KIỀU TÀNG



Ban đầu, Hoài Dương vương còn cho rằng phản tặc rốt cục không kiềm chế được, mà đến gặp riêng Liễu Miên Đường, đương nhiên hắn sẽ ẩn thân bất động đợi tên phản tặc đó trèo tường rồi mới nói sau.Nhưng đúng lúc này, người mai phục xung quanh các nhà ở phố Bắc mò tới thì thào bẩm báo cho vương gia biết rằng thân phận của người tới lần này chính là cháu trai của mình, người bị Liễu Miên Đường đâm trọng thương lúc trước.

Thậm chí đám ám vệ cũng rất rõ chuyện hắn là tên ph óng đãng ở trong trấn chuyên dụ dỗ gái nhà lành, nhưng lại chẳng dính dáng gì đến phản tặc.Nhưng hắn vẫn lén lút dẫn người quẩn quanh ở bên ngoài cửa tiệm, còn ám vệ vẫn nhìn hắn chằm chằm.Hôm nay, gã sai vặt của người này đi hiệu thuốc mua cỏ đuổi muỗi cùng với hương ngủ, rồi kết hợp hai cái này lại chế thành khói mê.


Ngoài ra, hắn còn giúp chủ tử nhà hắn bào chế đại bổ dược tráng dương, tương truyền rằng ba chén nước đun thành một chén, sau khi uống vào sẽ bất khả chiến bại trong hàng trăm trận.

Bất kể chân của nương tử có mềm nhũn ra.......Nghe ám vệ nói, Thôi Hành Chu liền nhíu mày lại, trong lòng hắn lập tức hiểu ra những người trèo tường đó đến làm trò gì.Mặc dù nữ nhân trong ngôi nhà đó không phải là nữ nhân của Hoài Dương vương, nhưng tiếp xúc mấy ngày nay, hắn cũng biết Miên Đường tuyệt đối không phải là loại nữ tử lẳng lơ được.Mặc dù nữ tử này đã thất tiết, nhưng nàng lại hoàn toàn không nhớ.

Nên bây giờ, nàng chỉ coi mình là một nương tử đàng hoàng của người ta.

Vậy nếu như nàng bị tên tặc tử này thực hiện được, chẳng phải nàng sẽ xấu hổ và phẫn nộ, trong lúc nhất thời lại không suy nghĩ rồi tự tử, như vậy sẽ làm trì hoãn kế hoạch lớn dụ địch của hắn thì sao?Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu chẳng nói lời nào mà dẫn đầu bước nhanh đến bên tường viện, sau đó giơ tay lên đánh ngất hai gã tay sai đang canh gác bên tường viện.Hắn cũng chẳng thèm gõ cửa, mà chỉ khom một chút rồi nhảy vọt lên lướt qua tường, sau đó đáp vào trong viện.Đợi đến lúc tiếp đất, hắn liền bước nhanh đến trước phòng của Liễu Miên Đường, ở đó hắn chỉ thấy cửa sổ giấy đã bị đâm thủng, còn cái ống trúc thì rơi trên mặt đất.Cửa phòng của Liễu nương tử thì mở rộng, điều đó chứng tỏ tên hái hoa tặc đã lần mò vào rồi.Thôi Hành Chu sải bước đi vào với vẻ mặt không cảm xúc để chuẩn bị kéo tên ph óng đãng trên giường xuống.Nhưng ngay lúc đó, hắn lại nghe thấy hét thảm thiết từ trong phòng truyền ra, đồng thời có một ánh sáng chợt lóe lên và có thứ gì đó đập về phía hắn.Thôi Hành Chu trở tay chặn lại, lúc này hắn chỉ cảm thấy cánh tay bị thứ gì đó hung hăng đánh vào đau đến mức hắn phải nhíu mày và rên một tiếng.Ngay lúc này, Mạc Như cũng leo lên thang để trèo tường vào, đang lớn tiếng gọi Lý ma ma được một lúc thì hắn lại thấy đèn ở trong sân được thắp sáng hết lên.“Quan nhân.


Sao lại là người?”Thôi Hành Chu đang muốn giơ chân đạp kẻ đánh lén, lại phát hiện Liễu Miên Đường đang cầm chiếc ấm đồng với đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.Còn đứa cháu chánh ngũ phẩm lúc mới vào chạm cánh cửa đó thì cả người bị ướt đẫm, hắn liền giậm chân chửi.

Dường như khuôn mặt của hắn đã bị nước nóng hắt vào nên đỏ bừng lên.Khi nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong sân của Thôi gia, hắn liền bất chấp đau đớn mà chỉ cuống quít muốn lao ra khỏi cửa, nhưng bị Thôi Hành Chu không chút khách khí một cước đá bay hắn vào bàn một cái rầm, rồi đem bàn đè trên người hắn đến nát vụn.Hóa ra lúc Liễu Miên Đường còn chưa ngủ, thì tên trộm này đang lần mò vào.Còn những bức tranh của Trần tiên sinh ở bên đó vẫn không được sống động, nên cửa hàng làm ăn không mấy khởi sắc cho lắm, điều này khiến nàng rất khó ngủ.

Hơn nữa, nàng biết tướng công trở về nhà rất muộn, biết đâu khi về hắn sẽ kêu cửa, nên nàng vẫn nằm trên giường nhắm mắt hờ rồi sau đó chợp mắt.Kết quả, khi nghe trong sân truyền đến tiếng sột soạt.


Ban đầu, nàng còn cho rằng phu quân đã trở về, liền vội vàng đứng dậy ra nghênh đón.

Nhưng khi vừa đến cửa, nàng lại thấy luồng sáng xuyên qua cửa sổ, còn giấy dán cửa sổ đã bị ai đó chọc thủng.Nàng liền đứng im, lúc nhìn thấy ống trúc đưa vào, thì nàng lập tức hiểu ra rằng hạ cửu lưu đến trộm.*Hạ cửu lưu (下九流): Là cách phân chia nhóm nghề của xã hội Trung Quốc: Thượng cửu lưu, Trung cửu lưu, Hạ cửu lưu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ) nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái đi3m, ca kỹ) tam lưu đại thần (thầy cúng) tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa) ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc) lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn) thất lưu con hát (các loại diễn viên) bát lưu khiếu nhai (ăn mày) cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).Ngoại tổ phụ của nàng là người bên bộ phận hộ tống, ông luôn hành tẩu giang hồ, nên trò mèo gì mà chưa từng thấy qua? Vả lại từ nhỏ, mẫu thân đã kể cho Miên Đường nghe về chuyện của ngoại tổ phụ lúc lớn lên trong giang hồ, nên đối với loại tà đạo lệch lạc này, nàng cũng nắm rõ như lòng bàn tay.Khi nhìn khói dày đặc bị thổi vào trong, nàng liền la lớn, nhưng nàng chẳng biết ở bên ngoài cửa sổ có bao nhiêu người, còn Lý ma ma với bọn họ có bị đám phản tặc khống chế hay không nữa.Cho nên nhất thời nàng không dám đánh rắn động cỏ, mà chỉ kịp nhanh chóng chạy đến phía sau bình phong dùng khăn tay làm ướt trong thùng tắm, rồi che lên mặt để tránh khói mê, sau đó nàng cầm ấm nước bằng đồng đang nóng hổi trên bếp than nhỏ lên để lợi dụng khi thừa dịp kẻ trộm tiến vào, liền hung hăng hắt vào đầu hắn.Nhưng ở đằng sau tên trộm còn có người tiến vào nữa!Miên Đường liền đem ấm đun nước nóng hắt đi, nhưng nàng chẳng ngờ được rằng người bị bỏng lại là quan nhân nhà mình!Khi Lý ma ma đốt đèn lồ ng ở trong viện lên, thì Mạc Như cũng từ ngoài cửa lôi hai kẻ tay sai vào, lúc này Miên Đường mới hiểu rõ, thì ra lúc tướng công trở về nhà đã gặp phải tên trộm đang trèo tường, nên lúc này mới nhảy qua tường trước để cứu nàng.Mặc dù không nhìn thấy tư thế anh hùng của tướng công trèo tường, nhưng khi Miên Đường nhìn thấy một cước vừa rồi hắn đạp tên trộm đó rất lưu loát, gọn gàng và tràn đầy khí chất đàn ông, trong lòng nàng liền tê liệt.Mặc dù quyền cước của quan nhân không được hoa mỹ, nhưng nó thật mạnh như hổ đấy!Chỉ là Miên Đường hồi tưởng lại tư thế oai hùng của quan nhân vừa nãy, nàng còn nhớ rõ mình đã làm cho hắn bị phỏng.Vì thế, Thôi Hành Chu đã phân phó Mạc Như trói người lại, rồi đi gọi quan sai đến bắt người, lúc này nàng vội vàng đi qua kéo tay áo của quan nhân.Thấy nàng tiến lại gần, bước chân của Thôi Cửu vốn né tránh liền dừng lại, rồi đứng yên tại chỗ.Lúc vén ống tay áo của hắn lên, Miên Đường liền nhìn thấy cánh tay của Thôi Cửu đỏ bừng như muốn phồng rộp lên.“Quan nhân, đều tại ta không tốt......” Liễu Miên Đường chỉ nói được một nửa liền nghẹn ngào một chút, có lẽ do vừa rồi hít phải chút khói thuốc mê, nên lúc nói chuyện, chân của nàng đã mềm nhũn, rồi ngã khuỵu xuống đất.Thành thật mà nói, thì diện mạo của Miên Đường rất đẹp, nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng đã ngấn lệ, thật sự thấy mà thương.

Chẳng qua là trong phòng vẫn còn một tên dâm ô đau đến mức lăn lộn, lại cộng thêm cánh tay nóng đỏ bừng của mình, đã khiến sự yếu đuối của khanh khanh giai nhân hơi giảm xuống.*Khanh khanh (卿卿): Ðời Lục-triều cho là tiếng gọi nhau rất thân yêu, nên nay vợ chồng thường gọi nhau là khanh khanh..


Bình luận

Truyện đang đọc