KIM GIÁC QUÁI ĐÀM TẬP 2: TIỂU LÔI

Tôi đã bị mất ngủ.

Tôi nằm trên giường trợn mắt hồi lâu, nửa chừng còn dậy đọc sách, đến hơn năm giờ mới đi ngủ.

Vừa mới mê man thiếp đi, lại thấy Tiểu Lôi nằm ở bên cạnh.

Cô ấy quay lưng về phía tôi, vai khẽ run lên, như thể đang khóc.

Thấy cô ấy như vậy, lòng tôi lại mềm đi, nhưng tôi thực sự không biết phải nói gì với cô ấy.

“Hu hu hu hu hu hu…”

Tiểu Lôi càng khóc thảm thiết hơn, mũi như nghẹn lại, giọng khàn đi nghe rất lạ, cả người cuộn tròn lại.

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ấy.

"Đừng khóc nữa."

Tiểu Lôi quay người lại, càng khóc đến mức tan nát tâm can.

"Kim Giác, em sẽ thay đổi mà, anh nói gì em cũng sẽ thay đổi, đừng rời xa em được không…”

"Được, được, được, em cứ ngừng khóc đi đã."

Tiểu Lôi khóc mệt rồi, không nói gì nữa, ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có ai đó đang lay đầu mình.

Tôi mở mắt ra, thấy bố mẹ đang đứng bên cạnh.

Tôi sợ đến giật nảy mình, vội quay qua tìm Tiểu Lôi, nhưng lại phát hiện ra cô ấy đã biến mất từ lâu.

Tôi cuộn mình trong chăn, chỉ thò đầu ra nhìn bố mẹ.

"Sao vậy ạ?”

Bố mẹ liếc nhau một cái, mẹ tôi đi ra ngoài đóng cửa lại, chỉ để lại bố tôi.

“Dậy trước đã.” Bố tôi nói.

Tôi chuẩn bị đứng dậy, nhưng vừa di chuyển thì lưng đau nhức, chân bủn rủn, còn mệt mỏi hơn cả lúc làm bài kiểm tra rèn luyện thân thể.

Bố bảo tôi quấn chăn dựa vào đầu giường mà nói chuyện, hôm nay nghỉ ở nhà, không cần tới studio nữa.

Bảo là nói chuyện, nhưng bố tôi lại không nói gì cả.

Tôi chỉ cảm thấy bầu không khí hôm nay hơi kỳ lạ.

Thành thật mà nói, bình thường tôi rất ít khi tán gẫu với bố, cũng không có gì để nói cả, hôm nay thấy ông như vậy, tôi cũng không biết nên nói chuyện gì.

“Khụ khụ…”

Mẹ tôi ở ngoài cửa ho hắng vài tiếng, sau đó lại cao giọng hô vọng vào:

“Tôi đi mua đồ đây!”

Mẹ tôi đã ra khỏi cửa.

Đây là tình huống gì vậy? Sao cứ cảm thấy hôm nay họ là lạ thế?

Vẻ mặt của bố tôi vẫn không được tự nhiên lăm, lẩm bẩm vài câu hỏi tôi gần đây ở studio mỹ thuật thế nào?

Tôi đáp là rất ổn.

Ba tôi lại nói, hình như gần đây con không có tinh thần gì hết?

Tôi vò đầu, phát hiện ra tóc bết cả rồi, liền nói tối qua mình ngủ không ngon.

Bố tôi bảo mặc dù giờ tôi đang học lớp 12, nhưng không thể dành hết thời gian vào việc học được, cũng nên tập thể dục một chút, thỉnh thoảng đọc truyện tranh, phân tán sự chú ý, điều này rất tốt cho việc giảm căng thẳng.

Trong lòng tôi cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng gật đầu nghe theo.

Bố tôi thấy tôi hiểu, nhẹ nhõm hơn, lập tức đứng dậy.

"Con biết thế là được rồi.”

Tôi một mình đi rửa mặt.

Soi mình trong gương thì giật mình nhảy dựng.

Sắc mặt tôi giờ vàng vọt, gò má hóp lại, đôi mắt đờ đẫn, dưới mắt còn có hai quầng thâm đen sì.

Tôi biến thành như vậy từ khi nào?

Hơn nữa, đầu óc cũng rối bời, không phân rõ đâu là mộng, đâu là thực.



Buổi trưa mẹ tôi đã nấu một bàn đồ ăn ngon.

Còn đặc biệt xào một đ ĩa thận hoa.

Bố tôi hỏi tôi về kỳ thi tốt nghiệp sau Tết của tôi.

Lúc đó thi tốt nghiệp thì một số người đến Thạch Gia Trang thi, còn một số người đến những nơi khác, cần phải lên kế hoạch cẩn thận.

Tôi hơi ngập ngừng, nói là mình còn chưa quyết định.

Thấy tôi có vẻ lơ đãng, mẹ chợt hỏi:

"Sắp chia tay rồi hả?”

“Dạ.”

Không hiểu vì sao, lúc đó tôi lại buột miệng đáp một tiếng như thế.

Sau khi kịp phản ứng, tôi vội vàng lắc đầu.

Kể từ khi còn nhỏ, mẹ tôi đã luôn như vậy, có chuyện gì cũng không hỏi thẳng mà toàn bẫy tôi thôi, lại còn lần nào cũng thành công nữa chứ.

Khiến tôi thật là khó đề phòng.

Tâm trạng tôi vốn đã tệ rồi, khi đó hơi giận, liền suốt ruột kêu không có yêu đương gì hết.

“Không yêu đương thì con gấp gáp cái gì?”

Bà vừa nói thế, tôi lại không lên tiếng nữa.

“Không yêu đương gì thì tốt.” Mẹ tôi nói, “Con xem cô sinh viên năm hai đã chết lúc trước ấy, thật đáng sợ.”

Chuyện này tôi cũng biết.

Mùa thu năm nay, một nữ sinh viên năm hai đã vì thất tình mà nhảy xuống sông tự sát.

Kể ra thì cô gái đó cũng đáng thương, lúc trước chưa từng yêu đương gì, sau khi lên đại học cũng không định yêu đương, chỉ một lòng muốn học hành thi cử.

Nhưng trong lớp có một nam sinh thích cô ấy, theo đuổi suốt một học kỳ, cô gái cuối cùng cũng rung động.

Vậy mà mới chỉ mấy ngày, nam sinh kia đã lại thích một đàn em khóa dưới khác.

Cô sinh viên năm hai đó không thể chấp nhận sự thật nên đã nhảy sông tự vẫn.

Phải mất một thời gian dài người ta mới tìm thấy thi thể, nó bị ngâm đ ến độ trương cả lên rồi.

Gia đình cô gái không muốn gì hết, chỉ muốn nam sinh kia đền mạng, hắn ta sợ quá phải về quên trốn suốt cả tháng.

Chuyện này đã trôi qua từ lâu, không ngờ hôm nay mẹ lại nhắc đến.

Bố tôi cũng bảo:

"Có câu nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Trên thực tế, các vụ án giết người vì tình chiếm một nửa số vụ án mạng, sau đó mới tới giết người vì tiền, giết người báo thù đấy.”

Mẹ tôi y hệt như phụ xướng trong gánh hát, liên tục nói:

"Aiz, người chết vì tình, tại sao chứ?”

"Khi yêu đương thì phải chú ý, ở độ tuổi này vốn đã dễ cực đoan và bốc đồng rồi, tính chiếm hữu còn cao nữa, một khi xảy ra xung đột, thì rất dễ đi vào ngõ cụt.”

Tôi thầm đối chiếu trong lòng, cực đoan, tình đầu, chiếm hữu cao…

Mấy cái này đều gần giống với đặc điểm của Tiểu Lôi.

Không chỉ là gần, cô ấy chính là tấm gương tiêu biểu luôn ấy.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi…"

Vừa nghĩ đến lời cô ấy nói với tôi, tôi càng căng thẳng hơn.

Mẹ thấy tôi lo lắng bồn chồn thì cũng căng thẳng theo, cẩn thận hỏi:

"Không phải là con làm bậy với người ta, “có” luôn rồi chứ?”

Lúc đó tôi chưa kịp phản ứng, lúc sau phản ứng lại mới hiểu đó là ý gì, liền vội vàng cãi lại mẹ:

"Làm sao mà thế được?”

"Có gì mà không thể? Con thứ nhà chú con chẳng phải vừa mới làm người ta mang thai xong sao? Cuối cùng còn ầm ĩ lớn đấy!”

"Bọn con mới chỉ nắm tay thôi!”

"Thế sao con bảo không yêu đương gì!”

Tôi nhất thời nghẹn lại, cúi đầu không nói gì.

Mặt mẹ tôi dịu đi, hỏi:

"Nói thật đi, tại sao lại chia tay? Là con bé coi thường nhà chúng ta sao? Hay là có kẻ thứ ba?"

Tôi suýt nữa thì phun ra một ngụm cháo.

Tại sao cái gì bà ấy nói ra cũng sẽ biến thành không hay ho gì như thế chứ?

Nhưng tôi không thể nói, rằng tôi nghi ngờ bạn gái mình là một tên sát nhân bi3n thái được.

Sau khi ấp úng hồi lâu, tôi nói:

"Chưa phải là chia tay, chỉ là con hơi… không biết cô ấy là người như thế nào.”

"Sợ con bé hả?”

Tôi lại bị sốc lần nữa.

Mẹ thấy lại nói chuẩn, thì bất lực nhìn bố, nói:

"Tôi đã nói rồi mà? Chỉ với đầu óc của Kim Giác nhà mình, sau khi đi làm có thể yêu đương bình thường đã tốt lắm rồi, còn đòi yêu sớm?”

Bố tôi cũng hơi bất lực nên hỏi tôi:

“Nếu không thì hôm nào con dẫn người ta về nhà chơi, để bố mẹ xem thử xem.”

"Đừng đừng đừng…"

Tôi lắc đầu đầy sợ hãi.

Mẹ tôi vừa thấy thế, càng chắc chắn là tôi sợ bạn gái, thở dài một hơi.

"Aiz, mẹ đã bảo là tuổi này không tốt lắm rồi mà? Bây giờ hiểu chưa hả? Thỉnh thần dễ tiễn thần khó đấy!”



Cuối cùng mẹ tôi đã cho tôi ba lời khuyên như sau:

1: Lúc này đừng nhắc đến chuyện chia tay, để không gây ảnh hưởng đến việc thi cử của hai người.

2: Không được phép đến studio Đại Phương để học vẽ nữa, từ giờ tôi phải tham gia các lớp học thêm tại trường, sau này thi tốt nghiệp xong thì cũng không được ra ngoài với bạn gái.

3: Mẹ tôi đã chuẩn bị một hộp bánh quy và một chiếc khăn quàng cổ để tôi tặng cho bạn gái mình.

Mẹ tôi nói, ở tuổi này đã yêu đương, một khi có người ngăn cản thì sẽ càng k1ch thích hơn, nên cứ lạnh lùng mà giải quyết thì hơn.

Không phải chia tay, nhưng dứt khoát hơn chia tay.

Bà còn đặc biệt nhắc nhở, lần cuối khi rời đi, đừng có quay đầu lại nhìn cô ấy nữa.

Khi tôi đến studio, đầu tiên tôi đến tìm lão Tề để nói rằng từ tháng sau mình sẽ thôi học.

Sau đó đi thu dọn đồ đạc của mình.

Studio vẫn như cũ, những học sinh đến sớm đang bận rộn vẽ tranh, giá vẽ và ghế đặt khắp nơi, không khí tràn ngập mùi bột màu.

Tôi vô thức nhìn xung quanh, thoáng liếc qua bức tranh của Tiểu Lôi.

Cô ấy viết tên của mình, còn dán cả hình dán của F4 lên đó.

Bên cạnh còn có giá vẽ và ghế ngồi, thậm chí cả giấy cùng bột màu cũng đã được chuẩn bị sẵn cho tôi.

Tôi sững sờ nhìn hai chiếc ghế đặt cạnh nhau, Tiểu Lôi cầm một cái xô đi vào, đặt nó vào giữa hai chiếc ghế của chúng tôi, dùng giẻ lau sạch ghế xong, lại bắt đầu sắp xếp lại màu vẽ.

Nhìn bóng lưng của cô ấy, tôi hơi sững sờ.

Nếu chúng tôi thực sự kết hôn, có lẽ cô ấy sẽ rất chu đáo với gia đình.

Bình luận

Truyện đang đọc