn nhẹ nhàng hôn lên cơ thể nàng, tựa như an ủi.


Nàng cũng dần dần thả lỏng cơ thể, miệng cũng không tự chủ bắt đầu phát ra những tiếng nỉ non yêu kiều.

Mạc Ảnh Quân được lệnh đặc xá bắt đầu động thân làm càn, dường như tất cả nhiệt tình đều tô điểm cho giờ phút này.

Màn lụa đỏ thắm khẽ đung đưa, ánh sáng le lói phản chiếu đôi phu thê quấn quýt triền miên.
Vũ Nương đứng ở đằng xa hơi lo lắng nhìn vào phòng trong, cũng hơn một canh giờ rồi tiếng động cũng chưa thấy ngưng.

Thân thể Vương phi gầy yếu, Vương gia không biết nặng nhẹ làm tổn thương thì sao giờ.

Cảm nhận phía sau có người lại gần, Vũ Nương bước lên hai bước tránh đi….

Quay đầu lại thấy người tới là ai khuôn mặt Vũ Nương lạnh nhạt đi vài phần.
“ Mạc thị vệ xin tự trọng!”
Mạc Đông khuôn mặt có chút thất lạc, dè dặt nói: “ Ta chỉ đem áo choàng tới cho muội, đêm khuya lạnh….”
Mạc Đông còn chưa nói hết thì Vũ Nương đã cắt ngang: “ Vũ Nương không giám nhận, Mạc thị vệ vẫn nên giữ lại cho mình thì hơn.” Vũ Nương không mặn không nhạt nói, làm cho Mạc Đông hơi khó tiếp lời.

Đúng là tạo nghiệp không thể sống mà, Mạc Đông thở dài một tiếng nói: “ Vũ Nương muội….

Thật ra muội không cần phải như vậy! Ta….”
“ Mạc thị vệ, Vũ Nương sống như thế nào thì đó cũng là cuộc sống của ta.

Bốn năm trước ngươi nói như thế nào thì cứ thế đi, Mạc thị vệ đừng đi quá giới hạn.” Vũ Nương lạnh lùng cắt ngang.
Mạc Đông còn định nói gì đó thì phát hiện có người lại gần, Mạc Đông bất đắc dĩ phải lùi ra xa, trước khi đi vẫn không quên nhét áo choàng vào tay Vũ Nương.

Người tới là Miên Miên, nàng lại gần Vũ Nương mặt đỏ bừng lí nhí nói: “ Vũ tỷ tỷ, nhà bếp nói nước đã đun tới lần thứ 3 rồi.

Cũng sắp nguội tới nơi rồi, bao giờ mới dùng đến.”
Vũ Nương khoác áo cho Miên Miên, nhìn về phía phòng chính, thở dài nói: “ Kêu họ tiếp tục đun đi, chắc sắp xong rồi.” Miên Miên muốn nói là nửa canh giờ trước tỷ cũng nói câu này mà.
………

“ Nửa năm trước Thái tử cùng với Lệnh Quốc Công âm thầm mua chuộc Thái Thú Nhữ Dương, cắt xén quân tư.

Hành vi sai trái, khiến quân ta suýt bại trận.

Thỉnh Hoàng Thượng lấy lại công đạo, an ủi linh hồn các tướng sĩ đã hy sinh.” Trên triều im lặng chỉ có tiếng của Bùi Thạch vang dội khiến lòng người hoang mang.

Đại lý tự Khanh Bùi Thạnh xưa giờ trong triều không thân thiết với ai cũng chẳng xung đột với ai, tự nhiên hôm nay lại lên tiếng tố cáo Thái Tử bảo người khác làm sao không giật mình cho được.
“ Bùi đại nhân, không có chứng cứ chính là Vũ cáo.

Vu cáo đương triều Thái Tử, đây là tội chu di Bùi đại nhân suy xét cho kỹ.” Lương Quốc Công nghiến răng uy hiếp.
Không nghĩ tới chức quan của Bùi Thạch nhỏ nhưng gan lại không nhỏ tí nào.

Hắn không hề sợ hãi nói: “ Bản quan tự nhiên là có chứng cứ mới giám trước mặt Hoàng thượng phân trần, Lệnh Quốc Công yên tâm, Bản quan sẽ không oan uổng Quốc Công gia.” Bùi Thạch hai tay cung kính dâng chứng cứ lên.
Thái tử nghĩ tới việc ngày hôm qua ở phủ Lệnh Quốc Công, Thời Quân Dao vừa chịu thiệt ở đó hôm nay liền có người tố cáo mình.

Nhìn chứng cứ được đặt vào tay Hoàng đế, Thái Tử gấp lên vẫy tay ra hiệu với người của phe mình.
Ngay lập tức có một vị quan hô lớn, tố cáo Thần vương đã trở về kinh nhưng không diện kiến Hoàng Thượng hành vi đáng ngờ.

Hoàng đế quả nhiên bị tin tức này làm khựng lại, tấu sớ trên tay cũng không mở ra.
Vị quan kia nhanh chóng nói: “ Đêm hôm qua, Thần vương bí mật trở về kinh thành lại không vào cung diện thánh.

Thần nhận thấy….”
Lời còn chưa nói xong một thị vệ ở bên ngoài chạy vào bẩm báo: “ Bẩm Hoàng thượng, Mạc Đông thị vệ thân cận của Thần vương, có việc cần bẩm báo.

Xin được diện thánh.”
“ Chuẩn!” Lời Hoàng đế vừa dứt, Mạc Đông nhanh chóng tiến vào, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn bọc một thứ gì đó.

“ Mạc Đông tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Thái tử thấy Mạc Đông bước vào, cả người như rơi vào hầm băng.


Chẳng lẽ hắn ta cứ phải kết thúc như vậy sao?
“ Bình thân! Ngươi có chuyện gì cần bẩm báo.” Hoàng đế nhìn Mạc Đông, vị đệ đệ này của ông lại định làm gì đây.

Mấy năm rồi mới có một lần thấy Mạc Ảnh Quân sơ suất, có lẽ cũng không phải là sơ suất đi.
“ Vương gia phân phó thuộc hạ trình tấu lên Hoàng thượng việc người hồi kinh sớm dự định nhưng lại không thể vào diện thánh.

Vương gia không có ý bất kính mà do trên đường trở về Vương gia bị thích khách tập kích, dẫn tới bị thương.

Hiện tại vết thương đã ổn định nhưng vẫn còn hung hiểm, đại phu nói nên cần ở trên giường nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Mong Hoàng thượng thứ tội.”
Cả triều lại lần nữa rơi vào im lặng.

Tin tức lớn như vậy sao bọn họ không nhận được tí nào thế.

Thần vương gặp thích khách, còn bị thương nặng.

Là ai có lá gan lớn như vậy, dám hành thích cả Thần vương? Sẽ không phải là….
Hoàng đế thấy ánh mắt của một số thần tử đang nhìn về phía mình, ông biết họ đang nghĩ gì.

Hoàng đế nghiêm trọng nói: “ Vương gia nhà người bị thương nghiêm trọng tới vậy sao? Các ngươi làm thị vệ thì an ổn, Lý Chính mau tới thái y viện, điều thái y tốt nhất tới khám cho Thần vương.” Giọng nói hết sức gấp gáp, nếu không phải người trước mặt là Hoàng đế.

Mạc Đông thật sự tin rằng, vị huynh trưởng này đang lo lắng cho đệ đệ của mình đấy.
“ Hồi Hoàng thượng vốn dĩ vết thương của Vương gia không nặng tới vậy.

Chỉ là do Vương gia sợ chậm trễ việc đem chứng cứ tìm được ở Hắc trại về trình lên, chậm trễ thời gian tốt nhất chữa trị nên mới trở nặng.

Hoàng thượng đây là toàn bộ chứng cứ tìm được ở Trấn Xuân Hồi và đây là mũi tên của thích khách đã để lại.” Mạc Đông cung kính dâng lên chứng cứ.
Hoàng đế xem xong khuôn mặt liền nổi lên phẫn nộ: “ Hảo Thái tử!”
………..
Mạc Ảnh Quân người được Hoàng Thượng lo lắng cử Thái Y tới chăm sóc vết thương, bây giờ đang Xuân phong đầy thỏa mãn ngắm nhìn tiểu thê tử trong lòng.

Trải qua một đêm đầy ngọt ngào, bây giờ Mạc Ảnh Quân bỗng hiểu được tại sao lại có người nguyện chết trên người mỹ nhân.


Trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, thật ra hắn đã tỉnh từ lâu rồi nhưng lại chẳng muốn rời giường.

Cứ nằm đó hết ôm lại ngắm nhìn nàng, Hứa Quân Dao thì ngủ không biết trời đất gì.
Mạc Ảnh Quân lưu luyến tại môi nàng hôn xuống, mắt liếc thấy vết xanh tím trên cổ nàng.

Hắn nhắm mắt lại, nếu cứ nhìn hắn sẽ lại mất kiểm soát mất.

Hứa Quân Dao bị làm phiền nhăn mày mở mắt, khuôn mặt yêu nghiệt của hắn phóng đại trước mắt nàng.

Truyện xảy ra hôm qua như tua ngược trong đầu nàng vậy.

Nghĩ tới chuyện xấu, mặt nàng nóng bừng lên chỉ cảm thấy muốn đào cái lỗ để chui xuống thôi.
Cái eo đau xót của nàng nhắc nàng nhớ, đêm qua lúc tỉnh táo thì hắn còn săn sóc, nhẹ nhàng nhưng sao đó thì chính là cầm thú.

Mạc Ảnh Quân không có kinh nghiệm nhưng bản năng của đàn ông không thể khinh thường mà, nàng cầu xin cũng vô dụng, quả nhiên không thể coi thường nam nhân 26 tuổi mới khai trai mà.

Hứa Quân Dao kéo chăn che mặt mình lại, không muốn nhìn thẳng hắn nữa, xấu hổ quá rồi.
Mạc Ảnh Quân thấy nàng như thế khẽ bật cười, thấp giọng nói.

“ Nương tử, thẹn thùng sao?”
Hắn không nói còn đỡ, Hứa Quân Dao càng thêm xấu hổ nắm chặt chăn không buông.

Giọng nói lí nhí truyền từ chăn ra: “ Tại chàng hết, cả người ta bây giờ một chút sức lực cũng không có.”
Nghe nàng lên án, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ.

Hắn ôm cả người cả chăn, nghiêm túc nói: “ Nương tử dạy dỗ rất đúng, tướng công của nàng nhớ kỹ rồi, lần sau nhất định sẽ hầu hạ nàng thoải mái hơn.”
Đây là lưu manh công khai à.
Hứa Quân Dao cảm thấy cái mặt của mình sắp không giữ nổi nữa rồi, cái tên vô lại này.

Nàng mạnh mẽ kéo chăn xuống, thấy hắn đang chăm chú nhìn mình.

Nhất thời nàng bị mỹ nam kế dụ, định nói gì cũng quên rồi.
Nương tử nhà hắn đáng yêu quá đi, Mạc Ảnh Quân cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng một cái, trống trán nàng nói: “ Là ta không biết nặng nhẹ, nàng có khó chịu chỗ nào không?” Ánh mắt hắn đầy thâm tình nhìn nàng, đôi mắt phượng ẩn chứa lo lắng khiến tâm nàng mềm nhũn.
Hứa Quân Dao:……Hắn như thế này làm sao nàng trách mắng nổi đây..


Bình luận

Truyện đang đọc