KÝ ỨC ĐẸP NHẤT

Từ chủ nhật đến giờ, Từ Gia cứ luôn nghĩ khi gặp người ta rồi thì mình nên nói gì, hay là trực tiếp ôm hắn luôn không nói gì hết.

Cậu nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng chưa bao giờ suy xét người đó không phải là Vệ Lăng Dương của cậu.

Đối phương lại nói gì đó nhưng cậu không để tâm nghe, rõ ràng là giọng nói quen thuộc đến không thể quen hơn, cậu lại thấy sao mà xa lạ quá, từng câu từng chữ khiến đáy lòng cậu bỗng dưng rét lạnh.

—— Chuyến bay giữa trưa 12 giờ, tôi chờ cậu đến.

—— Tuần tới tôi sẽ bay đến B thị, cậu có thể đến đón tôi không?

Em đến rồi, nhưng mà Vệ Lăng Dương, còn anh thì sao?

Bởi vì em đã đến quá muộn, nên anh không còn muốn về nữa sao?

“Gia Gia?”

Đối phương thấy cậu không nói lời nào lại gọi một tiếng, tầm mắt tan rã của Từ Gia chậm chạp dừng lại trên gương mặt hắn.

Là một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, vóc người cao ráo, ít nhất cũng phải hơn 1m9. Từ Gia còn nhớ mấy năm trước lúc Vệ Lăng Dương đến tìm mình, hắn đã cao đến 1m88 rồi, nhiều năm không gặp, có lẽ hiện giờ hắn cũng đã hơn 1m9.

Chưa kể, không biết có phải do giọng nói của đối phương hay không mà cậu lại cảm thấy góc cạnh của người đối diện có nét tương tự với Vệ Lăng Dương, nhưng cũng chỉ là tương tự mà thôi.

“Cậu sao thế?” Đối phương hỏi.

“Không có gì.” Từ Gia lắc đầu, mặc dù đã biết đáp án nhưng vẫn muốn xác nhận lại, “Cậu là …”

“Phải rồi, quên tự giới thiệu nữa.” Đối phương bật cười sang sảng, vươn tay với cậu, “Tôi là Tráng Chí Lăng Dương, tên thật là Lục Chiêu Dương.”

Tôi là Tráng Chí Lăng Dương.

Chỉ một câu đơn giản thế thôi mà đã khiến trái tim Từ Gia rơi xuống thật mạnh, nhìn bàn tay vươn ra trước mặt, cậu im lặng mấy giây mới duỗi tay nắm lấy, khẽ đáp một câu:

“Xin chào, tôi là Mạc Vong Lưu Niên, tên thật là Từ Gia.”

Nhận người quen xong, Từ Gia cùng Lục Chiêu Dương rời khỏi sân bay.

Trên đường về, Từ Gia hỏi đối phương, rõ ràng hai người chưa bao giờ gặp mặt, sao hắn lại nhận ra mình.

Lục Chiêu Dương nửa dựa người vào cửa xe, nhìn cậu rồi cười nói:

“Trực giác ấy mà.”

Từ Gia: “…” Cậu trả lời thô giản như thế trái lại khiến cậu không biết phản bác ra sao.

Từ Gia dẫn Lục Chiêu Dương đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở B thành, hai người được nhân viên tiếp đón vào chỗ ngồi, cậu đưa menu cho Lục Chiêu Dương:

“Cậu xem coi muốn ăn gì.”

Lục Chiêu Dương không nhận, vừa nãy hắn hỏi mượn nhân viên ngoài sảnh một cục sạc dự phòng, lúc này đang bận bịu sạc pin cho điện thoại, nghe Từ Gia hỏi thế bèn thuận miệng đáp:

“Cậu chọn giúp tôi đi, khẩu vị của chúng ta không khác nhau mấy, chẳng phải trước đó đã bảo rồi sao.”

Trước đó đúng là hai người có bàn đến vấn đề này, món hắn ưa thích cũng không khác gì mình.

Nhà họ Khương và Vệ rất gần nhau, Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương lớn lên từ bé, mọi ngày đều ăn giống nhau, cho nên sở thích hai người cực giống, cũng chính vì thế mà khẩu vị của Lục Chiêu Dương không khác với họ gây cho cậu lỗi giác rất lớn.

Nếu đối phương đã nói vậy, Từ Gia cũng không tiện hỏi thêm, dựa vào hiểu biết của mình chọn năm món một canh, sau khi nhân viên đi rồi cậu mới hỏi Lục Chiêu Dương định ở đây bao lâu.

“Khoảng hai ba ngày đi.” Lục Chiêu Dương bưng trà lên uống, “Phải rồi, tôi nghe nói cảnh đêm ở B thành khá đẹp, lát nữa nếu cậu rảnh thì dẫn tôi đi nhìn chung quanh được không?”

“Rảnh, có điều cậu mới xuống máy bay, chẳng lẽ không mệt ư?” Từ Gia hỏi.

“Làm gì dễ mệt như vậy.” Lục Chiêu Dương nói một cách thờ ơ, “Cậu dẫn đại tôi đến vài nơi cho thoáng là được.”

“Được rồi.”

Hành lý Lục Chiêu Dương mang theo không nhiều, chỉ có một túi thể thao đeo vai, sau khi dùng cơm xong, Từ Gia dẫn hắn đến phố buôn bán gần đó dạo một vòng, sau đó đến hồ cò trắng và Triều Thiên Môn nổi tiếng ở B thành.

Từ Gia ở B thành nhiều năm nên không còn nhiều cảm giác mới vẻ với phong cảnh nơi đây, trái lại Lục Chiêu Dương cầm máy chụp hình chụp suốt đường, còn kêu Từ Gia giúp hắn chụp mấy tấm cùng với địa điểm ngắm cảnh.

Khách sạn Lục Chiêu Dương ở cách chỗ hai người không xa, đi bộ về có ngang qua một tiệm trà sữa, Lục Chiêu Dương bảo khát nước muốn vào mua, Từ Gia đứng tại chỗ chờ hắn.

Chốc sau, Lục Chiêu Dương cầm hai ly trà sữa đi ra, thấy Từ Gia đứng ở ven đường nhìn mình, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Từ ban đầu Từ Gia đã săm soi mình rất kỹ, cứ như đang xác định gì đó.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Từ Gia không lảng tránh, Lục Chiêu Dương đi tới, đưa trà sữa trong tay cho cậu:

“Không có bỏ trân châu, thêm cho cậu trái cây với mật ong nè.”

“Cảm ơn.” Từ Gia nhận lấy, cắm ống hút hút một ngụm.

“Đừng khách khí.” Lục Chiêu Dương vừa uống trà sữa vừa đi về trước, “Đúng là hơi mệt, phải về ngủ một giấc mới được.”

Trà sữa bỏ thêm đá, Từ Gia uống một hơi hết nửa ly, chất lỏng lạnh lẽo kích thích đầu lưỡi, chảy từ yết hầu xuống dạ dày, lạnh đến nỗi cậu phải giật mình, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

“Lục Chiêu Dương.” Cậu gọi người phía trước.

“Gì thế?” Lục Chiêu Dương quay đầu, thấy cậu đứng bất động tại chỗ bèn khó hiểu hỏi, “Cậu sao thế?”

“Vệ Lăng Dương ở đâu?” Từ Gia hỏi.

“Gì cơ?”

Từ Gia tiến lên mấy bước, dừng lại trước mặt hắn rồi khẽ ngẩng đầu nhìn, gằn từng tiếng lặp lại: “Vệ Lăng Dương ở đâu?”

Dường như Lục Chiêu Dương không ngờ cậu sẽ đột nhiên hỏi thế, mờ mịt hỏi lại: “Vệ Lăng Dương? Không phải cậu nói cậu ta ở Mỹ sao? Sao tự dưng hỏi vậy?”

Lúc hai người trò chuyện từng nhắc đến chuyện Vệ Lăng Dương ở Mỹ.

“Tôi có nói với Tráng Chí Lăng Dương chuyện Vệ Lăng Dương.” Từ Gia tạm ngừng, rồi dùng ngữ điệu khẳng định, “Nhưng cậu không phải cậu ta.”

“Có ý gì?” Lục Chiêu Dương bị cậu làm cho mơ hồ, khó hiểu hỏi “Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng chúng ta trò chuyện đã lâu, lẽ ra cậu cũng phải nhận ra giọng chứ?”

Từ Gia quả thật nhận ra, nhưng cũng bởi vì quá chấp nhất với giọng nói tương tự Vệ Lăng Dương, lối suy nghĩ của cậu có thể bị nó hạn chế, cho rằng mình thật sự nhận sai người, thiếu chút nữa nhầm tưởng Tráng Chí Lăng Dương thật là Lục Chiêu Dương.

“Tôi nhớ cậu đã nói giọng tôi rất giống Vệ Lăng Dương, trước đó cậu sẽ không cho tôi là Vệ Lăng Dương chứ?” Lục Chiêu Dương thấy cậu không lên tiếng bèn nói thêm, câu cuối đầy thâm ý, mang theo ý cười nhạo, dường như cảm thấy buồn cười với suy đoán của mình, cuối cùng lại bảo: “Nào có chuyện trùng hợp đến vậy, nếu cậu không tin, tôi cho cậu xem tài khoản.”

Lục Chiêu Dương nói xong bèn lấy di động mở khóa màn hình, đưa ảnh đại diện QQ cho Từ Gia xem.

Từ Gia đưa mắt nhìn, trên đó quả thật là tài khoản “Tráng Chí Lăng Dương”, có điều cậu chẳng buồn quan tâm, cũng không có tâm trạng giải thích với Lục Chiêu Dương vì sao mình dám chắc như thế, bèn hỏi thẳng: “Tài khoản này hai người dùng đúng không? Ngoài cậu ra còn ai nữa?”

Lời cậu nói làm Lục Chiêu Dương nhướng mày: “Cậu có ý gì?”

“Tôi chưa từng nói với cậu tôi uống trà sữa không thêm trân châu, chỉ bỏ trái cây và mật ong, làm sao cậu biết chuyện này?” Từ Gia không đáp mà hỏi ngược lại, quả thật cậu chưa từng nói hắn nghe, chỉ có Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao mới biết thói quen này của cậu.

“Tôi bảo chủ quán thêm đại.” Lục Chiêu Dương nói qua quýt, “Cái này có gì lạ đâu.”

“Phải không?” Từ Gia lẳng lặng nhìn hắn, “Cậu có thể phủ nhận, có điều tôi cũng có thể đi xác nhận.”

Lục Chiêu Dương không nói gì, nhìn chằm chằm Từ Gia một lúc, chú ý đến cố chấp và kiên trì trong mắt cậu, thế rồi hắn bật cười, nói: “Cậu ta nói đúng, thì ra cậu có thể phân biệt được hai bọn tôi.”

‘Cậu ta’ chỉ ai hai người đều rõ, trong lòng Từ Gia rõ ràng đã có đáp án, nhưng khi nghe hắn nói thế, cậu vẫn cảm thấy mình như tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó.

Đúng như lời Lục Chiêu Dương, cậu thật sự cho rằng Tráng Chí Lăng Dương là Vệ Lăng Dương, không chỉ vì giọng tương tự nhau, mà quan trọng hơn vì cảm giác quen thuộc không ai có thể sao chép trong quá trình tiếp xúc với đối phương vào khoảng thời gian này, và còn rất nhiều thời điểm, Vệ Lăng Dương tự lộ ra thông tin mình là ai với cậu, sở dĩ không vạch trần là vì ngay từ đầu cậu không thể quyết định, cứ do dự ở một khoảng cách an toàn.

Cậu cũng từng hoài nghi vì sao đôi lúc Tráng Chí Lăng Dương cho cậu cảm giác xa lạ, đến hôm nay gặp Lục Chiêu Dương cậu mới hiểu, không phải Tráng Chí Lăng Dương không phải Vệ Lăng Dương, mà là có hai Tráng Chí Lăng Dương.

Thế nhưng cậu không rõ, vì sao Vệ Lăng Dương lại dùng cách này để tiếp cận mình, rồi lại để Lục Chiêu Dương đến đây gặp mình.

“Cậu ấy cũng muốn gặp lắm, chỉ tại thân bất do kỷ thôi.” Lục Chiêu Dương nhún vai.

“Cậu có ý gì?” Từ Gia sửng sốt, sau đó liền nghĩ tới Hà Mẫn Ngọc.

Năm đó Hà Mẫn Ngọc không đồng ý chuyện cậu cùng Vệ Lăng Dương, trước đó còn gửi ảnh của Vệ Lăng Dương cùng một người con gái khác cho mình, Từ Gia lập tức nghĩ đến đó theo bản năng:

“… Tôi hiểu rồi.”

“Không không không.” Lục Chiêu Dương lắc ngón trỏ, “Cậu không hiểu đâu, có điều cậu có thể đến đó xem, cậu ấy về rồi.”

“Cái gì?” Ánh mắt Từ Gia trợn to, hoàn toàn không biết Vệ Lăng Dương đã về.

“Bọn tôi về cùng nhau.” Lục Chiêu Dương lấy một tấm hình trong túi cho Từ Gia, “Trên này có địa chỉ.”

Từ Gia cầm lấy, vậy mà phát hiện đó là ảnh của mình, cậu lật tấm hình lại, trên đó viết một hàng chữ —— Số 105, khu A, tiểu khu sông Đào Hoa, đường Nhân Dân H thị.

H thị … thì ra Vệ Lăng Dương đã trở lại rồi.

“Chẳng phải cậu hỏi tôi vì sao chưa từng gặp mặt tôi có thể nhận ra cậu ư? Ảnh của cậu tôi nhìn ngán lắm rồi, màn hình máy tính của tên Vệ Lăng Dương ấy toàn là ảnh của cậu, sao tôi có thể không nhận ra.” Lục Chiêu Dương chậc một tiếng, tỏ ra ngán ngẫm với tác phong của Vệ Lăng Dương.

Từ Gia thu ảnh chụp về, hỏi hắn: “Sao cậu quen anh ấy?”

“Bạn học ấy mà.”

Lục Chiêu Dương và Vệ Lăng Dương là bạn đại học, quan hệ hai người khá tốt, Tráng Chí Lăng Dương thật ra là tài khoản của hắn, Vệ Lăng Dương chỉ mượn của hắn, Lục Chiêu Dương chỉ bảo cậu đi mà hỏi Vệ Lăng Dương.

“Nhưng mà trước khi qua đó, cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.” Lục Chiêu Dương lại chêm thêm một câu.

“Có ý gì?” Từ Gia nghĩ tới ảnh chụp của Hà Mẫn Ngọc, trong lòng trầm xuống, “Anh ấy … có phải có bạn gái không?”

“Bạn gái? Làm sao có thể.” Dường như Lục Chiêu Dương nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Cậu ta độc thân suốt ở Mỹ ấy, cậu có thể yên tâm.”

“Vậy ý cậu là sao?”

“Tự cậu đi xem đi.” Lục Chiêu Dương chỉ để lại một câu rồi quay về khách sạn.

Quay lại phòng khách sạn, Lục Chiêu Dương vứt đại balo lên ghế, thấy cuộc gọi nhỡ của Vệ Lăng Dương, bèn nhớ đến vụ đánh cược trước đó của hai người.

Vệ Lăng Dương nói Từ Gia nhất định có thể phân biệt được hai người, lúc nói lời này hắn mang vẻ mặt tự tin vô cùng, dường như quan hệ hai người chưa từng bị ảnh hưởng bởi chia xa nhiều năm.

Lục Chiêu Dương tất nhiên chẳng tin, mặc dù người thường xuyên nói chuyện với Từ Gia là Vệ Lăng Dương, nhưng người phối âm trong kịch truyền thanh là hắn, giọng hai người giống nhau đến thế, ngay cả bạn học chung quanh cũng nhầm lẫn, hắn không tin một người nhiều năm chưa gặp có thể phân biệt được.

“Vậy đánh cược là được.” Vệ Lăng Dương cười nói.

“Cược gì?” Lục Chiêu Dương hỏi.

“Một ít cổ phần trên tay cậu.”

“… Ác vậy?”

“Chơi không?”

“Chơi!”

Lục Chiêu Dương cắn răng đồng ý, lại hỏi hắn:

“Ê, mặc dù tôi không quá tin, nhưng nếu cậu ta thật sự phân biệt được hai chúng ta, cậu định làm gì?”

“Nếu đã như vậy.” Vệ Lăng Dương khẽ cười, “Tôi sẽ theo đuổi em ấy thêm lần nữa.”

……

Sau khi biết Vệ Lăng Dương đã về, Từ Gia không hề chậm trễ, đêm đó liền đặt chuyến bay về H thị, sáng hôm sau đưa Đa Đa tới chỗ Khương Yến rồi trực tiếp ra sân bay.

Máy bay đáp xuống sân bay H thị, lúc ra khỏi cabin, Từ Gia mới cảm nhận được trái tim vẫn luôn treo cao từ lúc lên máy bay giờ đã nằm yên trở lại, cậu theo các hành khách khác ra khỏi sân bay, đón taxi ở ven đường.

Trên đường, tài xế chủ động trò chuyện với cậu, Từ Gia chỉ trả lời có lệ vài câu, trong lòng còn nghĩ đến câu chuẩn bị tâm lý của Lục Chiêu Dương, chẳng biết vì sao trong lòng lại có chút bất an.

Taxi dừng tại cửa tiểu khu sông Đào Hoa, Từ Gia trả tiền rồi xuống xe, đăng ký ở phòng bảo vệ, bảo vệ kiểm tra thân phận cậu xong liền cho vào.

Đằng trước tiểu khu là các tòa nhà thương mại, Từ Gia phải qua một cái hồ nhân tạo lớn mới tới khu A Vệ Lăng Dương ở, cậu tìm từng nhà dựa theo số nhà cho tới căn 105.

Đó là một biệt thự ba tầng, cửa sắt ngoài sân không khóa, Từ Gia đẩy cửa vào, vừa vào mấy bước đã thấy Vệ Lăng Dương ở trong sân, bước chân bất chợt ngừng lại.

Kể từ lần gặp trước, đã sáu năm rồi hai người không gặp nhau, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra đối phương chỉ với một cái liếc mắt.

Vệ Lăng Dương nửa dựa vào ghế mây dưới ô che nắng, nhắm mắt như đang dưỡng thần, nghe tiếng cửa sắt đẩy ra, hắn lập tức quay đầu ra cửa.

Khoảnh khắc hắn quay đầu, hô hấp Từ Gia nghẽn lại theo bản năng, không biết hắn thấy mình rồi sẽ phản ứng thế nào, là vui mừng hay kinh ngạc.

Nhưng Vệ Lăng Dương không có phản ứng nào như cậu đã nghĩ, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, mặt hướng về phía Từ Gia, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Là chị Ngô sao?”

Một câu đó khiến huyết sắc trên mặt Từ Gia tan hết.

Cậu rốt cục cũng hiểu câu “Chuẩn bị tâm lý thật tốt” của Lục Chiêu Dương là có ý gì.  ……

_____

Tiểu kịch trường:

Vệ Lăng Dương: Tui về rồi nè.

Bình luận

Truyện đang đọc