Chu Tự Tề hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm giác muốn hôn cô, sắc mặt xám ngoét, trừng mắt nhìn Chu Nghệ Tinh bên ngoài xe.
Đã lâu rồi anh không có đánh em gái.
Người đàn ông ra hiệu, bảo Chu Nghệ Tinh sang hướng ghế lái để nói chuyện.
Lúc này Chu Nghệ Tinh mới nhận ra bản thân dường như đã làm hỏng chuyện tốt của anh trai mình, nhưng khi nhìn thấy nụ hôn dịu dàng lại chăm chú của anh dành cho Từ Niệm Bắc, cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng, vành mắt cũng đau nhói, cô chằm chằm nhìn Chu Tự Tề rồi xoay người chạy đi.
Người đàn ông nhìn bóng lưng xa dần, ánh mắt trầm xuống.
Từ Niệm Bắc trở lại dáng vẻ bình thường, lấy trong túi ra một miếng bông tẩy trang và nước tẩy trang, sau đó bôi lên môi.
“Ghét bỏ vậy à?”
Khi nghe thấy lời này, vẻ xấu hổ của cô càng đậm thêm, cô không trả lời mà chỉ nghiêm túc nhìn vào chiếc gương nhỏ của mình, lau hết vết son mà Chu Tự Tề đã hôn.
Lau xong, Từ Niệm Bắc không chịu nổi ánh mắt sâu hút bên cạnh, thấy trên môi anh cũng có vết đỏ, liền đưa cho anh một miếng bông tẩy trang: “Cho anh một cái nè?”
Chu Từ Tề hừ lạnh, “Không cần.”
“Thật sự không cần?” Cô hỏi ngược lại, tuy là tiệc gia đình, nhưng anh đi vào với dáng vẻ lôi thôi như vậy thật sự ổn chứ?
“Không cần.”
“Ồ.” Từ Niệm Bắc cụp mắt, che đi ánh sáng trong mắt mình, sau đó lại đưa miếng bông tẩy trang lên môi mình.
Chu Tự Tề mặt đen hỏi: “Anh không có bệnh, em không cần khử trùng nhiều lần như vậy đâu!”
Cô gái không đáp, lấy son bóng trong túi ra, cẩn thận thoa lên, cuối cùng nhìn gương rồi mím môi: “Xong rồi.”
Chu Tự Tề mở cửa xe đi xuống, Từ Niệm Bắc cũng mở cửa ghế phụ, đi theo Chu Tự Tề vào biệt thự.
Sau một năm kết hôn, Từ Niệm Bắc chỉ về nhà với Chu Tự Tề trong các dịp lễ tết, nhưng ba mẹ Chu vẫn đối xử với cô rất tốt, đó là một trong những lý do khiến cô không dám đệ đơn ly hôn ngay sau khi biết Chu Tự Tề ra ngoài “ăn phở”.
Vừa bước vào biệt thự liền gặp người giúp việc đi ra tưới nước: “Thiếu gia, thiếu phu nhân…”
Vẻ mặt người giúp việc cung kính, nhưng sau khi nhìn thấy vết đỏ trên môi Chu Tự Tề, cô ta lập tức sửng sốt, sau đó lại cười tươi như hoa với thiếu phu nhân.
Từ Niệm Bắc mím môi cười nói: “Chị đi làm việc trước đi.”
“Vâng.” Người giúp việc lại cúi đầu, thiếu phu nhân là đang bảo cô ta đừng bận tâm đến chuyện của người khác.
Chu Tự Tề không nhận ra có gì bất thường, hoặc có thể là anh không để ý đến phản ứng của người giúp việc, mọi sự chú ý đều đặt trên người Từ Niệm Bắc.
Cô nhóc này, đột nhiên vui vẻ lại có chút không giống bình thường.
Đi vào nhà, có rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách, vô cùng náo nhiệt, ngoài Chu Nghệ Tinh thì người đụng chạm xe hơi với Từ Niệm Bắc hai ngày trước cũng có mặt ở đây.
“Tự Tề và Tiểu Bắc đã trở về.” Mẹ Chu – Hoàng Từ, là người nhìn thấy họ đầu tiên, bà mỉm cười bảo hai người lại đây ngồi.
Chu Tự Tề nắm tay Từ Niệm Bắc bước vào, lễ phép chào hỏi những người lớn tuổi có mặt: “Ông nội, ba mẹ.”
Từ Niệm Bắc cũng chào hỏi theo.
Khi hai người đến gần, Hoàng Từ nhìn chằm chằm con trai mình một lúc, trong mắt mang theo ý cười, xem ra bà ấy sắp được ẵm cháu rồi.
Nhưng ở đây vẫn còn người ngoài, Hoàng Tử vẫn muốn giữ thể diện cho con trai mình, nên cười nói: “Chắc mệt rồi nhỉ, đi rửa mặt trước đi.”
Từ Niệm Bắc lắc đầu cười hì hì, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ: “Mẹ, con đang trang điểm, không thể rửa mặt ạ.”
Chu Tự Tề cũng không có thói quen rửa mặt khi vào nhà, thấy Từ Niệm Bắc trả lời mẹ Chu, anh liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Cố Khải ngồi đối diện đang uống trà, vừa định hỏi Từ Niệm Bắc vết thương thế nào, nhưng khi liếc thấy vết son trên môi Chu Tự Tề, anh ta lập tức nghiên đầu, “Phụt” một tiếng phun trà ra ngoài.
“Ha ha ha ha, Chu Tự Tề, cậu cần gì thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy chứ?”
“Này… Cố Khải, anh đang làm gì vậy hả!” Chu Nghệ Tinh bị Cố Khải phun trúng, lập tức đứng dậy, vẻ mặt đầy tức giận nhìn anh ta.