LẠC HOA KHÔNG KẾT NHỊ

Từ ngày đó, Bùi Thành Trạch có đến thêm hai lần, mỗi lần đều là lúc thân thể Tô Tử Mộc không khỏe mê man, nhìn bộ dạng suy yếu của y, nhưng thật ra cũng không làm khó y.

Chi phí như trước bị cắt xén rất nhiều, thế nhưng Trần Hải nhìn ra được địa vị của Tô Tử Mộc ở trong lòng Bùi Thành Trạch, lặng lẽ sắp xếp, ngược lại cũng không đến mức không có để dùng.

Ngày cứ khó khăn trôi qua như vậy, chống qua một tháng lạnh nhất.

Hôm nay, Đỗ Việt lại đến ngày trực, nhiệm vụ thứ nhất là vội vàng mang theo hòm thuốc vội vã tới Dịch Đình cung.

Tay hắn ở trên cổ tay Tô Tử Mộc ngừng đã lâu, lông mày ngày càng nhíu chặt.

Tô Tử Mộc nhưng thật ra thản nhiên, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Đỗ thái y, người sắp khiến cổ tay cảu ta gãy mất.

Đỗ Việt trợn trắng mắt, thu tay về.

“Xin hãy cởi áo ra, lộ ra bụng.”

Tô Tử Mộc ngoan ngoãn cởi ra xiêm y, lộ ra thân thể gầy yếu trắng nõn, duy chỉ bụng là có chút hơi nhô lên.

Đỗ Việt vươn tay, ấn lên hai bên cạnh bụng và đáy bụng.

“Có đau không?”

Tô Tử Mộc lắc đầu.

Đỗ Việt lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“So với hơn một tháng trước nhưng thật ra tốt hơn nhiều, lúc ấy mới vừa phát hiện ngươi mang thai chừng một tháng, luôn luôn đau bụng ra máu, ta đều cho rằng thai này không giữ được.”

Tô Tử Mộc cảm kích nói: “Đỗ thái y phí tâm.”

“Nhưng mà… Tô công tử…”

“Đỗ thái y, Tử Mộc nhờ có người chăm sóc, một phế nhân nơi lãnh cung, không đảm đương nổi một tiếng công tử của người, như vậy, không chê gọi ta Tử Mộc là được.”

Đỗ Việt gật đầu: “Tốt, Tử Mộc, ngươi cũng là ngươi biết chút y thuật, hơn nữa đã sinh hài tử, ngươi gần nhất không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

“Ngươi mang thai chưa đến ba tháng, không cảm thấy bụng này có chút hơi lớn sao?”

Tô Tử Mộc cúi đầu nhìn một chút.

“Ngô… Hình như là có chút? Ta nhớ kỹ lần trước mang thai…” Nói đến chỗ này, Tô Tử Mộc đột nhiên dừng lại.

Đỗ Việt phát hiện vẻ mặt y hơi đổi, biết là nhớ tới hài tử cửu tử nhất sinh sinh ra, lại không có duyên nhìn thấy kia, hắn ho khan một tiếng giảm bớt bầu không khí, nói: “Oán ta y thuật không giỏi, kỳ thực ta sớm đã nhận ra, nhưng cho tới hôm nay có thể xác nhận.”

Tô Tử Mộc ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?”

“Ngươi lần này mang thai là song thai.”

Ánh mắt của Tô Tử Mộc bỗng nhiên trừng lớn, từ trong đôi mắt xinh đẹp của y, Đỗ Việt rõ ràng thấy được tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

Y giơ tay lên, ở trên bụng ôn nhu vuốt ve, khóe miệng dần dần nhếch lên.

“Lại có thể… Lại có hai cục cưng…”

Đỗ Việt nhìn bộ dáng này của y, lắc đầu thở dài, “Tử Mộc, không phải là ta muốn đả kích ngươi, sinh non mới vừa một tháng lại thụ thai, thân khoẻ mạnh chưa chắc đã chịu được chứ không nói thân thể này của ngươi, còn là song thai, cái này cơ bản giống như mắc bệnh nan y vậy.”

Tô Tử Mộc quay đầu, nghiêm túc nhìn Đỗ Việt: “Đỗ thái y, Tử Mộc cầu người, chỉ cần khiến Tử Mộc chống được đến lúc hài tử bình an giáng sinh, những thứ khác đều không trọng yếu.”

Đột nhiên đột nhiên Đỗ Việt có chút đỏ lên.

Tô Tử Mộc chú ý tới Đỗ Việt khác thường: “Đỗ thái y, người có khỏe không?”

Đỗ Việt nhanh chóng nháy mắt mấy cái, khôi phục thái độ bình thường, nói: “Được rồi, vậy cứ như vậy đi, ngày mai ta có chút việc bên ngoài, ước chừng mười ngày mới về, dược liệu ta để lại đủ, mấy ngày này ngươi cố gắng chăm sóc bản thân.”

“Ta hiểu rõ, cảm tạ Đỗ thái y.”

Nói, Tô Tử Mộc đứng dậy muốn đưa, Đỗ Việt ấn người trở lại.

“Buổi sáng trời lạnh, đừng ra ngoài, buổi trưa thời tiết ấm hơn nếu nhàm chán thì đi lại một chút, đừng miễn cưỡng bản thân.”

Tô Tử Mộc ngoan ngoãn gật đầu.

Gần nhất trong cung hình như có đại sự gì, mỗi người đều bận rộn, Dịch Đình cung chỗ này càng thêm không người hỏi thăm đi.

Hôm nay, Tô Tử Mộc ngồi dựa ở trên giường, lật mấy cuốn sách Đỗ Việt chép cho y, không được xem vài tờ tay đã lạnh băng.

Tiểu Lộ tử lại nổi giận đùng đùng đã trở về.

Tô Tử Mộc cười nhẹ hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”

“Đám người kia thật quá đáng, không chỉ có trừ lửa than, hiện tại ngay cả ăn cũng không cho!”

Tô Tử Mộc lắc đầu: “Quên đi, dù sao ngày gần đây ta cũng ăn uống không tốt, ngươi và Xuân nhi ăn đi, ngày hôm nay không cần để lại cho ta.”

Tiểu Lộ tử vội vàng nói: “Như vậy sao được, công tử vốn là thể hư sợ lạnh, lại mang thai, trong phòng này không ấm áp thì thôi, làm sao có thể không ăn cái gì chứ!”

Lúc này, Xuân nhi vui vẻ chạy vào, lặng lẽ gọi Tiểu Lộ tử.

Tiểu Lộ tử đi theo ra ngoài: “Làm sao vậy, thần bí như thế?”

Xuân nhi thấp giọng nói: “Ngươi không có nghe nói sao? Hoàng thượng nạp phi, tuy rằng chưa qua tang kỳ không thích hợp làm lớn, nhưng là vì phong phú hậu cung, coi như là thú hỏi đàng hoàng của hai vị chủ tử, đây là bánh hỉ trong cung phát, ta cầm nhiều về, tháo vỏ đỏ bên ngoài đi, cũng là đồ ngon!”

“Nha, thật vậy chăng! Quá tuyệt vời!” Tiểu Lộ tử hưng phấn.

“Bệ hạ… Nạp phi sao?”

Thanh âm của Tô Tử Mộc nhẹ nhàng vang lên, hai người dang nhảy nhót liền hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, Tô Tử Mộc đang đứng ở cửa.

“Công, công tử…” Xuân nhi theo bản năng giấu bánh hỉ ra sau.

Trên mặt tái nhợt của Tô Tử Mộc hiện lên ý cười khổ sở: “Khong sao, dính không khí vui mừng cũng tốt, Xuân nhi, cho ta một một khối đi.”

Xuân nhi do dự đưa tới một khối.

Tô Tử Mộc nhìn bánh hỉ đỏ rực trong tay, trong lòng có chút chua xót khổ sở.

Y cắn một cái ở trong miệng, nhưng mùi vị chưa kịp nếm, một trận buồn nôn mãnh liệt kéo đến, quay đầu liền nôn ra.

“Công tử!” Xuân nhi vội vàng đi tới, viền mắt rất nhanh cũng đỏ, “Là Xuân nhi không tốt, Xuân nhi không nên…”

Tô Tử Mộc vội vã lắc đầu: “Không, không trách ngươi, cũng là khó cho các ngươi rồi.”

Nói xong, lại ho khan hai tiếng, mới dừng lại cơn buồn nôn.

Y chống hông chậm rãi đi tới trong viện, ngẩng đầu, thấy trên nhánh cây đã có một chút xanh nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc