LÀ ANH YÊU THẦM TRƯỚC

Thân thể Anh Đào ngày càng sa sút, đại đa số các cuộc giải phẫu quan trọng đều được giao cho Trương Triết An.

Thời điểm cuối xuân, Trương Triết An thăng chức lên chủ nhiệm.

Màn đêm buông xuống, lễ chúc mừng, Anh Đào cùng Trình Kiệt đều có mặt.

Trương Triết An không có mời nhiều người, chỉ vội vàng muốn lôi kéo Kha Dịch, vì muốn lôi kéo hắn mà còn chuẩn bị một ít trò chơi nhỏ, sống chết cũng muốn kéo hắn chơi cùng.

Một trong số đó chính là đọc khẩu hình đoán thành ngữ, Trương Triết An dựa theo chữ trên lá bài làm ra động tác để Kha Dịch đoán.

Chữ trên thẻ bài đương nhiên là do Trương Triết An tự thiết kế ra, Kha Dịch cũng không biết trước được.

"Cho qua."

Trương Triết An cho người đổi lá khác, thành ngữ tiếp đó là [Ngày đêm thương nhớ].

Trương Triết An khoa tay khoa chân làm vài động tác buồn nôn với Kha Dịch, thần sắc Kha Dịch thống khổ, có chút cảm giác rùng mình ghê sợ.

Kha Dịch đoán không ra, Trương Triết An cũng không hề nhụt chí, lại đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ trào phúng, người kia là Trình Kiệt, đang ôm lấy Anh Đào nhìn họ như xem kịch.

"Anh cười cái gì mà cười?"

"Trò này của mấy người trẻ trâu quá đi."

Anh cũng từng tham gia rất nhiều show truyền hình, mấy trò này chơi tới thuộc luôn rồi.

Trương Triết An cười lạnh: "Vậy anh chơi đi."

Trình Kiệt nhẹ giọng hỏi Anh Đào: "Chơi chút nhé?"

"Em không biết chơi."

"Sợ gì chứ, có anh ở đây."

Kha Dịch như trút được gánh nặng, chạy tới trong góc ngồi xuống.

Trương Triết An kéo Anh Đào tách ra khỏi Trình Kiệt, nói với anh: "Nếu anh đã kiêu ngạo như vậy, vậy anh đoán đi, đoán không được thì tối nay không cho lên giường ngủ với Anh Đào."

Trình Kiệt liếc cô ấy một cái, cổ Trương Triết An lạnh đến cứng đờ.

"Được."

Trương Triết An chạy đi tìm giấy bút, tự mình viết chữ ở trên giấy.

Câu đầu tiên: [Anh* là đồ ngốc]

Anh Đào có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tuân thủ quy tắc trò chơi, dùng khẩu hình để nói ra mấy chữ này.

Trình Kiệt nhướng mày: "Anh là đồ ngốc."

*Câu này là chữ Ni (Dùng để chỉ đối phương), Anh Đào nói "Anh là đồ ngốc", có nghĩa là Trình Kiệt phải nhắc lại là "Em là đồ ngốc". Nhưng ở đây Trình Kiệt lại dùng từ Wo (Ý chỉ mình)

Trương Triết An hưng phấn: "Anh sai rồi!"

Trình Kiệt không chút để ý: "Khẩu hình nói em là đồ ngốc, nhưng mà tôi không nỡ mắng bà xã nhà tôi như vậy."

Trương Triết An có cảm giác bản thân bị tọng một họng cẩu lương.

Quá đáng quá mà.

Trò chơi tiếp tục.

Trương Triết An viết: [Anh là Vương Bát Đản*]

*Vương Bát Đản: Có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh

Anh Đào bật cười nói bằng khẩu hình.

Trình Kiệt liếc Trương Triết An.

"Anh là Vương Bát Đản."

Trương Triết An có cảm giác xung quanh mình lạnh căm căm, nhưng cô ấy vẫn đứng vững trước áp lực từ Trình Kiệt, viết: [Dưa hấu quả quýt dâu tây em yêu anh dưa Hami Blueberry]

Cô cũng không tin một hàng dài như vậy, Trình Kiệt còn có thể nắm được thông tin mấu chốt.

Anh Đào dựa theo chữ trên tờ giấy nói ra một lần, cũng chờ mong phản ứng của Trình Kiệt.

Trình Kiệt yên lặng nhìn cô trong chốc lát, Anh Đào cũng không rõ nguyên do.

Trương Triết An cho rằng Trình Kiệt không đoán ra, liền có chút đắc ý thay cho chỉ số thông minh của mình.

Trình Kiệt đi tới chỗ Anh Đào, nhẹ nâng cằm cô lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt mờ mịt của cô, cong cong khóe môi: "Anh yêu em nhiều hơn."

Anh Đào không nghĩ tới anh còn có thể đoán được.

"Không khen anh chút sao?"

"Được." Anh Đào cười nhón chân, Trình Kiệt cũng cúi người, lúc hôn nhau còn nghe được âm thành ồn ào của những người khác.

Trương Triết An cầm tờ giấy đần cả người, không cần chơi tốt đến thế có được không!

Trình Kiệt vuốt v3 gương mặt có chút phiếm hồng của Anh Đào, hỏi Trương Triết An: "Còn chơi không?"

Trương Triết An vứt giấy đi: "Không chơi nữa."

Chơi nữa thì chỉ có càng thêm tổn thương thôi, cô nàng chạy tới bên cạnh Kha Dịch cầu an ủi, nhưng Kha Dịch lại chỉ hận không thể cách cô xa thêm mấy mét.

Biểu tình cô ai oán, động tay động chân với Kha Dịch, Kha Dịch bị cô làm cho sợ tới mức chạy vòng quanh ghế dài trốn tránh, hai người trở thành khởi nguồn vui vẻ cho tất cả mọi người

Tụ họp tới gần 10 giờ, Trình Kiệt tính mang Anh Đào đi trước, những người khác cũng biết tình huống của Anh Đào cho nên cũng không có ép cô ở lại.

Bọn họ ra khỏi phòng bao, Trình Kiệt cõng cô đi tới chỗ đỗ xe, "Đêm nay chơi có vui không?"

Thanh âm của Anh Đào mang theo ý cười: "Vui lắm."

Cô bám vào bên tai anh, nói chuyện nhẹ như bông: "Ở bên cạnh anh, khi nào cũng vui hết."

Quả thực là rất biết chọc người.

Trình Kiệt khẽ cong môi: "Gọi ông xã."

"Cô ngoan ngoãn gọi: "Ông xã."

Bước chân đi đường của Trình Kiệt có chút nhẹ bẫng, bỗng nhiên lại nghe được lời ngon tiếng ngọt của cô: "Yêu ông xã nhất trên đời."

Trình Kiệt suýt nữa mềm chân, "Không cho chơi xấu."

"Không có chơi xấu mà, em yêu anh." Cô ghé vào bên tai anh, thanh âm ngọt mềm chui vào trong lỗ tai anh.

Yết hầu Trình Kiệt khô khốc, bỗng nhiên buông cô xuống, ôm vào trong ngực hung hăng hôn mấy cái.

"Còn dám không?"

Anh Đào cười đến hai mắt cong lên: "Trình Kiệt, anh rõ ràng là rất thích mà."

Cô giữ chặt lấy áo anh, nhón chân tiếp tục nói: "Em yêu anh nha."

Cổ họng Trình Kiệt đã sắp bốc khói tới nơi rồi, anh đương nhiên là thích, thích đến muốn chết rồi, đành phải đầu hàng hôn khóe môi cô.

"Anh Đào..." Thanh âm quen thuộc đánh gãy bọn họ.

Anh Đào với Trình Kiệt nhìn qua, Hướng Quyền Nho và một người phụ nữ quyến rũ đang đứng ở bên kia, người phụ nữ thân mật khoác cánh tay ông ta.

Người này không phải là Nghiêm Họa, đây là người mà Anh Đào tìm ở quán bar để đi câu dẫn ông ta, xem ra là cô ta đã thành công rồi.

"Có việc gì sao?" Anh Đào nhàn nhạt hỏi.

Hướng Quyền Nho có chút khó chịu, vừa mới rồi hành động thân mật của cô và Trình Kiệt bị ông ta thu hết vào trong mắt, cô ngọt ngào nhỏ nhẹ với cậu ta như vậy, thế nhưng đối mặt với người cha ruột là ông ta thì lại lạnh nhạt đến thế.

Về Trình Kiệt, ông ta biết, Hướng Giai Giai rất thích anh, nhưng cuối cùng anh lại cưới Anh Đào, chuyện kết hôn Anh Đào cũng không có nói cho ông ta biết, Hướng Quyền Nho ít nhiều gì cũng có chút tự ái, "Anh Đào, sao con lại có thể đoạt người mà em gái con thích chứ?"

Ánh mắt Trình Kiệt lạnh xuống, vừa định lên tiếng, Anh Đào đã đè anh lại, "Hướng tiên sinh lại còn có thể hỏi tôi vấn đề này sao? Tôi cho rằng ông phải là người hiểu rõ nhất chứ, rốt cuộc thì mẹ của Hướng Giai Giai, lúc trước cũng đã cướp người bên cạnh mẹ tôi đi."

Hướng Quyền Nho bị nghẹn lại, đột nhiên không còn lời nào để nói, nhưng ở trước mặt tình nhân mà bị con gái đáp trả lại, ông ta không thể bỏ xuống mặt mũi được, sắc mặt trầm hẳn xuống: "Sao con dám nói chuyện với cha mình như vậy hả!"

Anh Đào không để ý tới ông ta, nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ bên cạnh, "Vị tiểu thư này nhìn lạ mặt quá, hẳn là không phải Nghiêm Họa rồi."

Hướng Quyền Nho là người đàn ông thành công, người đàn ông thành công chơi phụ nữ cũng là lẽ thường tình mà thôi.

Nhưng loại tình huống này lại bị con gái mình nhìn thấy, dù sao cũng có chút xấu hổ, ông ta đột nhiên hối hận vì đã đi tới bắt chuyện.

Anh Đào cười cười: "Trước đó không lâu lúc sinh nhật mẹ tôi, Hướng tiên sinh còn muốn níu kéo với bà ấy, nhanh như vậy đã có niềm vui mới rồi sao?"

Cô nhẹ nhàng thở dài: "Tôi thật sự thất vọng về Hướng tiên sinh đó..."

Hướng Quyền Nho thẹn quá hóa giận, càng ngày càng cảm thấy Anh Đào không hiểu chuyện bằng Hướng Giai Giai, thế mà còn dám làm trò trước mặt người ngoài hạ bệ mặt mũi của ông ta.

Thần sắc ông ta lãnh đạm: "Được! Cô mau nhanh chóng trở về đi, ở trên đường ôm ấp hôn hít còn ra cái thể thống gì!"

Trình Kiệt nở nụ cười, tiếng nói nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ lại giống như ông vứt bỏ vợ con, bao dưỡng tình nhân mới là ra thể thống sao?"

Hướng Quyền Nho tức giận không nhẹ, nhưng lại không thể nói được lời nào phản bác.

Trình Kiệt cảnh cáo liếc ông ta, sau đó mang theo Anh Đào rời đi.

Thẳng đến khi về nhà, Anh Đào còn có hơi thất thần.

Lúc Trình Kiệt giúp cô sấy tóc sau khi tắm xong, cô bỗng nhiên cầm tay anh: "Em muốn nhờ anh giúp em làm một việc."

Trình Kiệt xoa xoa tóc cô: "Công khai chuyện cha em và Nghiêm Họa?"

"Ừ."

Trình Kiệt cười nhạt: "Em không nói anh cũng sẽ giúp em."

Anh Đào kinh ngạc ôm lấy anh: "Vì sao?"

"Chỉ vì đêm nay ông ta bắt nạt tiểu tâm can của anh."

Rất nhiều năm trước, Trình Kiệt đã gọi cô như vậy rồi, so với năm đó, hiện tại cái xưng hô này được người đàn ông càng thành thục trầm ổn gọi ra lại mang theo hương vị sủng ái âu yếm.

Anh Đào chủ động hôn anh, ghé vào trên đầu gối anh ôn nhu nhìn anh.

Trình Kiệt chịu không nổi ánh mắt đó, trong thân thể khô nóng tán loạn.

Anh bế cô lên giường đắp chăn đàng hoàng, "Ngủ trước đi, đừng chờ anh."

"Anh đi đâu thế?"

Trình Kiệt cười hư hỏng: "Giải quyết tâm sự, em muốn xem không?"

Anh Đào sau khi hiểu ra liền đem chăn chùm kín đầu, chính là căn bản không ngủ được, chốc lát sau, cô liền nghe tới thanh âm phát ra từ trong phòng tắm.

Thật lâu sau đó, Trình Kiệt mới quay lại, xốc chăn lên nhìn thấy cô đang trợn tròn mắt, gò má ửng đỏ.

Anh Đào dùng tay che mặt lại, Trình Kiệt cười, lên giường ôm cô, thanh âm còn rất khàn: "Xấu hổ cái gì, em cũng không phải chưa từng trải qua."

"Anh im đi, đừng nói nữa." Cô nhẹ giọng giận dỗi mắng, rúc vào trong ngực anh.

Trình Kiệt xoa xoa tóc cô, thanh âm có chút gợi cảm lười biếng sau khi phóng thích: "Mau ngủ đi, anh trông em."

Anh Đào nào còn có thể ngủ được, tim đập thình thịch, hình ảnh đêm đó không ngừng nhảy vào trong não.

Cô càng thêm chôn sâu mặt mình hơn, Trình Kiệt nhẹ ấn vai cô, "Đừng lộn xộn, người đàn ông của em không có định lực như thế đâu."

Anh Đào không dám động, rúc thành một cục.

Trình Kiệt hôn đầu tóc mềm mại của cô: "Không ngủ được sao? Có muốn anh kể chuyện cổ tích cho em nghe không?"

"Em cũng không phải trẻ con."

"Em là tiểu tâm can của anh."

"Buồn nôn quá đi."

Trình Kiệt kiên nhẫn trăm phần trăm dỗ cô ngủ, sau khi trong phòng ngủ hoàn toàn an tĩnh lại, anh cẩn thận mở cửa đi ra.

Sáng sớm hôn sau, thành Nam lại lần nữa xuất hiện một cỗ thi thể không có trái tim.

Việc này dẫn tới sự chú ý cực cao của cảnh sát cùng giới truyền thông, cũng là việc được cư dân mạng thảo luận nhiều nhất dạo gần đây.

Trình Kiệt đưa Anh Đào tới bệnh viện xong liền trở về công ty, Văn Chính thần thần bí bí đang ở trong văn phòng chờ anh.

"Anh Kiệt..."

Trình Kiệt liếc hắn một cái.

Văn Chính cuống quýt tìm ra kịch bản ngày đó đưa cho Trình Kiệt xem, "Anh Kiệt, anh nhớ em từng nói gì với anh không? Có một nhân vật là sát nhân rất có tính khiêu chiến. Gần đây còn phát sinh hai vụ án mạng, địa điểm lẫn nội dung thế mà còn giống y như đúc với những gì kịch bản viết, ngay cả trạng thái thi thể cũng giống nhau nữa!"

Hắn nói xong, cảm giác bốn phía đều là từng trận âm phong, mà Trình Kiệt lại không hề cảm thấy kinh ngạc, mặt vô biểu tình.

Văn Chính cứ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cuốn kịch bản có chút cổ quái.

"Anh Kiệt..."

Trình Kiệt bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt lành lạnh.

Văn Chính lại bị dọa cho sốc ngang, hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ rất đáng sợ, nhân vật này nguyên bản là dành cho Trình Kiệt, nội dung kịch bản cũng chỉ có hai người bọn họ từng xem qua.

Hắn lại không làm mấy việc này, như vậy...

Huyết sắc trên mặt Văn Chính dần dần rút đi: "Anh Kiệt..."

Trình Kiệt cười đến ý vị thâm trường: "Cậu cảm thấy là tôi làm?"

Văn Chính lắc đầu theo bản năng: "Nhưng mà có cảm giác quá ly kỳ..."

Trình Kiệt vỗ vỗ bả vai hắn, Văn Chính có cảm giác như những chỗ bị anh chạm qua đều phát lạnh, sự lạnh lẽo này thẩm thấu hẳn vào trong xương cốt, làm cho cả người hắn nhịn không được phát run lên.

Hắn an ủi bản thân là sẽ không đâu, anh Kiệt sao lại làm ra loại chuyện này được, anh ấy không có lý do gì cả?

Nhưng mà rất nhanh, Văn Chính tựa hồ đã tìm được một lý do phù hợp rồi.

Đoạn video bảo vệ vợ mình của Trình Kiệt ở trong bệnh viện được up lên mạng, nhưng mà lời nói của Trình Kiệt có chút không rõ đầu đuôi, còn bảo mấy bác sĩ kia xin lỗi Anh Đào, rốt cuộc là vì chuyện gì mà phải xin lỗi? Mọi người rất tò mò.

Không bao lâu sau liền có người truyền ra tin nóng hổi, Dụ Anh Đào mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, sở dĩ Trình Kiệt bạo nộ là bởi vì mấy bác sĩ kia nói xấu cô sau lưng.

Tin tức này vừa được tiết lộ, cư dân mạng liền nhiệt liệt thảo luận.

[Có chút quá đáng rồi, bị bệnh tim bẩm sinh thì sao có thể làm bác sĩ được chứ? Không sợ sẽ phát bệnh ở trong phòng mổ rồi ảnh hưởng tới cuộc giải phẫu sao? Cũng quá tắc trách rồi đi!]

[Chính cô ta cũng có cái bệnh này, có thể trị bệnh được cho người khác sao?]

[Cái này liên quan tới đạo đức nghề nghiệp rồi.]

[Mấy bác sĩ kia nói đúng mà, rốt cuộc Trình Kiệt thích cô ta ở điểm nào chứ? Điên rồi à?]

[Đừng có nói chuyện khó nghe như vậy chứ, loại chuyện như tình cảm này là anh tình tôi nguyện, thật ra tôi cảm thấy Trình Kiệt như vậy rất có tình có nghĩa, so với đám đàn ông thực dụng bây giờ thì tốt hơn nhiều.]

[Đúng thế, chẳng lẽ lúc cô bị bệnh cũng hy vọng bạn trai mình vứt bỏ mình à?]

Mọi người đối với việc này khen chê không đồng nhất, nhưng đại đa số mọi người đều hy vọng bệnh viện Bình An sẽ cho mọi người một câu trả lời. Có điều chưa cần bệnh viện Bình An làm sáng tỏ, rất nhiều người bệnh từng được Anh Đào chữa trị đã tự đăng bài Weibo bảo vệ cô.

Tiểu Hàng Hàng: [Chào mọi người, tôi là mẹ của tiểu Hàng Hàng. Tôi muốn nói cho mọi người biết, bác sĩ Dụ là một bác sĩ vô cùng ưu tú. Lúc trước tiểu Hàng Hàng từng tới rất nhiều bệnh viện để chữa trị, nhưng hiệu quả nhận được đều rất nhỏ. Chúng tôi nghe nói ở bệnh viện Bình An có một bác sĩ Dụ rất lợi hại, cho nên liền ngàn dặm xa xôi chạy tới đây một chuyến. Bác sĩ Dụ không chỉ ôn nhu, kiên nhẫn với người bệnh mà còn vô cùng có trách nhiệm. Ngày tiểu Hàng Hàng làm phẫu thuật, bệnh viện đã sắp xếp bác sĩ khác, trong lúc giải phẫu còn xuất huyết rất nhiều, là bác sĩ Dụ kiên định muốn vào phòng giải phẫu, ngăn cơn sóng dữ cứu con gái tôi trở về. Cô ấy là một bác sĩ vĩ đại, không thể bởi vì bản thân có bệnh mà bị mọi người kỳ thị được. Hiện tại con gái tôi đã rất khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy. Người nhà chúng tôi đều vô cùng cảm tạ bác sĩ Dụ, bác sĩ Dụ chính là ân nhân cả đời của chúng tôi!]

Là quả đào nha: [Bác sĩ Dụ là bác sĩ chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp, sau khi phẫu thuật, bệnh tình của tôi đã cải thiện hơn rất nhiều, hiện tại còn có thể làm một số vận động nhẹ, thật sự vô cùng cảm ơn bác sĩ Dụ! Mong mọi người đối với cô ấy có nhiều thiện ý một chút, cô ấy chỉ là muốn chữa bệnh cứu người mà thôi!]

Đại đại đại ca: [Lúc trước người nhà tôi bị suy tim, rất nhiều bệnh viện đều từ chối không nhận, chúng tôi đều rất sợ hãi. Lúc đưa tới bệnh viện Bình An cũng là do bác sĩ Dụ phẫu thuật, là cô ấy cứu người thân của tôi sống lại, bây giờ còn rất khỏe mạnh, vô cùng cảm ơn bác sĩ Dụ!]

Bạch trà thanh hoan: [Tôi là y tá của khoa tim mạch bệnh viện Bình An, mong muốn mọi người không cần buông lời ác ý với bác sĩ Dụ như vậy, cô ấy là một bác sĩ vô cùng tốt bụng! Cô ấy vốn là có thể ở lại bệnh viện tốt nhất tại London, nhưng mà vì người bệnh ở trong nước nên vẫn quyết định trở về. Trước khi biết cô ấy bị bệnh tim, chúng tôi đều cảm thấy cô ấy chuyên nghiệp, ôn nhu hơn bất kỳ các bác sĩ nào khác, chỉ thế mà thôi. Sau khi biết cô ấy bị bệnh tim mà còn kiên trì ở lại, chúng tôi liền đối với cô ấy có sự khâm phục sâu sắc! Cô ấy vốn có thể về nhà dưỡng bệnh, nhưng mà lại vì người bệnh mà nguyện ý chiến đấu tới cuối cùng, cô ấy thật sự vô cùng tốt!]

Sau đó, bệnh viện Bình An cũng đăng lên video đầu tiên, bên trong là lời nói của Anh Đào ở phòng hội nghị để có thể tiếp tục ở lại làm việc.

[Khóc rồi, bác sĩ Dụ nói nếu cô ấy ngã ở trong phòng giải phẫu thì mong mọi người sẽ cứu người bệnh trước, thật sự quá tốt rồi... cô ấy thật sự là yêu cái nghề này...]

[Cho nên có bệnh tim thì làm sao chứ? Cô ấy vẫn cứu nhiều người như vậy, có thể ưu tú tới mức khiến bệnh viện phá lệ tuyển dụng vào, đã làm rất nhiều người theo không kịp rồi.]

[Cô ấy thật đẹp, đặc biệt là khi kiên định nói phải vì khoa tim mạch mà phụng hiến cả đời, tôi phảng phất như thấy được thiên sứ.]

[Đây là nguyên nhân Trình Kiệt yêu cô ấy đến vậy đi, cô ấy thật sự đáng giá được yêu thương.]

[Tuy rằng vẫn cảm thấy người mắc bệnh tim thì không thích hợp làm bác sĩ, nhưng mà ai có thể cự tuyệt một bác sĩ không màng chính mình cũng muốn trị bệnh cứu người chứ? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hẳn là như thế đi!]

[Thật sự cảm động! Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì cái gì mà Trình Kiệt nói mình không xứng với cô ấy rồi. Ở trên phương diện này, bác sĩ Dụ thực sự là có tấm lòng vĩ đại, câu nói của cô ấy lúc đó khiến tôi rất thích, trên thế giới này luôn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn nhiều so với yêu đương! Vừa ngược vừa khiến người khác bội phục!]

[Cảm động phát khóc luôn, hy vọng thân thể bác sĩ Dụ sẽ khỏe lên, sống thật tốt bên cạnh Trình Kiệt! Tình yêu hoàn mỹ a!]

[A từ từ đã... Tuy có chút lỗi thời, nhưng sao tôi đột nhiên lại nhớ tới mấy vụ án mạng không có tim gần đây nhỉ.]

[Sao có thể chứ! Trình Kiệt sao có thể làm ra loại chuyện này được!]

Văn Chính sau khi nhìn thấy dòng tin này thì ngây người rất lâu.

Bác sĩ Dụ thế nhưng lại có bệnh tim...

Sát nhân cuồng xuất phát từ nội tâm tăm tối...

Sau lưng Văn Chính mướt mồ hôi, chuyện đầu tiên làm là xé bỏ kịch bản, còn cảm thấy chưa đủ, liền trộm đem đi đốt để thiêu hủy.

Trình Kiệt đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hành vi của hắn, thong thả đẩy cửa ra, Văn Chính quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt cười như không cười của Trình Kiệt.

"Làm sao, muốn che giấu thay tôi hả?"

Bình luận

Truyện đang đọc