KIỀU PHI BỊ TRÁO ĐỔI


“ Nếu ta nói ta không biết gì hết ngươi tin không?” Hứa Quân Dao đợi một lát vẫn không thấy hắn lên tiếng, nàng biết mà nếu là nàng cũng không tin ngay cả một lý do cũng không có làm sao khiến người khác tin cho được.
“ Ta tin nàng!” Hứa Quân Dao còn đang rầu rĩ thì hắn đột nhiên lên tiếng, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên sau đó liền cười vui vẻ.

Mạc Ảnh Quân nhìn nàng vui tới vậy sao?
“ Nàng rất thích hắn!” Hứa Quân Dao hiểu ý hắn ngươi rất thích người ta tại sao sáng nay bình tĩnh như vậy?
“ Đúng vậy trước kia là thế!” Lấy lý do gì thì được nhỉ!”
“ Trước kia!” Mạc Ảnh Quân nghi hoặc.
“ Trước đó ta ánh mắt thiển cận gặp được hắn cứ nghĩ hắn là nam tử đẹp nhất Mạc Hi Quốc này rồi nhưng sau hôm qua ta mới thấy ta đây là trẻ con chưa trải sự đời!”
Mạc Ảnh Quân nghe nàng lý lẽ hùng hồn giải thích, trên mặt không hiểu sao có chút nóng hắn đưa tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng mất tự nhiên nhấp một ngụm trà, sau đó bình tĩnh lại nhìn tiểu hồ ly đang hứng thú nhìn mình trước mặt.
“ Một chút rụt rè của nữ nhân cũng không có!”
“ Ta ở trước mặt phu quân mình cần gì phải rụt rè chứ, nói thật khi nhìn thấy ngươi ta mới biết trước kia là suy nghĩ thiển cận!” Nàng chống cằm một bộ dáng hết sức nghiêm túc dù sao cũng chẳng nghĩ được lý do nào có lý hơn, nên là có gì sài nấy thôi nàng cũng chẳng nói điêu hắn thực sự rất đẹp một người hiện đại như nàng ngắm qua nhiều người mẫu diễn viên rồi nhưng mà cũng không thể bằng người trước mặt này, hắn là nam nhân đẹp nhất nàng từng gặp.

Tiểu nhị đem đồ ăn lên giúp hắn thoát khỏi tình cảnh luống cuống, tuy lý do của nàng không hề đáng tin nhưng hắn không hiểu sao lại muốn tin nàng một lần hơn nữa nàng ở dưới mí mắt của hắn, Mạc Ảnh Quân hắn không tin nàng có thể làm loạn.

Hai người cùng nhau yên tĩnh dùng bữa cũng không biết là ai bắt đầu trước cùng nhau uống rượu, tửu lượng của nguyên chủ không tốt uống mới vài chén mặt đã đỏ bừng, Hứa Quân Dao thấy hơi chóng mặt biết là nàng sắp say rồi nên nàng nhân cơ hội này…..
“ Ngươi biết không……ực…ta rất thích hắn!”
“ Nàng say rồi!” Hắn thấy nàng loạng choạng cầm bình rượu đứng lên.

Nàng tới gần hắn…
“ Nếu hắn đã tuyệt tình như vậy, ta liền ở bên cạnh ngươi làm trưởng bối của hắn….lấy lễ đè chết hắn, ta sẽ ngoan ngươi muốn ta làm gì cũng được chỉ là đừng đuổi ta có được không?” Nàng thu mình ngồi đó đáng thương nhìn hắn, hai người im lặng một lát một cảm xúc xa lạ xông thẳng vào lồ ng ngực Hứa Quân Dao nàng chỉ thấy tim rất đau đớn.
“ Ta thích hắn từ năm 11 tuổi ròng rã 4 năm, không quản mặt mũi….hức…nhưng hắn không thích ta….hức….ta không phải kẻ ngốc điều ngươi biết ta cũng biết, đúng là so với một xấu nữ xú danh giống như ta đại tỷ nàng hơn ta rất nhiều…..nhưng….nhưng…..hắn có cần….có cần làm tới như vậy không? Tráo tân nương….tráo tân nương…..ta đáng ghét như vậy sao?” Hứa Quân Dao vốn định giả vờ tí thôi để xoá bỏ nghi ngờ của hắn nhưng cảm xúc đột nhiên xông tới làm nàng nhịn không được nức nở, nàng biết đây là cảm xúc của nguyên chủ.
Nàng mắt long lanh đỏ bừng nước mắt rơi lã chã, gương mặt muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt giúp nàng…..
“ Nàng không đáng ghét là họ không có mắt nhìn!” Hứa Quân Dao như tìm được nơi an ủi nhào vào lòng hắn gào khóc, Mạc Ảnh Quân trong lòng có chút đau, hắn biết nàng chưa hoàn toàn say có lẽ là mượn rượu giải sầu đi, bất tri bất giác trong lúc nàng không biết hắn đã cho rằng tất cả hành động sáng giờ của là cố gắng tìm kiếm niềm vui trong nỗi buồn.


Được một lát hắn không thấy nàng động đậy nữa, nàng đã thiếp đi trong lòng hắn vì khóc mệt, gương mặt nàng hồng hồng, môi căng mọng cũng phiếm đỏ nước mắt vẫn còn đọng trên mi, hắn đưa tay gạt đi giọt nước mắt trên má nàng cảm giác mềm mềm hắn nhịn không được véo nhẹ má bánh bao của nàng, Hứa Quân Dao bị làm phiền hơi nhíu mày lắc đầu vùi cả mặt vào lòng hắn, Mạc Ảnh Quân không nhịn được cười khẽ tiếng cười rung động lòng người, hắn nhìn tay mình cảm xúc cũng không tệ lắm.
“ Mạc Đông!”
“ Có thuộc hạ!” Mạc Đông bước vào thấy cảnh tượng vương phi vùi mặt cả người nằm trong lòng vương gia ngủ có chút trợn mắt há miệng, Mạc Đông cảm nhận được ánh mắt sắc bén của chủ tử về phía này, sợ hãi thu lại ánh mắt của mình.
“ Cho ngươi 2 khắc đem La thần y tới đây!” Mạc Đông nhận mệnh ngay lập tức rời đi, Mạc Ảnh Quân lẳng lặng ngồi đó không động đậy sợ làm nàng tỉnh giấc.
……..
“ Vương gia, vương phi trúng là Mộng hồn thảo!” 2 khắc sau La thần y tới hắn ra hiệu cho lão bắt mạnh cho nàng, lão đăm chiêu một lát rồi xác định nàng trúng mộng hồn thảo.
“ Mộng hồn thảo?”
“ Hồi Vương gia mộng hồn thảo là một loại độc không nguy hiểm tính mạng nhưng khiến người ta đi vào ảo cảnh không có tri giác, mộng hồn thảo khô có tác dụng khiến người trúng độc mơ thấy ác mộng huyễn mộng dần dần bị nhốt trong đó không thể thoát ra, loại Vương Phi trúng là mộng hồn thảo tươi khiến người trúng độc xa vào ảo cảnh lộng lẫy mất đi tri giác như một cái xác không hồn vẫn có thể đi lại nhưng không phải do chính mình điều khiển!” La thần y một mạch đem kiến thức của lão nói ra trong lòng cũng lạnh toát ai lại dùng loại độc này với một tiểu cô nương vậy chứ.

“ Có ảnh hưởng gì đến thân thể nàng không?”
“ Hiện tại thì không chỉ có điều trong thời gian này vương gia nên chú ý vương phi một chút giấc ngủ của vương phi sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều!”

“ Được rồi! Mạc Đông tiễn La thần y!” Giọng hắn lạnh lẽo khiến hai người kia đều rùng mình khiếp sợ, chủ tử e là nổi giận rồi.

La thần y ra ngoài một cơn gió thổi làm lão lạnh sống lưng đưa tay sờ gáy một chút vậy mà lão đổ mồ hôi lạnh, thái độ của Mạc Ảnh Quân lúc đó quả thật rất dọa người.
Mạc Ảnh Quân chuyển tầm nhìn xuống tiểu cô nương trong lòng nàng rất nhỏ mềm mềm trên người cũng có mùi hương rất dễ chịu xoa dịu đi một ít lạnh lẽo của hắn,lại nhớ đến những gì nàng phải chịu mộng hồn thảo cháu trai ngoan của hắn đúng là tốn không ít công sức, sở dĩ để La thần y bắt mạch cho nàng là bởi vì hắn cũng thấy lạ, hôm bái đường hắn đã thấy nàng như kẻ vô hồn một bước một bước đều có người kè kè bên cạnh thậm chí mọi thứ đều là người kia điều chỉnh nàng cũng vì những điều này mà lúc nàng nói hắn đã tin, bây giờ trong mắt của Mạc Ảnh Quân đều là những người kia hợp sức lại giỡn hắn và bắt nạt tiểu nương tử này của hắn nhớ lại bộ dạng gào khóc lúc nãy nhớ lại tình cảm của nàng dành cho Mạc Phong Tức, mắt phượng nheo lại trông hắn bây giờ cực kỳ nguy hiểm.

“ Vệ tổng quản ông xem cũng đã tối rồi vương gia vẫn còn chưa hồi phủ hay là ông nhắm một mắt mở một mắt để ta đem người hồi môn của vương phi nhà ta đi trước có được không?”
“ Lâm tổng quản không phải ta làm khó ông mà vương gia nhà ta đã dặn dò trước khi ngài trở về những người kia đều phải ở lại!”
“ Vệ tổng quản ta còn phải trở về hầu hạ nếu không thể đem người về ta cũng khó giao phó….”
“ Vương gia!” Lúc hai vị tổng quản vẫn lời qua tiếng lại thì hắn trở về trên tay còn ôm một cái bọc nhìn kỹ lại thì là vương phi mới vào cửa, vệ tổng quản tròng mắt muốn rớt ra ngoài luôn vị vương phi mới qua cửa này vậy mà ngủ ngon lành trên đôi tay đã tắm máu ở chiến trường.
“ Chuyện gì đây?”
“ Hồi Vương gia, Thất vương gia cho người tới đem nha hoàn của hai vị vương phi đổi lại!” Vệ tổng quản nhanh chóng trình vấn đề ra.
“ Thần vương điện hạ nô tài….”
“ Đợi đi!” Lâm tổng quản còn chưa kịp nói đã bị hắn cắt ngang, Mạc Ảnh Quân ngang nhiên ẵm nàng đi về phía chính viện căn dặn người chăm sóc nàng rồi về chính sảnh.

“ Nói đi! Có chuyện gì?” Nô tì vương phủ rất quy củ thấy hắn ra liền nhanh chóng dâng trà sau đó liền không tiếng động lui ra.
“ Hồi Thần vương nói tài phụng mệnh Thất vương gia đem nha đầu hồi môn của thần vương phi tới và xin phép vương gia để nộp tài đem nha đầu hồi môn của vương phi nhà nô tài hồi phủ, mong vương gia thành toàn!” Lâm tổng quản không lời thừa thãi trật tự nói ra mục đích của mình tới nhưng điều hắn không ngờ là…
“ Người thì bản vương nhận còn đưa đi….về nói với vương gia nhà ngươi muốn lấy người đi thì tự mình tới!” Hắn nhấp một ngụm trà không lạnh không nóng nói.
“ Thần vương cái này….vương gia đừng làm khó nô tài việc của các chủ tử nô tài không can thiệp được nô tài chỉ phục mệnh làm việc….” Lâm tổng quản bóng gió Mạc Ảnh Quân đang giận chó đánh mèo việc tráo tân nương nhưng hắn vẫn phong đạm vân khinh ngồi không nhiều thêm nửa lời.
“ Vệ Tấn đem người hỏi qua một lượt đợi vương phi tỉnh lại sắp xếp sau!”
“ Vương gia ngài thế này là làm khó nô tài, chỉ là mấy nha đầu cũng đâu cần vương gia nhà nô tài đích thân ra mặt…..” thấy hắn sắp đi Lâm tổng quản liền gấp gáp.
“ Người khiến ta nói thêm câu thứ hai bây giờ cũng không biết đã đầu thai thêm mấy kiếp rồi ngươi xác định vẫn muốn tiếp tục!” Xung quanh bỗng nhiên im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi, ai có mặt ở đây đều cảm nhận được hơi lạnh từ Mạc Ảnh Quân tỏa ra.

Lâm tổng quản sợ hãi tới mức nhũn chân ra cũng không giám ngăn cản hắn nữa.

“ Ta nói một câu khó nghe người trong vương phủ đâu phải thứ a miêu a cẩu gì cũng có thể đem đi, đã là nô tài thì nên quản tốt cái miệng của mình!”
“ Cùng là nô tài hống hách cái gì chứ! Ta phi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc