LẠC NHAU MỘT ĐỜI


Lái xe đến Nguyệt Quang lầu, Thiên Ý cẩn thận quan sát xung quanh, quả nhiên đám vệ sĩ canh gác thường ngày lén trốn đi uống rượu không còn ai cả.

Mở cửa xe bước xuống rồi dùng sức đỡ Lưu Ngọc Lễ đứng dậy, anh ỉu xìu bước đi theo sự dẫn dắt của cô.
Nhấn đúng mật khẩu cửa lớn liền mở ra, Thiên Ý dìu anh lên phòng rồi cẩn thận đặt cho Lưu Ngọc Lễ nằm xuống giường.

Lưu Ngọc Lễ nằm ngủ không biết trời trăng mây nước gì, bây giờ sát thủ của tổ chức khác đột nhập vào có mà giết chết anh cũng không gặp khó khăn gì.
Nới lòng cúc áo sơmi để cho anh dễ thở, Thiên Ý xắn tay áo đun ấm nước sôi nấu cho anh tách trà giải rượu và nước ấm để lau người.
Lưu Ngọc Lễ bình thường bá khí đáng sợ thế nào bây giờ lại ngoan ngoãn nằm yên một chỗ mặc sức để cho cô làm gì thì làm.

Thiên Ý múc từng muỗng trà thổi nguội rồi đút cho anh, mùi vị khác lạ khiến cho Lưu Ngọc Lễ nhăn mặt rất khó coi, sau khi uống xong cô rút tờ khăn giấy giúp anh lau miệng, không chịu được liền thốt lên một câu
" Anh là em bé sao ? Uống trà cũng cần có người đút "
Tuy nói như vậy nhưng Thiên Ý lại rất thích làm cho anh những việc này, cô muốn thỏa sức bày tỏ sự quan tâm của mình dành cho Lưu Ngọc Lễ nhưng không muốn để anh phát hiện.
Lấy chiếc khăn nhúng nước ấm giúp anh lau người, chính Thiên Ý còn không chịu nổi mùi rượu nồng nặc còn đọng lại sau bao ngày trên người của anh, giúp anh cởi chiếc áo sơmi có chút không tự nhiên, Thiên Ý sau đó như bị câu hồn bởi cơ thể săn chắc kia, cô vừa lau người cho anh vừa nhắm nghiền mắt.

Được một lúc thì cô liền chú ý đến hai lòng bàn tay của anh đang bị xay xát rươm rướm máu.
Dọn dẹp mọi thứ, Thiên Ý đi đến bên tủ lấy dụng cụ y tế ra giúp anh sơ cứu vết thương, trùm chăn lên cơ thể Lưu Ngọc Lễ để tránh bản thân đỡ phải nhìn lung tung, vào lúc sát trùng vết thương anh hít hà rồi hơi rụt tay lại, cô phải liên tục trấn an dù không biết Lưu Ngọc Lễ có nghe thấy hay không
" Anh cố chịu đau một chút, tôi làm nhanh thôi "
Lưu Ngọc Lễ he hé đôi mắt mơ màng cố nhìn rõ người trước mặt, giọng anh đều đều vang lên

" Cô là ai ? Dương Thiên Ý đâu ? "
Thiên Ý gương mặt ngơ ngác, không ngờ anh đã say đến mức đó rồi, cô thuận theo câu nói của anh mà đáp
" Anh tìm cô ấy làm gì ? "
Không ngờ Lưu Ngọc Lễ thật sự nghe thấy, anh trả lời
" Năm nay là giao thừa đầu tiên không ở bên cạnh cô ấy.

"
Thiên Ý dừng hành động dán băng gạc lại, giọng nói cô run run
" Anh thật sự muốn gặp cô ấy sao ? "
Đôi mắt Lưu Ngọc Lễ vẫn lim dim, anh chỉ xác nhận được trước mắt mình là một cô gái còn lại hoàn toàn không thấy rõ đó là ai
" Dương Thiên Ý muốn trốn tránh tôi, không biết bao giờ cô ấy mới trở về, cô có biết không ? "
Cô thật sự đã từng nghĩ chờ đến khi qua hết mùa Tết này mới xuất hiện trước mặt anh nhưng những lời nói lúc này của Lưu Ngọc Lễ đã có thể hoàn toàn lay động tâm trí của Thiên Ý, cô lấy hết dũng khí mới dám nói ra điều này
" Tôi là Thiên Ý "
Nghe xong lời nói của cô khóe môi Lưu Ngọc Lễ cong lên mang ý cười cợt
" Cô có biết lừa dối Lưu Ngọc Lễ tôi sẽ phải chịu hình phạt như thế nào hay không ? "
Đôi mắt đỏ ươn ướt, Thiên Ý cắn môi gật đầu
" Đương nhiên tôi biết vậy nên những lời tôi nói hoàn toàn là thật "
Lưu Ngọc Lễ dùng sức gắng gượng ngồi dậy, anh vươn tay vuốt ve gương mặt của Thiên Ý, cả hai chỉ yên lặng nhìn nhau trong căn phòng tĩnh lặng.


Bỗng giọng nói trầm lắng của anh vang lên phá vỡ cái yên lặng chết người đó
" Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô nhưng nếu như cô dám cả gan nhận mình là Dương Thiên Ý thì hôm nay cô không có cơ hội rời khỏi đây nữa.

"
Kéo mạnh tay Dương Thiên Ý nằm ngửa ra giường, làn da rám nắng thêm cả đường cong của cơ bắp hoàn toàn đập vào mắt cô, nhìn từ phía sau bờ vai rộng lớn có thể hoàn toàn che mất đi Thiên Ý.

Cởi bỏ thắt lưng ném xuống sàn, đôi bàn tay to lớn bắt đầu không yên phận mà sờ soạng khắp cơ thể cô, anh nhẹ nhàng cởi từng nút áo một, Thiên Ý cả người mềm nhũn không dám động đậy.

Vứt chiếc áo của cô sang một bên vào lúc anh chạm tay trực tiếp vào da thịt cả người Thiên Ý bắt đầu căng cứng.

Anh lần đầu tiên cúi người xuống hôn cô, anh bắt đầu từ nhấm nháp chuyển sang thô bạo.

Đôi môi trượt dài xuống cổ, mỗi nơi đi qua đều như có xung điện để lại dấu vết vừa đỏ vừa tím.
Lưu Ngọc Lễ cởi phăng luôn chiếc áo lót trên người Thiên Ý rồi vội vàng tháo bỏ hết chướng ngại vật trên cơ thể của hai người, luồn tay ra sau ôm lấy Thiên Ý, anh đỡ cô ngồi dậy lên đùi của mình.

Dương Thiên Ý vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, ngực trần áp sát vào thân thể của Lưu Ngọc Lễ.

Lưu Ngọc Lễ lần nữa cúi đầu hôn lên vết sẹo lớn phía sau cổ và bả vai Thiên Ý một cách say mê cuồng nhiệt, cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt Dương Thiên Ý không kiềm chế được mà thốt lên mấy tiếng.

Điều đó như liều thuốc kích tình kích thích cơn dục vọng bên trong Lưu Ngọc Lễ, mọi thứ xung quanh đối với anh như hoàn toàn lu mờ bây giờ chỉ có người trước mắt.

Lật úp Thiên Ý nằm xuống giường anh bắt đầu cuộc yêu một cách vội vã.

Thân dưới cứng rắn ra vào nhiều lần mỗi lúc một trở nên mạnh mẽ, âm thanh mị hoặc của từng động tác cứ đều đều phát ra.

Thiên Ý cảm thấy cơ thể mình giống như bị xé toạc ra, cô cắn răng chịu đựng nhưng cũng không thể ngăn cản bản thân thốt ra từng tiếng rên rỉ.

Giọng cô thều thào
" Ông chủ làm ơn...chậm thôi "
Lưu Ngọc Lễ phì cười sau đó đưa tay trái lên bịt miệng Thiên Ý, từng động tác của anh vẫn tiếp tục một cách thô bạo
" Suỵt ! Gọi tôi...A Lễ "
Anh bỏ tay ra khỏi miệng cô, lắng tai trông chờ tiếng gọi của cô gái dưới thân mình, Thiên Ý đau đến mức cơ mặt đều co lại, giọng cô yếu ớt
" A Lễ...anh có thể nhẹ nhàng hơn với tôi không ? "
Lưu Ngọc Lễ bật cười thích thú, anh vòng tay siết lấy cổ Thiên Ý áp sát mặt mình cạnh mặt cô cắn răng nói nhỏ
" Không được "
Cả căn phòng như bị bao trùm bởi ngọn lửa dục vọng, anh bắt đầu đổi sang một tư thế khác, Thiên Ý dường như đã có thể bắt đầu thích nghi, cô thả lỏng cơ thể để hành động của anh được thực hiện một cách dễ dàng.
Bầu trời bên ngoài bỗng sáng bừng lên, pháo hoa đủ sắc màu lan tỏa cả một góc trời vô cùng đẹp đẽ.


Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy khung cảnh đẹp nhất của đêm giao thừa.

Pháo hoa như góp thêm cho cuộc ân ái giữa hai người thêm phần thú vị.
Đặt bàn tay lên eo Dương Thiên Ý để giữ chặt như không muốn cho cô cơ hội tẩu thoát, sau hiệp đầu tiên chỉ tích tắc sau đó anh lại như một tên cuồng vọng mà lao vào cô ngấu nghiến.

Anh mơ màng liếc mắt nhìn vết sẹo sâu hoắm trên đùi của Thiên Ý vết sẹo do lần trước cô tự phạt bản thân để lại, anh lập tức cúi người mà hôn lên như một lời tạ lỗi.

Thiên Ý hiểu rõ hành động của anh, cô đưa tay đặt lên gương mặt Lưu Ngọc Lễ rồi nhìn anh say đắm
" Em không sao "
Nhặt chiếc thắt lưng dưới sàn anh trói chặt tay tay của Thiên Ý đè lên trên đỉnh đầu, kéo chân trái của cô đặt lên trên vai mình, anh lờ mờ nhìn sợi dây da treo đồng xu bạc trên cổ chân của cô, Lưu Ngọc Lễ dùng sức giật đứt nó từ lúc nào đến Thiên Ý còn không hay.

Trận ân ái này cứ thế tiếp tục như không có hồi kết.
Vào lúc trời chập chờ sáng, Thiên Ý cả người ướt đẫm mồ hôi không còn chút sức lực nằm cạnh Lưu Ngọc Lễ đã ngủ say.

Thiên Ý dường như đã quên đi cảm giác ngại ngùng ban đầu đến chăn cô còn không kéo nổi để trùm lên người.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô mệt mỏi mà mò mẫn lục tìm trong đóng quần áo quăng tứ tung dưới sàn, Thiên Ý hằng giọng nói đã bị khan do rên rỉ
" Tôi nghe Trương Thành "
[ Đám vệ sĩ trở về Nguyệt Quang lầu rồi, cô đã rời khỏi đó chưa ? ]
Thiên Ý nhìn người đàn ông trên giường, cô ngắt máy rồi vội mặc lại quần áo nhanh chóng dùng tốc độ tuyệt kỹ lái xe rời khỏi Nguyệt Quang lầu tránh để bị đám vệ sĩ kia phát hiện.


Bình luận

Truyện đang đọc