LẠC TRÌ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thầy giáo giỏi phụ đạo, yêu đương cùng chuyện học hành cũng không bị gián đoạn, thường xuyên như thế khiến cho thành tích giữa các môn không đồng đều nhau của Diệp Khâm đã được nâng cao.

Trong đó không thể thiếu công sức to lớn của Trình Phi Trì, nhất là mấy đề anh ra trước kỳ thi một ngày, vừa khéo lại có nhiều điểm tương đồng với đề thi chính thức. Diệp Khâm đúng là mèo mù vớ cá rán, lần đầu tiên nhận được điểm tốt cho môn Hóa, còn trực tiếp nâng cao tổng thành tích, xếp hạng trong lớp cũng gần đạt đến top 10 được thầy Tôn chủ nhiệm gọi lên tuyên dương.

Đúng là khiến Diệp Khâm đắc ý chết đi được, hết giờ còn mời đến gần nửa lớp đi ăn cơm. Trình Phi Trì đương nhiên không thể thiếu mặt, lúc anh đến quán ăn kia mới biết có đông người như thế, đi về thì cũng không được nên đành chọn một góc có cảm giác tồn tại thấp nhất rồi ngồi xuống, cùng Liêu Dật Phương thảo luận về hai cuộc thi Hóa học và Vật Lý của học kỳ sau.

“Bạn học Trình giỏi thật đấy, cậu kèm bạn học Diệp học giúp thành tích cậu ấy được cải thiện, mà của mình thì cũng không giảm xuống chút nào vẫn còn thời gian chuẩn bị cho kỳ thi nữa chứ.” Liêu Dật Phương mỗi lần gặp người này đều là khâm phục từ tận đáy lòng, “Không hổ là hotboy thế hệ mới của Lục Trung chúng ta, đúng là danh xứng với thực.”

Trình Phi Trì đang định nói gì đó, thì Chu Phong ngồi bên cạng lại không bằng lòng chen miệng vào: “Được rồi được rồi, học bá với hotboy trường là hai việc hoàn toàn khác nhau, hotboy thì năm nào chả có năm nay còn nhiều hơn, tôi mà về tân trang lại thì cũng có thể thành hotboy đó.”

Liêu Dật Phương liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rồi thu lại tầm mắt, xấu hổ nói không nên lời.

Tôn Di Nhiên đến muộn, lúc đến nơi Diệp Khâm đang khoác vai bá cổ các bạn học khác uống bia rồi. Lúc nhìn thấy Trình Phi Trì ngồi ở trong góc, cô ban đầu có hơi ngẩn ra, sau đó lại được mấy bạn gái kéo về chỗ ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục qua lại quan sát giữa Diệp Khâm và Trình Phi Trì.

“Bạn thân mến ơi, không phải cậu vẫn nhớ nhung hotboy Trình đấy chứ?” Một bạn gái bên cạnh lo lắng hỏi.

Tôn Di Nhiên vội vàng phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu… Mình đang thấy lạ thôi, sao anh ấy ở lớp khác mà cũng đến đây.”

“Người ta kèm Diệp Khâm học đó,” bạn nữ giúp Tôn Di Nhiên giải đáp thắc mắc, “Nếu không hai người họ, trông thế nào cũng là kiểu quan hệ có bắn đến mấy phát đại bác cũng chẳng liên quan gì đến nhau.”

Trong bữa tiệc Diệp Khâm bận bịu bắt chuyện với các bạn học, gần như không có giao lưu gì với Trình Phi Trì, sau khi tiệc tan lại dính lấy người kia, bám chặt lấy xe đạp, nhất định đòi đạp xe chở anh về.

“Em không đèo được anh đâu.” Trình Phi Trì khuyên nhủ, “Đầu xe này hơi lắc, phanh cũng không ăn lắm.”

Diệp Khâm lại cứ nhất quyết nói không, mượn chút rượu kéo cái đuôi xe khóc lóc om sòm: “Anh xem thường tôi, không cần biết, tôi muốn đèo anh đèo anh đèo anh.”

Trình Phi Trì bó tay, đành phải giao xe đạp ra cho cậu còn mình thì ngồi vào yên sau.

“Không được chống chân xuống đất đâu đấy!” Diệp Khâm quay đầu lại nhìn người nào đó đang mặc cho mình trêu đùa, bèn vòng tay ra sau kéo cánh tay của anh đặt vào trên eo của mình, nói: “Bám chắc vào nhé, Khâm ca cho anh bay đây!”

Bay thì nhất định là không được rồi, chiếc xe đạp nhỏ chở hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đạp trên đường, nếu không phải có Trình Phi Trì ngồi đằng sau âm thầm dùng chân chống xuống đất thì chắc là cả người và xe đã đâm vào hàng cây xanh bên đường từ lâu.

Cậu nhóc lái xe không đáng tin này còn hồn nhiên hò reo một đường, đưa Trình Phi Trì đến cửa tiểu khu Ngọc Lâm rồi lại được anh chở về. Lúc vào trong nhà còn đang ngân nga hát, mẹ La Thu Lăng của cậu thấy Diệp Khâm vui vẻ cũng vui theo, liền hỏi: “Con mới đưa bạn gái nhỏ về nhà hả?”

Diệp Khâm giật cả mình, xém chút nữa là trượt chân té nhào xuống cầu thang, sau đó lại gãi đầu giả vờ ngây ngốc hỏi: “Bạn gái nhỏ nào ạ?”

Cô giúp việc bưng bát canh lên, La Thu Lăng vội kéo cậu đến bên bàn ăn ngồi xuống, vẫn là câu nói cũ: “Con là con trai của mẹ, con đang nghĩ cái gì mẹ không thể nhìn ra được sao?”

Bà đã sớm nhận ra Diệp Khâm có rất nhiều trạng thái khác thường rồi, trước đây chuyện đi học với cậu chỉ là để đối phó, nhưng mấy ngày nay không chỉ trở nên tích cực hơn mà trước khi ra khỏi nhà còn chú trọng chuyện ăn mặc hơn trước, cậu có thể đứng trước gương gần mười phút chỉ để nghiên cứu xem cổ áo hôm đấy nên dựng lên hay thả xuống thì mới đẹp.

Những ngây ngô rung động thuở thiếu thời này bà cũng đã từng có, động thời còn thuận theo ý mình mà khiến điều đó trở thành sự thật. Tuy rằng bây giờ xem ra kết cục lại không hài lòng lắm, thế nhưng từ đầu đến cuối La Thu Lăng vẫn không quên được những điều đẹp đẽ ngắn ngủi đó, cũng rất trân trọng những gì mà mình đang nắm giữ trong tay.

Bà có thể dùng hết mọi khả năng của mình ngăn cản lại tất cả những đau khổ và thất bại trong cuộc sống của Diệp Khâm, thế nhưng trên con đường tình cảm hết thảy những đắng cay ngọt bùi cậu phải tự mình trải nghiệm, vì thế La Thu Lăng sẽ không dùng những gì mình đã học được làm kinh nghiệm để khuyên nhủ con trai.

Diệp Khâm luống cuống vì câu nói trúng tim đen của mẹ, khuôn mặt của cậu gần như dí sát vào bát canh không chịu ngẩng lên, nhưng bên tai vẫn nghe thấy những lời khuyên nhủ sáng suốt của bà: “Không muốn nói cho mẹ biết đối phương là ai cũng không sao cả, mẹ có thể tôn trọng con. Nhưng là người lớn mẹ vẫn phải có trách nhiệm nói rõ thái độ của mình với con và cô bé kia, thế nên mẹ không tán thành chuyện quan hệ khi còn là vị thành niên đâu nhé.”

Vì câu nói này mà cuối tuần khi Diệp Khâm đi gặp Trình Phi Trì, vừa mới nhìn thấy nhau là mặt cậu đã đỏ ửng.

Thứ Sáu chơi high quá, nên còn nợ một đề thi ngắn chưa làm. Hai người họ lúc này đang ngồi trong cửa hàng KFC ở quảng trường Thời Đại, Trình Phi Trì đang giơ cuốn “Những đề thi Olympic kinh điển” lên đọc, trong khi Diệp Khâm ngồi ở đối diện đang làm đề thi thỉnh thoảng còn liếc trộm anh một cái, những tiếng ồn ào xung quanh dường như đều bị ngăn lại khiến góc nhỏ này trở thành không gian riêng tư chỉ thuộc về hai người.

Trước bữa cơm trưa bọn họ đã gọi một đĩa đồ ăn vặt có nhiều món, người phục vụ đưa đến là Ngô Nhụy đồng nghiệp của Trình Phi Trì, Diệp Khâm cũng đã từng gặp cô gái này, trông thấy cô ấy từ xa đi đến đã toét miệng ra chào: “Chào chị gái xinh đẹp.”

Ngô Nhụy cười cười không ngậm miệng vào được: “Vì cậu khen tôi xinh, nên mới không tính toán việc cậu gọi tôi là chị làm tôi già đi đó nhé.” Cô đặt khay đồ ăn xuống rồi quay ra nói với Trình Phi Trì, “Anh đẹp trai này, cái gen dẻo miệng nhà anh đều rơi vào người cậu em trai này rồi hả?”

Trình Phi Trì giống như không có ý muốn phản bác chỉ cười cười, đợi người đi rồi mới phát hiện ra khóe miệng của bạn nhỏ ngồi bên cạnh đang nhếch lên có vẻ không vui lắm.

“Làm bài mệt quá à?” Anh khép quyển sách trên bàn lại đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi đẩy khay đồ ăn đến trước mặt Diệp Khâm: “Ăn chút gì trước đã nhé!”

Diệp Khâm không nói gì, mỗi lần nghe thấy mấy lời như “anh” “em” này là tâm trí của cậu lại rối cả lên, dù cho bản thân biết rõ người khác cũng chỉ là thuận miệng nói hoặc đùa một chút mà thôi.

Sau khi ăn hai miếng gà popcorn, Diệp Khâm cũng trở lại bình thường, cậu quay ra hỏi Trình Phi Trì: “Anh bao tuổi rồi?”



Diệp Khâm nhớ đến ai đó đã từng nói trước khi người này chuyển đến Lục Trung đã từng nghỉ học một năm, nếu như sinh vào tháng Hai, lúc này có lẽ là vừa tròn mười tám tuổi.

“Mười chín.” Trình Phi Trì đáp.

Diệp Khâm có hơi ngạc nhiên, sao mà mười chín được nhỉ? Vậy Diệp Cẩm Tường phải quen với mẹ cậu sớm thế nào chứ?

“Anh đi học muộn một năm so với mọi người, trước khi chuyển đến Lục Trung còn tạm nghỉ học một năm, nếu không mùa Thu năm nay cũng lên năm hai rồi.”

Trình Phi Tri giải thích một cách rất thoải mái, dường như cũng không để ý đến những quãng thời gian bị phí hoài đó. Diệp Khâm nghe vào lại thấy hơi có chịu, nguyên nhân đi học muộn với phải tạm nghỉ học cậu có thể đoán được đôi ba phần, nhưng nhất thời không biết mở lời an ủi anh thế nào, lại nhét viên gà popcorn vào trong miệng, nói không rõ ràng lắm: “Lúc trước tổ chức sinh nhật cho anh, sao anh không nói với tôi là con số không đúng.”

Cậu là đang nói đến đêm ở khách sạn đó, trên bánh kem cắm số “18” chứ không phải là “19”.

Nhắc tới điều này, tâm trạng của Trình Phi Trì cũng khá hơn, khóe miệng cũng theo dòng cảm xúc mà giương lên: “Không sao cả đâu, xấp xỉ ấy mà.”

Nhưng Diệp Khâm lại không thể coi đó chỉ là chuyện xấp xỉ, chứng minh thư của cậu đã thay đổi năm sinh, vốn còn tưởng Trình Phi Trì chỉ lớn hơn một tuổi vẫn gần như tính là cùng lứa, bây giờ biết được tuổi thật của anh còn nhiều hơn hai tuổi, cảm giác này thật sự vi diệu tựa như chuyện hai người là anh em cũng trở thành sự thật.

Diệp Khâm sợ người đối diện nhìn ra gì đó, lại nói: “Thành tích của anh tốt như thế sao không nhảy lớp đi?”

Sau khi lau khô tay, Trình Phi Trì cầm một viên gà popcorn lên chấm vào nước sốt đút cho Diệp Khâm ăn rồi mới trả lời: “Nếu như nhảy lớp rồi, có phải là sẽ không gặp được em?”

Người này có cái tính cứng nhắc cùng bảo thủ không hợp với tuổi tác, lúc phụ đạo cho Diệp Khâm còn trở thành một thầy giáo nghiêm khắc không mang theo chút tình cảm riêng tư nào. Thế nhưng, khi anh trút bỏ vai diễn thầy giáo kia, trở lại thành bạn trai của Diệp Khâm sẽ không còn keo kiệt như vậy nữa đồng thời còn rất ôn nhu.

Buổi tối hai người họ đi xem phim, ngồi ở hàng cuối cùng, còn là những người ra khỏi rạp muộn nhất. Diệp Khâm ngồi co lại trên ghế không chịu động đậy, gần như là được Trình Phi Trì ôm đi ra, lúc ra đến bên ngoài còn lẩm bẩm không chịu đi bộ, cứ ngả ngốn trên người anh để người kia đỡ mình đi vài trăm mét.

Thời tiết ngày một ấm lên, các quán ăn ngoài trời làm ăn càng ngày càng tốt, lúc đi đến quán ăn trên phố đi bộ bên ngoài Lục Trung, khách hàng đã ngồi gần đầy.

Ông chủ trông thấy hai người họ, liền tự mình nhấc bàn ghế ra chuẩn bị một chỗ riêng, đồ ăn cũng được mang lên rất nhanh, không đến mười phút, những xiên thịt dê nướng còn xèo xèo mỡ đã được đặt lên bàn.



Diệp Khâm vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ dành cho nhân viên cũ, nhắc đến chuyện năm ngoái vì theo đuổi người này mà chạy đến đây rửa bát còn không thấy ngại ngùng chút nào, vừa ăn cậu vừa nhìn xung quanh nhà bếp, nói thầm: “Lúc nào tôi sẽ mua một cái máy rửa bát tặng cho ông chủ nhé.”

Nói xong lại quay qua hỏi Trình Phi Trì: “Anh đã thử mua hàng online trên X bảo chưa? Thuận tiện lắm đó, hàng lớn thế nào cũng gửi về đến tận nhà được.”

Trình Phi Trì đã hiểu sâu sắc cách thức lấy lòng của người này chính là tiêu tiền cho người khác, nghe thấy vậy cũng không ngăn cản còn cầm một xiên thịt lên đưa đến bên miệng cậu, nói: “Ăn gì trước đã.”

Diệp Khâm thuận theo hướng tay cầm của anh, ăn được mấy miếng liền xua tay cự tuyệt nói: “Không được rồi no quá không ăn nữa đâu, tôi dạo này béo lên nhiều lắm rồi.”

“Nào có.” Trình Phi Trì nói, “Ăn nhiều vào còn có thể cao hơn đấy.”

Diệp Khâm đối với vẫn đề chiều cao có sự cố chấp không thể buông xuống được, nghe thấy vậy lập tức ăn thêm hai xiên.

Nhưng lúc về đến nhà bóp vào thịt trên bụng mình mới bắt đầu lẩm bẩm, còn gửi tin nhắn thoại cho Trình Phi Trì: “Thật sự là tôi không béo hả?”

Trình Phi Trì nhắn lại: 【Không béo】

Diệp Khâm không tin: “Nhưng anh đã nhìn thấy đâu.”

Trình Phi Trì: 【Sờ qua rồi】

Nghĩ ngợi nửa ngày, mới nhớ đến tối thứ Sáu hình như chính cậu đã tự kéo tay Trình Phi Trì… đặt lên eo mình?

Diệp Khâm lăn lộn trên giường mấy vòng còn cuộn chăn lại, chỉ để lộ ra hai ngón chân cuộn tròn cùng đỉnh đầu đen sì sì.

La Thu Lăng ở bên ngoài gõ cửa hỏi cậu có muốn uống canh không, Diệp Khâm giống như bị Chu Phong nhập thân, trong đầu toàn những thứ linh tinh, nghe thấy tiếng mẹ mình thì không biết từ lúc nào đã nổi lên trong đầu mấy chữ “quan hệ khi còn là vị thành niên”, thế là cậu lại quấn chặt lấy cái chăn lăn thêm mấy vòng trên giường.

Chờ đến khi bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, mới vặn vẹo duỗi một cánh tay ra, đi mò điện thoại rồi ở trong bóng tối mở trình duyệt baidu lên.

Diệp Khâm liếm môi mình rồi lại tự an ủi, Trình Phi Trì thành niên rồi, trên chứng minh thư của mình cũng thế, nên có xem mấy cái thế này chắc không sao đâu nhỉ?

Một lát sau, chỉ thấy đôi chân kia cũng co lại trong chăn, qua thêm một lúc nữa đầu cũng rụt vào, cả người phía dưới co rụt lại như lá cây xấu hổ (*) khi bị chạm vào, cuộn mình thành một đống tròn vo nằm trên giường.

(*)= còn có tên gọi là: cây mắc cỡ, cây trinh nữ, cây thẹn, hàm tu thảo. Cây có tên gọi là xấu hổ là do, khi ta chạm vào lá cây sẽ cụp lại như người con gái e thẹn, là một cây cỏ bình thường xong lại có nhiều tác dụng quý và có giá điều trị về mặt y học.

Bình luận

Truyện đang đọc