LÀ ANH YÊU THẦM TRƯỚC

Sóng mắt Anh Đào rất bình tĩnh, đã không còn thẹn thùng cũng không có trốn tránh, chỉ là nhàn nhạt nhìn lại anh, cái này làm Trình Kiệt nhớ tới lá thư cô để lại cho anh tám năm trước, bên trong đều là lời lẽ trào phúng cùng bạc tình đối với anh.

Cô từ trước tới nay đều nhẫn tâm như vậy, sao có thể thích anh chứ?

Anh là đang tự rước lấy nhục.

Hứng thú của Trình Kiệt lập tức mất đi.

“Không lái xe sao? Muộn rồi.”

Trình Kiệt không đáp lời cô, từ trong túi lấy ra một cái kẹo que bóc giấy ra, bỗng nhiên bóp cằm cô, đem kẹo nhét vào trong miệng cô, lưu luyến da thịt tinh tế của cô, thời điểm rời đi có hơi nhẹ nghiền một chút.

“Không nghĩ tới sẽ chọc khóc bác sĩ Dụ, ăn cái kẹo coi như là bồi tội cho em.”

Anh một lần nữa khởi động xe, cũng không có nói nữa.

Dư quang Anh Đào chú ý tới môi anh nhấp vô cùng chặt, mặt cũng căng ra, giống như tâm tình không tốt.

Bởi vậy nên cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

**

Hôm nay là buổi huấn luyện kích điện tim.

Đoàn làm phim không thiếu kinh phí, thật đúng là mua một số máy móc mới tinh, mấy thứ đồ còn lại thì tới bệnh viện mượn một ngày rồi phải trả lại.

Thời điểm tất cả các diễn viên tới đông đủ, Anh Đào đang cùng nhân viên công tác của đoàn phim nói chuyện, tay cô nâng một bản folder, đầu ngón tay niết hai trang giấy đang xem xét.

Đợi mọi người tập hợp đủ, cô liền buông ván kẹp ôm ở bên cạnh người xuống.

“Hôm nay sẽ để cho mọi người làm quen một chút dụng cụ kiểm tra tim.”

Để kiểm tra tim thì cần có điện tâm đồ*, xét nghiệm máu trong quá trình khám tim, đo điện tim, siêu âm tim, còn có chụp X quang tim phổi, chụp CT mạch vành, chụp cộng hưởng từ tim.

*Điện tâm đồ: viết tắt là ECG, là phương pháp theo dõi hoạt động, tốc độ cũng như nhịp điệu của tim. Khi tim hoạt động, tim co bóp sẽ phát ra các biến thiên của dòng điện, lúc này điện tâm đồ là một đường cong có chức năng ghi lại các biến thiên đó. Thông qua đọc điện tim, ta có thể biết được khả năng tống máu của tim, biết được nhịp điệu và tốc độ của tim.

Anh Đào như mọi ngày giảng giải những thao tác cùng cách đọc biểu đồ để biết được trái tim người bệnh có khỏe hay là không.

“Vật dụng kiểm tra tim thông thường nhất chính là điện tâm đồ, nó là bước đầu tiên để xác định xem tim có khỏe hay không, có thể cung cấp phụ trợ cho những việc khác. Nói như vậy, muốn gây tê kiểm tra hoặc là giải phẫu thì người bệnh đều bắt buộc phải có điện tâm đồ.”

Anh Đào dẫn dắt mọi người đi tới trước dụng cụ điện tâm đồ để xem, mỉm cười hỏi: “Có ai chưa từng làm điện tâm đồ chưa, có muốn tới thứ một lần không?”

Trương Nguyệt Sân hỏi: “Từng làm rồi không được sao?”

Anh Đào lắc đầu, nhẹ giọng giải thích: “Nếu đã làm mà trái tim lại không có gì không thoải mái thì chứng tỏ là khỏe mạnh, cho nên không cần thiết phải làm lại.”

Những người khác liền lức đầu.

Nghệ sĩ đối với sức khỏe của bản thân quản lý rất nghiêm khắc, đều có những buổi kiểm tra sức khỏe định kì.

“Không có ai sao?”

Trình Kiệt đứng đằng sau đám người nâng mắt, chậm rãi mở miệng: “Tôi.”

Tầm mắt Anh Đào lướt qua mọi người, dừng ở góc đằng sau cùng, vuốt bút máy trong tay hỏi: “Từ trước tới nay anh chưa từng làm qua điện tâm đồ?”

Trình Kiệt nhìn chằm chằm cô, bật lửa bật rồi lại tắt, sau vài lần liền nhét nó vào trong túi, tiếng nói lộ ra ý vị lười biếng: “Ai không có việc gì đi thử thứ đồ đó làm gì chứ?”

“Vậy anh qua đây.”

Trình Kiệt đứng thẳng dậy, lười biếng đi qua đứng trước mặt cô.

Vóc dáng Anh Đào chỉ tới vai anh, phải ngẩng đầu lên nhìn.

Người đàn ông có gương mặt sắc nhọn, hàng mi dày rậm, hai mắt rũ xuống, không mặn không nhạt quét qua cô.

“Làm như thế nào?”

“Nằm lên đó.”

Trình Kiệt làm theo.

Anh Đào nói chuyện xử theo phép công: “Kéo áo lên đi.”

Trình Kiệt dương mi, môi đẹp khẽ nhếch: “Bác sĩ Dụ muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?”

“Cái đó…” Trương Nguyệt Sân ấp úng giải thích thay Anh Đào: “Làm điện tâm đồ đều phải kéo áo lên…”

Trình Kiệt liếc về phía cô ấy, Trương Nguyệt Sân tức khắc cảm thấy không khí xung quanh lạnh buốt, cúi đầu không dám nói nữa.

Trình Kiệt kéo áo hoodie lên trên ngực, Anh Đào trước dùng dụng cụ chuyên dụng kẹp tay cùng mắt cá chân của anh lại, tầm mắt dừng trên eo của anh thì hơi sững lại một chút. Nơi đó có từng khối múi nhỏ nhô lên, kiên nghị mạnh mẽ, là cơ bụng của anh. Bên trên có gân xanh cùng mạch máu uốn lượn vẫn luôn kéo dài tới phía dưới quần, cấm dụng gợi cảm.

“Bác sĩ Dụ đỏ mặt cái gì?” Bỗng nhiên vang lên tiếng nói nghiền ngẫm làm Anh Đào hoàn hồn.

Cô thu hồi mắt, dùng nước muối sinh lí xoa lên ngực trái của anh, lại đem miếng dán điện cực dán lên.

“Bình tĩnh đi.”

Trình Kiệt cười ngả ngớn: “Em mới là người khẩn trương thì có.”

Anh Đào ngồi nghe nhịp tim, từ trên cao nhàn nhạt nhìn xuống anh: “Tim anh đập hơi nhanh đó.”

Trình Kiệt: “…”

Kiểm tra kết thúc, điện tâm đồ bình thường.

Anh Đào giúp anh gỡ miếng dán điện cực ra, đầu ngón tay không cẩn thận quét qua làn da của anh, Trình Kiệt lập tức cứng đờ, liếc cô, “Em cố ý đi.”

Anh Đào có chút nghi hoặc.

Trình Kiệt rất nhanh kéo áo xuống che lại, còn may động tác nhanh mới không khiến người khác phát hiện có gì dị thường.

Sau khi Anh Đào suy nghĩ cẩn thận, gò má nhanh chóng lộ ra chút hồng.

Trình Kiệt cười nhạo, lúc đứng dậy mới dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy trêu đùa cô, “Bác sĩ Dụ ngây thơ như vậy sao, chưa từng thấy qua cơ thể đàn ông?”

Mặt vốn dĩ chỉ hơi hồng của Anh Đào bây giờ đã đỏ lên, đem tờ giấy kết quả kiểm tra nhét cho anh rồi nhanh chóng cầm bản folder né ra xa.

Trình Kiệt nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, bỗng nhiên cười ra tiếng.

Không chịu nổi chọc ghẹo.

Giống y như trước.

Sau đó lại nghĩ tới chính mình, bực bội nhíu mày.

Anh làm sao có thể chịu được cô đụng chạm đây?

**

Phần nhạc điệm nhỏ này cũng không có ảnh hưởng quá lâu tới Anh Đào, huấn luyện buổi chiều vẫn thuận lợi như cũ.

Gần 5 giờ rưỡi, Anh Đào tan tầm, từ đoàn làm phim đi ra, qua tiệm trái cây bên cạnh, bị mấy quả hồng hồng đáng yêu bên trong hấp dẫn. Chủ quán nhiệt tình đón tiếp, Anh Đào cười cười đi vào.

Cô chọn một chút dưa Hami (dưa gang) cùng ít nho, bà chủ nhiệt tình giới thiệu cho cô loại dâu tây mới nhập về.

Anh Đào đang muốn từ chối, bên ngoài đột nhiên có thanh âm nói thay cô: “Cô ấy không ăn dâu tây.”

Anh Đào ngây ngốc, cầm mấy qua vải nhìn qua.

Người đàn ông đội mũ ngư dân đem đầu thuốc ấn lên trên tường, tùy tay ném vào thùng rác, vành mũ che khuất nửa gương mặt anh, chỉ nhìn thấy cái cằm thon gầy lưu sướng.

Thân hình anh cao lớn, đứng bên cạnh Anh Đào làm cho cô càng thêm mảnh khảnh nhỏ xinh.

“Chọn xong chưa?”

“Sao anh lại tới đây?”

Trình Kiệt biết cô không muốn nhìn thấy mình, liền lấy túi trong tay cô giúp cô chọn mỗi loại một ít. Tuy rằng nhìn qua có vẻ tùy tiện, nhưng anh chọn đều là thứ cô thích ăn.

Cuối cùng tiền cũng là do Trình Kiệt trả, Anh Đào căn bản không tranh nổi với anh.

Từ tiệm trái cây đi ra, Anh Đào bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đang xách đồ đi ở phía trước.

Anh đi rất nhanh, mà Anh Đào đi đường từ trước tới nay đều không nhanh không chậm, không bao lâu đã bị bỏ lại phía sau.

Trình Kiệt phát hiện được liền đứng lại chờ cô, Anh Đào liền nhanh chóng đi qua.

Anh không quá thích nhìn bộ dáng này của cô, mày nhíu chặt, vốn là gương mặt sơ cuồng lãnh đạm nay lại càng không dễ chọc: “Vội cái rắm, đi chậm thôi, không phải đã dừng lại chờ em rồi hay sao?”

Anh Đào dịu dàng cười nhạt, như là nghĩ đến chuyện gì thú vị, trong giọng nói tràn đầy cảm thán: “Tính tình anh vẫn không tốt như trước.”

Trình Kiệt chỉ là sợ cô sốt ruột không thoải mái, lại không nghĩ khuất phục cho nên mới cố ý hung dữ, nhưng bị cô nói như vậy, anh lập tức liền bắt đầu tự kiểm điểm liệu có phải mình đã quá hung với cô rồi không.

“Vậy em dạy tôi sửa đi.” Những lời này còn chưa kịp nói ra, câu nói kế tiếp của Anh Đào đã đánh cho tâm anh vỡ vụn.

“Tôi là người anh ghét, anh hung dữ với tôi cũng không sao. Nhưng sau này anh có bạn gái thì cũng đừng hung dữ với người ta như vậy. Con gái đều thích được nuông chiều, cho dù anh hung dữ với cô ấy là bởi vì quan tâm cũng đừng nên như vậy, phải học được cách ăn nói nhỏ nhẹ, dùng những cách mà cô ấy thích khiến cô ấy vui vẻ.”

Cô đúng là có dạy anh, bất quá không phải dạy anh đối xử với mình như thế nào mà là dạy anh phải đối với người khác ra sao.

Không thèm để ý, có thể tâm bình khí hòa đem anh đẩy cho người khác.

Độ ấm trong con mắt đen nhánh của Trình Kiệt rút đi, biến thành lạnh lùng không bờ bến, cái túi chứa đầy trái cây như đang cứa vào lòng bàn tay anh, anh bỗng nhiên rất muốn cười, không rõ rốt cuộc bản thân đang làm gì, đưa tới cửa cho người ta giẫm đạp sao?

Anh đem trái cây đặt ở trên mặt đất, cái gì cũng không nói, lạnh nhạt xoay người.

Bây giờ là mùa hè, ánh mặt trời cùng gió nhẹ vốn nên chứa đựng đầy sự thích thú như trong trí nhớ mới đúng, nhưng bầu trời lại ám trầm, ánh sáng vụn vỡ, Trình Kiệt dẫm lên lá cây khô đi xa, thân ảnh bi thương không thể tả.

Anh Đào đứng yên tại chỗ, mà Trình Kiệt lại không hề quay đầu lại.

Cô nhìn bóng dáng kia đi xa, sờ sờ trái tim không quá thoải mái, an ủi bản thân đây là đáng giá.

Cô hít sâu một hơi, ôm trái cây trên mặt đất lên đi về phía ngược lai.

Bầu trời ám trầm bởi vì mưa rơi xuống mà xé tan không trung, Anh Đào còn chưa gọi được xe thì hạt mưa đã rơi trên mặt cô.

Cô chạy tới trước cũng không có chỗ nào có cửa hàng để mua ô, càng không tìm thấy chỗ nào để tránh mưa, cứ như vậy khẳng định là sẽ bị cảm.

Anh Đào đặt trái cây xuống đất, dùng điện thoại bắt đầu đặt xe, người xếp hàng chờ rất nhiều, đợi một lúc lâu cũng không tới lượt mình, bây giờ là giờ tan tầm, xe taxi nào cũng chở người.

Anh Đào ôm trái cây lên chuẩn bị đi qua đường bên kia xem’

Tuy rằng mưa không quá lớn, nhưng vẫn rất nhanh liền làm ướt tóc cô, bởi vì sợ bị ngã cho nên cô đi đường cũng chậm.

Trình Kiệt lái xe đi tìm Anh Đào đã được một lúc rồi, từ sau khi bỏ lại cô anh liền bắt đầu cảm thấy hối hận, gấp gáp trở lại lại không thấy được bóng dáng của cô.

Rõ ràng hẳn là sẽ không có việc gì, nhưng tâm lý lại tràn ra mới dây đằng sinh trưởng lung tung không thể ức chế, anh càng ngày càng không thể bình tĩnh, bàn tay nắm vô lăng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đi qua hết đường này tới đường nọ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Anh Đào đang ướt nhẹp ôm trái cây đi qua hàng cây hương chương.

Đi ngược chiều cô có mấy người va phải làm cô ngã xuống, quả táo trong túi lăn trên mặt đất, cô bị té xuống cho nên càng ngày càng có nhiều trái cây bị lăn ra ngoài.

Anh Đào cố hết sức đi theo nhặt từng quả lại. Đầu tóc ướt dầm dề, lạnh đến đầu ngón tay phát run, giống như mèo con bị vứt bỏ.

Thực đáng thương.

Mắt Trình Kiệt mở to, không biết gió thổi từ hướng nào tới đem xương cốt anh thổi lạnh băng, những tán đinh vô hình xuyên thấy qua linh hồn đâm cho anh mấy lỗ thủng, máy chảy xuống, tâm nhăn dúm đến đau.

Anh kéo đai an toàn ra, nhanh chóng xuống xe điên cuồng chạy về phía thân ảnh kia.

Anh Đào nhặt xong quả táo cuối cùng, trên đầu bỗng nhiên có cái mũ bao lại, ngón tay thon dài của đối phương ép vành mũ cô xuống thật thấp, nhanh chóng nhưng lại rất cẩn thận ôm eo cùng chân cô lên.

Anh Đào biết đây là ai, từ khi nghe được tiếng bước chân hỗn loạn của anh liền biết.

Trong ngàn vạn người, cô chắc chắn đều có thể nhận ra anh rất rõ.

“Sao lại quay lại rồi?”

Mũ ở trên đầu cô, mặt không có bị nước mưa làm ướt, Trình Kiệt ôm cô đi cũng không có chút lao lực nào, rất nhanh đã bế cô về trên xe, biết rằng cô sẽ tiếc mấy loại quả kia nên anh lại một lần nữa chạy trở về xách mấy cái túi kia lên, còn mua một cái khăn lông.

Anh Đào nhìn thấy anh chạy tới chạy lui trong màn mưa, khi trở về, tóc cùng quần áo đã ướt đẫm.

Trình Kiệt kéo cửa xe ra đem khăn lông vừa mới mua chùm lên trên đầu cô, đứng ở bên ngoài giúp cô lau tóc ướt.

Mưa rơi trên người anh, anh cũng không quan tâm, bàn tay ôm lấy đầu cô nhẹ nhàng xoa, gần đến mức Anh Đào có thể nhìn thấy vành mắt hơi hồng của anh.

“… Anh lên xe trước đi.”

Anh không nói lời nào, hạt mưa từ tóc anh chảy xuống lông mày, ngay cả lông mi cũng ướt hết, nhưng cũng không có hòa tan ngũ quan nhuệ khí sắc bén, mím môi, sắc mặt u ám, nhìn âm lãnh lại lệ khí.

Nhưng mà khi lau tóc cho cô lại rất nghiêm túc, nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên mặt cô, khăn lông che qua mi mắt, tầm mắt nửa che nửa lộ, Anh Đào nhìn thấy hầu kết của anh gian nan lăn lộn, đè nặng không muốn để cho cô biết, giống như còn vân vê cả đôi mắt của cô.

Trong lòng Anh Đào không dễ chịu, mềm ấm cười: “Tôi không sao.”

Trình Kiệt bỗng nhiên đem cô ấn vào trong ngực, ngón tay luồn vào tóc cô, cho dù dùng sức cũng không có làm đau cô.

Lồng ngực anh đập mạnh, cánh tay ôm lấy cô lúc này mới biết được cô gầy bao nhiêu, yếu ớt bao nhiêu.

Trình Kiệt đem mặt chôn ở trong mái tóc ướt đẫm của cô, thanh âm nghẹn ngào gần như tự ghét mắng chính mình.

“Tôi thật xấu xa!”

Anh Đào cười cười: “Nào có ai tự mắng mình như vậy chứ.”

Tay anh duỗi tay đưa tới bên môi cô, “Cho em cắn, xả giận.”

Anh Đào không nhúc nhích, nhìn cổ tay của anh tới ngây ra, tiếng nói khàn khàn bên tai rất có kiên nhẫn nhẹ dỗ dành: “Cắn đi, dù đau cũng sẽ không hung dữ với em.”

Bình luận

Truyện đang đọc