KÝ ỨC ĐẸP NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Thiên Duyên

____

Sau chuyện Khương Yến ly hôn, cảm xúc Từ Gia càng ngày càng sa sút, không chỉ ông Khương bà Khương phát hiện, ngay cả Vệ Lăng Dương ngày ngày cùng cậu đi học cũng nhận ra, cậu trở nên im lặng ít lời, thay đổi rất nhiều so với khi hai người mới quen biết nhau.

Không dễ gì mới cải thiện quan hệ một ít với Từ Gia, vậy mà đối phương lại bỗng nhiên trở nên xa lạ, làm Vệ Lăng Dương phiền muộn hết sức, trong lòng cân nhắc phải dỗ dành công chúa nhỏ thay đổi thất thường này như thế nào, ngay cả ăn cơm cũng thất thần. mingtian023.wordpress.com

“Hoàn hồn nào.” Thấy hắn thất thần tận mấy lần, Hà Mẫn Ngọc ngồi đối diện cuối cùng chịu không nổi quơ quơ tay trước mặt hắn.

“Dạ?” Vệ Lăng Dương lấy lại tinh thần, bất cẩn làm rơi đũa trên bàn.

“Đang phát ngốc gì đó? Còn đi vào cõi tiên nữa coi chừng cơm con thiu bây giờ.” Hà Mẫn Ngọc nhặt đũa lên giúp hắn, xoay người vào phòng bếp đổi đôi khác, “Có phải định thi hạng 37 tiếp không?”

“Không có đâu, con làm sao dám.” Vệ Lăng Dương nhận đũa, nói ra phiền muộn của bản thân, “Con phát hiện hình như Gia Gia không được vui, không biết phải làm sao, con hỏi cậu ấy cũng không nói, mẹ ơi con nên làm gì đây?”

Vốn Hà Mẫn Ngọc đang định răn dạy hắn, bảo hắn ăn cơm không được nghĩ đông nghĩ tây nữa, không ngờ hắn sẽ nói như thế. Cô biết chuyện Khương Yến ly hôn, tính tình Từ Gia trở nên lầm lì cô cũng nghe bà Khương nói, hai ông bà nhìn mà đau lòng hết sức, rất là lo lắng, nhưng không ngờ nhóc thối nhà mình cũng để tâm chuyện này, còn hỏi làm sao để dỗ cho người ta vui, quả thực là lần đầu tiên.

“Con hỏi mẹ hả?” Hà Mẫn Ngọc nhớ trước kia hắn còn đánh nhau với Từ Gia ở cửa khu nhà ở, giờ mới bao lâu đã lo tìm cách dỗ người, thế là nhịn không được bật cười, “Tới lúc thử thách con rồi đây, bạn nhỏ Vệ à, con ngẫm thử trước xem Gia Gia thích cái gì?”

“Thích gì à …” Vệ Lăng Dương cắn đũa nghĩ ngợi, đột nhiên a một tiếng, quăng đũa bỏ lại một câu “Con biết rồi” liền nhảy xuống ghế chạy ra ban công, ôm bể cá đặt trên bàn đá ngoài ban công xuống.

“Con biết gì?” Hà Mẫn Ngọc lớn giọng hỏi. mingtian023.wordpress.com

“Con biết cậu ấy thích gì, con tặng …” chữ cá còn chưa bật khỏi mồm, Vệ Lăng Dương lập tức phát hiện hai con cá còn sót lại trong bể đều ngửa bụng nổi trên nước, trông đã chết một lúc lâu. =)))))))))))))))))))))))))))))))

Vệ Lăng Dương: “……”

“Tặng cái gì?” Hà Mẫn Ngọc thấy hắn đột nhiên không nói lời nào bèn đứng dậy đi tới.

“… Tặng cậu ấy cá được không ạ?” Vệ Lăng Dương cười khổ quay đầu nhìn cô, hắn vốn nghĩ lần trước mình tặng cá cho Từ Gia, Từ Gia vui vẻ lắm đó, thế là định tặng thêm lần nữa, ai ngờ cá chết sạch hết rồi.

“Tặng bằng hai con cá chết này của con đó hả?” Hà Mẫn Ngọc cười trêu, “Mẹ nhìn còn ngại mất mặt, con nghĩ cái khác đi.”

“Vậy … tặng con được không?” Vệ Lăng Dương đau đầu, dù sao hắn cũng có cá, Từ Gia nhất định cũng thích.

Hà Mẫn Ngọc bị hắn chọc cười, không thèm cho hắn mặt mũi, “Tặng con ấy hả? Còn không bằng cá khô đâu, con đi bắt hai con sống là được. Được rồi, nhanh ăn cơm đi.”

“Đúng ha! Cá không có thì bắt tiếp được mà!” Vệ Lăng Dương được lời cô khai sáng, bèn thả bể cá tại chỗ, cầm cái sọt trúc được móc vào vách tường mang vào phòng rồi cầm mấy đồng tiền lẻ trong hộp tiết kiệm của mình hùng hổ ra ngoài.

Hà Mẫn Ngọc bị hành động vừa nói liền làm của hắn dọa sợ ngây người, sau khi phục hồi tinh thần liền vội vàng gọi hắn: mingtian023.wordpress.com

“Cơm còn chưa có ăn xong đâu, Dương Dương mau về!”

“Tối con ăn tiếp!” Giọng Vệ Lăng Dương ngoài phòng truyền vào, có vẻ đã xuống lầu rồi.

Hà Mẫn Ngọc nhìn cơm hắn đã ăn một nửa, vừa bực mình vừa buồn cười với cái tính nói gió là mưa này của hắn, có điều nếu có thể khiến Từ Gia vui hơn cũng là chuyện tốt, hiếm khi nhóc thối vô tư tới mức vô tâm đã học được cách lo lắng cho người khác.

……

Vệ Lăng Dương vốn định đi bắt cá cho Từ Gia, tới cổng tiểu khu đột nhiên lại thấy bắt cá tặng người không bằng dẫn người cùng đi bắt còn thú vị hơn, Từ Gia lo học như thế nhất định không biết bắt cá, chi bằng lần này dẫn cậu đi chơi luôn.

Sau khi hạ quyết tâm, Vệ Lăng Dương lại hấp tấp chạy về, tốc độ cực nhanh, ngay cả chú Trương chào hỏi hắn cũng không kịp chào lại.

Hắn chạy một hơi tới Khương gia gõ cửa, chào bà Khương mở cửa cho hắn xong liền vọt thẳng vào phòng Từ Gia, làm Từ Gia đang đọc sách hoảng sợ.

“Cậu làm gì đó?” Từ Gia thấy hắn thở hồng hộc, bèn xé tờ khăn giấy đưa cho hắn.

Vệ Lăng Dương nhận giấy rồi lau mặt lung tung, thở gấp nói:

“Tôi dắt cậu đi chơi.”

“Tôi không đi đâu.” Từ Gia lắc đầu, mắt vòng lại trên sách, không hề hứng thú đi chơi.

“Vì sao chứ.” Vệ Lăng Dương khó hiểu, “Cậu cũng thi hạng nhất rồi, cần gì mỗi ngày đọc sách nữa?”

Tay Từ Gia lật sách bỗng ngừng lại, thầm nghĩ đúng vậy, mình cần gì đọc sách, mình có được hạng nhất ba mẹ cũng không về. 

Nghĩ tới đây, mắt cậu dần ảm đảm, ngón tay cầm sách vô thức vuốt ve trang giấy, im lặng không nói.

Vệ Lăng Dương không phát hiện tâm trạng cậu, lực chú ý bị lọ thủy tinh trên bàn hấp dẫn. Trong lọ thủy tinh là một chú cá hồng chậm rãi di chuyển trong nước, đó là cá hồng hắn tặng cho Từ Gia, không ngờ cá mình chết hết rồi, con của Từ Gia lại sống rất tốt.

“Mạng cá của cậu cứng quá nha.” Vệ Lăng Dương cầm cái lọ lắc lắc, nói với Từ Gia, “Cá của tôi chết sạch hết rồi.”

“……” Từ Gia nhìn cá lúc ẩn lúc hiện trong cái lọ hắn cầm, không nói gì vươn tay đoạt lại để trên bàn, phát hiện cá bị hắn lắc tới mức ngu luôn, vô lực nằm dưới đáy lọ, không khỏi trợn mắt:

“Đừng lắc cá của tôi.”

“Ơ hay, cá này là tôi tặng mà.” Vệ Lăng Dương bất mãn.

“Tặng tôi tức là của tôi.” Từ Gia nghĩa chính nghiêm từ nói, lại đặt cá xa hơn chút, tránh hắn lại ra tay độc ác.

“… Cậu nói gì thì là cái đó đi.” Vệ Lăng Dương không để bụng, đoạn nhấc sọt trúc trong tay mình, “Chúng mình đi chơi đi, tôi dắt cậu đi bắt cá.”

“Hả?” Từ Gia sửng sốt, “Bắt cá?”

“Đúng rồi, bắt cho cậu mấy con về chơi.” Vệ Lăng Dương nói.

Lúc này bà Khương bưng cam đã xắt vào phòng cho hai người, đặt trên bàn, thấy sọt trúc trong tay Vệ Lăng Dương bèn cười hỏi: mingtian023.wordpress.com

“Dương Dương lại muốn tới nhà chú con bắt cá nữa à?”

“Vâng ạ. Bà ơi con có thể dẫn Gia Gia đi chơi không?” Vệ Lăng Dương trưng cầu ý kiến bà.

“Dẫn Gia Gia đi?” Bà Khương hơi bất ngờ nhìn về phía Từ Gia.

Từ Gia cũng rất ngạc nhiên, ngay cả cá cậu cũng mới chỉ nuôi lần đầu, nói chi đến bắt cá, thấy hai người đều nhìn mình, cậu liền xua tay theo bản năng:

“Tôi không biết bắt đâu.”

“Tôi dạy cậu nha!” Vệ Lăng Dương nói.

“Tôi …” Từ Gia hơi do dự.

“Sao cậu cứ lề mà lề mề!” Vệ Lăng Dương trực tiếp nhét sọt trúc vào tay cậu, “Y như công chúa ý.”

Từ Gia: “……”

“Dương Dương lại gọi tên bậy bạ nữa rồi.” Bà Khương vờ tức giận nhìn Vệ Lăng Dương, sau đó vỗ vai Từ Gia: “Đi chơi đi con, đừng mải ở nhà buồn bực.”

Đối diện ánh mắt cổ vũ của bà, Từ Gia gật đầu không hề do dự:

“Dạ!”

Bà Khương mỉm cười, dặn dò Vệ Lăng Dương nhớ chăm sóc Từ Gia, rồi tiễn hai người ra cửa. Bà cũng quen chú Vệ Lăng Dương, ao nhỏ nuôi vịt của nhà nông không sâu, không cần lo lắng.

……

Vệ Lăng Dương kéo Từ Gia xuống lầu, tới cổng tiểu khu bỗng ngừng lại, Từ Gia khó hiểu hỏi:

“Chúng ta không đi nữa ư?” mingtian023.wordpress.com

“Đi chứ, cậu chờ tôi xíu, đừng đi đâu đó!” Vệ Lăng Dương nói xong liền chạy tới xe đồ ăn vặt bên kia mua một cây kẹo bông gòn rồi lại vòng về, sau đó đưa cho Từ Gia, “Nè, cho cậu ăn.”

Kẹo bông gòn rất to, một cục trắng trắng mềm mềm được cắm trên tăm trúc, hệt như quả bóng kẹo màu trắng mang theo hương vị ngọt ngào của đường trắng.



“Cảm ơn cậu.” Từ Gia cầm kẹo bông gòn.

“Đừng khách sáo, cậu ăn thử coi ngọt hông.” Vệ Lăng Dương khoát tay, trước kia ba hắn đi công tác, lúc hắn không vui, mẹ sẽ mua kẹo bông gòn cho hắn, tuy hắn không thích ăn tý nào.

Từ Gia cắn kẹo bông gòn một cái, kéo ra một sợi đường từ quả bóng kẹo mềm mại ấy, hương vị ngọt ngào dinh dính tan ngoài miệng, sau đó thấm vào đáy lòng.

“Sao nào, ngọt không?” Vệ Lăng Dương hỏi.

“Ngọt.” Từ Gia nhấp môi, liếm sợi đường dính bên môi vào miệng.

“Ăn ngon không?” Vệ Lăng Dương lại hỏi.

“Ừa.” Từ Gia thích đồ ngọt, đương nhiên cũng thích kẹo bông gòn, gật đầu đưa kẹo qua bên kia cho hắn, “Cậu muốn ăn chút không?”

“Không cần đâu.” Vệ Lăng Dương ghét bỏ nghiêng đầu tránh thứ như quả bóng trước mắt, hắn không thích ăn ngọt đâu.

“Ồ.” Từ Gia hơi thất vọng thu kẹo về. mingtian023.wordpress.com

“Ầy, tôi ăn một xíu là được chứ gì.” Vệ Lăng Dương giữ chặt tay cậu, rướn qua cắn một cái, hương vị ngọt ngấy hòa tan trong miệng, ngọt tới mức làm hắn cau mũi, “Ngọt chết luôn.”

Từ Gia thấy thế bật cười:

“Có phải rất ngọt không?”

“Tạm được.” Vệ Lăng Dương thấy cậu rốt cục cũng cười, liền không chê vị ngọt trong miệng, đoạn kéo tay cậu đứng ở trạm xe buýt, “Đi thôi, mang cậu tới nhà chú tôi chơi.”

“Được.” Từ Gia cũng cầm lại tay hắn, đuổi theo bước chân Vệ Lăng Dương.
Còn nhỏ đã biết cách dỗ vợ =)))))))))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc