KÍNH - SONG THÀNH


“Úi chao!”.

Na Sinh vừa tỉnh dậy, nhìn cột băng dưới chân cao tới mười trượng thoát miệng la lớn, run run muốn bật dậy.

Nhưng băng đá trơn vô cùng, nàng vừa di động là thân thể liền mất đi thế cân bằng, từ trên đỉnh cột băng té xuống.
“Soẹt” một tiếng, mắt cá chân nàng bị bắt giữ lại, kéo lên trên.
“Đây là đâu?”.

Trong đầu thiếu nữ Đông Ba chỉ nhớ đến giây phút cuối cùng mình bị sóng tuyết cao ngút trời chôn vùi, mặt mày nàng tái mét, vừa bần thần suy nghĩ, vừa nắm chặt một vật gì đó bên mình cột băng, ráng giữ thăng bằng trên cột băng cao.

Dưới chân là ngọn núi tuyết đã biến dạng hoàn toàn sau cơn bão, còn nàng không ngờ lại thoát khỏi trận tuyết lở kinh thiên động địa đó, ngồi thừ trên đỉnh một cột băng chót vót — Độ cao đó khiến cho nàng cảm thấy hoa mắt choáng váng mỗi khi nhìn xuống.
“Là giữa sườn núi Mộ Sĩ Tháp Cách”.

Thình lình có thanh âm hồi đáp.
“Ai đó?”.

Hoảng kinh không ngờ ý nghĩ trong tâm tư đâu có mở miệng nói ra mà lại có người biết, Na Sinh quay phắt nhìn bốn phía.

Nhưng đang trên núi tuyết mênh mang trắng xóa một màu, dưới bầu trời xám xịt, cả một đám cương thi lờ đờ lang thang cũng đâu còn thấy.

Nàng càng khẩn trương hơn: “Là ai? Ai nói đó?”.
“Là ta”.

Chợt có người hồi đáp, còn vỗ vỗ lên tay nàng, coi như chào hỏi.
Na Sinh cúi nhìn, thấy mình đang cầm một cánh tay tái nhợt.
“Ối!”.

Nàng buông cánh tay như bị bỏng lửa, vụt nhớ đến mọi sự trước khi tuyết lở.

Nhìn thấy cánh tay nhúc nhích kia, nhãn thần của nàng dâng hiện một vẻ kinh hoàng đến cực độ, loạng choạng lùi lại.
“Cẩn thận!”.

Thanh âm đó vội la lên, nhưng đã không còn kịp, Na Sinh bất chấp tất cả lùi nhanh, người hụt hẫng, lập tức lại rớt khỏi đỉnh cột băng đường kính chưa đầy ba thước.
Gió rít bên tai, nàng cảm thấy được mình đang tiếp cận tử vong.

Ghềnh băng lởm chởm sắc nhọn như kiếm bén chìa lên đón chờ, bản năng sinh tồn khiến nàng thoát miệng la: “Cứu… mạng!”.
“Soẹt”, nàng bỗng cảm thấy mắt cá chân bị bóp chặt, tốc độ rơi mình đột nhiên giảm hẳn, sau đó một bàn tay thò qua, ôm giữ eo nàng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống mặt tuyết.
Sinh tử treo trên sợi tóc.
Chân Na Sinh cuối cùng đã chạm đất, trái tim lơ lửng lưng chừng cũng đã rơi về vị trí cũ.


Nàng cúi đầu, bất giác nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn tay phải của mình, lại nhìn thấy cánh tay cụt đang
đỡ eo nàng.

Nàng lại la hoảng, nhảy dựng dậy, cố sức giật cánh tay đó ra: “Buông ra! Buông ra! Buông ta ra!”.
“Buông thì buông”.

Thanh âm từ đáy lòng bình thản thốt một câu, sau đó nới lỏng ra, cánh tay cụt rớt xuống đất tuyết, bước bằng ngón tay uể oải “đi” sang một bên.
Không phải là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đó, thiếu nữ Đông Ba cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, lùi xa về một phía, nhìn bàn tay cụt thận trọng hỏi: “Ngươi… ngươi đã cứu ta?”.
“Đương nhiên”.

Thanh âm trực tiếp truyền vào đáy lòng nàng, bàn tay đó đứng dậy, chỉ chỉ nàng, tư thế biến chuyển theo thanh âm: “Đã cứu hai lần rồi — Xem ra trước khi đi qua Thiên Khuyết còn phải cứu ngươi vài lượt nữa.

Bất quá ngươi không cần cám ơn ta, vì ngươi đã nhận lời phải trả giá”.
“Ngươi…”.

Na Sinh há miệng nhìn bàn tay cụt, cảm thấy hơi lạnh bốc dâng trong lòng — Cảm giác đáng sợ làm sao… bàn tay kia thật ra là gì đây? Yêu ma? Tiên quỷ? Thần phật? — Tựa hồ không phải loại nào hết.
Nàng chợt bật dậy, muốn tháo chiếc nhẫn xuống: “Trả lại cho ngươi! Trả lại là xong! Ta không làm.

Ta không làm!”.
Nhưng không cần biết nàng dốc bao nhiêu sức, chiếc nhẫn màu trắng bạc kia phảng phất đã mọc rễ, bám chặt trên ngón tay giữa bàn tay phải không cởi ra được, càng cố gắng lại càng bó chặt.
“Đừng phí sức vô ích”.

Nhìn thấy nàng khẩn trương muốn tháo chiếc nhẫn, thanh âm đó cười nói: “Có kéo nữa thì ngón tay của ngươi phải bị đứt lìa đó”.
Nhưng lời nói đã đề tỉnh thiếu nữ Đông Ba, Na Sinh không do dự đưa tả thủ rút miêu đao, muốn dùng đao cắt ngón tay!
“Hừm!”.

Thanh âm đó lần đầu tiên biểu lộ vẻ kinh hoảng: “Lợi hại!”.
Nhưng đao chưa chạm vào ngón tay, chiếc nhẫn bỗng nhoáng sáng chói ngời! Giữa luồng ánh sáng, lưỡi đao của Na Sinh đứt thành hai đoạn như bị sét đánh trúng, bay vọt ra ngoài.

Cánh tay trái của nàng vốn đã gãy xương, lần này dốc sức càng đau thấu xương, nàng ôm tay cúi gập hông.
“Xương cánh tay của ngươi đã gãy”.

Bàn tay cụt chỉ về phía tay trái của nàng: “Đừng dùng sức, phải băng bó đã”.
“Đừng qua đây!”.

Thấy bàn tay “đi” qua, Na Sinh hoảng sợ lùi lại một bước: “Ngươi… ngươi đừng qua đây!”.
Bàn tay khựng lại, thanh âm trong lòng chợt cười nói: “Thật tội nghiệp, sao ngươi lại sợ đến thế… Ta thấy đâu có gì đáng sợ chứ? Có ăn thịt ngươi đâu?”.
Na Sinh nhìn bàn tay thon dà tái mét, sức ép khó hình dung nổi vẫn ùa sang như bài sơn đảo hải, không khỏi thoát miệng: “Rất đáng sợ! Ta… ta chưa từng cảm thấy áp lực đáng sợ như vậy!… Ngươi… ngươi… không cần biết ngươi là gì, tránh xa ta chút đi!”.
“Thật vô tình mà… Nói gì thì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi mà!”.


Thanh âm đó có vẻ bực dọc, còn bàn tay lại giơ ngón tay cái lên: “Bất quá rất lợi hại đó… Ngươi không ngờ có thể cảm nhận được lực lượng ta đã cất giấu.

Không hổ là người thông linh có thể mang chiếc nhẫn đó.

Coi như ta cũng đã đợi được cơ duyên ngàn năm một thuở.

Bất quá… sao lại đụng phải tiểu a đầu lắm phiền hà như vầy!”.
“Ta không muốn nữa! Ta trả lại cho ngươi! Ngươi… ngươi đừng theo ta nữa”.

Hoang mang rối rít, Na Sinh gắng sức vung vẩy bàn tay mình, muốn thoát khỏi chiếc nhẫn đó: “Ngươi cầm về đi, cầm về đi!”.
“Khà khà, nói vậy đâu được… Chiếc nhẫn đó một khi mang vào, trừ phi chính ta tự nguyện, nếu không nó đâu thể nào rơi ra chứ”.

Nhìn thần sắc tức bực khẩn trương của nàng ta, thanh âm đó có vẻ châm chọc: “Thật ra ngươi hà tất phải sợ như vậy! Ta không hại
ngươi đâu, mà ngươi nếu không có ta, làm sao mà đi xuống ngọn núi Mộ Sĩ Tháp Cách này được, phải thành đồ ăn của cương thi thôi”.
Na Sinh bỗng run lẩy bẩy, hồi nãy xém bị bầy cương thi cấu xé, tao ngộ đó vẫn còn in hằn trong đầu óc nàng.

Nghĩ đám cương thi tạm thời đã biến mất rất có thể còn ở dưới mặt tuyết, nàng bỗng không dám ngồi trên tuyết nừa, nhảy bật dậy nhìn bốn phía một vùng trắng xóa, nỗi sợ hãi trong lòng lại càng nồng đậm.
“Ngươi chỉ cần mang ta qua khỏi Thiên Khuyết, đến Trạch chi quốc”.

Thoáng thấy nàng đã dao động, thanh âm trong lòng tiếp tục dụ dỗ: “Ngươi xem, chuyện dễ dàng quá mà.

Ta có thể bảo vệ ngươi bình an đi Vân Hoang, còn ngươi chỉ cần mang ta thượng lộ là được rồi — Ta đâu có nặng gì? Đâu phải như ngươi, cứ như con heo chết vậy, kéo hoài cũng không động đậy”.
“Ngươi!”.

Con gái bị chê tức tối đến mức nhảy dựng lên, nhưng nghĩ tới hồi nãy trong vùng tuyết lở nhất định chính là đối phương đã kéo mình thoát khỏi hiểm cảnh, lòng chợt cảm thấy có lỗi, nói không nên lời.
“Thôi, không làm khó dễ”.

Thấy nàng trầm ngâm không nói gì, thanh âm đó tựa hồ cuối cùng đã nổi đóa: “Không có ngươi, quá lắm ta tốn thêm chút thời gian mới đến Vân Hoang được, ngươi cứ ở lại đây mà nuôi cương thi”.
Thanh âm vừa dứt, Na Sinh chợt cảm thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay phải đột nhiên lỏng lẻo, rơi vào lòng bàn tay nàng.
“Úi! Úi! Quay lại!”.

Nhìn thấy cánh tay đó đột nhiên bỏ đi, để lại một mình nàng giữa vùng tuyết phủ, thiếu nữ Đông Ba bỗng dâng tràn một nỗi sợ hãi cô độc không ai giúp đỡ, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng kêu: “Bàn tay kia! Ngươi về đây cho ta!”.
Nhưng bàn tay đi càng lúc càng nhanh, năm ngón tay di động thần tốc trên triền núi, mau chóng biến mất giữa ghềnh băng.

Thứ không khí quỷ dị tràn ngập khắp mọi nơi chèn ép khiến người ta thở không nổi cuối cùng đã tản mác, Na Sinh lại bỗng có cảm giác nguy hiểm hừng hực dâng hiện xung quanh, nàng ôm vai run bần bật giữa hoang nguyên trắng xóa.
“Ta nhận lời ngươi! Ta nhận lời ngươi!”.

Sợ cánh tay thần bí đó sẽ bỏ rơi nàng như Tô Ma, Na Sinh hoang mang đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa, giơ cao lên, xoay bốn phía la lớn: “Nè, ngươi xem, ta đã đeo vào rồi! Ngươi… ngươi đừng bỏ ta lại!”.

Nhưng tiếng nói của nàng tiêu tán trong gió, vẫn không nghe thanh âm kia vang lên.
Na Sinh không chịu thua, trông ngóng bốn phía một hồi, bên tai lại chỉ có tiếng gió gào rít.

Cảm giác hoảng sợ khiến cho nàng đứng yên không dám động đậy.

Đột nhiên, không biết có phải là ảo giác, nàng cảm thấy mặt tuyết dưới lòng bàn chân lại động đậy, phảng phất có gì đó phá băng chui ra.
“Ối!”.

Na Sinh nghĩ bầy cương thi lại đang chui ra, sợ quá rú lên, nhưng nàng chưa kịp bỏ chạy, một bàn tay tái mét kia đã thò ra khỏi mặt tuyết, nắm lấy mắt cá chân nàng.

Nàng lảo đảo té vật xuống.
“Khà khà khà khà…”.

Thình lình thanh âm đó lại vang dậy, cười vô cùng đắc ý.
“Khà khà khà khà…”.

Thình lình thanh âm đó lại vang dậy, cười vô cùng đắc ý.
Na Sinh hoàn hồn nhìn bàn tay chộp bắt nàng.

Đó chỉ là một bàn tay cụt, lúc nàng nhảy lên đã kéo nó theo khỏi mặt đất, định thần nhìn kỹ, rõ ràng là quái vật đòi bỏ đi hồi nãy.
“Ngươi!”.

Thở phào một hơi, nàng đá văng bàn tay, vùng vẫy bò dậy, “Tránh ra!”.
“Được, sau này phải trông cậy vào cô nương nhà ngươi chiếu cố”.

Thanh âm dương dương tự đắc cuối cùng đã ôn hòa lễ độ lại.

Đồng thời bàn tay thò sang, nắm lấy tay Na Sinh, kéo nàng đứng dậy: “Phiền đưa ta đi Vân Hoang — hơn nữa phải ghi nhớ đừng để bất cứ một người ngoài nào phát giác”.
“Được rồi, được rồi! Ta đã nói nhận lời ngươi”.

Na Sinh bực bội hồi đáp, đứng dậy muốn đẩy bàn tay cụt trắng nhợt đang nắm cổ tay nàng, nhưng vừa dứt lời, giọng nói khó chịu của nàng vụt ngưng bặt.
Lúc ngước đầu, nàng nhìn thấy kẻ kéo nàng đứng dậy là một người trẻ tuổi anh tuấn, trán rộng mày dài, nón cao ống tay phùng phình, y phục hoa mỹ, mắt sáng như sao, nơi khoé miệng vẫn chưa tắt thần sắc cười đùa, nụ cười như mặt trời tỏa sáng.
“A!”.

Na Sinh trợn mắt há mồm nhìn nam tữ như giáng lâm từ trong thần thoại: “Ngươi, ngươi…”.
Nhưng chỉ một sát na thất thần, con người trước mắt vụt biến mất, nắm tay nàng vẫn là cánh tay tái mét cụt đến vai, máu huyết đầm đìa, bề ngoài khủng bố.
“Ngưng tụ ảo tưởng để ngươi thấy”.

Thanh âm tận đáy lòng lại vang lên, cười lớn: “Nhớ lấy dáng vẻ tiêu sái anh tuấn của ta, sau này ngươi không lo nhìn thấy cánh tay phải của ta mà phải sợ nữa.

Ngươi tên gì?”.
“Ối…”.

Na Sinh vẫn chưa định thần, ấp úng thốt.
“Được rồi, biết ngươi tên Na Sinh — Bất quá muốn giữ lễ hỏi ngươi một tiếng thôi”.

Bàn tay đó lại uể oải kéo ống tay áo của nàng: “Trời không còn sớm, mau xuống núi đi.


Trời tối thì hỏng”.
Có bàn tay đó chỉ dẫn, con đường hạ sơn biến thành dễ dàng yên bình đến xuất kỳ.

Na Sinh thong dong lội tuyết lần theo triền núi mà xuống, đặt một loạt câu hỏi với bàn tay đang đứng trên vai:
“Ngươi có phải là người không? Hay là thần tiên bên trên Vân Hoang châu?”.
“Ngươi có vẻ rất lợi hại! Ngươi sao lại chạy đến nơi này? Ngươi có phải đã chết?”.
“Kỳ quái, ngươi có thể nghe hiểu ta nói chuyện, ta cũng có thể nghe hiểu lời của ngươi! Vân Hoang cũng nói cùng một thứ tiếng với Trung châu sao?”.
“Vân Hoang châu toàn là thần tiên giống như ngươi? — Ái chà, ta đã quên Vân Hoang và Trung châu đại lục hoàn toàn khác biệt! Các người không gặp vấn đề sống chết phải không? Các người có ăn không? Nghe nói các người cũng có quốc gia phải không? Vậy các người cũng có cha mẹ anh em chứ?”.
“Đúng rồi, nói đến các người đâu thể dùng lẽ thường mà liệu lường — Lẽ nào… lẽ nào trạng thái tứ phân ngũ liệt như ngươi là tình trạng bình thường của các thần tiên vùng Vân Hoang? Các người có phải mới sinh ra là đã chia làm bốn năm khúc, rất ít khi tứ chi hoàn chỉnh?”.
“Á… đúng rồi, xem chừng hồi nãy ngươi cũng chỉ có hai tay hai chân — Ta còn nghĩ người trên Vân Hoang hình tướng hoàn toàn khác người Trung châu chứ”.
Hiển nhiên cũng đã vì đã thấy chân thân của cánh tay cụt đó, nàng ta hoàn toàn không còn cảm giác sợ sệt nó nữa, nàng hiếu kỳ hỏi không ngừng.

Thanh âm kia thở dài một tiếng, làm gì mà có lực khí hồi đáp liên tu bất tận.

Lúc nàng hỏi đến câu thứ chín mươi tám, bàn tay cuối cùng không kềm được nữa, bịt miệng nàng ta: “Lạy ngươi đừng có hỏi nữa được không? Đi mau, trời sắp tối rồi!”.
“Trời tối… hứ, trời tối thì đã sao?”.

Na Sinh vùng vằng tránh thoát bàn tay, tiếp tục hỏi.
“Lực lượng của ta đến lúc trời tối sẽ yếu hẳn!”.

Bàn tay lạnh lùng hồi đáp, ráng thuyết phục nàng ta: “Đến lúc đó, ta không những không có năng lực bảo vệ ngươi, có thể cũng không có lực lượng để dùng ảo thanh nói chuyện với ngươi nữa — Còn không mau đi!”.
Na Sinh thất kinh, cuối cùng đã chịu ngậm miệng, nỗ lực lặn lội xuống núi.

Tuyết ngập đầu gối trở ngại cước bộ của nàng, nàng lảo đảo té ngã mấy lượt.
“Ài, ngươi xem chừng không có tài nghệ
gì hết”.

Té thêm một lần nữa, Na Sinh ngã ngửa cơ hồ đè lên bàn tay.

Thấy bộ dạng chật vật của nàng, bàn tay bất lực thở dài một hơi: “Đụng phải ngươi coi như ta xui”.
“Ngươi tài giỏi quá mà, tại sao không tự mình bay qua Thiên Khuyết đi?”.

Vùng dậy mấy lần mà đứng lên không được, Na Sinh cũng bực tức: “Người ta đi khổ sở, vừa lạnh vừa đói, ngươi ở đó mà nói bóng nói gió chế nhạo”.
“Được rồi được rồi, đứng dậy”.

Bàn tay thấy nàng tức, cũng xuống nước chui ra khỏi dưới lưng nàng, kéo nàng đứng dậy: “Ta không thể dùng lực lượng của ta một cách tùy tiện — Càng ít dùng càng tốt, nếu không rất dễ bị đám rợ Băng tìm ra dấu vết”.
“Rợ Băng?”.

Giơ tay nắm lấy bàn tay, đứng bật dậy, Na Sinh lại nghe một cái tên mới.

Cái tên đó nàng chưa nghe Tô Ma nói đến: “Là những tên khốn đã hại ngươi đến nước này?”.
“Đi đi”.

Lần đầu tiên có vẻ không muốn giải thích, bàn tay kéo nàng tiếp tục lên đường xuống núi.


Bình luận

Truyện đang đọc