LẠC NHAU MỘT ĐỜI


Trời vừa hửng sáng Thiên Ý liền tỉnh dậy, cổ họng cô đau rát do đêm qua khóc quá nhiều, mắt sưng đến mở cũng khó khăn.

Thiên Ý ngồi trên giường theo tư thế co người, đầu cúi xuống, tóc tai rối bời.
[ Mình...bây giờ mình không biết phải nên làm sao nữa.

Tình cảm của mình có thể cất lại không ? "
Dương Thiên Ý hít hà đến mức đầu mũi đỏ ửng, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi buộc lại mái tóc rối, nhìn mình trong gương cô mới nhận ra bản thân trước giờ luôn cố gắng liều mình để chiến thắng trong công cuộc bảo vệ Lưu Ngọc Lễ nhưng cuối cùng lại thua trước anh.

Cô bị chính tín ngưỡng của mình vùi dập không thương tiếc, đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến những việc phong lưu của anh nhưng là lần đầu tiên bị Lưu Ngọc Lễ đối xử tàn nhẫn như vậy, mỗi lời nói thốt ra từ miệng anh đêm qua không khác gì ngàn vạn nhát dao cứa vào da thịt đau không tả nổi.

Thiên Ý thiết nghĩ cô nên sớm buông tha cho bản thân mình, khi đó cho dù có bị anh đối xử như nào cô cũng không còn phải đau như thế nữa.

Dương Thiên Ý trở ra phòng khách với vẻ ngoài chỉnh chu hơn, cô bắt gặp Trương Thành ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa mắt nhìn vô định về phía bức tường, anh nghe tiếng bước chân lập tức quay người lại.
Thiên Ý ánh mắt nhìn anh đầy lòng biết ơn, không nói ra bằng miệng nhưng Trương Thành có thể cảm nhận được điều đó
" Tôi...phải về đây "
" Cô vẫn ổn đúng chứ ? "
Thiên Ý mỉm cười chua chát, cô khẽ gật đầu.

Đôi chân chầm chậm đi về phía cửa, tiếng của Trương Thành nhỏ nhẹ ở phía sau vọng tới nhắc nhở
" Cô cẩn trọng, có bất kì chuyện gì đều có thể gọi cho tôi "
Thiên Ý không nói gì chỉ vặn tay nắm cửa rồi trực tiếp bước ra ngoài.

Cô sững sờ khi bắt gặp chiếc Porsche màu xám yêu thích của Lưu Ngọc Lễ đậu trước cổng, đôi chân run rẩy không dám bước tiếp.
[ Đằng nào cũng phải đối diện mà ]
Lấy hết dũng khí Thiên Ý lê đôi chân nặng trịch bước về phía trước, Lưu Ngọc Lễ vừa trông thấy cô liền đẩy cửa xe mà bước xuống.

Anh và cô đang tiến về phía nhau nhưng đây là lần đầu cả hai đều mang những cảm xúc kì quặc nhất.

Đứng đối diện Lưu Ngọc Lễ cô chỉ biết cuối đầu không nói thêm gì
Cả đêm qua Dương Thiên Ý ở cùng Trương Thành khiến cho anh như phát điên lên, trời còn chưa sáng đã lập tức lái xe đến đây để đợi cô, trông thấy Thiên Ý bước ra từ nhà của Trương Thành anh thật không tài nào kiềm chế được cảm xúc, Lưu.

Ngọc Lễ giọng nói mang nộ khí bức người

" Về nhà "
Thiên Ý không nhìn mặt anh, đầu hơi cúi xuống cô đáp
" Đêm qua tôi đã lái xe rời đi, bây giờ cũng nên cũng nên lái xe trở về "
Lưu Ngọc Lễ hiểu hàm ý trong câu nói đó của cô, Thiên Ý muốn tự lái xe trở về một mình, không muốn cùng anh ở chung một chỗ, trong cơn tức giận lời nói của anh có hơi kích động
" Vứt chiếc xe kia đi, chẳng đáng là gì cả "
Nói xong liền tự mình quay về mở cửa xe ngồi vào băng ghế sau của chiếc Porsche, lệnh của anh Thiên Ý thật tình không thể cãi, cô cũng nhanh chân ổn định vị trí, thắt dây an toàn rồi đạp chân ga
Xuốt quá trình trở về Thiên Ý một lời cũng không nói thêm, không khí trong xe vô cùng nặng nề khiến cho người ta nhìn vào cũng thấy căng thẳng theo, Lưu Ngọc Lễ không nhịn được mà lên tiếng
" Chuyện tối qua...!"
" Chuyện tối qua là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu phạt theo luật của tổ chức "
Câu nói của Thiên Ý thật sự khiến ánh ngỡ ngàng, anh nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy gương mặt của cô khi nói ra lời đó vô cùng cương quyết
" Cô nói cái gì ? "
Thiên Ý một tay lái xe, tay còn lại rút lấy con dao găm được chạm khắc tinh xảo mà anh dùng làm vật trang trí trên xe, lưỡi dao sắc lẹm bóng loáng găm vào đùi phải Thiên Ý, cô đã tự làm bị thương chính mình, lúc rút con dao ra máu còn nhỏ giọt xuống sàn xe.

Gương mặt Thiên Ý điềm nhiên một cách lạ thường
" Làm trái lệnh của tổ chức phải chịu phạt, từ nay tôi sẽ không như thế nữa.


"
Anh biết cô miệng thì nhận sai như tâm hoàn toàn không phục, cô muốn thể hiện sự chống chế bằng việc tự làm bản thân bị thương.

Thật ra việc anh đến đây không phải để bắt lỗi cô, anh cũng chưa từng có ý nghĩ muốn Thiên Ý chịu phạt, anh có thể nhìn thấy kể từ lúc con dao đó đâm xuống nó không chỉ là đâm vào da thịt của cô mà là giống như cắt đứt sợi dây liên kết giữa hai người.

Anh không biết sau khoảnh khắc đó giữa mình và Thiên Ý sẽ còn lại gì ngoài mối quan hệ ông chủ và cấp dưới.
Lưu Ngọc Lễ ngoảnh mặt đi nơi khác, tay anh có hơi mất kiểm soát cứ bất chợt run lên, anh liền chợp lấy bao thuốc lá trong túi quần, rút ra một điếu thuốc cho lên miệng, anh cố gắng kiềm chế sự run lên mà bật chiếc bật lửa mãi cũng không cháy.

Lưu Ngọc Lễ nhìn ra ngoài trời mà phả khói thuốc, thi thoảng lại liếc nhìn về phía Thiên Ý trông thấy máu bên đùi phải của cô vẫn liên tục chảy không ngừng, khóe mắt anh chợt thấy hơi cay, anh tự dặn lòng là cay vì khói thuốc chứ không phải là do bất kì một vấn đề nào khác.


Bình luận

Truyện đang đọc