KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 2: TIỂU LÔI

Tối hôm đó, lần đầu tiên cô ấy đã kể với tôi về hoàn cảnh gia đình mình.

Mẹ của Tiểu Lôi đã mất từ rất sớm, cha cô ấy tái hôn, mẹ kế còn mang theo cả con riêng nữa.

Mẹ kế phản đối Tiểu Lôi học vẽ, nói rằng vô dụng, muốn để hết tiền lại cho con trai mình học đại học, cưới vợ, mua nhà, cho dù con trai bà ta giờ mới có tám tuổi.

Tiểu Lôi nghẹt thở, chỉ muốn thi đậu vào một ngôi trường tốt, sớm rời khỏi cái nhà kia, sớm bắt đầu kiếm được tiền.

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.

Trong thế giới của tôi, tôi chưa bao giờ phải nghĩ đến việc sinh tồn sau này.

Có lẽ chỉ cần thi đậu đại học, thì sau này phải bắt đầu kiếm sống rồi.

"Kim Giác, nếu như anh từng trải qua cuộc sống của em, anh sẽ hiểu thôi, cuộc đời ngắn ngủi, không cầ thiết phải đặt tình cảm vào những chuyện không liên quan đến mình.”

Tiểu Lôi nói:

"Bây giờ em chỉ có anh thôi, cũng chỉ quan tâm mỗi anh thôi, anh có hiểu không?”

“Ừ.”

Tiểu Lôi thương tiếc chạm vào môi tôi.

"Còn đau không?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Tiểu Lôi kiễng chân lên.

Đầu lưỡi tôi lại đau.

"Em…” Tôi dùng một tay che miệng, một tay chỉ vào cô ấy, "Sao em lại thế nữa hả?”

"Hì hì hì… Có đau thì anh mới nhớ kỹ em chứ.”



Khi về đến nhà, tôi đã hoàn toàn kiệt sức.

Vừa mơ mơ màng màng định ngủ thiếp đi, thì Tiểu Lôi lại bước vào.

Cô ấy không đi về phía tôi, mà chỉ dựa vào cửa nhìn tôi.

"Nè, Kim Giác…”

“Em… Sao em lại đến đây nữa?”

Tiểu Lôi từ từ đi về phía tôi.

"Không ngủ được, đến xem anh.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì một luồng gió lạnh đã thổi vào mặt.

Tôi chợt rùng mình, không biết là vì lạnh hay vì kích động.

Trên cơ thể cô ấy bốc lên một luồng khí lạnh, giống như một con rắn vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh.

Tiểu Lôi thấy bộ dạng căng thẳng của tôi, cười ha hả, rồi lại im lặng, bật Walkman lên, sau đó lấy chiếc tai nghe ra đưa cho tôi.

Tôi nghe nhạc, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bài hát "Tình Yêu Đơn Giản” của Châu Kiệt Luân cứ văng vẳng bên tai tôi.

“Gió bên sông thổi lay động mái tóc.

Nắm tay em, một loại cảm xúc không hiểu được dâng trào.

Anh muốn đưa em,

Về nhà bà ngoại anh,

Cùng nhau ngắm hoàng hôn,

Cho đến khi chúng ta đều ngủ say.

Anh muốn nắm tay em như thế mãi không rời.

Liệu tình yêu có thể thuần khiết mãi mãi, không hề có đau khổ không…”



Thời đại đó, trị an không tốt như bây giờ, cứ dăm ba bữa lại có người mất mạng.

Chuyện của Vương Diễm trôi qua rất nhanh.

Nhưng tôi luôn rất chú ý, không nói chuyện với con gái nữa, chỉ yên lặng vẽ tranh.

Hôm đó, khi tôi xách xô đến phòng nước để thay nước, Chu Lâm bỗng nhiên tới gần, tươi cười túm lấy cánh tay tôi.

"Kim Giác à, tan học cùng nhau đi về đi?”

Tôi và Chu Lâm là bạn cùng lớp, khi ấy chúng tôi cũng cùng đến đây học vẽ.

Mặc dù là bạn cùng lớp hơn hai năm rồi, nhưng tôi với cô ấy luôn không thân lắm.

Hôm nay thấy cô ấy đột nhiên nhiệt tình với mình như vậy, tôi nhất thời không kịp phản ứng.

Chu Lâm đung đưa cánh tay tôi làm nũng.

“Có được không nha?”

Lúc đó tôi ngây người luôn, lòng tự hỏi không biết mình gần đây có thật sự giống như lời bố, là đào hoa sắp đến rồi không?

Thành thật mà nói thì Chu Lâm rất ưa nhìn, có thể coi là danh hoa trong khối, nhưng cũng rất kiêu kỳ.

Tôi và cô ấy vẫn luôn không thân lắm, chẳng hiểu sao hôm nay cô ấy lại như thế.

Tôi vội vàng vùng ra, đáp là không được, vì tôi đã có bạn gái rồi.

Chu Lâm đột nhiên bật cười nói.

"Có lúc nào thế? Sao mình không biết nhỉ, thế thì kêu bạn gái cậu đi cùng đi?”

Tôi bảo với cô ấy là không cùng đường.

Chu Lâm lại như một đứa trẻ cứ đòi tôi phải đi cùng cô ấy, đang lúc tôi không biết nên làm sao, thì lại thấy Tiểu Lôi chẳng rõ đứng sau lưng Chu Lâm từ lúc nào.

Thấy vẻ mặt tôi không đúng, Chu Lâm cũng quay đầu lại nhìn, liếc Tiểu Lôi một cái, rồi cười nửa miệng hỏi tôi:

"Bạn gái cậu à?”

“Ừ.”

Chu Lâm mỉm cười, vỗ vỗ vai tôi.

"Được lắm, Kim Giác, cậu có bạn gái rồi cơ đấy.”

Sau đó lại nhìn Tiểu Lôi.

"Ở đâu vậy? Từ Huyện? Thiệp Huyện? Hay Phì Hương?"

Tôi thấy vẻ mặt của Tiểu Lôi lạnh lùng, có hơi sợ, liền vội vàng kéo cô ấy đi.

Chu Lâm ở sau lưng hừ một tiếng.

Tôi và Tiểu Lôi cùng ngồi xuống vẽ, thấy không khí hòa hoãn lại, tôi nhanh chóng giải thích:

"Anh không bắt chuyện với cô ấy, là cô ấy tự đến tìm anh.”

Tiểu Lôi quay mặt lại, vẫn lạnh lùng nhìn tôi.

"Vậy cô ta tìm anh làm gì?”

"Làm sao mà anh biết được? Có lẽ là do học cùng lớp…”

Tôi chợt hiểu tại sao Tiểu Lôi lại lo lắng, bèn nói vội:

"Trong lớp anh cũng không thân gì với cô ấy cả.”

“Không phải em trách anh vì cái này.”

Tiểu Lôi vừa dùng dao rọc giấy gọt bút chì vừa nói:

"Gần đây cô ta đang quen một nam sinh ở trường Tứ Trung, hôm nay cãi nhau to lắm, thế nên mới muốn lợi dụng anh để chọc giận tên kia.”

"Hả?"

Tôi hoàn toàn không ngờ tới chuyện đó, càng không ngờ là cô ấy thế mà chỉ liếc mắt đã nhìn ra.

Tiểu Lôi bất lực nhìn tôi.

"Nhiều người như vậy không tìm, tại sao lại phải tìm đến anh chứ?”

"Hmm..." Cái này tôi thực sự không biết.

"Bởi vì bộ dạng của anh cho người ta cái cảm giác là người rất hiền lành đấy.”

Tôi trầm mặc không nói, hình như là thế thì phải.

Lúc nào cũng có bạn cùng lớp tới nhờ tôi giúp đỡ, tôi đều sẽ không từ chối, mặc dù tôi đã giúp đỡ người khác rất nhiều lần, nhưng ngoại trừ Trần Vĩ ra thì tôi chưa từng có người bạn nào cả.

Tiểu Lôi nói:

“Chỉ với cái đầu óc này thôi, thì làm sao mà em yên tâm để anh một mình sống trong xã hội này chứ?”

Dù là một lời phàn nàn, nhưng nó khiến trái tim tôi bỗng trở nên rất ngọt ngào.

"Ừm, lần sau anh nhất định sẽ chú ý.”

"Kim Giác à, anh thật sự không hiểu gì hết.”

Thấy sắc mặt của Tiểu Lôi dịu đi, tôi cẩn thận nói với cô ấy:

"Em… em không giận à?”

Tiểu Lôi mỉm cười nhìn tôi.

"Em đã sớm nói với anh rồi, tình cảm của em có hạn thôi, em sẽ không phí hoài vào những chuyện không cần thiết.”

Cái chết của Chu Lâm rất giống với Vương Diễm.

Thi thể cũng được tìm thấy vào ngày hôm sau, cũng ở ngoài ngoại ô.

Nghe nói là cô ấy chết rất thảm, da mặt đã bị lột cả.

Càng kỳ lạ hơn nữa là chiếc xe đạp của Chu Lâm cũng bất ngờ tăng tốc trên đường, rồi lao thẳng ra ngoại ô với một tốc độ khó tin.

Khi tin tức truyền đến studio, lại dấy lên một trận náo động.

Tôi ngồi trước giá vẽ của mình, nhìn chằm chằm vào tờ giấy vẽ trắng tinh, tâm loạn như ma.

Tôi hơi hối hận vì hôm đó đã không đi về cùng cô ấy.

Rắc –

Âm thanh nứt nhẹ lại truyền đến từ trong cổ áo.

Tôi lấy tấm bùa hộ mệnh bằng xương hổ ra xem, trên đó lại xuất hiện một vết nứt nữa.

Một bàn tay lặng lẽ vòng ra sau gáy tôi, nhét tai nghe vào một bên tai tôi.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, vẽ thôi.”



Trong lúc nghỉ giữa các tiết học, tôi dẫn Tiểu Lôi lên sân thượng của tòa nhà.

Cô ấy thoạt nhìn có vẻ không sao cả, nhưng khi thấy tôi ủ rũ đứng trên sân thượng, cô ấy cũng trầm mặc theo.

Tiểu Lôi khẽ nói sau lưng tôi:

"Em đã sớm nói với anh rồi, đừng nói chuyện với họ, anh lại không nghe lời em…”

Tôi đột ngột đẩy Tiểu Lôi ra, xoay người nhìn cô ấy.

“Chỉ nói mấy câu bình thường cũng không được sao?”

"Một câu cũng không được, anh đã hứa với em rồi.”

"Vậy bọn họ đều đáng chết sao!"

Có gì đó thoáng qua trong mắt Tiểu Lôi, nước mắt cô ấy rơi xuống.

"Anh đã hứa với em trước rôi mà, rằng sẽ không nói chuyện với họ.”

“Được.” Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, hỏi:

"Tiểu Lôi, em có yêu anh không?"

“Yêu.”

"Vậy giữa chúng ta, có phải là không nên dối lừa gì không?”

“Phải.”

Tôi lấy hết can đảm, nhìn vào mắt Tiểu Lôi, hỏi:

"Vậy cái chết của họ có liên quan gì đến em không?"

Tôi thấy con ngươi của Tiểu Lôi dường như khẽ động, ánh mắt cô ấy, lần đầu tiên bắt đầu né tránh.

Tôi vẫn nhìn cô ấy, không chịu buông tha.

Tiểu Lôi cúi đầu, mím môi không nói gì, một lúc lâu sau, cô ấy ôm tôi, hơi nức nở khóc.

"Em không muốn mất đi anh…"

Mỗi lần Tiểu Lôi nói thế, tôi đều mềm lòng, nhưng lần này, tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Đôi tay cô ấy đặt trên lưng tôi, hệt như hai con cá lạnh ngắt.

Hơn nữa, trên một tay, còn đang cầm con dao rọc giấy.

Đây là mối tình đầu của tôi.

Nhưng rốt cuộc tôi đã chọc phải loại người gì đây chứ…

Bình luận

Truyện đang đọc