LẠC HOA KHÔNG KẾT NHỊ

Nam Cung Đình đi ở trên đường, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Trong đầu hắn đều là cảnh tượng vừa nãy trong ngục, Tô Tử Mộc ngôn từ khẩn thiết nhận tội, sau đó đột nhiên đau bụng ra máu, và những lời nói cuối cùng với hắn.

Nam Cung Đình tỉnh táo lại, suy nghĩ bắt đầu xoay tròn trong đầu, vừa đi vừa nghĩ lại tình huống.

Đột nhiên, hình như hắn nghĩ tới điều gì, rút ra hà bao từ bên hông.

Cái này hai ngày trước hắn nhận được, mặt trên thêu gia huy của Nam Cung gia và lục trúc cha yêu nhất, đích thật là di vật của cha hắn.

Hà bao là trống không, hắn thử nhéo nhéo, ánh mắt trầm xuống.

Thống lĩnh cấm quân hoàng thành Trần Phong Lâm mới vừa hết ca trực, trời cũng đã tối, hắn tháo áo giáp ra, hoạt động gân cốt, chuẩn bị về nhà.

Đột nhiên, một người bịt mặt không biết từ chỗ nào xuất hiện, trong lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp thì, liền quật ngã mấy người xung quanh, giơ kiếm tấn công về phía Trần Phong Lâm.

Trần Phong Lâm kinh hãi, vội vã rút ra bội đao đón đánh.

Trong nháy mắt, hai người đã qua hơn mười chiêu.

Trần Phong Lâm có thể ngồi trên chức Thống lĩnh cấm quân, ngoại trừ thân thủ xác thực thật sự có tài ra, cũng bởi vì phụ thân hắn là đương triều Binh bộ Thượng thư Trần Đạc, đơn giản là đương triều trọng văn khinh võ, Bùi Thành Trạch thực sự tìm không ra võ tướng thích hợp, mới không nhúc nhích Trần Phong Lâm.

Lập tức, chưa đến trăm chiêu, Trần Phong Lâm đã bị người nọ chế trụ, điểm huyệt đạo,  dùng kiếm ép vào một sân bỏ hoang.

“Ta giải á huyệt của ngươi, nhưng ngươi không được tùy tiện kêu lên, bằng không đầu người lập tức dọn nhà!”

Trần Phong Lâm vội vàng không ngừng gật đầu.

Người nọ quả nhiên giải á huyệt của hắn, sau đó lột xuống khăn bịt mặt.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, Trần Phong Lâm kinh hãi: “Nam Cung Đình? Ngươi, ngươi nổi điên làm gì??”

Kiếm của Nam Cung Đình lại gác lên trên cổ của Trần Phong Lâm: “Ta không nghĩ nói lời vô ích với ngươi, Vương Ngũ đều nói cho ta biết, họ Trần, ngươi còn có cái gì muốn nói sao?”

Trần Phong Lâm lập tức kinh hoảng: “Hắn, hắn lại có thể…”

“Nữ nhi của ngươi là đương triều Dung Quý nhân, chỉ vì Tô Tử Mộc chịu thánh sủng, lại mang thai long tự, sở dĩ các ngươi muốn diệt trừ y, liền giả bộ tốt bụng giúp ta tìm đến nhân chứng là Vương Ngũ, có đúng hay không?!”

“Nam, Nam Cung đại hiệp, nhưng Tô Tử Mộc đích thật là chủ mưu hại cha ngươi…”

“Nhưng các ngươi khiến Vương Ngũ nói láo! Tô Tử Mộc không hề động tay, là cha ta tự sát ở trước mặt hắn!”

“Cái này, cái này có cái gì khác nhau chứ, dù sao Tô Tử Mộc cũng có mục đích đó, tạo lời nói như vậy không phải càng dễ định tội cho y sao.”

“Cha ta suốt đời thanh bạch! Lại bị các ngươi lợi dụng như vậy! Vì tranh quyền đoạt lợi, ngay cả người đã qua đời đều lợi dụng như thế sao??!!!”

“Không không, đại hiệp, ngươi bình tĩnh, bình tĩnh…”

“Còn có!” Nam Cung Đình giơ hà bao kia, “Đây chính là di vật của cha ta, nhưng trước khi đưa ta các ngươi đã động tay động chân có đúng hay không?”

Sắc mặt của Trần Phong Lâm lại khó coi vài phần.

“Ta đã tháo lớp kép, đi tìm y quán hỏi, bên trong vậy mà lại có thể bỏ vào xạ hương, là mới cho vào, dược lực vô cùng mạnh…”

Nam Cung Đình nói đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Các ngươi lợi dụng cái chết của cha ta, ngay cả ta đều bị các ngươi biến thành tiểu nhân bất trung bất nghĩa!!!”

____

Tô Tử Mộc chậm rãi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là giơ tay lên sờ sờ bụng.

Độ cong nhô lên vẫn còn, áp lực trên lưng cũng còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ tử, người tỉnh?” Thanh âm quen thuộc của Xuân nhi truyền đến.

Tô Tử Mộc quay đầu đi, thấy Xuân nhi và Tiểu Lộ tử đều ở đây, Đỗ Việt cũng ở.

“Đây là…”

Đỗ Việt bắt đầu bắt mạch, đồng thời nói: “Đây là sương phòng của Tông nhân phủ, ngươi thiếu chút nữa sinh non, khẩn cấp chuyển ngươi đến chỗ này trị liệu.”

Nghe được hai chữ “sinh non”, trong lòng Tô Tử Mộc cả kinh.

Đỗ Việt không đợi y mở miệng, một chén thuốc liền đưa tới, “Hiện tại không sao, bởi vì đột nhiên hút vào xạ hương đưa tới cấp tính cung lui, lượng không lớn, hài tử không có việc gì.”

Tô Tử Mộc cái này mới hoàn toàn yên lòng, mở miệng uống thuốc.

“Nhìn không ra tới a, Nam Cung Đình ra tay cũng là ngoan, muốn diệt trừ cả ngươi và hài tử.”

Tô Tử Mộc nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta cũng không cảm thấy hắn là người như vậy…”

Đỗ Việt liếc mắt nhìn y: “Đây chính là thù giết cha a.”

Tô Tử Mộc trầm mặc, từ chối cho ý kiến.

Lúc này, cửa phòng mở ra, Bùi Thành Trạch cất bước đi vào, đằng sau, Nam Cung Đình cũng đi theo vào.

Tô Tử Mộc nhìn bọn họ, có điểm nghi hoặc, Nam Cung Đình vén vạt áo, quỳ xuống.

Mọi người ở đây ngoại trừ Bùi Thành Trạch, đều ngây ngẩn cả người.

“Tô tài nhân, là thảo dân sốt ruột báo thù, tin lầm chuyện ma quỷ của tiểu nhân, còn không cẩn thận mang theo xạ hương, suýt nữa hại long tự.”

Tô Tử Mộc vẫn có chút không phản ứng kịp, nhìn về phía Bùi Thành Trạch.

“Là Trần Phong Lâm thông đồng Vương Ngũ, khiến hắn làm chứng nói là ngươi tự tay giết Nam Cung lão đại nhân, hơn nữa lúc trả lại di vật, âm thầm ở bên trong động tay động chân, muốn hại ngươi và thai nhi trong bụng.”

Bùi Thành Trạch nói xong lời cuối cùng, nắm tay cũng nắm đến kêu răng rắc.

“Bệ hạ, Nam Cung công tử, Nam Cung lão đại nhân có tự sát hay không kỳ thực cũng không trọng yếu, đầu sỏ gây nên vẫn là Tử Mộc dụ dỗ hắn đi ra…”

“Tô tài nhân, ” Nam Cung Đình mở miệng, “Ta không biết ngươi dùng lý do gì lừa gia phụ đi ra, thế nhưng lấy hiểu biết của ta với cha, hắn không nên dễ dàng bị lừa như vậy.”

Trong ánh mắt Tô Tử Mộc lập tức hiện lên một chút khác thường.

“Tử Mộc, trẫm biết ngươi thẹn trong lòng, nhưng nói thật mới không làm … thất vọng một đời anh danh của lão sư.”

Tô Tử Mộc nhắm mắt lại, trong đầu lại nhớ lại đêm hôm đó.

Nam Cung Dụ một giới văn nhân, tay trói gà không chặt, dù quanh thân đều là sát thủ, trên mặt không có chút nào ngoài ý muốn và kinh ngạc, chỉ là thâm trầm nhìn Tô Tử Mộc đang hoảng loạn tránh né.

“Trạch nhi mang theo trí tuệ đế vương, lại mang theo khí phách độc nhất thuộc về đế vương, ai là minh chủ, nói vậy nội tâm Tô công tử tự biết, ngày hôm nay lão phu đến nơi hẹn, chỉ vì đẩy Trạch nhi một bước cuối cùng.”

Hắn thật sâu nhìn Tô Tử Mộc trong mắt chứa nước mắt.

“Lão phu có thể giúp hắn chỉ có những thứ này, con đường kế tiếp, xin nhờ Tô công tử đi cùng hắn…”

Khi đó Tô Tử Mộc đang giãy dụa giữa thiện ác, Nam Cung Dụ dùng cái chết của hắn nện xuống cán cân chính nghĩa trong lòng y, cũng khiến Bùi Thành Trạch từ đó có một nội tâm vô cùng kiên cường.

“Ân tình Nam Cung đại nhân, Tử Mộc chết cũng không báo hết, ngày hôm nay Nam Cung công tử nếu tìm đến, ta sao có thể dùng lý do hoang đường là “không có tự mình ra tay” như vậy, để thoát tội cho mình được…”

Bình luận

Truyện đang đọc