KIỀU TÀNG

Đêm đó, Hoài Dương vương ngủ rất muộn, chờ rồi lại chờ mà canh nóng không hề đến.

Bọn nha hoàn trong tẩm viện giống như chết rồi, chẳng thấy mặt mũi một ai.

Thôi Hành Chu biết, chắc chắn là Miên Đường không dặn các nàng mang đồ cho mình.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tuy thư phòng cũng coi như ấm áp nhưng nào có thoải mái như trong phòng Miên Đường? Bình thường lúc này hắn đã sớm ôm nương tử mềm mại, âu yếm trong ổ chăn. Không ngờ lại vì một trận cãi vã mà gà bay trứng vỡ.

Nghĩ vậy, cảm giác ngà say khiến đầu khó chịu. Mạc Như biết vương gia chưa tỉnh rượu, vội vàng mang canh giải rượu phòng bếp nấu đến.

Thôi Hành Chu nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày: “Chua đến ê cả răng, đây là thứ quỷ gì vậy!”

Mặt Mạc Như khổ không nói hết. Canh giải rượu bình thường vương gia dùng được nấu theo cách đặc biệt ở quê vương phi, hương vị chua ngọt, uống rất ngon miệng. Quả mơ ngâm trong canh cũng do vương phi bảo nha hoàn trong viện nàng ướp. Cả phủ chỉ có vương phi có, tất nhiên canh giải rượu phòng bếp nấu không ra được mùi vị như đích thân vương phi làm.

Mới vừa rồi Mạc Như có đến tẩm viện tìm Bích Thảo lấy nhưng Bích Thảo tránh ở kẹt cửa nói vương phi phân phó đến một hạt gạo cũng không cho đưa ra ngoài, hạ nhân như bọn nàng ta không dám đưa, bảo Mạc Như đi tìm người đứng đầu.

Giờ vương gia đang kén ăn, Mạc Như lại không thể đi nói bậy với vương phi, chỉ có thể châm chước nói: “Bây giờ muộn rồi, hôm nay vương phi mệt nên ngủ sớm, canh này do đầu bếp nữ làm, hay là… Vương gia dùng tạm, sáng mai tiểu nhân lại thỉnh vương phi nấu bát khác?”

Nào có đạo lý rời giường rồi mới uống canh giải rượu? Thôi Hành Chu nghe nói Miên Đường sớm ngủ, trong lòng càng thêm giận.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nàng ngày càng nóng nảy, chỉ vì mấy tên thổ phỉ mà nổi nóng với hắn. Trái lại hắn cũng muốn xem coi nàng có thể làm ầm lên thành cái dạng gì.

Nghĩ vậy, hắn không uống canh giải rượu chua ê răng nữa. Thôi Hành Chu bụng đầy buồn bực ngã xuống trường kỷ trong thư phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thôi Hành Chu không dậy sớm luyện quyền như bình thường mà lười nhác nằm một hồi.

Bình thường hai người cũng có cãi nhau, có điều Miên Đường không phải là kiểu nữ tử hẹp hòi, mắt mũi chua lè. Thường thì sau một đêm hai người giận nhau, ngày hôm sau nàng sẽ đổi cách sang dỗ hắn.

Thôi Hành Chu cũng sẽ cho nàng bậc thang xuống, tạo cơ hội thân thiết, chẳng hạn như sáng sớm bị bệnh vặt.

Nhưng hôm nay hắn ở trên trường kỷ chờ mãi mà không thấy Miên Đường dẫn theo thị nữ mang chậu vàng rửa mặt tắm rửa đến.

Nằm một lúc lâu, hôm qua đầu đã đau giờ càng thêm hỗn độn. Thôi Hành Chu chờ không được nữa, mặt mày u ám đứng dậy, để Mạc Như hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

Có điều nam nhân tay chân thô kệch sao có thể so được với bàn tay mềm mại của Miên Đường? Mạc Như hầu hạ không thoải mái, khó tránh khỏi bị vương gia lạnh giọng khiển trách mình thô kệch.

Mạc Như bị mắng đến nước mắt lưng tròng, trong lòng nghi ngờ vương gia có mới nới cũ, muốn đổi sai vặt khác.

Sau khi qua loa húp một ngụm cháo, Thôi Hành Chu chuẩn bị đứng dậy đi Binh bộ. Lúc sắp ra cửa thì thấy tỷ tỷ Thôi Phù đang chuẩn bị lên xe ngựa đi tham gia tiệc trà cùng các phu nhân thân thiết.

Sau khi tỷ đệ nói chuyện phiếm vài câu, Thôi Phù nhận lấy lò sưởi tay nha hoàn ở bên cạnh đưa cho, nói: “Trời lạnh như vậy, mới sáng sớm Miên Đường muốn đi đâu thế? Nàng mới ở cữ xong nhưng cũng đừng để cảm lạnh.”

Tỷ tỷ không nói, Thôi Hành Chu cũng không biết Miên Đường xuất phủ, thoáng sửng sốt, đợi tỷ tỷ đi rồi, hắn gọi quản sự tới hỏi vương phi đi đâu.

Quản sự nói: “Vương phi không nói muốn đi đâu, chỉ sai người chuẩn bị xe ngựa, sau đó dẫn theo thị vệ đi.”

Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Sao không ai tới báo cho bổn vương?”

Quản sự dè dặt nói: “Chuyện này… Bình thường vương phi xuất phủ cũng không cần bẩm báo cho vương gia… Nên lần này tiểu nhân cũng không báo cho vương gia…”

Liễu Miên Đường dậy sớm đi đâu, Thôi Hành Chu không cần nghĩ nhiều cũng đoán được.

Sau khi tới Binh bộ, hắn cầm lấy công văn nhìn một hồi, sau đó phái người xuất đi ra cửa thành hỏi. Quả nhiên sáng sớm, xe ngựa vương phủ đi qua Nguyệt Hoa Môn ra khỏi thành.

Nàng đây là quyết ý tìm tất cả thổ phỉ hắn đuổi đi về!

Nói thật ra thì lúc trước Thôi Hành Chu không đoán nghĩ rằng Miên Đường không vứt bỏ được mấy tên đạo tặc Ngưỡng Sơn đó, có điều nàng vướng bận người khác như vậy khiến lòng hắn hắn càng thêm tức giận.

Hôm nay Thôi Hành Chu hồi phủ sớm hơn bình thường chút. Khi trở về, trong lúc lơ đãng hỏi mới biết sau khi vương phi ra khỏi thành đi dạo một vòng thì hồi phủ cho tiểu thế tử bú sữa. Chẳng qua, dỗ tiểu thế tử ngủ xong nàng lại ra khỏi thành đi dạo một vòng.

Thôi Hành Chu không lo chuyện nàng tìm được người về. Lúc trước, khi lần thứ hai đuổi bọn họ ra khỏi thành, hắn có phái binh áp giải bọn họ đưa đi thật xa.

Nghĩ vậy hắn nhíu mày, quay về thư phòng. Lần này, Lý ma ma có mang bát canh gà cho vương gia, lòng hắn thả lỏng, vốn tưởng rằng Liễu Miên Đường nghĩ thông suốt, chịu thua rồi.

Nào ngờ Lý ma ma lại nói: “Canh này là hầm cho vương phi nhưng vương phi không ăn nên lão nô mang cho vương gia một bát. Lão nô ở vương phủ đã lâu, có vài lời không đúng nhưng cảm thấy phải nói một tiếng với vương gia. Hiện giờ vương phi đang cho tiểu thế tử ăn, kiêng kị nhất là tức giận cáu gắt, không thì sẽ bị tắc sữa, gây nhiễm trùng, đến lúc chỉ có nữ nhân chịu khổ. Vương gia lượng thứ chút, vương phi có lỗi gì thì ngài từ từ dạy dỗ, hoặc là chờ tiểu thế tử cai sữa rồi lại nói cũng không muộn…”

Tất cả phu nhân trong vương phủ đều không tự cho con ăn mà giao hết cho bà vú. Ngay cả Thôi Hành Chu giờ cũng là bú sữa bà vú lớn lên. Hắn nào biết nhóm bà vú vất vả?

Có điều Lý ma ma đã sinh và nuôi được mấy người con, tất nhiên hiểu rõ chuyện bên trong. Thấy Miên Đường có vẻ như giận quá có dấu hiệu tắc sữa nên vội vàng đến nhắc nhở vương gia vài câu.

Thôi Hành Chu mím môi, cuối cùng đứng dậy đi đến phòng ngủ.

Vừa vào phòng thì thấy dường như con trai tiểu Dập Nhi bú chưa no, đang rên rỉ đập tay vào lòng mẫu thân, trông dáng vẻ Miên Đường cũng rất khốn khổ.

Lần này, bao nhiêu ý nghĩ tức giận đều vứt đến tận chín tầng mây. Hắn bước nhanh qua, ngồi bên cạnh người nàng, nói: “Sao vậy?”

Đây là lần đầu tiên Miên Đường làm mẹ, nàng cũng không ngờ giận quá sẽ có hậu quả thế này. Nàng thấy hối hận, sợ con trai bú không no, lại thấy Thôi Hành Chu đến, nhất thời nước mắt lưng tròng: “Làm sao bây giờ? Ta không cho con bú no được…”

Thôi Hành Chu ôm lấy con lợn con trong lòng ngực nàng lên, gọi Phương Hiết nói: “Đi gọi bà vú ở nội đến cho tiểu thế tử bú.”

Phương Hiết nhỏ giọng nói: “Tiểu thế tử biết phân biệt người, ngoại trừ vương phi thì không chạm vào ai khác cả…”

Thôi Hành Chu không ngờ con trai giống hệt hắn, kén ăn với quen mùi vị, nếu Miên Đường bị tắc sữa, chẳng phải là để tiểu Dập Nhi sống sờ sờ bị đói?

Lúc này, ba phần kiên quyết còn mắc trong bụng ba phần tất cả đều tan biến sạch.

Hắn dịu dàng dỗ dành Miên Đường trong lòng mình nói: “Đừng giận, ngày mai ta sai người tìm hết mấy người Trung Nghĩa Lưỡng Toàn về cho nàng, không thiếu sợi lông nào. Nàng nghỉ một chút, ta gọi lang trung tới xem nàng một chút, đỡ nhiễm trùng. Nàng cũng đừng lo cho Dập Nhi, bà vú nhiều như vậy con không đói chết được đâu. Đây đều là thói quen cả, cho con đói một ngày để xem có còn kén ăn không!”

Vốn tiểu Dập Nhi không được ăn no còn đang tủi thân, lại nghe cha lớn giọng nói chuyện không hề giống cha ruột nói, dường như cũng cảm nhận được lời nói tuyệt tình, cái miệng mím lại rồi khóc rống lên.

Nhất thời, trong tẩm viện gà bay chó sủa. Sau khi lang trung tới xem qua, dùng phương thuốc chườm nóng rồi lại dạy cho nha hoàn cách xoa bóp huyệt vị.

Sau một hồi vật lộn, Thôi Hành Chu ôm Miên Đường ngủ một giấc.

Miên Đường tỉnh dậy thì uống một bát canh rau xanh hạ hỏa, cuối cùng cũng thông khí huyết.

Phương Hiết ôm tiểu Dập Như khóc đến có chút run rẩy tới, viên thịt nhỏ trắng trắng lập tức nhào qua lòng ngực của mẫu thân, hai cái tay nhỏ nắm chặt, bú chùn chụt.

Vì thế sau một đêm vương gia và vương phi ngang ngạnh hờn dỗi, dưới tiếng gào khóc đòi ăn của con trai, cả hai đều thua trận.

Nửa ngày nay Miên Đường cảm thấy tội lỗi, lúc này ôm con trai, ngón tay vuốt ve cái miệng nhỏ phồng lên, không dám nghĩ linh tinh nữa tránh cho tức giận phát cáu.

Thôi Hành Chu dịu đi, vẻ uy nghiêm của vương gia cũng giảm bớt, dựa vào lưng Miên Đường như vật bảo vệ lưng cho nàng.

Sau khi con trai bú no ợ một tiếng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, Phương Hiết vội đón lấy tiểu tổ tông, để cho vương phi nghỉ ngơi một chút.

Nhất thời, hai người không nói chuyện với nhau, Miên Đường cũng không nhìn vương gia, uể oải nằm đờ ra ở đó.

Thôi Hành Chu kéo tay nàng, ôm nàng vào lòng giống như ôm trẻ mới sinh, dỗ: “Được rồi, sau này ta mặc kệ mấy binh tôm tướng tép thuộc hạ của nàng. Nàng thích thế nào thì thế đó, nếu khi đi cướp mà thiếu người, nàng cứ nói với Phạm Hổ, bảo gã điều động vài thị vệ cho nàng.”

Miên Đường ngẩng đầu nhìn nhìn hắn nói: “Lúc trước, mấy binh tôm tướng tép đó của ta đánh cho binh lính tinh nhuệ của vương gia ngài chạy khắp núi kìa…”

Thôi Hành Chu không thích nghe chuyện này nhất, hơi xụ mặt nói: “Nàng không phục? Hay là ngày nào đó lại một lần nữa bài binh bố trận, chắc chắn ta sẽ đánh cho thuộc hạ của ái phi ngài trở nên dễ bảo!”

Miên Đường thấy mắt mũi hắn đều chua mùi giấm, bật cười nói: “Tốt nhất là đừng, không thôi không cẩn thận ta lại thắng nữa, vương gia ngài thua thì làm sao bây giờ?”

Thôi Hành Chu không ngờ Liễu Miên Đường còn hếch mũi lên mặt, nhướng mày, nhìn nàng cười như không cười nói: “Ta nếu thua thì sẽ khiến nàng không ngủ ngon được đúng không?”

Miên Đường nhìn mặt Thôi Hành Chu, thoáng mang vẻ ghét bỏ nói: “Đừng thì hơn, dù có là trích tiên trên trời nhưng ngày nào cũng ngủ thì sẽ ngấy… Ôi trời… Chàng làm sao cắn người?”

Thôi Hành Chu không cảm thấy ngấy, từ khi Miên Đường mang thai sinh con với cả ở cữ, bụng hắn đã đói đến kêu vang.

Khi hắn nhìn Miên Đường cứ như chó đói nhìn thấy bánh bao thịt thơm ngon.

Nhưng hiện tại thì nữ tử đáng chết này, đầu tiên là nổi giận với hắn, bây giờ lại nói chán ngấy, hắn thấy nàng đây là chán sống mới đúng!

Phải lập tức hung hăng ăn một ngụm, lấp đầy bụng mới có thể chậm rãi tính toán với nàng!

Bình luận

Truyện đang đọc