KÍNH VỊ TÌNH THƯƠNG

Chương 30: Bừng tỉnh đã là người trong khúc

"Thần tham kiến điện hạ."

"Miễn lễ, ngươi đến đây ngồi đi, còn các ngươi đều lui xuống."

"Vâng."

"Điện hạ có chuyện gì phiền lòng sao?"

"Ừm...từ sau khi bái kiến Chiêu dung nương nương, nhị tỷ trở về thì vẫn luôn rầu rĩ không vui."

"Điện hạ muốn cho ta ra chủ ý?"

"Cách nào bản cung cũng đều dùng qua, nhưng nhị tỷ không giống với ta, từ nhỏ nàng vẫn luôn thích giấu hết mọi buồn phiền ở trong lòng, còn tiếp tục như vậy ta sợ rằng nhị tỷ sẽ đổ bệnh."

"Vậy trước kia điện hạ đã dùng cách gì để Nhị điện hạ vui lên?"

"Lúc trước nhị tỷ thích cải trang xuất cung, tham gia hội thơ, nhưng mà hiện tại..."

Lòng Tề Nhan rục rịch, nói: "Không bằng chúng ta và Nhị điện hạ xuất cung một chuyến?"

Ở trong hoàng cung, Tề Nhan cái gì cũng đều không thể làm được, chỉ có khi trở về công chúa phủ, nàng mới có thể tìm cớ ra ngoài, gặp tâm phúc của Nam Cung Vọng - Tạ An.

Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu: "Mười mấy ngày nữa là đến Tết, thời điểm hiện giờ mấu chốt, phụ hoàng sẽ không đồng ý chúng ta hồi phủ."

"Vậy...ngày thường Nhị điện hạ có thích gì không?"

Nam Cung Tĩnh Nữ liếc nhìn Tề Nhan một cái: Biết rõ còn hỏi!

"Nhị tỷ cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông."

"Họa coi trọng tâm cảnh, lấy trạng thái hiện giờ của Nhị điện hạ, e rằng họa sẽ khó thành. Nhưng mà, chơi đàn đúng là một cách rất tốt để giãi bày tâm sự."

"Bản cung cũng biết, nhưng nhị tỷ rất ít khi đàn trước mặt người khác..."

"Điện hạ có biết đánh đàn không?"

"Nhị tỷ có dạy ta một chút, nhưng mà ta không thể đàn được."

"Như thế, thần có một biện pháp."

"Thật sao?!"

"Phải, nhưng thần muốn xin điện hạ ban cho một lệnh tiễn [1], cho phép thần ra cung nửa ngày."

[1] Lệnh tiễn: Lá cờ nhỏ của các quan tướng dùng để ban bố hiệu lệnh. Cán cờ có mũi nhọn hình như mũi tên nên gọi là "lệnh tiễn".

"Được!"

Tề Nhan cầm lệnh tiễn của Nam Cung Tĩnh Nữ ra cửa cung, mướn một chiếc xe ngựa hướng về Tề phủ.

Gia đinh vô cùng bất ngờ, quỳ trên mặt đất: "Tiểu nhân tham kiến phò mã gia."

"Đứng lên đi, nơi này không phải là công chúa phủ, sau này gọi ta là lão gia như trước liền được."

"Vâng, lão gia. Sao hôm nay ngài có thời gian rảnh trở về? Để tiểu nhân lập tức gọi bọn họ tới bái kiến lão gia."

"Được, đi đi."

Tề Nhan trở lại phòng ngủ để tìm hòm xiểng, nàng lấy cây ngọc tiêu màu trắng mà người đeo mặt nạ đưa cho nàng, sau đó thắt vào eo.

Thoáng chốc đã có mười mấy gia đinh quỳ ở ngoài cửa, bao gồm cả bà tử và nha hoàn. Mọi người dập đầu bái lạy Tề Nhan, cao giọng nói: "Tham kiến phò mã gia."

"Ở Tề phủ thì gọi lão gia là được, đều đứng lên hết đi."

"Tạ lão gia."

"Tiền bá, ngươi vào đây với ta, những người còn lại đều tản đi đi." Tiền Nguyên là quản gia mà Tạ An để lại cho Tề Nhan.

Tề Nhan ngồi trên chủ vị, hỏi: "Những ngày ta đi vắng, trong phủ như thế nào?"

Tiền Nguyên châm chước một lát, đáp: "Hồi lão gia, mấy ngày nay trong phủ đều bình thường, khách khứa từ các phủ mộ danh đến đây không ngừng, tiểu nhân không dám mạo muội tiếp đãi, vì vậy chỉ phải đùn đẩy: "Gia chủ đi vắng, tiểu nhân không dám làm chủ" rồi mời bọn họ mang tất cả lễ vật về. Nhưng tiểu nhân tự chủ trương giữ lại tất cả bái thiếp, để tiện sau này lão gia thăm hỏi đáp lễ."

Tề Nhan vừa lòng gật đầu: "Không hổ là xuất thân từ Tạ phủ, Viễn Sơn huynh thật đúng là tặng cho ta một phần đại lễ..."

"Lão gia quá khen, đây vốn là bổn phận của tiểu nhân."

Tề Nhan giả vờ thở dài một tiếng: "Ta còn nhớ lúc trước khi ta ghi tên thi hội, Viễn Sơn huynh thương ta xuất thân nhà nghèo nên tặng cho ta tòa đại trạch này. Không ngờ trên Quỳnh Lâm Yến lại được bệ hạ coi trọng, e rằng Tề mỗ không thể trả nổi ân tình của Viễn Sơn huynh. Ta vội vàng từ biệt, mấy tháng nay không gặp, vì thế vô cùng nhớ nhung huynh trưởng."

Nói xong, nàng bưng chén trà lên rồi uống một hớp.

Tiền Nguyên bước về phía trước một bước, thấp giọng trả lời: "Lão gia, trước đó vài ngày Tạ lão gia có sai người tới."

"Ồ? Viễn Sơn huynh có nhắn nhủ gì không?"

"Tạ lão gia nói: Phong thái của lão gia khiến người ta khó quên, hy vọng nếu ngài rảnh rỗi thì phái người thông truyền một tiếng."

"Vẫn là Viễn Sơn huynh quan tâm đến ta, nhưng hiện tại đã là cuối năm, ta phải làm bạn với Trăn Trăn điện hạ trong cung, có lẽ sau Tết Nguyên Tiêu mới rảnh rỗi..."

"Vậy một lát nữa tiểu nhân sẽ tự mình đi đến Tạ phủ, chuyển lời của lão gia."

Tề Nhan vẫy tay: "Không ổn, Viễn Sơn huynh có ân với ta, ta quyết không thể vì thân phận hiện giờ bất đồng mà chậm trễ. Ngươi mau đi lấy giấy bút tới."

"Vâng."

Những ngón tay mảnh khảnh của Tề Nhan cong lên: Tạ An là tâm phúc của Tam hoàng tử, nếu không chừa chút "nhược điểm", làm sao Nam Cung Vọng có thể yên tâm thu lưới?

Tề Nhan viết xong thư thì lại mệnh Tiền Nguyên cầm tất cả bái thiếp tới, ước chừng một xấp thật dày. Nàng xem qua từng cái một, sau đó đưa lại cho Tiền Nguyên: "Cầm lấy đi."

"Vâng."

Tề Nhan rời khỏi Tề phủ và bước lên xe ngựa hồi cung, nàng vừa tới trước chính điện thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã từ bên trong chạy ra.

Nàng kéo Tề Nhan đến một bên: "Ngươi đi lấy cái gì? Lúc nãy nhị tỷ vừa khóc thầm."

Tề Nhan rút ngọc tiêu ra: "Chính là nó."

"Vậy thì chúng ta bắt đầu đi."

"Điện hạ tạm thời đừng nóng nảy, lúc này tâm trạng của Nhị điện hạ không thích hợp, ngày mai thì sẽ tốt hơn."

---

Buổi trưa ngày hôm sau, tuyết bay đầy trời, Nam Cung Tĩnh Nữ thương cảm truyền lệnh cho cung nhân: Không cần chờ ở bên ngoài, từng người về phòng đợi mệnh là được.

Dựa theo kế hoạch, nàng sai người đặt đàn cổ lên cái giá trong điện, cũng lệnh cung tì trong điện lui ra ngoài.

Nam Cung Xu Nữ đang đọc sách, bỗng nghe được tiếng đàn từ trong điện vọng ra.

Nam Cung Tĩnh Nữ cố gắng đàn một khúc, nhưng vì không quá quen với cầm kỹ nên nàng đã gảy sai vài chỗ. Nam Cung Xu Nữ ngồi ở một bên, cầm tay phải của Nam Cung Tĩnh Nữ: "Muốn gảy đàn thì phải lấy đầu móng tay luồn dây về phía trước rồi hướng xuống, chạm vào rồi thì phải duỗi thẳng ngón trỏ, sau khi gảy thì đặt ngón tay lên dây đàn như trước. Giống như vậy..."

Nam Cung Xu Nữ chậm rãi đàn: "Đối với việc đánh đàn, kỹ xảo tất nhiên quan trọng, nhưng nó cũng đòi hỏi tâm cảnh yên lặng, vặn vẹo giống ngươi lúc nãy thì hai vai chắc chắn sẽ cứng đờ."

Nói xong, Nam Cung Xu Nữ nâng bàn tay xinh đẹp thon dài lên, ấn vào eo của Nam Cung Tĩnh Nữ, đẩy về phía trước một chút: "Eo thẳng mà không cương, hai vai đoan trang mà không cứng ngắc."

"Nhị tỷ ~."

"Thế nào?"

"Nhị tỷ đàn một khúc có được không? Ta sẽ ngồi ở bên cạnh chăm chỉ học tập."

Thấy vị muội muội luôn luôn hiếu động này muốn học, Nam Cung Xu Nữ vui vẻ đồng ý: "Được."

Nam Cung Xu Nữ cố ý thả chậm tốc độ, tiếng đàn thản nhiên bằng phẳng vang lên. Nàng vừa đàn được một nửa, bên ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng tiêu vô cùng mềm mại, tựa như muốn hòa vào tiếng đàn của nàng.

Nam Cung Xu Nữ hơi run run: Bàn tay thon dài đặt lên dây đàn, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Là ai túng nhạc ở cấm cung? Nghĩ đến đây là Vị Ương cung, Nam Cung Xu Nữ cũng bình thường trở lại.

Phụ hoàng đặc biệt cho phép Vị Ương cung bớt đi rất nhiều quy củ. Muội muội của nàng còn từng ở chỗ này cho dựng sân khấu, mở tiệc chiêu đãi nàng và Ngũ hoàng tử...

Tiếng đàn tuy dừng nhưng tiếng tiêu thì không, Nam Cung Xu Nữ cảm nhận được tiêu kỹ của người nọ vô cùng tinh vi, chú trọng ý cảnh trong khúc nhạc, không giống như là hạng người khoe khoang trục lợi.

Nam Cung Tĩnh Nữ có chút khẩn trương: Cách này của Tề Nhan có hiệu quả không?

Người ngoài điện đổi sang một khúc khác, tiếng tiêu như khóc như tố, vừa vặn nói lên tâm tình của Nam Cung Xu Nữ giờ phút này.

Nam Cung Xu Nữ yên lặng lắng nghe trong chốc lát, ngay khi một tiểu tiết vừa kết thúc, nàng cũng đúng lúc gảy đàn.

Nam Cung Xu Nữ cũng không có giữ lại thực lực, tiếng đàn tinh tế như cao sơn lưu thủy dần tuôn trào ra ngoài.

Khi thì bằng phẳng, khi thì gấp gáp.

Thần kỳ chính là: Người chơi tiêu rõ ràng chỉ nghe được chứ không nhìn thấy, nhưng hai loại thanh âm lại kỳ diệu giao hòa cùng nhau.

Nam Cung Tĩnh Nữ nín thở, nhìn đôi tay thon dài của Nam Cung Xu Nữ lả lướt trên dây đàn, âm thanh mỹ diệu không ngừng đánh vào lòng nàng.

Đột nhiên! Ngoài điện truyền đến một âm tiết đột ngột, có chút bén nhọn.

Tề Nhan vô cùng kinh hãi: Cầm kỹ của Nam Cung Xu Nữ thật lợi hại! Vừa rồi nàng suýt nữa để lộ tâm tư!

Một khúc kết thúc, vầng trán Nam Cung Xu Nữ chảy ra một tầng mồ hôi, ngực cũng phập phồng bất thường. Nàng ngây ngẩn nhìn dây đàn đứng yên, không nói nên lời.

Uổng phí nàng say mê cầm đạo hơn mười năm, vẫn luôn cô phương hối tiếc nhưng lại quên mất nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Nam Cung Xu Nữ thất thần nỉ non: "Vừa nghe không biết ý trong khúc, bừng tỉnh đã là người trong khúc..."

Nàng thật cẩn thận để tồn tại, chỉ có khi cải trang ra cung mới cảm thấy bản thân cũng là một người có cảm xúc, cũng có máu có thịt.

Một hồi chỉ hôn vô vọng lại vớ vẩn đã đặt dấu chấm hết cho khoảng thời gian tốt đẹp ngắn ngủi của nàng. Cũng không biết Nam Cung Xu Nữ đã phải nỗ lực như thế nào mới thuyết phục bản thân cố gắng làm một thê tử vừa đoan trang vừa hiền thục, nhưng vào tam triều lại mặt, hôn phu của nàng lại buộc nàng giao lụa trắng!

Khăn lụa bị Tông Chính tự thu đi, mà nàng thì trở thành vết nhơ của hoàng thất, ngay cả thân mẫu cũng quở trách nàng thậm tệ.

Nam Cung Tĩnh Nữ nghe rõ ràng, không khỏi cảm thấy chua xót.

Thật lâu sau, Nam Cung Xu Nữ mới hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Tĩnh Nữ, là ai thổi tiêu vậy?"

Nam Cung Tĩnh Nữ há miệng thở dốc, cố gắng nuốt hai chữ "Tề Nhan" trở vào.

"Ta đi xem."

"Ta đi với ngươi!"

Cửa điện được mở ra, một làn gió lạnh thổi vào đại điện.

Trong sân sớm đã không có bóng người, chỉ còn lại một dấu chân nhợt nhạt đọng trên nền tuyết.

Nam Cung Xu Nữ trông thấy dấu chân ngừng ở hòn non bộ: "Tĩnh Nữ, trong cung của ngươi còn có một cao nhân thổi tiêu như vậy sao?"

"Ngày mai ta sẽ đi hỏi Xuân Đào một chút."

"Làm phiền."

"Nhị tỷ..."

"Hả?"

"Hắn...tiêu kỹ của người nọ như thế nào?"

Nam Cung Xu Nữ tự hỏi một lát, nghiêm túc trả lời: "Trình độ âm luật của người này cao hơn ta, không tiện đánh giá."

"Ồ."

"Chỉ là..."

"Cái gì?"

"Nếu ta đoán không sai, đối phương ít nhất ba mươi tuổi. Ngươi có thể dựa vào manh mối này để đi tìm."

Nam Cung Xu Nữ có thể cảm nhận được: Tiếng tiêu kia chất chứa tình cảm thâm hậu mà khắc chế. Nếu không phải là người đã trải qua một phen phong sương, đã xem qua trăm thái thế gian thì chắc chắn sẽ không thổi được tiếng tiêu như vậy.

Đây cũng là lý do Nam Cung Xu Nữ không nghĩ tới Tề Nhan, đối với nàng mà nói, Tề Nhan chỉ là một người vô cùng cẩn trọng nhưng ngẫu nhiên lỗ mãng, chất phác lại thủ lễ. Tuy Tề Nhan gặp bất hạnh, nhưng chuyện đó vẫn chưa ảnh hưởng quá nhiều đến thiếu niên này, tiếng tiêu thâm trầm như vậy không phải là thứ Tề Nhan có thể khống chế. Huống hồ tiêu kỹ người nọ rất tinh vi, tất nhiên là tiêu không rời thân, mà nàng thì chưa thấy Tề Nhan mang theo tiêu bao giờ.

Nghe được Nam Cung Xu Nữ nói như thế, tâm tình của Nam Cung Tĩnh Nữ vui vẻ hơn nhiều: "Thì ra ở trong lòng nhị tỷ, Tề Nhan là một lão bá!"

Hay là...khi ở bên cạnh Tề Nhan, nhị tỷ chưa từng nghe người này thổi tiêu? Nàng vô cùng hiếu kỳ, hơi có chút ruột gan cồn cào, vì thế quyết định tìm cơ hội hỏi Tề Nhan một chút.

Tề Nhan vội vàng trở về thiên điện, chuyện thứ nhất nàng làm chính là tìm một cái hộp gỗ, đặt bạch ngọc tiêu của mình vào trong rồi khóa lại.

Lúc này, nàng vẫn có chút kinh hồn không thôi: Lúc nãy nàng suýt chút nữa để lộ tâm tư đè nén nhiều năm!

Vạn hạnh là cầm kỹ của Nam Cung Xu Nữ chưa đến mức cảnh hóa, chính nàng cũng phải miễn cưỡng mới áp được tiếng đàn, chặt đứt bầu tâm sự.

Thù hận cuồn cuộn ngất trời, Tề Nhan hận không thể hóa thành một đoàn nghiệp hỏa, thiêu rụi toàn bộ thế gian này!

Bình luận

Truyện đang đọc