KÝ TÚC XÁ NAM SỐ 7 ĐƯỜNG GIANG LOAN

Số 7 đường Giang Loan.

Trương Vũ Văn nằm nghiêng trên giường, ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt anh. Anh đọc lại những tin nhắn trao đổi với Hoắc Tư Thần từ ngày quen biết, hồi tưởng từng chút từng chút một về mối quan hệ của hai người.

Mới chỉ nửa năm, sáu tháng, một trăm tám mươi ngày, đủ để hai trái tim từ xa lạ trở nên quen biết, rồi thấu hiểu, va chạm vào nhau tạo nên tia lửa mãnh liệt, cuối cùng lại chìm vào tĩnh lặng. Thời gian đôi khi rất dài, dài đến cả đời cũng chưa chắc đã thực sự hiểu được một người; nhưng đôi khi lại ngắn ngủi đến lạ, những ký ức đẹp đẽ chỉ như vài phút ngắn ngủi bên dòng sông vàng lúc chiều tà, như ánh hoàng hôn phản chiếu lấp lánh trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi mặt trời vừa vặn chiếu xuống một góc độ nào đó.

Trương Vũ Văn đặt điện thoại xuống, thở dài. Khi rời khỏi nhà hàng, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Chết tiệt, sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ, vẫn cứ bị cuộc sống dắt mũi!

Mỗi tuần, anh có thể thay một người bạn trai, muốn làm top hay bot đều được, không cần phải chiều theo tư thế hay tìm hiểu sở thích của đối phương. Chỉ cần anh muốn bước vào một mối quan hệ ổn định với ai, người đó nhất định sẽ nhiệt tình hưởng ứng.

Nhưng, liệu họ có thực sự yêu con người thật của tôi?

Trương Vũ Văn luôn trăn trở suy nghĩ về điều này. Có lẽ tình yêu đối với anh phần lớn thời gian đều là giả dối, đều được tô vẽ. Anh muốn có được tình yêu không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng lại không thể xác định được tình cảm đó là thật hay giả. Thà rằng không động lòng còn hơn là bị lừa dối, bởi vậy anh càng không muốn miễn cưỡng bản thân, càng không muốn động vào nó.

Chỉ có hai người khiến anh cảm nhận được tình yêu đích thực. Người thứ nhất là bạn trai cũ, khi đó họ chẳng có gì trong tay, hắn chắc chắn không thể yêu tiền của Trương Vũ Văn. Có lẽ câu “giàu cùng hưởng, khó cũng đừng bỏ” là có lý do của nó. Người thứ hai chính là Hoắc Tư Thần. Y chẳng biết gì cả, thậm chí còn ngây thơ cho rằng Trương Vũ Văn sẽ thất vọng vì phải sống khổ sở cùng mình.

Hiện tại Trương Vũ Văn rất đau khổ. Những lời tố cáo của vợ cũ Hoắc Tư Thần không những không khiến tình yêu của anh dành cho Hoắc Tư Thần tan biến, mà ngược lại càng khiến anh nhận ra rõ ràng tình cảm của mình – phải, anh thích Hoắc Tư Thần, nếu không bây giờ anh đã không buồn phiền như vậy.

Ban đầu, anh cứ nghĩ mình không yêu Hoắc Tư Thần nhiều như vậy. Nhưng chính vào đêm nay, anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Hoắc Tư Thần cũng rất sâu đậm, không giống như những gì anh thể hiện khi ở bên cạnh y, nếu không anh đã không tức giận đến thế.

Liệu Hoắc Tư Thần đã biết từ lâu rồi và vẫn luôn diễn kịch cùng mình hay sao? Sau khi nhớ lại những chuyện đã qua, Trương Vũ Văn phủ nhận suy đoán này. Thái độ của Hoắc Tư Thần luôn nhất quán, sự tự tin và phong độ mà y thể hiện khi ở bên anh, đều chứng minh y không hề biết gì về con người thật của anh.

Hôm nay cô ta đã nói gì nhỉ? Lúc nghe đến đoạn sau, đầu óc Trương Vũ Văn đã hoàn toàn trống rỗng, anh chỉ nhớ mang máng những từ khóa như “vợ cũ”, “lừa tiền”, “nợ nần”.

Tuy nhiên, anh cho rằng Hoắc Tư Thần không đến mức phải đi lừa tiền. Y có công việc ổn định, Trương Vũ Văn từng xem qua đoạn chat nhóm công ty của y, cũng từng đến dưới tòa nhà công ty y. Hoắc Tư Thần thực sự là phó tổng của một công ty, không có thói hư tật xấu, cuộc sống thường ngày có thể nói là rất đạm bạc, cũng không ham mê vật chất, sao có thể lâm vào cảnh nợ nần được?

Kết hôn rồi cũng có sao đâu, đâu thể vì anh ấy đã từng kết hôn mà tước đi quyền yêu và được yêu của anh ấy? Trương Vũ Văn bắt đầu bào chữa cho Hoắc Tư Thần trong lòng. Mỗi người đều sẽ tự lý giải theo hướng có lợi cho bản thân, ngay cả một người lý trí như Trương Vũ Văn cũng không ngoại lệ. Xét về điểm này, anh và Trịnh Duy Trạch, kẻ si tình yêu đơn phương một tên trai thẳng, chẳng khác nhau là mấy.

Vấn đề chính là đã kết hôn rồi lại ly hôn sao? Trương Vũ Văn thầm nghĩ, trọng điểm là ở chỗ lừa dối, y đã không nói thật với mình.

Nhưng bản thân mình chẳng phải cũng vậy sao? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là vấn đề ban đầu.

Cả hai đều có chuyện giấu diếm đối phương, đây là điều đã thống nhất từ ​​đầu. Trương Vũ Văn cho phép giấu giếm, chỉ cần không phải là lỗi nguyên tắc như ngoại tình, còn những chuyện khác, anh đều không mấy quan tâm… Trên thực tế, thái độ của anh đối với tình yêu cũng vậy, cả hai bên đều được phép giữ lại một chút bí mật cho riêng mình.

So với những người thực sự tan vỡ trong tình cảm, Trương Vũ Văn lúc này còn đau khổ hơn. Nếu có thể chắc chắn rằng mình không còn yêu Hoắc Tư Thần nữa, ngược lại sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần chơi game vài ngày, uống vài bữa rượu là quên hết – giống như người yêu cũ của anh, khi chia tay, Trương Vũ Văn tận mắt nhìn hắn rời đi, bỗng nhiên không còn chút lưu luyến, lớp hào quang đó biến mất, đối phương lập tức trở thành người xa lạ.

Nhưng anh vẫn còn yêu Hoắc Tư Thần, điều này rất khó khăn.

Giờ chỉ còn một cách duy nhất, cho y cơ hội giải thích, trước tiên là tha thứ cho y.

Có lẽ đến một ngày nào đó Trương Vũ Văn sẽ đột nhiên hết yêu y, khi đó có thể tính sổ cả mới lẫn cũ, rồi đá y một phát cho xong.

Ít nhất là hiện tại, Trương Vũ Văn vẫn chưa thể buông tay.

Đêm nay, đèn hoa khắp thành phố Giang Đông đều được thắp sáng, từ Giang Nam đến Giang Bắc, hai bên bờ sông Kim Lân tràn ngập ánh đèn lung linh, soi bóng xuống mặt sông, đẹp như chốn thần tiên.

Hoắc Tư Thần đến, y dừng xe trước số 7 đường Giang Loan, bước tới, đứng trước cửa, do dự như một đứa trẻ bị phạt đứng.

Lúc này, những người khác đang thấp giọng bàn tán sôi nổi trong phòng khách – cuộc sống này đúng là muôn vàn khổ sở. Trương Vũ Văn đau khổ trên giường, Hoắc Tư Thần đau khổ ngoài cửa, Nghiêm Tuấn thì đau khổ ở dưới nhà.

“Cậu ấy ngủ chưa?” Nghiêm Tuấn lo lắng hỏi.

“Chưa.” Thường Cẩm Tinh đáp: “Tôi đã xem qua cửa phòng rồi, vẫn hé mở một khe hở.”

“Cậu đi đi.” Trần Hoành đẩy Nghiêm Tuấn, nói: “Đi nói chuyện với cậu ấy đi.”

Nghiêm Tuấn đại khái đã biết được sự việc từ những người bạn cùng phòng, nhưng lúc này, anh lại không đủ can đảm để an ủi Trương Vũ Văn.

Nghiêm Tuấn lo lắng nói: “Giờ cậu ấy chắc chắn muốn ở một mình.”

“Cậu đi đi!” Thường Cẩm Tinh giục giã: “Bây giờ là cơ hội tốt nhất đấy, lên đi!”

“Không ổn đâu.” Trịnh Duy Trạch nói.

Dưới sự xúi giục của Thường Cẩm Tinh giàu kinh nghiệm tình trường, Nghiêm Tuấn suýt chút nữa đã đi theo Trương Vũ Văn. Nghe được câu nói của Trịnh Duy Trạch, lương tâm anh lại trỗi dậy, vô cùng do dự. Trần Hoành suy nghĩ một chút, nói: “Hay là cậu gõ cửa, hỏi thăm cậu ấy một chút?”

Trong số các bạn cùng phòng, Thường Cẩm Tinh thuộc phe ủng hộ Nghiêm Tuấn. Anh ta đã chứng kiến ​​cảnh tượng Hoắc Tư Thần ôm Trương Vũ Văn khóc nức nở vào đêm hôm đó ở suối nước nóng. Là một trai đểu dẻo miệng, trực giác mách bảo gã rằng Hoắc Tư Thần nhất định có chuyện gì đó đang lừa dối Trương Vũ Văn, hôm nay thì đúng là như vậy thật. Gã cũng là người có quan hệ xa cách nhất với Hoắc Tư Thần, ngược lại, gã chơi rất thân với Nghiêm Tuấn, bởi vậy gã kiên quyết đứng về phía Nghiêm Tuấn, cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.

Trịnh Duy Trạch thì thuộc phe ủng hộ Hoắc Tư Thần. Vì lần trước Hoắc Tư Thần đã cứu cậu, nếu không thì cậu đã bị tên trai thẳng kia đánh cho sưng mặt mũi ở công viên Giang Loan rồi. Ít nhất là đến bây giờ cậu vẫn còn mang ơn Hoắc Tư Thần, không muốn thấy y bị oan uổng mà bị đưa lên đoạn đầu đài, nhanh chóng kết thúc với Trương Vũ Văn như vậy.

Còn Trần Hoành ư? Hắn là người lưỡng lự nhất. Ban đầu, hắn ủng hộ Nghiêm Tuấn, thậm chí còn cảm thấy Nghiêm Tuấn nên đào góc tường bạn thân, anh ta và Trương Vũ Văn hợp nhau hơn, còn Hoắc Tư Thần thì không bền lâu. Nhưng sau hôm nay, hắn lại cảm thấy Hoắc Tư Thần đáng thương hơn Nghiêm Tuấn, trong lòng dâng lên vài phần đồng cảm với người anh em này. Có lẽ hắn là tuýp người “thánh mẫu”, thấy ai gặp cảnh ngộ thê thảm hơn thì cán cân trong lòng sẽ nghiêng về phía người đó. Hắn đặt tình bạn của Nghiêm Tuấn và Hoắc Tư Thần lên bàn cân so sánh: Hoắc Tư Thần đã đăng ký thẻ hội viên phòng tập của hắn, mượn một chiếc áo khoác vest để đi hẹn hò, mời hắn ăn hai bữa cơm… Nhưng đăng ký thẻ hội viên là vì mua khóa học thể hình của hắn, đây là trao đổi ngang giá, không thể tính vào. Còn Nghiêm Tuấn thì đã tư vấn tình cảm cho Trần Hoành, giúp hắn thiết kế mô hình kinh doanh phòng tập thể hình, mời hắn ăn cơm, uống cà phê, ăn đồ nướng, họ còn từng ngủ chung giường…

“Đinh đoong”, tiếng chuông cửa vang lên.

Mọi người im lặng.

“Vũ Văn.” Giọng Hoắc Tư Thần vang lên từ ngoài cửa: “Cho anh một cơ hội giải thích, nói xong anh sẽ đi ngay.”

Thường Cẩm Tinh: “Đừng mở cửa vội.”

Vẻ mặt Nghiêm Tuấn vô cùng phức tạp.

“Sao có thể như vậy được?” Trịnh Duy Trạch lên tiếng: “Cẩm Tinh!”

Trịnh Duy Trạch nhìn Thường Cẩm Tinh với ánh mắt trách móc, nhưng vì nể mặt Nghiêm Tuấn nên không nói gì thêm.

Trần Hoành hiện tại đang rất khó xử. Nghiêm Tuấn thở dài, hắn cảm thấy chuyện mà bạn cùng phòng kể lại hôm nay thật quá hoang đường và khó tin, cứ như tình tiết trong phim truyền hình, mà lại còn là kiểu cẩu huyết, cũ rích đến mức ít biên kịch nào còn sử dụng.

Chuông cửa lại vang lên một lần nữa, nhưng Trương Vũ Văn vẫn không xuống mở cửa.

Thường Cẩm Tinh lại nói: “Nên để Vũ Văn tự quyết định.”

“Nếu Vũ Văn muốn nghe giải thích…” Cán cân trong lòng Trần Hoành cuối cùng cũng chậm chạp nghiêng về phía Nghiêm Tuấn, hắn nói: “Cậu ấy sẽ tự xuống mở cửa, phải không?”

Mọi người lại im lặng, nghe thấy Hoắc Tư Thần bấm chuông cửa rất lâu, cuối cùng cũng im bặt.

“Anh ta đi rồi.” Thường Cẩm Tinh nói: “Nghiêm Tuấn, mau lên đi, không cần nói gì cả, chỉ cần ngồi bên cạnh anh ấy là được…”

“Không, anh ấy chưa đi.” Nghiêm Tuấn đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, nói: “Xe vẫn còn đó, anh ấy đang đợi ở ngoài.”

Trịnh Duy Trạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở cửa phòng, chạy ra ngoài mở cửa cho Hoắc Tư Thần.

Hoắc Tư Thần đang ngồi trên bậc thềm trước cửa số 7 đường Giang Loan, tay cầm một chiếc túi hồ sơ. Nghe thấy tiếng mở cửa, y lập tức đứng dậy. Nhìn thấy người mở cửa là Trịnh Duy Trạch, y chỉ gật đầu, nói: “Cảm ơn cậu. Xin lỗi, hôm nay để mọi người chê cười rồi.”

“Không liên quan đến em.” Trịnh Duy Trạch nói: “Không cần phải xin lỗi em, anh nên xin lỗi Vũ Văn chứ.”

Hoắc Tư Thần cởi giày, ba bước gộp làm hai, nhanh chóng lên lầu.

“Anh ta thảm thật đấy.” Trịnh Duy Trạch trở lại phòng của Nghiêm Tuấn, nói với mọi người: “Lẽ ra hôm nay anh ta mời chúng ta ăn cơm, kết quả lại còn xin lỗi em nữa chứ.”

Thường Cẩm Tinh nói: “Nghe cứ như là Vũ Văn mời ấy nhỉ? Nếu thẻ tín dụng của anh ta mà quẹt nợ thì chẳng phải Vũ Văn lại phải trả tiền thay sao? Hơn nữa hôm nay là Nghiêm Tuấn thanh toán mà!”

Trịnh Duy Trạch thiếu kinh nghiệm xã hội, không biết lòng người hiểm ác, nghe Thường Cẩm Tinh nói vậy bỗng nhiên cảm thấy có vẻ hợp lý. Rõ ràng là Hoắc Tư Thần đã hẹn mời mọi người ăn cơm, kết quả lại chuồn mất trước, cuối cùng bữa ăn này lại là do Nghiêm Tuấn đến muộn thanh toán. Một lúc quẹt thẻ hết sáu ngàn tệ, cả tiền của Trần Hoành cũng trả luôn.

Nghiêm Tuấn chẳng được ăn gì, lại còn mất oan sáu ngàn tệ, hiện tại đang đói meo muốn theo đuổi crush Trương Vũ Văn, vậy mà bản thân lại tự tay dâng người yêu cho tình địch… Trịnh Duy Trạch bắt đầu cảm thấy áy náy.

“Xin lỗi.” Trịnh Duy Trạch suýt nữa thì khóc, cảm thấy bản thân làm gì cũng sai.

“Không sao đâu.” Nghiêm Tuấn đáp: “Cậu làm đúng rồi, tôi cũng không muốn như vậy.”

Thường Cẩm Tinh hé cửa một khe hở, định nghe lén xem trên lầu đang nói gì, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không nghe thấy gì.

Trương Vũ Văn nằm nghiêng trên giường, Hoắc Tư Thần bước vào phòng, ngồi xuống ghế xoay bên giường.

Trương Vũ Văn chỉ bật một chiếc đèn ngủ, phần lớn căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn màu rực rỡ từ những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ sát đất hắt vào.

Hoắc Tư Thần im lặng hồi lâu, sau đó thở dài một hơi thật dài.

“Xin lỗi.” Hoắc Tư Thần nói: “Nhưng anh muốn giải thích, chỉ cầu xin em, cho anh một cơ hội.”

Trương Vũ Văn quay lưng về phía Hoắc Tư Thần, không trả lời.

Không đợi được câu trả lời của Trương Vũ Văn, Hoắc Tư Thần mở túi hồ sơ, tay run rẩy lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Trương Vũ Văn.

“Đây là thỏa thuận ly hôn của anh.” Hoắc Tư Thần nói: “Bên trên có ghi rõ tình hình cuộc hôn nhân trước đây của anh, bên dưới có đóng dấu của tòa án, cũng như chi tiết các khoản nợ và lý do ly hôn. Em có thể tra cứu bản án trên mạng, tất cả đều được công khai. Đáng lẽ anh nên đến sớm hơn, nhưng anh phải về nhà lấy cái này nên hơi muộn, trên đường lại tắc đường.”

Trương Vũ Văn quay đầu liếc nhìn Hoắc Tư Thần một cái, sau đó tiếp tục nghịch điện thoại.

“Trước tiên, anh sẽ nói rõ tình hình của mình.” Hoắc Tư Thần rất bình tĩnh, nói: “Anh thề từ giờ trở đi, mỗi lời anh nói đều là sự thật, anh sẽ không lừa dối em nữa.”

“Anh nói đi.” Trương Vũ Văn đáp: “Giờ em tin anh.”

Hoắc Tư Thần “ừm” một tiếng, nói: “Từ nhỏ anh đã không được cha mẹ yêu thương, không biết em có trải qua cảm giác đó không…”

“Không.” Trương Vũ Văn đáp: “Em là con một, hơn nữa cũng không phải được bố mẹ nuôi nấng lớn lên.” Đồng thời thầm nghĩ, bây giờ anh định bắt đầu kể khổ rồi à?

Hoắc Tư Thần nói: “Trong gia đình có hai anh em thì bố mẹ luôn thiên vị một đứa một cách không kiểm soát. Trong nhà anh, đó là anh trai anh. Anh ấy giỏi giang hơn anh, cũng thông minh hơn anh. Tình cảm đều dồn về phía anh ấy, giống như trong Phúc Âm Ma-thi-ơ có nói: ‘Vì phàm ai đã có, thì sẽ được cho thêm và sẽ có dư dật; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi’…”

“… Nói những điều này không phải để cầu xin em thông cảm, mà chỉ muốn nói cho em biết, một số quyết định của anh là vì sao. Giống như em đã từng nói với anh, khi viết tiểu thuyết, quá khứ, hoàn cảnh, trải nghiệm của mỗi nhân vật sẽ cùng nhau quyết định quyết định của họ trong một số sự kiện trọng đại… Anh trai anh tên là Hoắc Tư Đình, anh ấy thi đậu Đại học Bang Pennsylvania, còn anh học đại học ở California. Bố mẹ hy vọng anh sẽ đến Phố Wall, nhưng anh không làm được, anh không xuất sắc như anh trai mình, vì vậy anh quyết định trở về phát triển. Anh đã học cao học ở Giang Đông. Năm thứ hai, anh tham gia một buổi họp lớp và quyết định khởi nghiệp cùng với Ngô Bội Phong, bạn học tiểu học của anh, tận dụng nguồn lực gia đình của cậu ấy để thành lập một công ty ngoại thương.”

Nói đến đây, Hoắc Tư Thần dừng lại.

Trương Vũ Văn: “Em đang nghe.”

Hoắc Tư Thần bèn nói tiếp.

“Anh có một số cổ phần, ban đầu anh hy vọng công ty này có thể niêm yết, để đạt được tự do tài chính. Nhiều người nghĩ anh là công tử nhà giàu, nhưng chỉ có bản thân anh hiểu rõ, anh chỉ là một tên mọt sách. Anh không có nhiều mục tiêu trong cuộc sống, cũng không biết tương lai sẽ đi về đâu, Giang Đông là môi trường tương đối quen thuộc với anh, ít nhất là ở đây, anh sống khá thoải mái. Anh không có suy nghĩ gì về chuyện yêu đương, kết hôn. Khi học cấp 2, cấp 3, anh từng thích một vài cô gái, đều là người Hoa, họ rất cá tính, hoạt bát, hào phóng. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ thích người đồng giới. Mấy mối tình đó cũng rất ngắn ngủi.”

“Bước vào giai đoạn khác của cuộc đời, anh đã có một thân phận khác.” Hoắc Tư Thần nghĩ ngợi một lúc, rồi nói tiếp: “Anh đã làm việc ở một số công ty khác một thời gian, cuối cùng, dưới sự kiên trì của Ngô Bội Phong, anh đã đến công ty này làm phó tổng, giúp cậu ấy quản lý công việc kinh doanh. Mặc dù mối quan hệ của hai đứa không được hòa thuận cho lắm, nhưng cũng trầy trật tiến về phía trước. Cậu ấy cảm thấy có lẽ hai đứa có thể có mối quan hệ mật thiết hơn, vì vậy đã giới thiệu bạn gái cho anh, chính là Giả Thời Vũ xuất hiện tối nay.”

“Ừm.” Trương Vũ Văn đáp.

“Khi Giả Thời Vũ xuất hiện, cô ấy thực sự đã mang đến cho anh rất nhiều sự dịu dàng và niềm vui.” Hoắc Tư Thần nói: “Cô ấy có một người bạn thân, Ngô Bội Phong và bạn thân của cô ấy đã yêu nhau, anh và Giả Thời Vũ cũng xác định mối quan hệ. Nhưng không lâu sau Bội Phong chia tay, còn anh vẫn kiên trì bên cạnh cô ấy. Em thường nói anh khô khan, đúng là như vậy, anh hoàn toàn không có suy nghĩ chơi bời qua đường, để xác định một người có phù hợp hay không, anh cần một khoảng thời gian cân nhắc kỹ lưỡng. Một khi đã xác định, anh sẽ dốc lòng vun đắp với mong muốn được ở bên người đó cả đời. Có lẽ điều này có liên quan đến chuyên ngành của anh, em biết đấy, làm ăn buôn bán thì phải cẩn thận, lựa chọn kỹ lưỡng, một khi đã quyết định thì không được nuốt lời…”

“Mối quan hệ của bọn anh kéo dài gần tám tháng. Mặc dù bình thường có rất nhiều mâu thuẫn, nhưng vẫn có thể xoa dịu bằng cách dỗ dành và mua sắm. Xin lỗi, đây đúng là lỗi của anh, anh không chỉ không quan tâm đến cảm nhận của em, mà còn mang thói quen trong mối quan hệ trước đây vào cuộc sống của hai đứa.”

“Nói tiếp đi.” Trương Vũ Văn nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, bọn anh kết hôn.” Hoắc Tư Thần nói: “Cô ấy chuyển đến sống cùng anh, nhưng sau khi kết hôn, anh phát hiện ra nhu cầu về vật chất của cô ấy quá cao, nào là phải đến nhà hàng sang trọng, đi du lịch Maldives… Với mức lương của anh, đôi khi còn phải cố gắng lắm mới xoay xở được. Tháng nào cô ấy cũng mua sắm rất nhiều thứ, anh đã cố gắng nói chuyện với cô ấy, mong cô ấy thay đổi lối sống, vì vậy mà bọn anh đã xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng.”

Lúc này, Trương Vũ Văn chen vào một câu: “Lúc kết hôn với anh, cô ta cứ tưởng anh rất giàu, sau đó mới phát hiện ra thực ra anh không giàu có như cô ta tưởng tượng.”

“Đúng vậy.” Hoắc Tư Thần thẳng thắn thừa nhận: “Anh không phải là đối tượng lý tưởng của cô ấy.”

Trương Vũ Văn: “Ừm”.

Hoắc Tư Thần: “Sau đó, anh đã giảm bớt chi tiêu trong gia đình, dù sao anh cũng phải trả nợ mua nhà, hơn nữa cũng phải tính toán cho cuộc sống sau này…”

“Cô ta có đi làm không?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Có một công việc nhàn hạ ở công ty của bạn cô ấy.” Hoắc Tư Thần nói: “Lương tháng bốn ngàn tệ.”

Hai người im lặng một lúc, Hoắc Tư Thần lại nói: “Sau đó, có lẽ là vì giận dỗi, cô ấy đã vay nợ tiêu xài. Cô ấy nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ trả nợ thay, dù sao bọn anh cũng là vợ chồng. Cô ấy định dùng cách này để trả thù anh: ‘Anh keo kiệt lắm phải không? Tôi sẽ cho anh biết tay’. Cô ấy không chỉ mua sắm hàng hiệu cho bản thân mà còn thường xuyên rủ bạn bè đi uống trà chiều, tạo dựng hình tượng một phu nhân giàu có. Nếu chỉ như vậy thì mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được, nhưng cô ấy quá ngây thơ. Một lần, khi đi du lịch Ma Cao cùng bạn bè, dưới sự giới thiệu của một tên cò mồi, cô ấy đã nghiện cờ bạc…”

Trương Vũ Văn: “Ừm.”

“Ở đây có thông tin về các khoản nợ của cô ấy.” Hoắc Tư Thần đưa tập tài liệu cho Trương Vũ Văn. Cuối cùng Trương Vũ Văn cũng ngồi dậy, tiện tay lật giở xem, đúng là giấy ghi nợ của một số công ty cho vay nặng lãi, bên dưới có chữ ký của Giả Thời Vũ. Những tình tiết được đề cập trong bản án cũng là sự thật.

“Ban đầu, cô ta thắng được kha khá, những kẻ cờ bạc đều vậy, cô ta ngây thơ nghĩ rằng mình có thể kiếm tiền bằng cách này, không còn coi anh ra gì nữa. Sau đó, cô ta càng đánh càng lớn, thua thì chỉ muốn gỡ lại, cho đến cuối cùng lãi mẹ đẻ lãi con, thành ra một cái hố sâu không đáy.”

Trương Vũ Văn lật xem tài liệu, nói: “Rồi cuối cùng anh cũng quyết định ly hôn.”

Hoắc Tư Thần: “Anh thực sự không ngờ đó lại là một con số khổng lồ đến vậy, biết được sự thật thì anh như bị sét đánh ngang tai. Anh còn phải trả nợ mua nhà nữa. Cô ta vay nợ trong thời kỳ hôn nhân, anh không thể chứng minh là lúc đó mình không hề hay biết. Phần này trở thành nợ chung…”

“Anh chỉ cần trả một nửa thôi.” Trương Vũ Văn buột miệng: “Cũng chưa đến mức đường cùng.”

“Đúng vậy.” Hoắc Tư Thần đáp: “Anh cũng từng nghĩ đến chuyện quỵt nợ, hà cớ gì mà anh phải trả? Chuyện này thì có liên quan gì đến anh? Áp lực của anh thực sự rất lớn, hơn nữa còn phải gánh thêm một khoản nợ không phải của mình, ngoài ra, mỗi tháng anh phải đưa cho cô ta ba ngàn tệ tiền nuôi con, cho đến khi nào cô ta tìm được việc. Anh cảm thấy số phận thật bất công với mình…”

Trương Vũ Văn: “Nhưng dù có kêu ca thế nào thì cuối cùng anh vẫn phải trả nợ dần dần.”

“Đúng vậy.” Hoắc Tư Thần nói: “Nếu công ty lên sàn suôn sẻ, anh sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế. Nhưng nền kinh tế nhanh chóng bước vào chu kỳ suy thoái, công việc kinh doanh của công ty ngày càng tệ. Một lần, trong lúc trò chuyện với Ngô Bội Phong, do uống say nên cậu ấy đã vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng… Ban đầu, khi giới thiệu Giả Thời Vũ cho anh, cậu ấy đã biết hai đứa anh sẽ không đến được với nhau, bởi vì cô ta và bạn thân của cô ta đều theo đuổi lối sống hưởng lạc, đi tìm đàn ông giàu có để được sống sung sướng, nhiều người trong giới thượng lưu đã trở thành con mồi của họ. Anh hỏi Ngô Bội Phong tại sao không nói sớm hơn, cậu ấy cũng tỏ ra hối hận, bởi vì cậu ấy không ngờ Giả Thời Vũ lại đi vay nặng lãi. Nếu cô ta chỉ ham mê hưởng thụ thì với mức lương của anh vẫn có thể gồng gánh được…”

“… Có lẽ vì mối quan hệ là người giới thiệu, nên cậu ta có thể trói chặt anh vào công ty hơn. Cũng chính vì chuyện này mà từ đó anh và cậu ấy nảy sinh mâu thuẫn nghiêm trọng, cho đến cuối cùng rạn nứt ngày càng lớn, cãi vã không ngừng, cuối cùng anh quyết định rời khỏi công ty…”

Trương Vũ Văn đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: “Hôm đó ở Tượng Hạp, em nhớ là anh có nhận được một cuộc điện thoại, lúc đầu em còn tưởng là bạn gái của anh, đó là ai vậy?”

“Ai cơ?” Hoắc Tư Thần rõ ràng không nhớ ra, anh ra hiệu cho Trương Vũ Văn đợi một chút. Trương Vũ Văn bèn nói: “Người đó muốn đến nhà anh, anh nói ở nhà không có ai.”

“Là Ngô Bội Phong.” Hoắc Tư Thần kiểm tra nhật ký cuộc gọi cách đây vài tháng, nói: “Bình thường cứ đến cuối tuần là anh lại đi câu cá, sau đó sẽ tìm cậu ấy uống rượu.”

Trương Vũ Văn đã hiểu.

“Giả Thời Vũ đổ hết lỗi lầm của bản thân lên đầu anh, cho rằng khi yêu nhau, cô ta cũng mua cho anh không ít thứ, vì vậy tối nay cô ta đã làm ầm ĩ, chỉ trích anh lừa gạt của hồi môn của cô ta. May mà khi ly hôn, anh đã cố gắng thanh lý hết những thứ không dùng đến để trả trước một phần, mỗi tháng trích ra hai vạn tệ để trả nợ, bản thân chỉ giữ lại tám ngàn tệ để trang trải cuộc sống. Tính cả lãi suất, ít nhất anh phải trả trong hơn hai mươi năm…”

Trương Vũ Văn nói: “Đến lúc trả hết nợ thì anh cũng phải năm mươi lăm đến sáu mươi tuổi rồi.”

Hoắc Tư Thần im lặng.

Trương Vũ Văn: “Nhưng anh đã nghỉ việc rồi, sau này không dễ tìm được công việc có thu nhập ròng trên năm mươi vạn mỗi năm đâu…”

“Kể cả không nghỉ việc…” Hoắc Tư Thần nói: “Vì nhiều vấn đề của công ty, lương của anh cũng bị giảm một nửa rồi.”

“Vậy thì thời gian trả hết nợ phải tăng gấp đôi.” Trương Vũ Văn rất am hiểu quy luật nhân chia trong toán học: “Như vậy sẽ là năm mươi năm. Đến lúc trả hết nợ thì anh tám mươi tuổi rồi.”

Áp lực thực sự rất lớn.

“Vậy cụ thể là nợ bao nhiêu?” Trương Vũ Văn nhìn cả đống giấy tờ ghi nợ, hoa cả mắt, lại còn vay của mấy công ty cho vay nặng lãi nữa chứ.

Hoắc Tư Thần: “Theo phán quyết của tòa án cộng thêm thỏa thuận giữa hai bên, anh chỉ cần trả một phần lãi suất cộng với toàn bộ số tiền gốc, kể từ khi bản án có hiệu lực, lãi suất sẽ không tăng thêm nữa, còn phần của Giả Thời Vũ thì cô ta tự chịu trách nhiệm…”

“Tổng cộng bao nhiêu?” Trương Vũ Văn hỏi.

Hoắc Tư Thần: “Nợ chung là 11,2 triệu tệ, anh phải trả 5,6 triệu tệ, cộng thêm 1,2 triệu tệ tiền nợ mua nhà, tổng cộng là 6,8 triệu tệ.”

“Ừm.” Trương Vũ Văn tiếp tục cúi đầu xem bản án, bên trong thậm chí còn có cả lời tố cáo Hoắc Tư Thần bị yếu sinh lý của Giả Thời Vũ, có lẽ cô ta coi đó là một trong những điều kiện ly hôn, muốn tranh thủ thêm bồi thường.

Anh như nhìn thấy hình ảnh Hoắc Tư Thần vô cùng khó xử trong vụ kiện ly hôn, bị tấn công như vậy, thật sự là quá thảm.

Hoắc Tư Thần không nói tiếp nữa.

Hoắc Tư Thần: “Anh biết…”

“Không, anh không biết.” Trương Vũ Văn đặt tập tài liệu sang một bên, cầm điều khiển bật tivi, bắt đầu chơi game: “Anh chẳng biết gì cả. Anh nghĩ vấn đề của chúng ta là do anh lừa dối em, đây giống như một quả bom hẹn giờ giữa hai chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, khiến anh tan xác pháo, đúng không?”

Hoắc Tư Thần: “Đúng vậy, anh thừa nhận mình có ý đồ xấu trong mối quan hệ này, hành vi của anh rất hèn hạ. Anh muốn xác định mối quan hệ với em trước, sau khi tình cảm của chúng ta đủ sâu đậm, sống với nhau được một thời gian rồi anh sẽ nói cho em biết sự thật, hoặc là để em tự mình phát hiện ra. Đến lúc đó, có lẽ em sẽ nghĩ đến tình nghĩa bấy lâu nay của chúng ta mà không dễ dàng nói lời chia tay… Hoặc là… hoặc là…”

Trương Vũ Văn nói: “Hoặc là đến lúc đó, anh đã yêu rồi, không còn gì hối tiếc nữa.”

Hoắc Tư Thần nói: “Anh vun đắp tình yêu giữa hai chúng ta, sau đó dùng nó để uy hiếp em, đó là điều hèn hạ nhất của anh. Giả Thời Vũ là ác mộng của anh, nhưng cô ta đã cứu em, đồng thời cũng tát anh một cái thật mạnh, khiến anh nhận ra mình là một kẻ hèn hạ.”

“Anh xem.” Trương Vũ Văn nói: “Đây chính là điều anh không hiểu. Tất nhiên, có thể thẳng thắn thừa nhận sự hèn hạ của bản thân cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.”

Hoắc Tư Thần nhìn Trương Vũ Văn với vẻ khó hiểu.

“Anh nghĩ lý do em muốn chia tay là vì những thứ này, đúng không?” Trương Vũ Văn liếc nhìn bản án trên bàn, nói: “Hoàn toàn không phải. Cũng giống như hôm đó anh nghĩ em tham tiền của anh, còn bây giờ, anh lại cho rằng lý do em muốn chia tay là vì anh là một kẻ trắng tay lại còn nợ sáu trăm… sáu trăm mấy vạn ấy nhỉ?”

“Sáu trăm tám mươi vạn.” Hoắc Tư Thần nói.

“Ừm, bao nhiêu cũng được, em không quan tâm.” Trương Vũ Văn không nhìn Hoắc Tư Thần, chỉ tập trung vào trò chơi, tiếp tục màn chơi bị kẹt lúc nãy, buột miệng nói: “Anh cứ vòng vo chuyện này mãi thế…”

“Không có.” Hoắc Tư Thần hơi tức giận, nhưng y biết mình không có tư cách cãi nhau với Trương Vũ Văn, bèn giải thích: “Anh đã lừa dối em, trọng điểm là ở chỗ lừa dối.”

“Vậy sao anh lại nghĩ em quan tâm đến chuyện lừa dối này?” Trương Vũ Văn lại nhanh miệng nói: “Bất ngờ đưa em một chiếc thẻ ngân hàng có sáu triệu tệ để tiêu xài thì gọi là bất ngờ, đưa em một tờ giấy nợ sáu triệu tệ thì gọi là sợ hãi. Vậy lời nói dối nào là thiện ý, lời nói dối nào là ác ý chứ?”

Hoắc Tư Thần có vẻ hoang mang.

“Có lẽ sau khi bình tĩnh lại, anh sẽ nói rằng những gì gây ra tổn thất và đau khổ là lừa dối, còn những gì mang lại niềm vui và hạnh phúc là bất ngờ. Nhưng lời nói dối nào thì cũng là lời nói dối, bản chất của chúng khác nhau ở điểm nào?” Trương Vũ Văn nói: “Nhưng mà, em phải nhắc nhở anh rằng, Hoắc Tư Thần, mâu thuẫn của chúng ta không nằm ở những chi tiết nhỏ nhặt này, vấn đề là, anh nhìn nhận mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”

Nói đến đây, trò chơi đang trong trạng thái đang tải, Trương Vũ Văn bèn quay đầu nhìn Hoắc Tư Thần một cái, đánh giá y từ trên xuống dưới.

Y vẫn rất đẹp trai… Trương Vũ Văn thầm nghĩ, nếu bây giờ y cởi hết quần áo đòi “ân ái chia tay”, có lẽ mình sẽ đồng ý.

Hoắc Tư Thần lại có vẻ ấp úng, lúng túng giải thích tấm lòng của mình: “Anh muốn ở bên em, cũng lắng nghe ý kiến của em…”

“Không, không.”

Trò chơi lại tiếp tục, Trương Vũ Văn lại tập trung vào màn hình tivi, nói: “Trong khoảng thời gian ở bên nhau, anh luôn coi em là “đàn ông trong hình hài phụ nữ”.”

Hoắc Tư Thần: “…”

Trương Vũ Văn: “Đúng vậy, phụ nữ, đó là cách anh nhìn nhận về người bạn đời trong hôn nhân, lưu ý “phụ nữ” mà em nói ở đây không phải là giới tính nữ, mà là một chức năng trong xã hội và cuộc sống. Anh cho rằng mình là “đàn ông”, còn người bạn đời của anh phải là “phụ nữ”, giống như cách anh nhìn nhận Giả Thời Vũ vậy, anh coi cô ta như một “người phụ nữ” thực thụ. Chuyện cô ta làm thì chúng ta không bàn đến, anh chọn cô ta cũng là vì cô ta rất “phụ nữ”, phù hợp với nhận thức của anh về người bạn đời. Từ đó, em có thể thấy gia đình anh chắc hẳn rất truyền thống, ảnh hưởng của gia đình khiến con người ta hình thành những suy nghĩ cố hữu. Nhưng không thể lấy gia đình ra làm cớ được, anh đọc nhiều sách như vậy, sao không chỉnh sửa lại quan điểm của mình chứ?”

Trương Vũ Văn hiếm khi có cơ hội xả như vậy, anh vừa tập trung “xử lý” trùm cuối trong game, vừa “xử lý” Hoắc Tư Thần ngoài đời thực. Hoắc Tư Thần nhìn khuôn mặt Trương Vũ Văn, đầu óc y hơi “xoay” không kịp. Lúc này, suy nghĩ duy nhất của y không phải là ý nghĩa trong lời nói của Trương Vũ Văn, mà là “con người xây tháp Babel nhưng bị thần linh phá hủy, bởi vậy ngôn ngữ của mọi người trên thế giới này đều khác nhau”.

“Phụ nữ không phải sinh ra đã là phụ nữ.” Trương Vũ Văn trích dẫn câu nói nổi tiếng của Simone de Beauvoir: “Họ bị xã hội ép buộc phải trở thành phụ nữ. Lý do em nói “đàn bà” và “đàn ông” trong “hình hài phụ nữ” là vì không phải cứ là giới tính nữ thì bắt buộc phải đóng vai trò mà anh mong muốn. Quan điểm của anh quá cố hữu, lại còn áp đặt nó lên mối quan hệ của chúng ta.”

Hoắc Tư Thần: “Em nói vậy không công bằng, đó là sự phân công và hợp tác.”

“Ồ, đúng vậy.” Trương Vũ Văn nói: “Bỏ qua chuyên môn và giá trị bản thân của một người, giải phóng người có năng suất lao động cao nhất trong gia đình để họ toàn tâm toàn ý kiếm tiền nuôi gia đình, nghe có vẻ hợp lý đấy. Nhưng em mạn phép hỏi một câu, giả sử khi quen anh, anh đã nghỉ việc rồi, không có thu nhập, em kiếm được nhiều tiền hơn anh, tiền tiết kiệm cũng nhiều hơn anh, vậy em có thể “làm” anh bất cứ lúc nào em muốn không?”

“Em có thể “làm” anh bất cứ lúc nào em muốn.” Hoắc Tư Thần nói: “Anh muốn bị em “làm”, như vậy em đã hài lòng chưa?”

Trương Vũ Văn: “Anh đang nói thật hay nói lẫy đấy?”

Hoắc Tư Thần giật mình, nhớ lại lúc đầu trong cuộc trò chuyện này, y đã hứa với Trương Vũ Văn là sẽ nói ra suy nghĩ thực sự của mình.

“Thật ra thì anh không thể chấp nhận được.” Hoắc Tư Thần thay đổi thái độ, nói: “Nhưng anh sẵn sàng thử, miễn sao em vui.”

“Anh thấy chưa?” Trương Vũ Văn nói: “Anh vẫn giữ kiểu suy nghĩ đó, bị “làm” trên giường chỉ là để dỗ dành vợ, là biểu hiện yêu thương vợ.”

Lúc này, hình như Hoắc Tư Thần đã hiểu ra chút ít, nhưng vẫn chưa thực sự hiểu rõ.

Trương Vũ Văn: “Đây vẫn là biểu hiện của một kẻ có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, bởi vì giá trị của anh cao hơn em, cho nên anh là đàn ông, còn em là phụ nữ. Cho dù thực tế em là giới tính nào, anh có thể làm việc nhà, nấu ăn, chăm sóc gia đình, nhưng với tư cách là một người đàn ông, kể cả không có thu nhập thì đó cũng chỉ là tạm thời, giống như Lý An và Lâm Tuệ Kỳ. Theo lô-gic của anh, anh nên tự nguyện trở thành “phụ nữ” mới đúng. Hết rồi, đó là tất cả những gì em muốn nói.”

Hoắc Tư Thần im lặng ngồi đó, Trương Vũ Văn thì đang say sưa chiến đấu với trùm cuối trong game. Một lúc sau, Hoắc Tư Thần chú ý đến màn hình game.

“Cần anh giúp không?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Trò chơi này không thể điều chỉnh độ khó.” Hoắc Tư Thần nói: “Chỉ có thể chơi lại từ đầu, rèn luyện kỹ thuật. Anh phải “load” lại rất nhiều lần mới qua được màn này.”

Trương Vũ Văn không trả lời, Hoắc Tư Thần lại nói: “Đôi khi anh nghĩ, nếu cuộc đời này cũng có thể “load” lại thì hay biết mấy. Tiếc là không thể, anh không thể tránh những lựa chọn sai lầm nữa. Chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ, dẫn đến kết cục thảm hại.”

Trương Vũ Văn: “Em không thích “load” lại. Hồi trước chơi game trên máy tính, em thường dùng phần mềm gian lận. Hack tiền, hack chỉ số, cứ thế mà chiến đấu thôi, nhưng trò chơi trên tivi lại không thể dùng phần mềm gian lận được.”

“Cuộc đời này cũng không thể dùng phần mềm gian lận được.” Hoắc Tư Thần đáp.

Sau đó, hai người lại chìm vào im lặng.

Cuối cùng, Hoắc Tư Thần nói: “Hôm nay anh không mong đợi gì hơn, anh biết em đã thất vọng về anh rồi, cảm ơn em đã cho anh cơ hội giải thích.”

Trương Vũ Văn vẫn không trả lời.

“Anh để hồ sơ lại đây.” Hoắc Tư Thần nghiêm túc nói, mặc dù Trương Vũ Văn không nhìn y, y vẫn nói: “Phiền em để thẻ ngân hàng của anh vào trong hồ sơ. Có lẽ em vẫn muốn xem qua, hoặc có thể em không còn hứng thú nữa rồi. Xem xong thì cứ để trên bàn, vài hôm nữa anh sẽ đến lấy, trước khi đến anh sẽ báo trước cho em.”

Hình như Hoắc Tư Thần đã chắc chắn rằng Trương Vũ Văn không muốn gặp lại y nữa, việc cho y cơ hội giải thích tối nay đã là quá nhân từ rồi.

Y đợi thêm một lúc nữa, Trương Vũ Văn vẫn đang miệt mài chiến đấu với trùm cuối, y không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ Trương Vũ Văn.

“Vậy thôi vậy.” Hoắc Tư Thần đứng dậy, nói: “Một lần nữa cảm ơn em, Vũ Văn, chúc em luôn vui vẻ và hạnh phúc.”

“Tránh ra cho em xem tivi nào!” Trương Vũ Văn nói với giọng khó chịu.

Hoắc Tư Thần lại im lặng ba giây, quay người rời khỏi phòng ngủ của Trương Vũ Văn, xuống lầu, đi giày, mở cửa, rời đi.

Cùng lúc đó, các bạn cùng phòng cuối cùng cũng đạt được thống nhất.

“Đi đi!”

“Đi đi!”

“Chia tay rồi.” Thường Cẩm Tinh phán đoán: “Chắc chắn là chia tay rồi! Nếu không anh ta đã không đi như vậy.”

Mọi người nhao nhao thúc giục Nghiêm Tuấn, Nghiêm Tuấn nói: “Kỳ cục quá! Mới chia tay đã tỏ tình!”

“Kể cả không tỏ tình thì cậu cũng phải đi!” Trần Hoành bắt đầu đẩy Nghiêm Tuấn, không cho anh do dự nữa.

Nghiêm Tuấn hít một hơi thật sâu, nhìn mình trong gương, luống cuống vuốt tóc.

“Lúc này rồi mà còn chải chuốt gì nữa!” Trịnh Duy Trạch nói.

Trương Vũ Văn nằm trên giường, sau một hồi vật lộn, cuối cùng vẫn bị trùm cuối “hạ gục” không thương tiếc. Nếu là trước đây, nhất định anh sẽ tức giận mở phần mềm gian lận, điều chỉnh lực chiến của nhân vật lên 9999999 rồi “xử đẹp” trùm cuối luôn, cho nó nếm trải cảm giác tuyệt vọng.

Tiếc là trò chơi trên tivi không thể dùng phần mềm gian lận.

Hoắc Tư Thần nói “cuộc đời này không thể dùng phần mềm gian lận “.

Trương Vũ Văn thì có thể.

“Hoắc Tư Thần!” Trương Vũ Văn bực bội, quát lớn.

Hoắc Tư Thần đã đi rồi, Trương Vũ Văn lật người xuống giường, thầm nghĩ đáng lẽ y nên nán lại phòng khách một lúc chứ.

“Hoắc Tư Thần!” Trương Vũ Văn tức giận hét lên: “Quay lại đây cho em! “Xử lý” xong con trùm cuối này rồi hãy đi!”

Anh chạy xuống lầu, chạy ra khỏi số 7 đường Giang Loan, chiếc xe của Hoắc Tư Thần đang lăn bánh.

Hoắc Tư Thần không nhìn gương chiếu hậu, y chỉ im lặng nhìn thẳng về phía trước.

“Đi đi! Nhanh lên!”

Mọi người đều thúc giục Nghiêm Tuấn, cuối cùng, Nghiêm Tuấn cũng quyết tâm, mở cửa phòng, chạy theo Trương Vũ Văn ra khỏi vườn.

Trương Vũ Văn đứng dưới ánh đèn lung linh của đêm rằm tháng giêng, ánh đèn ở Giang Nam như chốn bồng lai tuyệt đẹp, lung linh huyền ảo, soi sáng cả bầu trời đêm, khiến đêm dài thêm phần mộng mị. Hoắc Tư Thần đã rời đi, chỉ còn anh hướng về giấc mơ hư vô và lộng lẫy ấy.

“Vũ Văn?” Nghiêm Tuấn thấp giọng gọi từ phía sau.

Trương Vũ Văn: “Ừm.”

“Không sao đâu.” Nghiêm Tuấn lại nói.

“Tôi biết.” Trương Vũ Văn đáp.

Trương Vũ Văn quay đầu nhìn Nghiêm Tuấn.

Tay Nghiêm Tuấn run run, muốn ôm lấy anh, nhưng lại thiếu can đảm, không thể hành động.

“Vẫn còn… rất nhiều người phù hợp khác.” Nghĩ ngợi một hồi, Nghiêm Tuấn chỉ có thể nói như vậy: “Cậu sẽ gặp được người tốt hơn. Tương lai còn dài, cơ hội còn nhiều.”

“Không sao đâu.” Trương Vũ Văn đáp, thở dài một tiếng, đi lướt qua anh ta, trở về số 7 đường Giang Loan.

Bình luận

Truyện đang đọc