KÝ ỨC BỊ HOÁN ĐỔI


Chu Ngữ Anh đã rất lâu rồi không bị ốm nên đêm ấy, khi mà Đường Thành Huân thấy mặt cô đỏ lừ, dùng súng đo nhiệt độ, thấy được con số 38 độ 5 hiện lên thì đã gấp rút gọi bác sĩ tới.
Chu Ngữ Anh nằm mơ, hình như trong giấc mơ của mình, cô có một gia đình, có đủ cả bố và mẹ.

Bọn họ cùng nhau sống ở trong một ngôi nhà gỗ khang trang.

Gần nhà cô có một công viên.

Hình như bọn họ đã sống rất hạnh phúc.

Bố của cô hình như là một kỹ sư hoặc người làm công việc liên quan đến thiết kế.

Còn mẹ cô hình như có mở một lớp dạy piano, bà ấy sẽ ngồi đánh đàn...
Trong cơn mơ màng, Chu Ngữ Anh cảm nhận được có người dùng tay sờ lên trán mình.

Lúc mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt của Đường Thành Huân.
Trong vô thức, lưng cô cứng nhắc, cảnh giác nhìn hắn.
Khuôn mặt Đường Thành Huân dường như sững lại, hắn hỏi cô: “Em đã có thấy cơ thể không khoẻ chỗ nào nữa không?”
Chu Ngữ Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể vượt quá bình thường của mình, cô đảo mắt nhìn xung quanh, trong phòng ngoài hai bố con và dì Lê thì còn có bác sĩ nữa.

Cô yếu ớt trả lời Đường Thành Huân:
“Em không biết nữa, chỉ cảm thấy cả người như không có chút sức lực nào cả”.
Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của Đường Thành Huân:
“Em bị cảm rồi, ngồi lên uống chút thuốc hạ sốt, không đắng đâu, rất ngọt”.
Theo lực tay của Đường Thành Huân, Chu Ngữ Anh ngồi lên, cô cố gắng uống hết thuốc hạ sốt.

Thuốc hạ sốt có vị cam, vị ngọt như nước ép cam.

Vì Chu Ngữ Anh không thích uống thuốc vị đắng nên tất cả các thuốc của cô thường được Đường Thành Huân lưu ý với bác sĩ là dùng loại có vị ngọt.
Sau khi uống xong, bác sĩ cũng tiến đến đo lại nhiệt độ một lúc, cũng hỏi han một chút rồi tản ra.
Sau khi nhắc nhở dì Lê đưa Đoàn Đoàn đi ngủ, Đường Thành Huân dùng rượu tẩm lên một chiếc khăn rồi lau khắp người cho Chu Ngữ Anh.
Dưới tác dụng của rượu và thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể của Chu Ngữ Anh hạ bớt.
Cả đêm ấy, Đường Thành Huân thức trắng chăm cô, lúc nào cô kêu khát nước hắn đều lập tức chuẩn bị 1 ly nước ấm sẵn sàng ngay.
Buổi sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Chu Ngữ Anh vừa mở mắt đã thấy Đường Thành Huân đang nhìn cô.
Ánh mắt hắn có mấy tia máu, nhìn qua có vẻ mệt nhọc.
Chu Ngữ Anh cảm thấy giật mình, ánh mắt vô thức tránh né tầm nhìn của hắn.
Đường Thành Huân thu hết tất cả vào mắt nhưng không nói gì, đưa tay lên sờ trán cô, nhiệt độ có vẻ đã hạ thấp, nhưng vẫn là đang sốt nhẹ.
Chu Ngữ Anh hỏi:
“Mấy giờ rồi anh?”
Đường Thành Huân nhìn đồng hồ trên tay:
“Mới hơn 6 giờ sáng.

Em nghỉ thêm đi”.
Chu Ngữ Anh hỏi:
“Anh không ngủ cả đêm đúng không?”
“Không sao.

Anh gọi bác sĩ lên nhé”.
“Không cần, em khoẻ hơn nhiều rồi.

Anh đi nghỉ tý đi.


Em không sao”.
Đường Thành Huân nhăn mày:
“Còn đang sốt đây nè”.

Hắn lại ủ rũ nói tiếp “Dạo này em lạ lắm”.
Chu Ngữ Anh cho rằng diễn xuất của mình rất ổn, vậy mà bị Đường Thành Huân nhận ra.

Cô cố gắng chữa cháy (giảo biện) cho mình:
“Anh nói gì vậy? Em lạ cái gì chứ?”
Đường Thành Huân cụp mắt xuống nhìn cô, ánh mắt trầm mặc rất có tính xâm lược, còn giọng nói thì nhẹ nhàng chậm rãi:
“Nếu như bình thường, chỉ cần gặp chút chuyện, em đều sẽ nỉ non làm nũng bên tai anh.

Ngoài lần đưa cơm tăng ca hôm trước, đã hai tuần rồi em không đến công ty gặp anh.

Mỗi lần anh bảo sẽ đến Minh Viên, em đều từ chối.

Em cũng không chủ động hôn anh chào buổi sáng.

Anh làm gì sai khiến em tức giận hả?”
Chu Ngữ Anh không ngờ rằng mình để lộ nhiều sơ sót như vậy.

Có thể do cô quá sơ ý, cũng có thể là do Đường Thành Huân quá nhạy cảm, một chút khác biệt cũng làm hắn nảy sinh nghi ngờ.


Đường Thành Huân vẫn luôn là như thế, luôn trong hình tượng quý ông lịch sự, người chồng hoàn hảo, không có lỗi lầm gì, cũng không làm cho Chu Ngữ Anh có bất kì lí do nào để không yêu một người đàn ông như vậy, đương nhiên là nếu tất cả chỉ là giả dối thì sao?
Nếu như cảnh tượng mơ hồ mà cô nhớ tới đêm qua đều là thật, nếu như cô thực sự đã có một gia đình hạnh phúc, lại vì hắn mà tan tành, thì cô phải làm gì?
Trái tim Chu Ngữ Anh đập thình lình liên hồi, nhưng đây không phải là lúc để cô hoảng loạn.
Chu Ngữ Anh giả bộ buồn ngủ, nhắm mắt lại, vùi nửa đầu vào trong chăn rồi tìm cớ giải thích:
“Anh nói gì vậy chứ? Dạo này không phải là do em còn đang bận rộn dự án mở rộng của công ty nên mới không có thời gian đến Đường thị thôi mà.

Sao anh trẻ con thế? Em còn bận thì lấy đâu ra thời gian mà tiếp anh? Vả lại tuần trước không phải chúng ta còn đang giận dỗi hay sao? Anh thật là!”
Đường Thành Huân cũng không hề chất vấn cô, hắn cúi đầu hôn lên trán cô:
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi”.

Rồi hắn đi ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn nói “Anh đi báo nghỉ giúp em.

Tý nữa bác sĩ sẽ lên khám lại”.
Chu Ngữ Anh cụp đầu trong chăn không mở mắt, trong miệng chỉ “Ừm , ừm,…”
Sau một hồi, Đường Thành Huân quay lại, thông báo đã xin nghỉ rồi lên giường, kéo Chu Ngữ Anh vào lòng, ôm cô cùng nằm ngủ.

Trước khi ngủ cũng không quên hôn lên má Chu Ngữ Anh rồi nói “Em yêu, ngủ ngon”..


Bình luận

Truyện đang đọc