LÀ ANH HẾT MỰC NUÔNG CHIỀU

Editor: Nơ

Nghe thấy lời châm chọc, Chu Tự Tề trực tiếp nắm lấy cổ tay Hà Vực, giây tiếp theo đã nghe Hà Vực hét lên một tiếng đau đớn, tay phải nắm chặt tay trái, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi.

Chu Tự Tề nhân cơ hội kéo Từ Niệm Bắc trên ghế sô pha lên, lập tức ôm người vào trong ngực mình.

Lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông dán sát vào vòng eo lạnh giá của cô gái, vừa lạnh vừa mềm khiến người ta sinh ra cảm giác khác thường.

Chu Tự Tề âm thầm dùng răng cắn chặt môi trong, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực.

"Ọe..." Từ Niệm Bắc nôn mửa dữ dội.

Chu Tự Tề: "..."

Từ Niệm Bắc nhăn mặt, cô uống rất nhiều rượu, bây giờ đầu óc vô cùng choáng váng, lúc nãy bị Hà Vực kéo vào lòng cô đã cố gắng nhịn xuống, còn chưa kịp ổn định đã bị Chu Tự Tề kéo một mạnh phát, lần này thật sự không thể kìm được cảm giác buồn nôn trong cổ họng, đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo sơ mi của Chu Tự Tề, nôn toàn bộ lên ngực người đàn ông.


Cũng may tối nay Từ Niệm Bắc chỉ uống rượu.

Toàn thân Chu Tự Tề cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú cũng tái mét.

Chu Nghệ Tinh Nghe thấy động tĩnh, tức giận nói: "Từ Niệm Bắc, chị cố ý đúng không!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái trong lòng nhăn tít lại, cũng rất muốn ngẩng đầu tranh cãi nhưng không còn sức lực.

Chu Tự Tề vẫn duy trì động tác cứng đờ, nhìn bộ dạng hiện tại của cô, anh tin tưởng cô không cố ý nôn vào người anh.

Nếu cô dám cố ý, lần sau anh sẽ dám nôn đầy mặt cô.

Chu Tự Tề nín thở.

"Dám phá hư chuyện tốt của ông đây, ông đây không gϊếŧ mày là không được!" Hà Vực tức muốn nổ phổi, lớn tiếng mắng mỏ, nhìn người phụ nữ rõ ràng sắp đến tay mình nhưng lại bị người khác chặn ngang, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội, anh ta cầm chai bia ném về phía Chu Tự Tề.


Chu Tự Tề lập tức đẩy người con gái trong lòng cho Chu Nghệ Tinh rồi tự mình né đòn, sau đó hung hăng đá vào bụng Hà Vực, đá lăn về ghế sô pha.

Chai bia rơi xuống sàn, ngay sau đó có nhân viên bảo vệ chạy tới.

Cặp mắt đen của Chu Tự Tề nhiễm một tầng sương mỏng, ngón tay thon dài đẩy nhẹ cặp kính trên sóng mũi cao thẳng, đôi mắt dài lạnh lùng nhìn chằm chằm người trên ghế sô pha, xoay cổ vài cái, hai cúc áo sơ mi trên cùng được mở ra, xắn cổ tay áo một cách tao nhã: "Ai là ông đây?"

Người đàn ông đã lâu không chủ động đánh người, trong khung cảnh tàn khốc này, mấy chị em của Chu Nghệ Tinh đều lần lượt nhắm mắt, chỉ có Chu Nghệ Tinh nhìn anh trai mình bằng cặp mắt lấp lánh!

Đợi đến khi nhân viên bảo vệ kéo anh ta đi, Hồ Vực đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, anh ta ầm ĩ muốn cảnh sát.


Chu Tự Tề nhường đường cho nhân viên bảo vệ, lạnh giọng hỏi: "Cố Khải đâu?"

Các nhân viên bảo vệ nhìn nhau, thấy quần áo trên người của Chu Tự Tề không phải là hạng tầm thường, do dự nói: "Hôm nay ông chủ của chúng tôi không ở trong quán."

Chu Tự Tề lấy điện thoại trong túi ra rồi gọi vào một dãy số, quản lý hộp đêm nhanh chóng xuất hiện, cung kính nghênh đón, chào hỏi Chu Tự Tề vài câu mới kêu nhân viên bảo vệ kéo Hà Vực ra cửa sau để xử lý.

Chu Tự Tề sửa sang lại cổ tay áo, sau đó bế Từ Niệm Bắc đang say rượu lên: "Trở về nhà trước."

Chu Nghệ Tinh hừ lạnh, trừng mắt nhìn Từ Niệm Bắc một cái, rồi ngoan ngoãn đi theo sau hai người.

Sau khi ra khỏi hộp đêm, hô hấp của Chu Tự Tề mới được thả lỏng, ôm chặt người phụ nữ đang ngọ nguậy vào lòng, nhìn em gái: "Em có uống rượu không?"
Chu Nghệ Tinh lắc đầu: "Không có."

Chu Tự Tề móc chìa khóa ném cho con bé, sau đó ôm Từ Niệm Bắc ngồi vào ghế sau: "Em lái xe, trước hết đưa bọn anh về lại Vườn Hồng."

Chu Nghệ Tinh cầm chìa khóa xe, đi vòng qua đầu bên kia rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn cho mình, nhỏ giọng lầu bầu: "Không phải đều là đàn ông lái xe sao, tại sao lại muốn em lái..."

Người đàn ông liếc mắt nhìn, thản nhiên đáp: "Hai em ngồi ở ghế sau sẽ không đánh nhau sao?"

Chu Nghệ Tinh uất ức khịt mũi: "Anh, anh cũng quá bất công rồi đó, còn sợ em bắt nạt chị ta, người phụ nữ này có chỗ nào xứng đáng để anh đối xử tốt như vậy!"

-----------

Nơ: anh chị nhà cứ đến với nhau, còn chị gái này để eim :>

Bình luận

Truyện đang đọc