LẠC TRÌ

Diệp Khâm yên tâm thiếp đi một lúc ở trong xe, giấc mơ đại chiến với lũ yêu quái lít nhít mới diễn ra được một nửa thì cậu đã bị những tiếng cộc cộc gõ vào cửa sổ xe khiến mình tỉnh lại.

Cậu ấn vào nút khoá mở cửa ra, Trình Phi Trì liền ngồi vào vị trí kế bên ghế lái, Diệp Khâm dụi mắt mình sờ vào điện thoại nhìn một cái, mới có hơn mười giờ.

Diệp Khâm lập tức tỉnh táo, mắt tròn mắt dẹt nhìn Trình Phi Trì, hỏi: “Anh nộp bài sớm à?”

Người kia đang ném balo ra ghế sau, đáp: “Ừm.”

Diệp Khâm chưa từng tham gia mấy cuộc thi như thế này bao giờ, nhưng theo cậu tưởng tượng chắc chắn là phải nghiêm túc hơn so với kỳ thi cuối kỳ rất nhiều, bèn la lên: “Nộp bài sớm như vậy làm gì, có thời gian thì kiểm tra thêm đôi lượt nữa đi, ngộ nhỡ có chỗ nào viết sai hay là tính sai thì sao?”

Trình Phi Trì nhìn dáng vẻ lo lắng của cậu lúc này hệt như mấy vị phụ huynh, liền cảm thấy thú vị, anh lấy giấy ăn từ trong túi ra, nghiêng người qua lau đi nước miếng còn dính trên khóe miệng cho Diệp Khâm, nói: “Đề đơn giản lắm, không có chuyện gì đâu.”

Diệp Khâm không biết rằng mình ngủ bị chảy nước miếng, lập tức vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, nhận lấy tờ giấy kia tự lau cho mình, một lúc sau mới lúng ta lúng túng thì thào: “Vậy, vậy thì tốt rồi.”

Thời điểm hai người họ đến quảng trường Thời Đại còn chưa đến mười một giờ, Diệp Khâm nay còn chưa ăn sáng nên lúc này đã kêu ầm ĩ lên là mình đói bụng, trước tiên là đi vào KFC mua một set hamburger, sau đó cậu lấy riêng hamburger và cánh gà ra còn phần đầu cánh và khoai tây chiên lại để sang một bên.

Ăn được hai miếng mới nhớ ra bên cạnh mình hôm nay có nhiều hơn một người, Diệp Khâm hơi ngượng, hỏi: “Anh ăn không? Tôi cũng mua cho anh một phần nhé?”

Trình Phi Trì nói không cần, sau đó anh lại ăn hết những món mà cậu ghét bỏ không ăn đến.

Bữa trưa hai người họ lại đi ăn đồ Nhật, Diệp Khâm thích ăn sushi còn gọi thêm mấy món thịt nguội.

Trình Phi Trì nhìn thấy cậu gắp miếng cá ngừ từ trên lớp băng lên, chấm vào một chút nước tương rồi bỏ vào miệng, biểu tình của anh liền trở nên cứng ngắc, còn rót một cốc nước nóng đưa đến trước mặt Diệp Khâm để cậu uống, tốt xấu gì cũng trung hòa một chút những thứ đồ tươi sống trong bụng.

Diệp Khâm cười lăn cười lộn: “Nào có ai đã ăn sushi còn uống nước nóng chứ? Rượu vang mới là chuẩn bài.” Nói xong cậu liền rướn cổ lên vỗ vào bàn, hỏi phục vụ: “Ở đây có rượu vang không? Một chai cho bàn này nhé.”

Nhưng mà đến cuối cùng vẫn là không được gọi, vì lúc Trình Phi Trì trầm mặt xuống đáng sợ đến thế nào, Diệp Khâm đã tự mình trải nghiệm qua rất nhiều lần rồi, vì thế đạo lý biết dừng lại đúng lúc này cậu vẫn hiểu được.

Sau khi bữa cơm trưa kết thúc, Diệp Khâm liền ôm lấy điện thoại lên mạng tìm bộ phim nào có suất chiếu gần nhất, Trình Phi Trì nhân lúc cậu đang mải mê tìm kiếm thì đã đi ra quầy thanh toán. Trên đường đi đến thang máy để lên rạp chiếu phim, Diệp Khâm còn không vui mà trách anh đã tranh trả tiền với mình, khiến cậu mất mặt.

Kết quả lúc mua vé xem phim, lại bị Trình Phi Trì tranh trả tiền trước một bước, Diệp Khâm càng tức hơn: “Anh có nhiều tiền để tiêu lắm sao? Chỗ tiền ăn lúc nãy cũng tiêu mất mấy ngày công của anh rồi.”

Nói xong lại rút ra từ trong ví tiền của mình mấy tờ một trăm tệ, muốn nhét vào trong túi anh.

Trình Phi Trì giơ tay lên ngăn lại, sắc mặt nhàn nhạt không nhìn ra tâm tình trong đó, chỉ nói rằng: “Nên là do anh trả.”

Khi đi vào phòng chiếu phim ngồi xuống, Diệp Khâm mới nghĩ lại những chuyện này, cái tên này rõ ràng là đang chăm sóc mình như con gái mà, nhất thời cơn giận trong đầu cậu lại càng bốc lên ghê gớm. Nhưng vì bộ phim đã bắt đầu nên phải giữ yên lặng, Diệp Khâm liền hờn dỗi mà cố tình đặt bỏng ngô vào giữa hai người còn ngồi xích sang bên phải tránh xa Trình Phi Trì.

Hôm nay hai người họ xem một bộ phim hài hành động, mới chiếu chưa được hai mươi phút mà Diệp Khâm đã xem đến nhập tâm, cậu nhìn vào màn hình cười haha thế là liền bị sặc bỏng ngô, tiện tay nhận lấy chai soda đã mở nắp từ người bên cạnh đưa tới.

Sau khi chỗ nước lạnh kia ngấm vào trong bụng, Diệp Khâm mới đột nhiên ý thức được hai người họ vừa nãy còn đang hơi giận nhau, miệng cậu méo xệch ra, đặt chai nước kia vào chỗ để đồ uống trên tay vịn xong xuôi lại bắt đầu nghiêm túc xem phim.

Đến nửa phần sau, cơn giận đã tiêu đi gần hết, Diệp Khâm qua khóe mắt liếc trộm người đang ngồi bên cạnh.

Tư thế của Trình Phi Trì từ đầu đến cuối dường như không có thay đổi gì, cổ và eo đều ưỡn thẳng lên, trong đôi con ngươi của anh phản chiếu những quang ảnh lúc sáng lúc tối trên màn hình. Biểu tình của người này cũng thế, lúc xung quanh mọi người đều cười phá lên thì anh đều không có phản ứng gì, đường nét quai hàm rõ ràng tựa như một pho tượng được điêu khắc tinh xảo.

Diệp Khâm cảm thấy thật kỳ lại, cái tên này lúc ở bên cậu đã cười rất nhiều cơ mà, chẳng có nhẽ bộ phim này còn không buồn cười bằng chính bản thân mình sao?

Đưa ra kết luận như vậy, khiến Diệp Khâm không biết nên vui hay là nên nhảy dựng lên đánh người kia một trận.

Trên mạng nói cuối phim còn có after credit, vì thế Diệp Khâm định đợi đến cuối cùng.

Mọi người xung quanh lúc này gần như đều đã ra về hết, đèn trần cũng đã được bật lên, cậu tóm lấy hai hạt bỏng ngô giơ ra trước mặt Trình Phi Trì: “Anh có ăn không?”

Nhìn thì có vẻ đã chịu nhận thua, nhưng trên thực tế là không ăn hết nên mới tìm người xử lý “đồ thừa” cho mình.

Trình Phi Trì vốn cũng không giận cậu, anh thoáng nghiêng đầu qua, trực tiếp dùng miệng mình nhận lấy hai hạt bỏng trên tay Diệp Khâm.

Đôi môi khô khốc cọ một chút qua làn da đầu ngón tay của cậu, Diệp Khâm giống như bị điện giật mà vội rụt tay lại, nhiệt độ từ đầu ngón tay cấp tốc lan ra toàn thân, khoảng ba đến năm giây sau là mặt cậu đã đỏ bừng.

May là cũng không sáng lắm nên người kia không nhìn ra được, lúc ra khỏi rạp chiếu phim, Diệp Khâm đã trở lại trạng thái bình thường còn đang mải miết phát biểu cảm nghĩ sau khi xem phim trên vòng bạn bè. Trình Phi Trì đi ở phía trước, dẫn cậu đi ra khỏi nơi đông người, sau đó tìm một chỗ vắng hơn rồi mới đứng lại chờ cậu đăng cho xong.

Diệp Khâm viết một đoạn dài, trước khi gửi đi đột nhiên lại cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó, thế là cậu định chụp ảnh vé xem phim để đính kèm. Trình Phi Trì dựa theo yêu cầu của Diệp Khâm, giơ hai tấm vé kia lên xòe ra như những lá bài Tây để cậu chụp, Diệp Khâm còn chụp mỗi góc một phát, chỉ riêng mỗi việc chọn ảnh để đăng cũng mất đến năm phút đồng hồ.

Ngay giây phút đầu tiên sau khi đăng bài xong Diệp Khâm liền bảo Trình Phi Trì mau vào like cho mình, nhưng anh lại hỏi ngược lại like là gì, lúc này cậu mới nhớ ra điện thoại của anh vẫn là loại nồi đồng cối đá xài một lèo bày ngày không cần sạc pin.

Diệp Khâm không nhịn được lại bắt đầu xúi giục: “Anh đổi điện thoại đi, bây giờ còn ai nói chuyện với nhau bằng tin nhắn nữa, lần trước muốn gửi ảnh cho anh mà cũng không gửi được.”

Thật ra là cậu còn muốn nói “tôi mua cho anh một cái nhé”, nhưng lại nghĩ đến kinh nghiệm từng trải của bản thân, khi định lấy lòng người kia đã bị từ chối như thế nào, cậu biết chắc Trình Phi Trì sẽ không nhận nên vẫn tự giác ngậm miệng lại thì hơn.

Trình Phi Trì không từ chối, nhưng anh cũng không lập tức đồng ý.

Điện thoại thông minh mới bắt đầu phổ cập trên thị trường, tùy tiện chọn một cái máy cũng phải tốn mất mấy nghìn tệ, mà thứ đồ này đối với Trình Phi Trì mà nói là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Anh tiết kiệm quen rồi, nên nếu gặp những vấn đề như thế này đầu tiên là sẽ suy nghĩ đến việc chi ra như thế có thu lợi được gì hay không.

Trông thấy anh do dự, Diệp Khâm liền xua tay nói: “Thôi bỏ đi, tôi mua gói nhắn tin theo tháng là được.”

Bởi vì cuộc thi Vật lý này mà Trình Phi Trì đã sắp xếp công việc của mình trong hôm nay từ trước đó rất lâu, anh đã đẩy lịch dạy thêm hôm nay đến chủ nhật, buổi tối sau khi sắp xếp xong sách vở ngày mai cần dùng đến thì nhận được tin nhắn của Diệp Khâm.

Có vẻ như là cậu gửi đến mấy câu xoắn não: 【Sau khi phẫu thuật thay tim thất bại, bác sĩ sẽ nói gì với bệnh nhân?】

Trình Phi Trì suy nghĩ một chút rồi trả lời: 【Xin lỗi】

Diệp Khâm: 【Hahahahahaha sai rồi】

Tiếp theo lại gửi tới một tin khác: 【Màn đêm của một người, trái tim anh, nên đặt ở đâu】

Trình Phi Trì: 【Bài hát à?】

Diệp Khâm: 【Đúng rồi, anh chưa nghe qua bao giờ à?】

Trình Phi Trì: 【Có thể là nghe qua rồi, không nhớ rõ nữa】

Diệp Khâm: 【Anh đã cười chưa?】

Trình Phi Trì: 【Cười cái gì?】

Diệp Khâm: 【Được rồi, nếu như là wechat thì có phải tốt rồi không, tôi sẽ hát cho anh nghe, anh nhất định sẽ cười】

Trình Phi Trì không biết cậu đang nghĩ linh tinh cái gì, nhưng chuyện phải mua điện thọai mới một lần nữa lại hiện lên trong đầu anh.

Mở ngăn kéo ra, Trình Phi Trì liếc nhìn số dư trên sổ tiết kiệm, trong đầu lại tính toán một lần đại khái thu nhập hơn nửa năm, sau khi xác nhận có rút ra hai, ba nghìn tệ cũng không tạo ra ảnh hưởng gì, anh mới đặt cả sổ tiết kiệm và sách vở cùng bỏ vào trong cặp sách.

Không chỉ là vì muốn được nghe hát, Trình Phi Trì nghĩ, trên thế giới này vẫn còn có một số thứ không thể dùng tiền bạc và cái gọi là giá trị để so sánh được.

Bình luận

Truyện đang đọc