KIM CƯƠNG



“Khụ khụ” Diêu Bình An bị ép nếm thử nước dâm do chính mình bắn ra, mùi vị giống như lòng trắng trứng gà, cậu thè lưỡi ra phi phi hai cái.

“A.

” Hầu kết hắn lăn lên lăn xuống, thấp giọng cười “Tiểu An ghét bỏ đồ vật do chính mình bắn à?”
Giữa trưa cậu uống một ly nước đầy, lúc này liền cảm thấy căng trướng bụng.

Cậu bất lực mà lôi kéo tay áo hắn, trong giọng nói của cậu nghe được vẻ khàn khàn mị hoặc do vừa mới cao trào: “Đi tiểu”.

Phòng tắm lắp đặt bồn cầu kiểu mới có nút ấn để xả nước, nhưng Diêu Bình An không biết dùng, cho nên mỗi lần đi vệ sinh chỉ biết xin giúp đỡ từ Nghiêm Thận Độc.

Đương nhiên là, Nghiêm Thận Độc cũng không có ý định dạy cậu cách dùng ——
Vào một buổi sáng sớm nào đó, khi hắn nhìn thấy hai bộ phận sinh dục trước và sau của cậu đều tí tách bắn ra nước tiểu, cái loại bệnh trạng dị dạng này làm hắn hít thở phập phồng, mỗi một dây thần kinh trong đầu đều kêu gào rằng mau đem người ăn nuốt vào bụng.

Và từ đó, mỗi lần cậu đi vệ sinh đều sẽ bị hắn ôm tư thế xi tiểu mà đi, sau khi đi xong cũng là hắn chà lau nơi riêng tư cho cậu.

“Được rồi, lão công ôm Tiểu An đi tiểu.



Nước tiểu chảy ra từ mắt mã cùng niệu đạo ở phía dưới âm đế, hai tay hắn giữ lấy hai chân cậu phảng phất như bốc cháy, ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ kia, cổ họng khát khô nuốt một ngụm nước miếng.

“Tiểu xong rồi.

” Đợi hai bộ phận sinh dục trước và sau của cậu chảy hết nước tiểu, giọng hắn khàn khàn vang lên.

Động tĩnh “ào ào” từ van xả nước, những chất dơ bẩn liền bị dòng nước xoáy cuốn đi.

Hắn cuối thấp thân, lấy khăn giấy sạch cẩn thận lau môi âm hộ của cậu, xoa môi thịt ướt át đến lăng loạn.

Tay hơi dùng nhiều lực, khăn giấy thô ráp cọ mạnh lên âm hộ ẩm ướt, cậu liền cảm thấy một trận đau rát.

Diêu Bình An nhón ngón chân như châu như ngọc của mình, tựa hồ cho rằng hắn làm như vậy là sử dụng đúng mục đích vốn dĩ của khăn giấy.

“Đừng nhúc nhích.

” Hắn lại lấy một tờ giấy mới, nhẹ nhàng bế cậu lên, đặt cậu ngồi ở trên bồn rửa tay lạnh lẽo, sau đó lấy giấy lau khô côn th*t bé xinh của cậu.

Diêu Bình An bị cảm xúc lạnh lẽo ở dưới mông kích thích đến run lên, hai chân bị tách ra đong đưa bất an.

Giấy thô rát hướng xuống cái miệng nhỏ rồi chà lau xung quanh môi thịt, vùng tam giác riêng tư mẫn cảm bị hắn đùa bỡn không thôi, cậu lập tức kêu ra tiếng, một tiếng này mơ hồ giống như gọi tên, khăn giấy thô rát tuân theo mệnh lệnh mà chọc tiến vào cái miệng nhỏ.

“A a” Bé ngốc đáng thương ngồi trên bồn rửa tay ê a kêu ra tiếng, khóe mắt cậu nhanh chóng tụ hơi nước, niệu đạo dâm đãng ướt ngứa như thế khiến cậu khó nhịn.

Tờ khăn giấy hút nước bị ướt nhẹp thành một nhúm xoay tròn ở niệu đạo nữ tính, thường thường chọc vào ống dẫn, lúc này toàn thân Diêu Bình An ra mồ hôi còn nhiều hơn so với khi cao trào.

Sau một lúc bị đùa bỡn như thế, Diêu Bình An đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Nghiêm Thận Độc, hai tay mảnh khảnh vòng lấy cổ hắn, thân thể run đến lợi hại.

Nghiêm Thận Độc mở to mắt chớp mắt một cái, rất nhanh liền phản ứng lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu đang không ngừng phập phồng.

“Thật đúng là bảo bối nhỏ thích nũng nịu mà.

” Một tiếng thở dài, trong câu nói tràn ngập ý tứ sủng nịch.

Chờ cho hô hấp trở lại bình thường, cảm giác buồn ngủ liền ập tới.


Hắn hôn hôn lên tấm lưng chảy đầy mồ hôi của bảo bối nhà mình, nâng cặp mông nhỏ lạnh băng quay về phòng ngủ, đặt người vào trong ổ chăn ấm áp.

“Ngủ đi.

” Cậu đã nhắm mắt lại nhưng vẫn nghe loáng thoáng giọng hắn thì thầm bên tai.

Chăn nhung đã sớm được đổi thành chiếc mỏng hơn, ánh nắng sáng ngời chiếu lên trên mặt, khiến người lóa mắt.

Hắn đi đến bên cửa sổ, hoa hải đường dưới lầu nở rộ, mảng hoa sum suê che phủ một góc sân——
Mùa hè sắp tới rồi.

“Lạch cạch.

” Tay Nghiêm Thận Độc đang lôi kéo bức màn thì liền dừng lại, liếc mắt về nơi phát ra tiếng còi.

Một chiếc xe hơi màu đen rơi vào tầm mắt, điều này cho thấy rằng chuyện đã được đã hoàn thành xong rồi.

Nhưng lông mày hắn hơi nhíu lại, theo sau chiếc xe kia là một chiếc xe hơi mà hắn vô cùng quen thuộc, là xe của ông nội.

“Lạch cạch ——” màn che bị kéo kín lại, che kín đi gương mặt của người bên cửa sổ.

Nghiêm lão gia cơ hồ là đi một đường vào tòa nhà phía Tây mà không dùng gậy chống, vừa vào liền thấy đứa cháu đích tôn yêu quý của mình đang ngồi ung dung ở phòng khách chờ ông từ sớm.

“Thận nhi!” Ông tức giận mà gọi ra tiếng, không hổ là cháu trai của ông, dám dùng chiêu “ngươi lừa ta gạt” với cả ông, nhưng ông rất nhanh liền hòa hoãn lại cảm xúc, nói: “Con có biết mình đã làm ra chuyện gì rồi không?”
“Ông nội.

” Nghiêm Thận Độc gọi ông, chỉ là giọng điệu lãnh đạm đến mức nghe không giống như là gọi người lớn trong nhà.

Cũng chẳng sao cả, cái nhà này đào tạo ra người chỉ với mục đích kế nghiệp, hắn cùng chú nhỏ cùng lắm cũng chỉ là công cụ mà ông nội nuôi dưỡng vì muốn được an nhàn hưởng tài phú thôi.

“Ông nghe bọn họ nói, con tự đem một nửa cơ nghiệp của gia tộc bán lấy tiền mặt?”
Cho nên đây là lý do vì sao mà hắn không muốn dùng người của ông nội, dây mơ rễ má quá nhiều, bọn họ không dám phản kháng thì liền đi tìm ông nội.

Nhưng mà, một nửa à, quả nhiên bọn họ vẫn không dám nói hết toàn bộ ra.

“Đúng vậy.


” Hắn trả lời dứt khoát, dứt khoát đến mức khiến người đang chất vấn cảm thấy không thể tin được và lửa giận ngập trời, thiếu chút nữa ngất luôn.

“Thận Độc, con cần tiền thì có thể nói với ông, con làm ra chuyện kia không phải là muốn đạp hư cơ nghiệp nhà chúng ta sao?” Ông như thế nào cũng không nghĩ tới, đứa cháu đích tôn do chính ông nuôi dạy từ nhỏ đến lớn, nghe lời ông như vậy mà lại có khả năng làm ra chuyện tổn hại gia nghiệp.

Nghiêm Thận Độc nghiền ngẫm lặp đi lặp lại chữ “Chúng ta” ở trong đầu, gần như muốn cười nhạo ra tiếng.

Nhưng hiện tại còn thiếu một bước cuối cùng, không thể bại lộ mỗi một phân đoạn trong kế hoạch, cho nên hắn liền hạ giọng, “Nhưng là, con thiếu rất nhiều.

” Ánh mắt hắn khẽ run, nhíu mày che giấu, mặc kệ là ai tới xem cũng đều sẽ cho rằng ‘hắn lúc này chỉ đang cố ra làm vẻ trấn định, trên thực tế là nội tâm đã sớm hoảng hốt hối hận vì chính mình phạm phải lỗi sai’.

“Con, cái đứa nhỏ này…” Biểu tình của ông nội Nghiêm giống như đã sớm biết hắn sẽ như vậy, hận mài sắt không thành thép mà nói, “Con từ trước đến nay là đứa không khiến ông nội lo lắng nhiều, rốt cuộc là học hư từ kẻ nào, đi sòng bạc?”
Tất nhiên là Nhà họ Nghiêm không thiếu tiền, cho nên hẳn là Nghiêm Thận Độc học thói xấu đi “Đánh bạc” mới thiếu tiền đến như vậy.

“Ai, thôi, chính con tự kiểm điểm lại bản thân trong mấy ngày tới đi.

” Còn không đợi Nghiêm Thận Độc trả lời lại, ông cầm gậy chống thở dài.

Nhưng mà biểu tình thất vọng của ông không duy trì bao lâu, lại giống như tùy ý mà nói: “Qua mấy ngày nữa tiểu thư Lục gia đi du học trở về, con hẳn là có biết, đến lúc đó đi gặp mặt một chút, đã biết chưa?”
Ồ, thì ra là nhắm vào chuyện kết hôn của hắn.

Nếu là có liên hôn gia tộc, vậy thì những cửa hàng trước kia bị thiếu hụt, khi này đều có thể bù đủ lại.

“Vâng, ông nội.

” Hắn nhấp một ngụm trà, vị đắng chát của trà ít nhiều gì có thể giúp hắn bảo trì vẻ ngoài trầm tĩnh.

- Hết Chương 24-
P/s: Sóng gió sắp tới, cơ mà ko ảnh hưởng gì lắm.

Mấy ngày tới hết bận, sẽ cố gắng mỗi ngày 1 chương đẩy nhanh tiến độ:3.


Bình luận

Truyện đang đọc