KIM CƯƠNG



Tràn đầy trên những con đường dài trong tỉnh thành, là bầu không khí biểu thị rằng “Mưa núi sắp sang gió lộng lầu”*.
*Câu gốc là ‘Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu’, câu này nằm trong bài thơ Hàm Dương thành đông lâu.
Tâm tình của Nghiêm Thận Độc rất tốt, tốt đến tự mình lái xe đưa người về nhà, dù cho phố cảnh trầm tịch đường xá uốn cong cũng không làm giảm đi chút sung sướng nào của hắn.
Một bàn tay của hắn đặt trên tay lái, bàn tay còn lại duỗi về phía Diêu Bình An ngồi bên cạnh đang mân mê chiếc mũ liền áo màu trắng mới, giọng điệu hắn vui vẻ miệng mỉm cười: “Thích lắm sao?”
“Mũ mũ ~” Đôi mắt cong như trăng non đã trả lời câu hỏi của hắn, cậu ngoan ngoãn mà đội mũ trắng sau đầu.
Vốn dĩ cảm thấy màu đen sẽ làm nổi bật làn da tuyết trắng của cậu, không nghĩ tới màu trắng càng làm hiện lên vẻ non nớt ngây thơ của cậu.
Chủ nhân của chiếc mũ liền áo kia muốn đem mũ mang cao lên nhưng vì động tác không khéo mà làm cho phần mũ rớt xuống vai, đáng tiếc là chiếc áo khoác nhỏ nay là phong cách Châu Âu thời Trung cổ, mũ vừa rộng vừa to, chân tay cậu vụng về mân mê nó, làm cho mũ rớt đến xiêu xiêu vẹo vẹo cũng chưa mang lên được.
Nếu Diêu Bình An là người biết suy nghĩ sâu xa, nhất định sẽ nhớ lại những lời nói Diêu Lương đã nhiều lần dặn dò trước đó mà cẩn thận đề phòng hành động vô cùng khác thường của Nghiêm Thận Độc lúc này, hắn chẳng những chuẩn bị quần áo mới để thay cho cậu, khi liếm cắn phần xương quai xanh hãm sâu không có nhẫn nại dục vọng của chính mình, để lại một mảnh dấu vết hồng tím rõ ràng.


Hành động táo bạo trắng trợn này, không thèm che dấu chút nào, nhưng mà cậu không suy nghĩ được sâu xa cũng không thể hiểu rõ những hàm ý ẩn giấu đằng sau những hành động này.

(ngày bị thịt không còn xa -.-’’)
Sau khi trên không trung vang lên một tiếng sấm rền, nhưng trời lại không hạ mưa.

Không khí nặng nề, người đi trên đường ít ỏi không có bao nhiêu, thành ra một đường lái xe thông thuận.
Nghiêm Thận Độc xuống xe trước, đi nửa vòng qua phía cửa vị trí phó lái, tay phải kéo mở cửa xe, tay trái che phần khung xe phía trên, để tránh người bên trong lỗ mãng hấp tấp đi ra mà đụng vào đầu.
Hắn thấy cậu vò vò mũ, tự nhiên duỗi cánh tay ôm cậu xuống xe, hắn thong thả ung dung mà đem mũ vuốt phẳng, lại sửa sửa vạt áo do ngồi lâu tạo thành nếp nhăn.
“Trở về đi,” hắn chưa bao giờ hào phóng như thế, “Hôm nay là sinh nhật Tiểu An, “mẹ” nhất định sẽ tặng cho Tiểu An rất nhiều quà mừng.”
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bảo.” Hắn nở nụ cười, hứng thú mười phần.

Ánh sáng chiếu từ trên đầu chiếu xuống, như bóng ma hạ ánh mắt tối đen quái dị.
Thân ảnh hắn dần dần ẩn vào một bên sườn xe, hắn đứng dựa vào cửa xe bật lửa đốt một điếu thuốc, đốm lửa hoàn toàn thắp sáng màn đêm, chiếu sáng một khoảng không rồi vụt tắt.
Nghiêm Thận Độc phun ra một ngụm khói mù, không rõ cái thứ đồ chua xót này vì sao có thể làm hắn đã bỏ hút từ lâu rồi nhưng khi trở về thì bắt đầu hút lại.
Hắn bóp tắt thuốc, quá đắng, Tiểu An thích ngọt.
Bao vây lấy cửa xe kim loại, là nhiệt độ dần dần xói mòn.


Ngọn đèn dầu ở nơi xa như xuyên qua lớp keo giấy, ngọn lửa loáng thoáng run rẩy.
Bốn phía yên tĩnh, không có tiếng khóc, không có bất luận thanh âm gì.
Ở một giây cuối cùng khi cửa xe hoàn toàn trở lạnh, kiên nhẫn của hắn cũng khô kiệt, nâng bước đi về căn nhà ở đầu hẻm.
Khi đẩy ra cửa gỗ che kín vết tích phong sương, cửa phát ra thanh âm kẽo kẹt tuổi xế chiều, tất cả những đồ đạc trong nhà có liên quan đến Diêu Lương đều bị người quét sạch.
Bên trong trống rỗng, thân ảnh nho nhỏ súc thành một đoàn ở trong góc.
Hắn kéo xuống hai tay đang ôm chặt lấy đầu gối của cậu, cậu co rúm lại một chút rồi ngẩng đầu, một gương mặt toàn là nước mắt.
Nước mắt tẩm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp, cậu mãnh liệt khóc thút thít không một tiếng động.
Môi của Nghiêm Thận Độc mím thẳng thành một đường, cúi người xuống ôm cậu, trực tiếp đi về phía cửa.
Nhưng lúc này Diêu Bình An lại kịch liệt giãy giụa lên, đã quen với việc cậu luôn biểu hiện ngoan ngoãn vậy mà giờ phút này hắn hiển nhiên không phản ứng gì, thế mà hắn lại để cho cậu tránh thoát.
“Tiểu An, không cần chọc anh tức…” lời nói còn chưa dứt, hắn liền nghe được một âm thanh cực yếu cực nhỏ.
“Mẹ ơi…” Âm thanh chua xót phát ra từ cổ họng.
“Tìm không thấy “mẹ”, vì sao Tiểu An không tới tìm lão công chứ?” Không phải là người cậu muốn dựa vào đầu tiên, không phải là người nhìn thấy vui buồn của cậu trước tiên, vị trí của Diêu Lương ở trong lòng cậu khiến hắn ghen ghét đến cắn răng, nói ra những lời đố kỵ đến tận xương cốt.

Truyện Xuyên Nhanh
“Mẹ ơi” như là trong kho từ ngữ của cậu chỉ còn lại hai chữ này, hốc mắt đỏ bừng không ngừng lặp lại.
“Về nhà.”
Hắn không cần phải nhiều lời nữa, cường ngạnh mà khóa lấy tay kéo cậu không ngừng đi về phía xe.

Nước mắt rơi đầy trên đất, cậu chống cự nghẹn ngào mắng kêu một đường.
“Tiểu An, “mẹ” vĩnh viễn cũng không có khả năng trở về, biết không?”
“Bên cạnh em chỉ có anh thôi.”
Bên trong xe âm u, hắn thu hết vào mắt những biểu tình khủng hoảng trốn tránh vô cùng rõ ràng của cậu.
Ở trong bầu không khí ngưng trệ, cậu bị đè ở ghế sau không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Không cần, chỉ, chỉ cần, mẹ.”
“A” hắn trầm giọng cười ra tiếng, sâu trong đáy mắt tối tâm lại là lửa giận ngập trời.
“Bảo bảo, lại vì người khác rơi thêm một giọt nước mắt, lão công liền ở chỗ này ‘làm’ em đến khóc không nổi thì mới thôi đấy.”
Cùng với âm thanh khóc nức nở, là tiếng “Đát” (tiếng rơi đồ) vô cùng rỏ ràng——
Nước mắt trong suốt lăn xuống, rơi ở trên mu bàn tay đang chống ở hai bên mặt cậu, từng giọt nước mắt nóng bỏng như dục vọng trào dâng của hắn lúc này.
- Hết Chương 16-
P/s: Biết là công vì muốn độc chiếm thụ mà làm đến mức tách thụ khỏi người thân t thấy cũng quá đáng, nhưng mà nếu không tách thụ ra khỏi mọi thứ để công có thể hoàn toàn độc chiếm thụ (thụ chỉ có thể dựa dẫm ỷ lại vào một mình công) thì làm sao gọi là độc chiếm được~~
Chắc chỉ có trong truyện thoi ha, mắc chế đọc giải trí đừng ảo truyện nhé:)))))) ngoài đời mà làm như vầy là bóc lịch như chơi á:v.


Bình luận

Truyện đang đọc