“Không sai, vào ngày hôn lễ, Bạch Anh may mắn không chết, Bỉ Dực điểu đã đỡ được nàng ta.” Quỷ Cơ cuối cùng mới chịu hồi đáp.
Nhận thấy đầu mày cuối mắt Quỷ lỗi sư thoáng lộ vẻ bứt rứt, nàng ta đổi giọng cười lạnh, “Nàng ta chết vào lúc mất nước! Ngươi đi về phương Bắc thì có thể nhìn thấy thi thể của nàng ta ở Cửu Nghi.”
“Ồ, hóa ra là chết thật rồi.” Tô Ma lạnh nhạt thốt, khóe môi lộ nét cười nhạt, “Tiếc quá, ta còn tưởng có thể ôn lại tình cũ nữa chứ.
Năm đó đoạt lấy được thái tử phi chính là chuyện vinh diệu nhất trong cả đời ta.
“Đồ ma quỷ.” Thấy nụ cười của Quỷ lỗi sư, mắt Quỷ Cơ bắn ra những tia sắc nhọn, khinh bỉ mắng chửi.
Tô Ma chỉ thản nhiên tiếp, “Tránh ra, ta muốn đi qua Thiên Khuyết.”
“Đừng mơ!” Quỷ Cơ nổi giận, bạch hồ gầm lên một tiếng, vô số sinh linh trong rừng rậm đồng thời rú lên đáp ứng.
Trong bóng đêm phảng phất như có con lốc rít gào, khiến cho toàn thể sinh linh trên trời dưới đất đều hòa giọng gầm thét.
“Mị A, đừng quên ngươi là Thần đó!” Chẳng chút sợ hãi nào trước khí thế đó, Quỷ lỗi sư cười lạnh, “Ngươi quên điều thứ nhất của Thiên quy là gì rồi sao? Không được tự tiện nhiễu loạn lưới trời, ngăn cản đường đi của tinh tú.
Ngươi muốn trái thiên mệnh hay sao?”
Thân hình Quỷ Cơ sựng lại giữa không trung, mắt lộ vẻ không tin nổi chăm chăm nhìn Quỷ lỗi sư mù lòa: “Ngươi… ngươi làm sao mà biết được luật trời của Thần bọn ta chứ?! Ngươi làm sao biết được! Ngươi cuối cùng là từ đâu quay về? Ngươi lấy lực lượng đó ở chốn nào?”
Thân hình Quỷ Cơ sựng lại giữa không trung, mắt lộ vẻ không tin nổi chăm chăm nhìn Quỷ lỗi sư mù lòa: “Ngươi… ngươi làm sao mà biết được luật trời của Thần bọn ta chứ?! Ngươi làm sao biết được! Ngươi cuối cùng là từ đâu quay về? Ngươi lấy lực lượng đó ở chốn nào?”
“Ha ha ha…” Tô Ma cúi đầu, ôm lấy con rối trong lòng, phá lên cười sằng sặc: “Trung Châu, Ba Tư, Đông Doanh, Sư Tử quốc… Một trăm năm nay, ta đã đi quá nhiều quá nhiều nơi rồi.
Mị A, dưới vòm trời này, không phải chỉ có Vân Hoang mới chứa đựng cội nguồn của lực lượng đâu.
Trong vũ trụ Lục hợp này rải rác vô số lực lượng, chỉ cần ngươi trả đúng giá là lấy được thôi!”
Cười đoạn, Quỷ lỗi sư phất tay áo bỏ đi.
Dường như e sợ Thiên quy, Quỷ Cơ chỉ đành phiêu phưởng giữa không trung, giơ mắt nhìn y bỏ đi.
Đến khi y biến mất giữa bóng đêm, nàng mới định thần lại, phát hiện ra Mộ Dung Tu vẫn còn bị phong trụ thanh âm dưới đất, nàng bèn vội phất tay áo giải khai cấm cố cho hắn.
“Tiên nữ… Quỷ lỗi sư đó, y, y là người sao?” Thấy Tô Ma ra tay tàn khốc, nói ra toàn những lời cuồng vọng coi trời bằng vung, Mộ Dung Tu thắc thỏm: “Y… thật là mạnh mẽ.”
“Y đúng là rất mạnh, ta sợ y đã trở nên quá mạnh rồi.” Quỷ Cơ nhìn Mộ Dung Tu gật gù rồi đột nhiên mỉm cười: “Ngươi hỏi ta y là ai.
Ngươi biết vì sao y không giết ngươi không? Bởi vì ngươi là đồng tộc của y đó!”
“Y, y là giao nhân sao?!” Vỡ lẽ, Mộ Dung Tu buột miệng kêu lên.
“Y là giao nhân sao?”
“Y… không phải, nó là kẻ đó, từng gây ra nạn Khuynh quốc trăm năm về trước!” Thở dài, Thiên Khuyết Quỷ Cơ ngẩng đầu nhìn theo hướng Tô Ma rời đi.
Lúc rời khỏi Thiên Khuyết còn là một thiếu niên giao nhân chưa có giới tính, giờ quay về đã trở thành một Quỷ lỗi sư quái dị như vậy.
Quỷ Cơ vuốt ve trán của bạch hổ.
Con linh thú đó phảng phất vừa bị người làm kinh động, cứ không ngừng gầm gừ khe khẽ: “Đúng vậy, bọn ta được xưng tụng là Thần, không thể ngăn cản thăng trầm tuần hoàn không ngừng trên mặt đất.
Nhưng mắt thấy loạn ly sắp nổi lên, hỏi sao mà thản nhiên cho được? Vân Hoang xem bộ sắp bị cuốn vào mưa máu gió tanh rồi.
Mộ Dung Tu, ta hỏi ngươi lần cuối: ngươi vẫn còn muốn đi đến nơi đó sao?”
Nghe lời cảnh cáo như vậy, gã công tử quần áo xộc xệch ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết: “Đúng vậy, tại hạ vô luận thế nào cũng phải đi Vân Hoang! Xin nữ tiên giúp đỡ!”
“Được lắm, như ngươi mong muốn vậy!” Quỷ Cơ phẩy tay áo, ngón tay điểm ra, vù một tiếng, sợi dây leo treo ngược trên cây trước mặt Mộ Dung Tu như sống dậy trườn xuống đất.
Sợi dây leo bò tới trước mặt bạch hổ rồi ngóc đầu lên như chờ lệnh.
“Cho ngươi mượn Mộc Nô này, ngươi đi theo nó thì có thể bình an ra khỏi Thiên Khuyết.” Quỷ Cơ nhìn gã công tử trẻ tuổi rồi than thở: “Thiên Khuyết hiểm ác, ngàn vạn lần không được chạy loạn.
Đến Trạch Quốc bán xong hàng hóa nên cấp tốc quay về Trung châu ngay.”
Chần chừ hồi lâu, Mộ Dung Tu không vâng dạ mà mặt lại đỏ lên: “Ta, ta định chỉ bán một phần ở Trạch quốc thôi.
Phần còn lại đem đến ở Diệp thành.
Nghe nói nơi đó là nơi phồn hoa nhất ở Vân Hoang, nhất định sẽ bán được giá tốt nhất.”
Quỷ Cơ không ngờ gã trai trẻ vẻ ngoài nhút nhát, nói một câu mặt cũng đỏ bừng này lại có năng lực buôn bán gia truyền như vậy, nàng lắc đầu, “Vân Hoang sắp có biến động, không nên ở lại.
Hơn nữa ngươi chỉ là một gã công tử trói gà không chặt, kè kè túi tiền không sợ bị kẻ xấu đánh cướp sao?”
“Ta đã có mời hộ vệ, xuống núi sẽ có người tiếp ứng.” Mộ Dung Tu cung kính đáp.
“Nữ tiên xin cứ an tâm.”
“Ồ? Ngươi có biết trên lục địa Vân Hoang loại người nào cũng có hay không…” Quỷ cơ nhìn gã trai trẻ mỉm cười, “Điểu linh, Vu chúc (phù thủy) ở Cửu Nghi, trộm mộ ở Sa quốc, Sa Ma, U Linh Hồng, lại còn có đám du hiệp lưu lạc giết người khắp chốn! Trên Vân Hoang nguy cơ bốn bề, hộ vệ ngươi mời là người thế nào? Có tin tưởng được không?”
“Cái đó…” Mộ Dung Tu chần chừ một hồi rồi thật thà đáp, “Trước khi lên đường, mẫu thân có viết giúp ta một lá thơ, dùng phi nhạn gửi tới Vân Hoang trước.
Mẫu thân nói nếu người đó chịu giúp ta, vậy thì ta có thể an tâm đi lại trên Vân Hoang rồi.”
Quỷ Cơ ngẩn ra: “Là Hồng San mời giúp ngươi à? Vậy không phải là kẻ tầm thường rồi.
Để ta đoán thử xem là ai… Đúng rồi!” Nàng đột nhiên gõ gõ đoản địch lên trán: “Tên người đó là Tây Kinh, phải không?”
“Dạ, đúng là người này.” Mộ Dung Tu thật thà gật đầu.
“Ồ, quả nhiên là y…” Quỷ Cơ mỉm cười, dường như nhớ ra được gì đó trong ký ức, “Hồng San chỉ giao ngươi cho y thì mới an tâm được.
Nếu gã ta đồng ý thì ngươi không cần phải lo lắng gì cả.”
Nghe Quỷ Cơ nói vậy, Mộ Dung Tu hỏi: “Người đó….
mạnh lắm sao?”
Quỷ Cơ mỉm cười, nhịp nhịp đoản địch: “Đúng vậy, mạnh lắm.
Y là đệ nhất du hiệp trên lục địa Vân Hoang, đại đệ tử của Không Tang kiếm thánh, danh tướng tiền triều! Không cần y đích thân ra tay, ngươi chỉ cần mượn tên của y, đi lại trên Vân Hoang chắc cũng chẳng ai dám xúc phạm đến ngươi.”
Quỷ Cơ nhìn gã trai chưa đến hai mươi tuổi, mỉm cười gật gù: “Tốt rồi, ta không dài dòng nữa.” Nàng ngẩng đầu nhìn trời đoán giờ, “Một chút nữa là trời sáng.
Ngươi theo Mộc Nô ra khỏi Thiên Khuyết đi!”
“Đa tạ nữ tiên!” Mộ Dung Tu bái tạ lần nữa, rồi chần chừ nhìn sang mấy đồng bạn Trung Châu nằm dài bên đống lửa: “Đợi bọn họ tỉnh dậy rồi ta sẽ đi chung với bọn họ.
Ai nấy đều chịu trăm ngàn gian khó mới đến được đây…”
“Hài tử ngoan.” Quỷ Cơ cúi người vuốt tóc Mộ Dung Tu lần cuối, “Về sau đi lại trên Vân Hoang phải biết tự bảo trọng.
Hy vọng ta còn nhìn thấy ngươi bình an quay lại Thiên Khuyết.
Hay nhất là giống như phụ thân ngươi, dẫn về một cô gái thật là xinh đẹp.”
o0o
Nghe lén bên gốc tùng một đêm, trời cuối cùng cũng đã sáng.
Na Sinh sốt ruột đẩy cánh tay qua một bên, muốn chạy đi.
Lạ ở chỗ cánh tay không ngờ mới đẩy đã rơi bộp xuống đất, khiến nàng ngẩn người ra.
“Hắc… giờ ta đã biết quỷ lỗi sư đó là ai rồi!” Nằm ưỡn ra giữa bụi cỏ thấm đẫm sương sớm, cánh tay phảng phất như đờ ra, rồi đột nhiên nắm chặt bàn tay, đấm mạnh lên trời: “Tô Ma! Quả nhiên là gã ta! Y không ngờ đã quay về thật rồi!”
Na Sinh hết sức ngạc nhiên: “Ngươi nói Tô Ma? Ngươi biết hắn à?”
“Y đã đi lâu lắm rồi, không ngờ hôm nay lại quay về.” Cánh tay gãy lẩm bẩm, không thèm trả lời câu hỏi của Na Sinh.
Đột nhiên nó phóng lên, tóm chặt lấy vai nàng: “Đi nhanh thôi! Mau đi qua Thiên Khuyết đến Vân Hoang! Sự tình hiện giờ đã trở nên phức tạp rồi!.”
“Ngươi làm cái gì thế? Dám ra lệnh cho ta hả?” Bị giọng điệu của cánh tay làm nổi điên, thiếu nữ người Miêu giận dữ quát lên, rồi chợt nhớ ra: “Ôi chao, ngươi, ngươi nói chuyện được rồi sao?”
“Trời gần sáng thì sức mạnh của ta cũng bắt đầu khôi phục lại.” Cánh tay trả lời ngắn gọn rồi vỗ vỗ vai nàng, giọng nói đầy gấp rút: “Mau đi thôi, trước tinh mơ phải lên đến đỉnh núi!”
“Làm gì mà gấp rút đến thế? Đừng có co co kéo kéo thế nữa!” Na Sinh bị nó kéo đi, phẫn nộ gào lớn.o0o
Trèo đèo lội suối hồi lâu mới lên được đỉnh núi Thiên Khuyết, Tô Ma thở phào một hơi.
Dõi nhìn khắp lục địa Vân Hoang gần trong gang tấc, cùng với tòa bạch tháp sừng sững cuối trời, đôi mắt xanh thẳm của y chầm chậm khép lại.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, y tưởng như nhìn thấy tà áo trắng muốt phất phơ tựa sao băng rơi thẳng xuống, càng lúc càng xa… Kỳ lạ ở chỗ khuôn mặt của người đang rơi ngược lại càng lúc càng rõ ràng, càng sát lại gần y.
Khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên, ánh mắt không chút sinh khí chăm chăm nhìn y, ngón tay vươn ra như muốn chạm vào mặt của y…
“Tô Ma.” Đôi môi như cánh hoa khô héo run rẩy gọi tên y.
“Bạch Anh.” Y không nhịn được kêu lên thành tiếng rồi đột nhiên mở to mắt, thò tay ra muốn chụp lấy người từ đỉnh Bạch tháp rơi xuống.
Thế nhưng ảo ảnh lập tức biến mất.
“Bạch Anh.” Y không nhịn được kêu lên thành tiếng rồi đột nhiên mở to mắt, thò tay ra muốn chụp lấy người từ đỉnh Bạch tháp rơi xuống.
Thế nhưng ảo ảnh lập tức biến mất.
Bàn tay y trơ trọi giữa khoảng trời xanh mờ mờ trước bình minh.
Mười chiếc nhẫn bạc kỳ dị đeo trên ngón tay phát ra những tia sáng đan cài vào nhau, quấn quýt khó dứt lìa – chẳng khác gì bao ân oán tình thù vướng mắc từ trăm năm trước.
Cuộc nói chuyện với Quỷ Cơ khi nãy vẫn còn vang vọng bên tay, đoạn thời gian hơn trăm năm ròng phảng phất như cát chảy qua kẽ ngón tay.
Chuyện cũ?
Hiện giờ đã là năm thứ chín mươi mốt lịch Thương Lưu, đã gần một trăm năm sau khi triều đại trước kết thúc.
Thế nhưng mạt kỳ của vương triều người Không Tang, mùi máu tanh âm mưu quỷ kế, cảnh tượng phù hoa thối nát vượt qua thời gian không gian, vẫn y nguyên như mới trước mắt Quỷ lỗi sư.