KÝ TÚC XÁ NAM SỐ 7 ĐƯỜNG GIANG LOAN

Nhận thức của Hoắc Tư Thần về thế giới bị đảo lộn hoàn toàn vào buổi sáng hôm nay, nhưng mọi chuyện đều có dấu hiệu từ trước, số 7 đường Giang Loan chính là bằng chứng, chỉ là trong chuyện tình cảm, IQ của y bị cắt giảm một nửa, lý trí cao chạy xa bay, nên y không hề nghi ngờ gì.

“Em thực sự không sợ anh đào mỏ em.” Trương Vũ Văn nghiêm túc giải thích, nhưng lúc này, anh mới nhận ra rằng dù có giải thích thế nào, dùng những lời chân thành đến đâu thì cũng vẫn nghe rất kỳ cục.

“Cũng không phải là nghiện giả nghèo, có nhân cách diễn xuất, bởi vì em cảm thấy… em thích anh, chính là thích anh, không liên quan đến những thứ khác.”

“Phải… phải.” Hoắc Tư Thần cầm điện thoại, hơi lúng túng, như thể trên đó đang đè mười hai triệu tệ tiền mặt. Sự việc diễn biến theo chiều hướng vượt xa nhận thức giản dị của y về xã hội duy vật này. Có lúc y thực sự nghĩ rằng Trương Vũ Văn là người điều khiển thế giới phía sau hậu trường.

“Anh nên từng trải qua cảm giác đó chứ.” Trương Vũ Văn nói.

“Phải.” Hoắc Tư Thần chỉ có thể lặp lại “phải”.

Y nhìn Trương Vũ Văn, Trương Vũ Văn lại giải thích lý do ban đầu tại sao anh lại cho thuê số 7 đường Giang Loan và nguồn gốc số tiền của mình. Hoắc Tư Thần gật đầu: “Nghe hợp lý đấy.”

“Chắc anh cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.” Trương Vũ Văn nói: “Hay là bây giờ em về nhà trước nhé, lúc nào anh cũng có thể đến tìm em. À đúng rồi, em còn mua cho anh một chiếc xe nữa, nhưng mà hôm nay chưa lấy được. Nếu anh không muốn lái xe của em thì chúng ta có thể đi bộ.”

“Không, không.” Hoắc Tư Thần vội vàng nắm lấy tay Trương Vũ Văn, sợ anh đi rồi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Y đặt điện thoại xuống, nói: “Vậy là em tha thứ cho anh rồi.”

“Tất nhiên là em tha thứ cho anh rồi.” Trương Vũ Văn nói: “Vì em cũng giấu anh một chuyện. Ban đầu em định sau khi hai đứa mình ở bên nhau thì em sẽ từ từ nói cho anh biết; giống như anh cũng định từ từ nói cho em biết vậy, cần phải có cơ hội thích hợp, hơn nữa, em không biết anh có tức giận hay là cảm thấy khó chấp nhận, cảm thấy thất vọng hay không.”

“Khác nhau chứ.” Hoắc Tư Thần nói, nhưng lúc này đầu óc y chỉ toàn là chuyện Trương Vũ Văn không còn tức giận nữa, họ lại có thể ở bên nhau, còn vấn đề tiền bạc ngược lại không còn quan trọng nữa, hay nói cách khác là nó không còn chiếm chỗ trong đầu óc Hoắc Tư Thần nữa. Bây giờ, mọi chuyện đều phải nhường chỗ cho một nụ hôn.

Y hôn Trương Vũ Văn, cắt ngang lời nói của anh, Trương Vũ Văn cũng hôn trả y, ôm lấy cổ y. Họ cứ thế ngồi hôn nhau say đắm trên chiếc ghế sofa tràn ngập ánh nắng mà không quan tâm đến ai.

Sau khi tách ra, Hoắc Tư Thần như trở về hiện thực, một tay nắm chặt tay Trương Vũ Văn không buông, một tay lại cầm điện thoại lên nhìn, sau đó nhìn Trương Vũ Văn.

“Em chuyển hết số tiền này cho anh à?” Hoắc Tư Thần nói.

“Ừ.” Trương Vũ Văn nói: “Chẳng phải anh cũng đưa thẻ ngân hàng cho em rồi sao?”

Hoắc Tư Thần im lặng một lúc, sau đó gật đầu. Trương Vũ Văn nói: “Anh có thể chuyển tiền cho công ty tín dụng để xóa nợ đi.”

Hoắc Tư Thần lại đặt điện thoại xuống, y nhìn Trương Vũ Văn với tâm trạng ngổn ngang, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của Trương Vũ Văn lúc nãy.

“Nhưng mà như vậy thì…” Trương Vũ Văn nói: “Anh sẽ nợ em đấy.”

“Anh muốn dùng cả đời này để trả nợ cho em.” Hoắc Tư Thần nói: “Miễn là em đồng ý.”

Trương Vũ Văn định cười nói như vậy thì anh lời to quá rồi, nhưng anh lại thay đổi ý định, chỉnh đốn lại thái độ của mình, dù sao thì anh cũng yêu Hoắc Tư Thần, khi ở bên nhau thì Hoắc Tư Thần càng cần anh hơn, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, bản thân anh cũng rất cần Hoắc Tư Thần.

“Được.” Trương Vũ Văn nói: “Anh vẫn có thể dùng cái ấy của anh để “làm” em, thỉnh thoảng cho em “làm” lại một lần là được.”

Hoắc Tư Thần: “…”

Hoắc Tư Thần lập tức thở dốc. Bây giờ chỉ cần có thể lên giường với Trương Vũ Văn, muốn trên hay dưới thì y đều đồng ý, nhưng mà giữa ban ngày ban mặt thế này thì không nên làm bậy. Cuối cùng y cũng động não rồi, Trương Vũ Văn nhìn biểu cảm của y là biết ngay y đang nghĩ gì.

“Chúng ta có thể về nhà anh.” Trương Vũ Văn đề nghị.

Hoắc Tư Thần nắm tay Trương Vũ Văn, lập tức đứng dậy rời đi.

Trần Hoành đang lên lịch tập cho học viên ở phòng tập. Ban đầu, hắn định về nhà ăn trưa, tiện thể hỏi ý kiến của Trương Vũ Văn, không ngờ hôm nay mọi chuyện lại vượt xa dự kiến, chỉ kịp ăn chực một bữa trưa rồi lại phải quay trở lại phòng tập làm việc.

Lượng học viên của hắn dần dần ổn định, mọi người đều đăng ký thẻ hội viên, ít nhất là có thể duy trì hoạt động một thời gian, nhưng vẫn không thể lơ là.

Ba giờ chiều là lúc vắng khách nhất, đến bảy giờ tối sẽ lại tấp nập, mọi người sẽ tập luyện ở phòng tập đến mười giờ tối.

Đổng Hữu đến, Trần Hoành ngước lên nhìn, hơi bất ngờ.

“Em chưa đặt lịch.” Trần Hoành nói: “Hôm nay không tập được đâu.”

“Em không đến để tập.”

Trần Hoành: “Hôm nay chồng bận rồi.”

Đổng Hữu đáp: “Em cũng không đến để làm, ra ngoài uống cà phê không?”

Trần Hoành bèn cầm theo lịch tập, cùng hắn đến một quán cà phê gần đó.

Đổng Hữu gọi cà phê, chỉ nhìn Trần Hoành làm việc, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu, Trần Hoành đều cẩn thận trả lời, chủ yếu là về bài tập cardio, chế độ ăn uống và tập luyện.

Làm xong, hắn chụp ảnh bảng kế hoạch, gửi vào nhóm chat.

“Anh quen Trương Vũ Văn.” Đổng Hữu nói.

“Ừ.” Trần Hoành nói: “Tôi đang thuê nhà của cậu ấy. Thực ra tôi rất nghèo, chỉ là một huấn luyện viên thể hình bình thường thôi, tình cờ thuê được nhà của cậu ấy.”

Đổng Hữu cười.

“Tối qua tôi đã nói với em rồi.” Trần Hoành nói.

“Nhà hàng Thiên Không Trường Lang là của nhà em.” Đổng Hữu nói.

“Tôi biết.” Trần Hoành nói: “Vũ Văn đã nói với tôi rồi.”

Rõ ràng là Đổng Hữu rất tò mò về vị đạo diễn trẻ huyền thoại này, hắn nói: “Anh ta thực sự cho thuê căn nhà mình đang ở sao? Anh ta cũng đâu có thiếu tiền.”

Tối qua, khi chia tay với Đổng Hữu, Trần Hoành đã biết Trương Vũ Văn là một đạo diễn trẻ.

“Ừ.” Trần Hoành không muốn buôn chuyện về Trương Vũ Văn, dù sao thì hắn cũng là bạn thân của anh: “Cụ thể vì sao thì tôi cũng không biết, em muốn biết thì tự mình đi hỏi cậu ấy đi.”

Hắn đã “chặn họng” từ trước, nhưng Đổng Hữu không hỏi tiếp, hắn ta nói: “Nghe giống chuyện mà anh ta sẽ làm đấy. Nghe nói anh ta là người tùy tiện, hay nói cách khác là rất lãng mạn.”

Trần Hoành nói: “Không giống như tôi, chán ngắt.”

Đổng Hữu: “Anh không chán ngắt.”

Trần Hoành: “Ngoài cái ấy ra thì chắc em không hứng thú gì với tôi đâu.”

“Không, không, không.” Đổng Hữu nói: “Thật ra thì nhà em cũng không giàu có gì đâu, bề ngoài có vẻ sang chảnh thôi, nhưng thực ra nợ còn nhiều hơn kiếm được.”

“Chuyện này thì tôi tin.” Trần Hoành nói: “Sao thế, hôm nay có nhiệm vụ gì à, muốn nhờ Trương Vũ Văn đạo diễn phim cho nhà em sao?”

“Không.” Đổng Hữu nói: “Em không quan tâm đến chuyện của họ.”

Trần Hoành: “Vậy em đến đây làm gì? Nói linh tinh cả buổi trời.”

Đổng Hữu vô cớ: “Không làm gì cả, nhớ anh nên đến thăm anh, không được à?”

Trần Hoành: “Tôi tin ghê! Không lẽ em muốn yêu đương với tôi sao?”

Đổng Hữu nói: “Em không làm với anh nữa, nói là làm, em sẽ yêu đương với anh.”

“Cũng được.” Trần Hoành nói: “Thi nhịn “yêu à? Tôi không ý kiến gì, xem ai chịu đựng lâu hơn, xem ai phá giới trước?”

Đổng Hữu: “Anh bị điên à?”

“Ừ.” Trần Hoành nói: “Tôi bị điên” đấy.”

Đổng Hữu: “Sao anh lấn lướt thế? Chuyện gì cũng muốn trên người ta một bậc.”

Trần Hoành: “Tôi nó vậy đấy, muốn thuần hóa tôi thành chó của em thì phải xem em có bản lĩnh ấy không đã.”

Đổng Hữu đánh giá Trần Hoành một lượt, Trần Hoành cười nói: “Không lẽ em yêu tôi rồi à? Ngượng chết đi được, lên giường một lần là yêu luôn, phải làm sao bây giờ, haiz, khó xử thật.”

“Đúng vậy.” Đổng Hữu nghiêm túc nói.

Trần Hoành tưởng mình nghe nhầm, nhìn Đổng Hữu.

“Đúng vậy.” Đổng Hữu nói: “Em yêu ạm rồi, nhưng mà chắc là anh không hứng thú với em, chỉ muốn làm em thôi.”

Đổng Hữu suy nghĩ một lúc, lấy ra một món đồ được gói trong túi giấy, nói: “Cái này cho anh.”

Trần Hoành: “?”

Sau đó, Đổng Hữu rời đi.

Trần Hoành: “Ê! Tôi cũng đâu có chỉ muốn…làm em. Cái gì đây?”

Trần Hoành mở túi giấy, bên trong là hai chiếc nhẫn được làm thủ công cẩu thả, hắn hỏi với giọng nhỏ hơn, đuổi theo hắn ta: “Cái gì thế này?”

Đổng Hữu: “Mấy hôm trước em dắt cháu đi chơi, làm cho anh ở xưởng thủ công đấy. Bên trong có khắc chữ cái đầu trong tên anh.”

Trần Hoành thử kéo tay Đổng Hữu, Đổng Hữu vô thức muốn rút tay lại, nhưng cuối cùng, hắn lại nắm lấy tay Trần Hoành.

Trần Hoành: “Vậy thì… thử xem sao.”

Đổng Hữu hít một hơi thật sâu, biểu cảm của hắn như đang nói “Mẹ kiếp, sao lại là em tỏ tình trước, anh có biết xấu hổ không hả?”, nhưng khi quay sang Trần Hoành, nhìn thấy nụ cười của hắn thì lại không tức giận nổi.

“Thử cái gì?” Đổng Hữu nhướng mày, hơi nghiêng người lại gần hắn, hai người dán sát vào nhau, lập tức cảm nhận được phản ứng của Trần Hoành.

“Anh nghĩ chúng ta sẽ không bền lâu, phải không?” Đổng Hữu nheo mắt, nói.

Trần Hoành thực sự đã từng nghĩ như vậy, nhưng dù chỉ là niềm vui trong chốc lát thì vẫn đáng để thử.

“Anh thích gì?” Đổng Hữu liếm môi, nói: “Em đều có thể thử.”

Lúc này, Trần Hoành chỉ muốn hôn hắn.

“Không nói thì thôi.” Đổng Hữu đáp.

Trần Hoành: “Sau này tôi sẽ từ từ nói cho em biết, tôi về dạy học đây.”

Trần Hoành cũng quay người rời đi. Hắn cảm thấy rất ngượng, nhưng may mà lúc này ngoài quán cà phê không có ai. Hắn chỉnh lại quần áo, Đổng Hữu bỗng dưng đuổi theo, nói: “Nói đi, còn trò nào nữa?”

Nghĩ đến sở thích của mình, Trần Hoành lại đỏ mặt. Đổng Hữu vẫn đuổi theo sau, hỏi dồn dập mà không quan tâm đến ai, Trần Hoành trốn vào phòng tập. Học viên của hắn đã đến, vì vậy Đổng Hữu cũng không hỏi nữa.

Nhưng hắn cũng không đi, mà ngồi xuống quầy lễ tân, mở máy tính, click vài cái. Trần Hoành bắt đầu dạy học, nhưng tâm trí lại dồn hết vào Đổng Hữu.

“Em đang làm gì thế?” Trần Hoành thắc mắc.

“Em đang xem báo cáo tài chính của anh” Đổng Hữu nói: “Và thu chi hàng tháng.”

Trần Hoành cũng không giấu giếm hắn, trong mắt Đổng Hữu, chắc chắn đây đều là tiền nhỏ, có lẽ còn không bằng tiền tiêu vặt hàng ngày của hắn.

Buổi tối, sau khi dạy học xong, Đổng Hữu vẫn còn ngồi gõ lạch cạch trên bàn phím, làm bảng tính.

“Lại làm gì nữa đây?” Trần Hoành hỏi.

“Lập dự toán cho anh đấy.” Đổng Hữu nói: “Có phải đã có cao nhân chỉ điểm cho anh rồi không? Tình hình tài chính của anh khá tốt đấy, em muốn đầu tư vào phòng tập của anh.”

Trần Hoành: “…”

Trần Hoành nhìn Đổng Hữu, Đổng Hữu nói: “Anh đồng ý không?”

“Tôi phải suy nghĩ đã.” Trần Hoành đánh giá Đổng Hữu, suy nghĩ xem việc hợp tác làm ăn với bạn tình có thực tế hay không, nhưng mà sau hôm nay, họ đã được coi là người yêu rồi sao?

“Lát nữa anh đi đâu?” Đổng Hữu hỏi.

Trần Hoành đáp: “Đi ăn tối, sau đó đến nhà học viên dạy học.”

Đổng Hữu: “Đi cùng nhau đi.”

Trần Hoành: “Em lái xe đến à?”

Đổng Hữu nói với giọng khó chịu: “Không có. Em đã nói với anh rồi, đó là xe của anh rể em.”

Trần Hoành: “Em không có xe à?”

Đổng Hữu: “Đang tích góp tiền…”

Trần Hoành thầm nghĩ, sao không nói sớm, liền đưa mũ bảo hiểm cho Đổng Hữu, chở hắn đi ăn bằng xe máy điện. Ăn tối xong, Trần Hoành đi dạy học, Đổng Hữu bèn đến rạp chiếu phim gần đó xem phim chờ hắn. Đợi đến khi Trần Hoành dạy xong, hắn lại chở Đổng Hữu quay trở lại phòng tập.

“Hôm nay làm không?” Trần Hoành hỏi hắn.

“Không phải vừa mới nói…” Đổng Hữu chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Hoành bế vào kho của phòng tập.

“Tôi nhận thua rồi được chưa!” Trần Hoành đặt một chiếc giường trong kho. Khi làm trong cái kho nhỏ này, Trần Hoành bỗng có một cảm giác lạ lùng.

Trần Hoành áp dụng tư thế yêu thích”của hai người, nằm úp sấp trên người Đổng Hữu, thì thầm bên tai hắn:

“Tôi sinh ra là để làm em.”

Coi như đây là lời tỏ tình xác định mối quan hệ yêu đương của hai người hôm nay.

Mùa xuân đến, gió xuân thổi nở nghìn cây hoa, khiến hàng triệu bông hoa trong thành phố Giang Đông bung nở. Đây là một mùa xuân ấm áp hiếm có, như thể mọi thứ đã được báo trước từ khi mùa đông chưa tan.

Số 7 đường Giang Loan vẫn như cũ, vườn hoa trước sau cũng nở rộ, những người bạn cùng phòng sống ở đây gần đây cũng trở nên bận rộn bất thường. Thời tiết ấm áp đã đánh thức mọi sinh vật sau giấc ngủ đông, cũng đánh thức họ.

Trương Vũ Văn không chuyển đi khỏi số 7 đường Giang Loan như đã định – – bởi vì những người bạn cùng phòng của anh đang lần lượt chia tay, còn Hoắc Tư Thần sẽ chuyển đến ở trong thời gian tới. Đúng vậy, đây là một cuộc chia tay dài dằng dặc, nhưng nó nhất định sẽ đến. Trong cuộc đời của Trương Vũ Văn đầy ắp những cuộc chia tay, anh chia tay người thân, chia tay đồng nghiệp trong đoàn làm phim, chia tay bạn bè, cũng chia tay chính mình… Chia ly là điều thường thấy trong cuộc đời, gặp gỡ lại chỉ là chốc lát, nhưng chẳng lẽ vì chốc lát nên mới đáng trân trọng, chỉ có bên nhau trọn đời mới đáng giá?

Tất nhiên là không, anh rất thoáng trong chuyện chia tay, chỉ hy vọng cuộc chia ly này sẽ mang đến cuộc sống tốt đẹp hơn cho mọi người.

Đơn xin du học của Thường Cẩm Tinh đã được chấp thuận, vé máy bay cũng đã mua xong, gã quyết định rời đi vào cuối tháng này, đến Úc học tiếp. Còn người mà gã từng yêu đang bồn chồn chờ đợi gã ở bên kia đại dương. Có lẽ họ sẽ nối lại tình xưa, có lẽ là không, không ai dám chắc, điều này khiến Thường Cẩm Tinh hơi lo lắng.

Trịnh Duy Trạch đã tìm được một công việc mới, vào làm học việc ở một xưởng may quần áo. Hai người chủ xưởng đối xử với cậu ta rất tốt, lại còn là một cặp phu phu tướng phu thê, khiến cậu ta cảm thấy ông chủ mới rất giống Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần. Cậu ta sẽ ở lại xưởng may ăn ở luôn, đồng thời kiêm luôn việc bán hàng. Cậu ta đã trả phòng ở số 7 đường Giang Loan, như vậy có thể tiết kiệm được nhiều chi tiêu hơn, đồng thời cũng chuyên tâm học thiết kế thời trang. Cậu ta vẫn tiếp tục livestream, vẫn thử đồ nam và đồ nữ, hiệu quả bất ngờ tốt, giúp cửa hàng hút được rất nhiều khách.

Trần Hoành cuối cùng cũng chấp nhận đầu tư của Đổng Hữu, đeo chiếc nhẫn do hắn làm cho. Chiếc nhẫn hơi rộng một chút, nhưng lại vừa vặn với ngón áp út của Trần Hoành, điều này khiến hắn có chút bất ngờ, không biết Đổng Hữu đã lén lút đo kích thước ngón tay của hắn từ lúc nào. Câu trả lời của Đổng Hữu là cảm giác thôi. Có lẽ điều này chứng tỏ hai người họ thực sự rất hợp nhau. Dưới sự tra khảo không ngừng của Đổng Hữu, cuối cùng Trần Hoành cũng ấp úng thú nhận sở thích của mình. Kỳ lạ thật, khi khoe khoang với bạn cùng phòng thì hắn chẳng thấy xấu hổ gì, tại sao đứng trước mặt người mình thích lại ngập ngừng như vậy? Còn Đổng Hữu sau khi biết chuyện thì hai mắt sáng rực, rõ ràng là có ý cuối cùng cũng đến lượt em làm mày rồi”, nhưng hắn vẫn nhịn được. Trần Hoành đã trả phòng ở số 7 đường Giang Loan, thuê một căn hộ studio trên lầu của phòng tập. Nơi ở mới gần cửa hàng hơn, không cần phải lượn lờ bằng xe máy điện nữa, cũng có thể ở bên cạnh Đổng Hữu bất cứ lúc nào.

Còn Nghiêm Tuấn, anh ta đã đăng ký cho mẹ phẫu thuật ở bệnh viện, nhờ có mối quan hệ của Trương Vũ Văn nên nhanh chóng đến lượt. Ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Anh ta sắp xếp cho mẹ ở lại quận Giang Nam. Căn nhà thuê này có bốn người lớn và một đứa trẻ nhưng không gian vẫn khá rộng rãi. Tiền thuê nhà bây giờ đối với mức lương của anh ta thì hoàn toàn dư sức.

Sau khi biết được sự thật, mẹ Nghiêm Tuấn chỉ có thể ở lại Giang Đông. Còn mẹ của Thẩm Ứng Kiệt, người phụ nữ đã ly hôn, cũng muốn sống cùng đứa con trai đồng tính duy nhất của mình. Hai người mẹ, hai người con trai và một đứa trẻ, như thể đã hợp tác với nhau để tạo thành một gia đình kỳ quặc. Chị Thẩm chăm sóc mẹ Nghiêm Tuấn, đồng thời ở nhà trông nom Tiểu Kỳ, còn Nghiêm Tuấn thì giám sát cháu trai học hành chăm chỉ, phấn đấu thi đỗ đại học.

Nghiêm Tuấn cũng đã trả phòng ở số 7 đường Giang Loan, dù sao thì mẹ anh ta cũng cần anh ta, anh ta phải gánh vác trách nhiệm, chăm sóc và ở bên cạnh bà, không thể để bà sống một mình ở quê nữa. Hôm đó, anh ta dọn dẹp căn nhà thuê ở Giang Nam, lau dọn sạch sẽ, sắp xếp lại những món đồ cũ được gửi từ quê lên, thấy bức ảnh anh ta đi nghỉ dưỡng ở khách sạn suối nước nóng cùng bố mẹ – – năm đó, anh trai anh ta vẫn còn sống, bố anh ta cũng vẫn còn sống, anh ta mới bảy tuổi, mẹ anh ta vẫn còn trẻ đẹp, vậy mà bây giờ bà đã tóc bạc phơ rồi.

“Chú út ơi.” Ứng Kiệt vô tình nhìn thấy bức ảnh, hỏi: “Đây là ai vậy?”

Nghiêm Tuấn không trả lời, cất bức ảnh đi.

Khi giai điệu cuối cùng của cuộc chia tay vang lên, họ vẫn đề nghị tụ họp một lần nữa.

Lần này là với lý do tổ chức sinh nhật cho Trương Vũ Văn. Trương Vũ Văn thuộc cung Song Ngư, cung cuối cùng trong mười hai cung hoàng đạo, tập hợp tất cả ưu điểm và khuyết điểm của mười hai cung hoàng đạo.

Tuy rằng chắc là anh sẽ không thừa nhận điều này.

“Công ty thế nào rồi?” Trương Vũ Văn hỏi.

Hoắc Tư Thần lái chiếc Mercedes mới vợ mua cho, trả hết nợ nần, trở thành chàng trai ăn bám bá đạo nhất lịch sử, tập trung nhìn con đường phía trước, hỏi: “Mọi chuyện đều ổn cả chứ?”

Trước đây, điều mà Trương Vũ Văn lo lắng nhất chính là làm tổn thương lòng tự trọng của Hoắc Tư Thần. Anh cứ nghĩ rằng sau khi biết anh giàu có thế nào thì thái độ của Hoắc Tư Thần đối với anh sẽ thay đổi một chút, bèn chuẩn bị kế hoạch để chỉnh đốn nhận thức của hai người, giống như chị Thẩm chỉnh đốn gay vậy. Tất nhiên, chủ yếu là chỉnh đốn nhận thức của Hoắc Tư Thần.

Nhưng anh không ngờ rằng, sự thật không phải như vậy – – nhận thức của Hoắc Tư Thần được xây dựng một cách thần tốc, chấp nhận mọi chuyện mà không hề lăn tăn.

Hơn nữa, Hoắc Tư Thần còn tự giác điều chỉnh bản thân, từ vai diễn người chồng trơn tru chuyển sang vai diễn hiệp sĩ. Một hôm, hoàn hồn sau khi làm xong, ynói với Trương Vũ Văn: “Em là hoàng tử của anh, Vũ Văn, anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”

Trương Vũ Văn đột nhiên nhớ ra, hình như hôm đó Hoắc Tư Thần từng nói sở thích của y là làm hiệp sĩ bảo vệ và lật đổ, một sở thích 2D như vậy, vậy mà lúc đó anh lại bỏ qua nó!

Đôi khi, Hoắc Tư Thần còn nói: “Anh rất ngưỡng mộ em, vợ à. Em không những giỏi giang mà còn rất may mắn nữa.”

Mỗi lần nghe thấy câu này là Trương Vũ Văn lại cảm thấy phê vô cùng. Bot thể hiện sự ngưỡng mộ với mình và top thể hiện sự ngưỡng mộ với mình là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Hoắc Tư Thần cũng cho rằng, cuộc đời không phải là trò chơi nhập vai, không cần phải đóng vai ai cả. Dù sao thì so với việc mất đi Trương Vũ Văn, thêm một khoản nợ phải trả đến năm sáu mươi tuổi… thì chẳng có gì là vấn đề cả.

“Việc chuẩn bị cho công ty mới rất thuận lợi, anh đã lôi kéo được phần lớn khách hàng của Ngô Bội Phong rồi.” Hoắc Tư Thần bấm thang máy, nói với Trương Vũ Văn.

Ban đầu, Trương Vũ Văn định mua lại cổ phần của người đồng sở hữu kia, như vậy thì Hoắc Tư Thần sẽ nắm giữ hơn 51% cổ phần. Tuy rằng không thể đuổi Ngô Bội Phong đi được, nhưng chọc tức cậu ta thì hoàn toàn có thể. “Chọc tức” đến một mức độ nhất định thì Ngô Bội Phong tự mình không chịu nổi sẽ nổi điên rồi nghỉ việc.

Nhưng Hoắc Tư Thần cho rằng không cần thiết, thời gian của y rất quý giá, thà rằng thành lập một công ty hoàn toàn mới. Y đã chuẩn bị tâm lý, vài tháng nữa sẽ bán căn nhà đang trả góp đi, dùng số tiền đó làm vốn khởi nghiệp, mở một công ty mới. Sau khi giải quyết vấn đề vốn và cổ phần, y sẽ không còn gì phải lo lắng nữa, tràn đầy niềm tin vào tương lai.

Hoắc Tư Thần hôn Trương Vũ Văn một cái, nói: “Hoàng tử bé nhỏ, chúc em sinh nhật vui vẻ, ăn xong nhớ nhắn tin cho anh nhé.”

Trương Vũ Văn cũng hôn trả y, quay người bước vào nhà hàng.

Đây là một quán lẩu nổi tiếng. Cứ hễ có khách tổ chức sinh nhật là nhân viên trong quán sẽ ầm ầm kéo đến với những tấm bảng phát sáng, vừa hát vừa nhảy, cố gắng phiêu theo bài hát chúc mừng sinh nhật do quán tự sáng tác mặc dù cơ thể đã mệt mỏi sau một ngày làm việc, khiến người ta cảm thấy muốn độn thổ. Khi biết được địa điểm ăn tối là quán lẩu này, Trương Vũ Văn đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị chọc ghẹo.

Các bạn cùng phòng đều đã đến đông đủ, nhìn thấy Trương Vũ Văn, tất cả đều ồ lên một tiếng. Thường Cẩm Tinh đang gọi món, Trần Hoành nói: “Tối qua lại không về ngủ! Nói mau! Đi đâu thế! Khai thật đi!”

“Anh cũng đâu có về ngủ, còn nói tôi à?” Trương Vũ Văn lập tức phản đòn không thương tiếc.

“Ơ khoan, sao mày biết?” Trương Vũ Văn nói: “Tối qua mày về Giang Loan à?”

Nghiêm Tuấn, Trần Hoành và Trịnh Duy Trạch đều không về nhà ngủ tối qua. Thường Cẩm Tinh cười giơ tay.

“Tư Thần đâu?” Nghiêm Tuấn hỏi.

“Anh ta đang ăn ở dưới lầu.” Trương Vũ Văn: “Anh ta tự nói là không lên đây.”

Nghiêm Tuấn gật đầu, hỏi: “Chắc là anh ta muốn tổ chức sinh nhật riêng cho cậu phải không?”

Trương Vũ Văn cười nói: “Tôi không biết.”

Mọi người đều không hỏi chuyện cãi nhau của Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần lần trước, nhưng họ hiểu rõ rằng, Trương Vũ Văn đã tha thứ cho Hoắc Tư Thần, cũng chính vì trận cãi nhau này mà Nghiêm Tuấn mới nhận ra việc hai người họ ở bên nhau không phải là chuyện yêu qua đường như anh ta tưởng, họ thực sự yêu nhau.

May mà hôm đó anh ta không nghe lời xúi giục của mọi người mà liều lĩnh tỏ tình.

“Đồ đạc của cậu dọn xong hết chưa?” Trương Vũ Văn hỏi Trịnh Duy Trạch.

“Xong hết rồi.” Trịnh Duy Trạch đáp: “Lát nữa Cẩm Tinh phải về lấy vali, tôi đi cùng cậu ấy.”

“Tôi phải về quê một chuyến.” Thường Cẩm Tinh nói: “Tối nay tôi đi luôn, bắt xe đêm, đến Trường Hải thì đi máy bay. Đừng ai đến tiễn tao nhé.”

“Không ai đến tiễn cậu đâu.” Nghiêm Tuấn cười nói: “Đừng tự mình đa tình.”

Mọi người lại cười ồ lên, Thường Cẩm Tinh gọi rất nhiều món, dù sao thì năm thằng con trai ăn cũng khá nhiều. Trần Hoành còn gọi rượu, họ hò reo, nâng ly với nhau, nhưng chẳng ai nhắc đến chuyện chia tay.

Trương Vũ Văn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cứ hễ anh nhắc đến chuyện gì là họ lại cố gắng hết sức chuyển sang chủ đề khác.

“Tôi sẽ giữ lại tất cả các phòng ở số 7 đường Giang Loan…” Trương Vũ Văn nói.

“Thật ra tôi rất tò mò.” Nghiêm Tuấn cắt ngang lời Trương Vũ Văn trước khi anh kịp nói hết: “Trong căn phòng luôn đóng cửa kia có gì thế?”

“Đừng nói với tôi là chuyện ma nhé!” Trịnh Duy Trạch lập tức biến sắc.

“Không phải! Không phải!” Trương Vũ Văn cũng hơi say rồi, cố gắng giải thích: “Nghe tớ nói đây, mọi người.”

“Trong đó là… di ảnh của ông ngoại và bà ngoại tôi.” Trương Vũ Văn nói: “Số 7 đường Giang Loan là tài sản mà họ để lại cho tớ…”

“Thì ra là vậy!” Trần Hoành nói: “Uống rượu! Uống rượu!”

“Nghe tôi nói hết đã…” Trương Vũ Văn nói: “Tôi giận đấy! Hôm nay là sinh nhật tôi, không phải là nên nghe lời tôi sao?”

Mọi người đều im lặng, Trương Vũ Văn hít một hơi thật sâu, nói: “Thực ra… căn nhà này là của tôi, tôi phải xin lỗi mọi người! Tôi đã lừa dối mọi người bấy lâu nay, xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

“Không sao đâu ——!” Mọi người đồng thanh cười nói.

“Phải cảm ơn anh mới đúng!” Trịnh Duy Trạch nói: “Nếu không có anh thì lúc đó em đã phải đi ngủ dưới gầm cầu rồi…”

“Uống rượu thôi!” Thường Cẩm Tinh cười nói.

“Nghe tôi nói hết đã!” Trương Vũ Văn ấm ức quát lớn.

Cả bàn lại im lặng.

“Lúc đầu…” Trương Vũ Văn nói: “Tôi đã làm một chuyện ngu ngốc, tôi không biết viết tiểu thuyết, vì vậy tôi muốn tìm vài người thuê nhà của tôi, để tôi quan sát, lấy chất liệu, tôi luôn giấu diếm mọi người, tôi hèn hạ lắm.”

“Cậu đang nói cái gì thế?!” Nghiêm Tuấn dở khóc dở cười: “Cậu có nghe thấy mình đang nói gì không vậy?”

Mọi người lại cười nghiêng ngả, Thường Cẩm Tinh nói: “Quan sát để lấy chất liệu, không phải là việc bắt buộc khi sáng tác sao? Cậu không quan sát chúng tôi thì cũng phải đi quan sát người khác chứ, có gì là sai?”

“Anh sẽ viết em vào trong sách à?” Trịnh Duy Trạch lại quan tâm đến một chuyện khác: “Woa! Trời ơi! Em sẽ trở thành nguyên mẫu trong truyện sao? Có quay thành phim không nhỉ?”

Trương Vũ Văn bó tay, nói: “Tôi… tôi vẫn đang cố gắng viết, hy vọng một ngày nào đó sẽ viết được tác phẩm hay.”

“Nhất định cậu sẽ làm được!” Trần Hoành nói.

“Ừ.” Nghiêm Tuấn nói: “Nhất định cậu sẽ làm được, Vũ Văn. Cậu là người giỏi nhất.”

Trịnh Duy Trạch: “Nếu viết đến chuyện “xấu hổ” thì phải đổi tên cho tớ nhé, hoặc là che mặt tôi lại.”

Trương Vũ Văn: “Tôi sẽ không viết như vậy đâu. Tôi định nói gì nhỉ? Tại mọi người cứ quậy hoài! Giờ tớ quên hết rồi!”

Trần Hoành: “Sau khi xuất bản nhớ tặng mỗi người một cuốn, phải có chữ ký đấy.”

“Ừ, ừ.” Trương Vũ Văn không còn sức lực để giận nữa, đáp: “Nhất định rồi. Hơn nữa, lúc nào mọi người cũng có thể quay lại, muốn đến ở lúc nào cũng được, muốn dắt ai đến ngủ qua đêm cũng được. Số 7 đường Giang Loan mãi mãi là nhà của mọi người, à không, là nhà của chúng ta.”

Sau khi nói câu này xong, bầu không khí bỗng dưng lại trở nên im lặng.

Mọi người đều không nói gì, Thường Cẩm Tinh rót rượu cho Trần Hoành, tay hắn run lẩy bẩy. Trần Hoành ho hai tiếng, cố gắng dụi mắt, Trịnh Duy Trạch áp cốc lên trán, im lặng không nói năng.

Mắt Nghiêm Tuấn đỏ hoe, nhìn Trương Vũ Văn, một lúc sau, anh ta đứng dậy rời khỏi phòng, không biết đi đâu.

Trần Hoành là người đầu tiên vượt qua nỗi buồn, hắn nói: “Uống hết chai này thôi nhé!”

Trương Vũ Văn định nói “ừ” thì Nghiêm Tuấn lại bước vào, tay cầm khăn mặt, rõ ràng là anh ta vừa đi rửa mặt. Vừa ngồi xuống, anh ta lại đứng bật dậy, tắt phụt đèn. Trong bóng tối, chiếc bánh sinh nhật được thắp nến được nhân viên bưng vào.

Trương Vũ Văn: “Trời ơi! Ngượng chết mất ——! Cứu tôi với ——!”

Bảng đèn lấp lánh đã vào vị trí, bài hát chúc mừng sinh nhật sôi động vang lên. Nhân viên đội mũ cho Trương Vũ Văn, ra hiệu “ba, hai, một”.

Đây là lần đầu tiên Trương Vũ Văn tổ chức sinh nhật ở đây, còn những người khác thì lập tức lấy điện thoại ra quay phim, quyết tâm ghi lại khoảnh khắc xấu hổ của Trương Vũ Văn.

“Hôm nay là sinh nhật bạn! Gửi đến bạn lời chúc tốt đẹp nhất! Ngày đặc biệt! Nụ cười rạng rỡ!”

“Hát vang bài ca chúc phúc! Chúng ta yêu thương nhau! Chúc bạn luôn khỏe mạnh, bình an!”

Đoạn cao trào đã đến.

“Nói lời tạm biệt với mọi phiền não ——”

“Nói lời chào đón với mọi niềm vui ——!”

Trương Vũ Văn: “…”

Mọi người còn hùa theo, cùng hát: “Người yêu ơi! Người yêu ơi! Chúc mừng sinh nhật! Mỗi ngày đều tuyệt vời!”

“Không cần hát hết đâu!” Trương Vũ Văn: “Sao còn dài thế nữa, bài này dài vậy à?”

Cuối cùng, bài hát chúc mừng sinh nhật dài dằng dặc cũng kết thúc, Trương Vũ Văn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ước.

Sinh nhật năm nay, anh ước rằng: Tất cả mọi người ở đây, cả Hoắc Tư Thần không có mặt, rồi sẽ có một ngày tụ họp lại ở số 7 đường Giang Loan, đến lúc đó, ai cũng sẽ mang theo câu chuyện của riêng mình.

Trương Vũ Văn thổi nến, Nghiêm Tuấn bật đèn lại. Ánh sáng bất ngờ khiến mọi người không thể mở mắt nổi, trên mặt mỗi người bạn cùng phòng vẫn còn vương vài giọt nước mắt.

Hoắc Tư Thần dừng xe ở ngoài trung tâm thương mại chờ, đến đón Trương Vũ Văn, đồng thời chào hỏi mọi người. Y biết hôm nay tất cả mọi người đều sẽ say, quả nhiên là như vậy, họ đi xuống rồi.

Trương Vũ Văn lần lượt ôm tạm biệt mọi người. Sau đêm nay, dù họ vẫn ở Giang Đông, nhưng sẽ không còn gặp nhau mỗi ngày nữa, còn Thường Cẩm Tinh sẽ bay sang nước ngoài. Trương Vũ Văn ôm Thường Cẩm Tinh lâu nhất, cuối cùng họ mới chậm rãi buông nhau ra.

“Ra ngoài phải tự chăm sóc bản thân đấy.” Trương Vũ Văn thì thầm: “Hết tiền thì gọi cho tôi.”

Thường Cẩm Tinh nói: “Biết rồi!”

Mọi người lại cười ồ lên, Trương Vũ Văn hỏi: “Mọi người về bằng cách nào?”

“Hai đứa em đi tàu điện ngầm.” Trịnh Duy Trạch và Thường Cẩm Tinh đứng cạnh nhau.

“Tôi bắt taxi về cho.” Nghiêm Tuấn đáp.

“Tôi đi xe máy điện.” Trần Hoành đội mũ bảo hiểm, nói: “Vũ Văn, Tư Thần, hai người đi trước đi.”

Trương Vũ Văn bèn quay người, quay lưng lại với họ, bước về phía Hoắc Tư Thần, một bước, hai bước, đi được một đoạn thì anh mở cửa ghế phụ của chiếc Mercedes, lên xe.

“Bọn tôi đi đây.” Hoắc Tư Thần nói: ” “Tiệc nào rồi cũng đến lúc tan”, mọi người bảo trọng nhé.”

Trần Hoành nói: “Tối nay hai người không về Giang Loan à?”

Hoắc Tư Thần lắc đầu: “Thôi, tối nay tôi dắt em ấy về nhà anh ngủ. Ngày mai vừa hay là dọn nhà, em ấy nói về nhà buồn quá, không chịu nổi.”

Mọi người lần lượt vỗ vai Hoắc Tư Thần, tạm biệt y, Hoắc Tư Thần cũng lên xe, thắt dây an toàn. Trương Vũ Văn thì im lặng ngồi trên ghế phụ.

Hoắc Tư Thần quay đầu nhìn lại, Trần Hoành, Nghiêm Tuấn, Trịnh Duy Trạch và Thường Cẩm Tinh vẫn đứng bên đường, nhìn theo họ.

Hoắc Tư Thần hạ kính xe xuống, gió đêm thổi vào, chậm rãi lái xe rời khỏi lề đường. Những người kia đẩy Nghiêm Tuấn, ra hiệu cho anh ta đừng chờ nữa.

Cuối cùng, Nghiêm Tuấn cũng chạy lên trước, dừng lại, hét lên: “Trương Vũ Văn!”

Trương Vũ Văn không kìm được quay đầu nhìn lại. Chính là cái nhìn này khiến anh không thể kiềm chế nỗi buồn trong lòng nữa, nước mắt như vỡ đê tuôn trào.

“Chúc cậu vui vẻ!” Nghiêm Tuấn hét lên: “Chúc cậu mãi mãi vui vẻ! Trương Vũ Văn!”

Trần Hoành lái xe máy điện, đuổi theo trước, hét lên: “Cảm ơn cậu! Trương Vũ Văn! Chúc cậu vui vẻ!”

Trịnh Duy Trạch cũng khóc nức nở, hét lên: “Vũ Văn! Chúc anh vui vẻ!”

Thường Cẩm Tinh hét lên: “Cảm ơn cậu! Vũ Văn! Chúc cậu hạnh phúc, chúc cậu vui vẻ ——! Nhất định cậu sẽ rất hạnh phúc!”

Trương Vũ Văn dùng tay che mặt, khóc nức nở. Anh đã từng chỉ đạo rất nhiều cảnh khóc, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy nỗi buồn lại thật đến thế. Nhíu mày, mím môi… tất cả đều trở nên vô nghĩa, khi nỗi buồn thực sự ập đến, anh đã khóc như một đứa trẻ.

Hoắc Tư Thần lại dừng xe, hỏi: “Xuống xe không?”

“Không, không, đừng dừng xe.” Trương Vũ Văn nghẹn ngào nói: “Đi thôi.”

Trương Vũ Văn liên tục quay đầu nhìn lại, khóc đến nỗi méo mó cả mặt.

Hoắc Tư Thần vươn tay ra, đặt lên mu bàn tay Trương Vũ Văn, dần dần, anh bình tĩnh trở lại.

Dù chia ly là điều thường thấy trong cuộc đời, nhưng vẫn luôn có một sức mạnh to lớn chống lại nó. Họ đã tạo thành một gia đình mới, từ đó nhận được tấm kim bài miễn tử khỏi chia ly. Chỉ cần họ không phản bội lẫn nhau thì sức mạnh này sẽ bảo vệ họ đến phút cuối cùng của cuộc đời, ngay cả cái chết cũng không thể chia cắt họ.

Hoắc Tư Thần lái xe lên đường Giang Loan, ánh đèn sặc sỡ soi sáng khuôn mặt họ.

Giấc mơ như ánh sáng lấp lánh, bay lượn trên dòng sông Kim Lân, mang theo ước mơ và hy vọng của vô số người trong thành phố này, vỗ cánh bay về phía bờ bên kia của những vì sao.

—— Ký túc xá nam số 7 đường Giang Loan · Hết ——

Bình luận

Truyện đang đọc