LẠI ĐÂY CHỒNG HÔN MỘT CÁI - BIÊN HOÀI

-Mật Kết-

Lúc Tăng Lý bị Phí Lập bế kiểu công chúa hơi sợ hãi.

Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên cậu được người khác ôm ngoài ba mẹ cậu, lần trước cũng là lúc cậu còn nhỏ.

Phí Lập nhìn cậu đang run rẩy trong ngực mình, đường nhìn rơi xuống, ánh mắt quét qua quét lại gương mặt Tăng Lý, vừa lo lắng vừa sốt ruột, chỉ sợ bị mình ồn ào mà xuất hiện mạng người.

Trong lòng Tăng Lý đang cầu xin hắn thả cậu xuống thì sẽ không có chuyện gì cả, thật sự cậu không sao cả.

Hắn đúng là không có kiến thức.

wtp mật kết

Phí Lập kia đang phát điên à.

Hắn chẳng mảy may ý thức đến sai sót của mình, Tăng Lý cứ cảm thấy Phí Lập cái con sói xám này bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn thịt cậu, cậu không dám nói gì, chỉ sợ Phí Lập cảm thấy phiền phức hắn sẽ ném cậu xuống đất, sau đó bắt lại đánh cho một trận.


Nếu như muốn từ cổng trường đi đến phòng y tế vậy thì bắt buộc phải đi qua tòa nhà dạy học, một chàng trai bế kiểu công chúa một chàng trai khác chạy như bay qua, hơi thở dốc, Trình Thu Hoa vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuống lầu, gặp phải cảnh này.

Cô nhận ra Phí Lập.

"Phí Lập!" Cô gọi một tiếng, nheo mắt muốn nhìn rõ gương mặt nằm trong ngực Phí Lập, đầu tóc kia rất quen mắt, "Luống cuống chạy đi đâu thế? Xảy ra chuyện gì?"

Vừa nghe thấy tiếng ấy, Tăng Lý giống như gặp được Phật sống cứu khổ cứu nạn vậy, ngay lập tức quay đầu, đôi mắt ướŧ áŧ tủi thân nhìn về phía cô Trình, nửa ngày mới nghẹn được một câu yếu ớt: "Cô... cô ơi."

Cậu như muốn khóc luôn rồi.

Cứu mạng.

wtp mật kết

Phí Lập nhìn thấy Trình Thu Hoa cũng như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt hắn vội vàng ngừng lại, đột nhiên bị phản ứng của Tăng Lý làm đỏ mặt, trong lòng đang âm thầm mắng "mẹ nó", hắn ôm Tăng Lý lại gần Trình Thu Hoa, nói: "Cô ơi, Tăng Lý hình như bị bệnh rồi, cô xem cậu ấy từ nãy đến giờ vẫn cứ run."


Tăng Lý: "............"

Cậu lén lút nhìn Phí Lập một cái, ánh mắt ấy như đang nói rằng "Vì cậu ôm tôi nên tôi mới run đấy", Trình Thu Hoa rõ ràng cũng nhìn ra.

"Tôi.... tôi thật sự không sao." Một lúc sau Tăng Lý cúi đầu nhỏ giọng nói.

Phí Lập vẫn không yên tâm, nhíu mày ngữ khí cực kỳ hung dữ, "Cậy mạnh cái gì, cậu vẫn đang còn run đây này, sắc mặc cũng xấu như thế...."

Tăng Lý rụt cổ lại, chỉ muốn xin hắn thả cậu ra.

Thật sự cậu không sao cả, sao người này lại không tin.

Trình Thu Hoa nhịn cười cắt ngang Phí Lập, nói: "Phí Lập, em thả Tăng Lý xuống cái đã."

Nghe vậy, Phí Lập không yên tâm nhìn Tăng Lý một cái, rồi lại nhìn Trình Thu Hoa, một lát sau thở ra một hơi, bất đắc dĩ thả Tăng Lý xuống, đút tay vào túi quần, chậm rãi bước sang bên cạnh đứng, nhưng vị trí đứng này, chỉ cần Tăng Lý có chuyện gì thì hắn có thể đỡ được ngay.


Nhưng Tăng Lý cũng không cho hắn cơ hội này, cả tòa nhà dạy học chỉ còn lại ba người bọn họ, tất cả âm thanh đều bị phóng to, học sinh đã dần dần rời khỏi trường học, không còn nhiều người, Tăng Lý được thả lỏng không ít. Cậu nắm chặt cặp sách đứng vững lại, quay về phía Trình Thu Hoa cúi đầu, rõ ràng chẳng làm chuyện xấu gì nhưng lại giống như một học sinh ngoan đang tiếp thu phê bình.

Trình Thu Hoa không nói với cậu gì cả, ngược lại hỏi Phí Lập tình hình trước, đợi hắn giải thích xong thì Trình Thu Hoa cũng đã hiểu.

"Tăng Lý, em về nhà trước đi, bạn em vẫn còn đợi em ở ngoài cổng đấy." Trình Thu Hoa bây giờ mới quay đầu, cười nói với Tăng Lý.

"Cô Trình?" Phí Lập ngăn lại. wtp mật kết

Con thỏ này không đến phòng y tế thật sự không sao chứ?

Trình Thu Hoa dùng ánh mắt ra hiệu Phí Lập đừng nói nữa, Phí Lập hiểu sau đó nhét tay vào túi quần nhìn ra phía sau, Tăng Lý nghe thế thì hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía sau.
Tưởng Tu Vũ đang đứng ở cổng trường, vẫn đợi cậu về cùng.

Tăng Lý, "Tạm, tạm biệt cô."

Phí Lập, "...."

Muốn chạy? Chẳng nhẽ hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm một lần, cũng không khen hắn!?

Trình Thu Hoa nhìn ba người, cười nói, "Phí Lập, liên quan đến Tăng Lý.... cô có chuyện muốn nhờ em."

Vốn dĩ là liên quan đến chuyện này, Trình Thu Hoa còn định quan sát mấy ngày, nhưng lần này có vẻ là một mở đầu không tồi, Tăng Lý cũng không phải kháng cự như vẻ bề ngoài, Phí Lập cũng là cậu trai có thể tin tưởng.

Có lẽ, hắn có thể giúp Tăng Lý mở ra trái tim phòng ngự, cô nghĩ.

Cơn gió thu mát mẻ của tháng 9 lướt qua, trên phố phủ kín những phiến lá vàng rực. Ánh mắt Tưởng Tu Vũ vẫn luôn dừng lại trên gương mặt Tăng Lý, không thể không nói, Tăng Lý thật sự rất đẹp, mềm mại, giống như đang ở giữa một cậu bé và một thiếu niên. Có lẽ là vì bộ đồng phục lớn hơn một số, khiến cho cả người cậu hơi gầy.
Nghe nói mẹ của Tăng Lý thường không ở nhà, rất muộn mới về, sáng sớm tinh mơ đã ra khỏi cửa.

Thảo nào mà gầy như vậy.

Tưởng Tu Vũ thình lình vỗ vai cậu nói, "Tăng Lý, mẹ tôi nấu cơm rất ngon."

Tăng Lý không hiểu, ".......?"

Tưởng Tu Vũ cũng không nói gì nữa. wtp mật kết

Tăng Lý: "....." Cái quỷ gì vậy.

Hai người muốn đến bệnh viện thăm mẹ Tưởng Tu Vũ, đây là ý kiến của Tăng Lý, cậu vẫn còn nhớ những chuyện kia, bọn người lần trước không thực hiện được chắc chắn sẽ vẫn tìm đến.

"Mẹ tôi nấu cơm thật sự rất ngon." Tưởng Tu Vũ đột nhiên lại nói.

Tăng Lý cũng coi như là hiểu ra, cậu ta có một chấp niệm rất lớn.

Cậu nói cho Tưởng Tu Vũ một hiện thực tàn khốc, "Bệnh nhân không thể nấu cơm."

Tưởng Tu Vũ, "........."

Tăng Lý chậm rì rì đi bên cạnh cậu ta, đeo balo, không hé răng, trong đôi đồng tử màu nâu nhiễm một màu sắc khác.
Cậu đang nghĩ, bọn người lần trước có lẽ chỉ là muốn đánh Tưởng Tu Vũ để trút giận thôi, nhưng mà cũng không chắc không có lần sau, bọn họ sẽ không làm gì. Nghiêm trọng nhất cũng chỉ có thể là bắt cóc rồi uy hϊếp.

Việc này thì để người lớn đến giải quyết.

Phí Lập từ dưới gốc cây đứng dậy, ngáp một cái, hắn ngồi xổm ở đó nửa ngày, nhìn hai tên nhóc kia sắp đi đến cuối đường, không nhanh không chậm bám theo.

Mấy ngày trước Trình Thu Hoa nói với hắn những lời ấy, mấy ngày hôm nay vẫn luôn quấy nhiễu Phí Lập. Thậm chí hắn còn tra trên baidu, năm 2014 có một ít tài liệu liên quan đến bệnh trạng của chứng ám ảnh sợ xã hội, trên mạng đa số đều là mấy tiêu đề giật tít, điều này khiến Phí Lập càng ngày càng chú trọng đến Tăng Lý.

Nghe trên mạng nói, những người như Tăng Lý....
Rất dễ phát triển chứng uất ức.

Rất dễ sản sinh suy nghĩ xem nhẹ sinh mạng.

Rất dễ bị người bắt nạt.

Còn nói nếu không có người quan tâm quản lý rất dễ tự sát gì đó, cái này khủng bố quá.

Chẳng qua con thỏ nhỏ này đúng là rất dễ bị bắt nạt.

Quan trọng hơn là... Phí Lập xách balo nện bước chậm rãi đi theo bọn họ, trong miệng nhai kẹo cao su.

Hai người này, không đúng lắm. wtp mật kết

Gặp phải phiền phức? Phí Lập nghĩ.

Một lúc lâu sau, hai người biến mất ở tòa nhà kia, Phí Lập ngẩng đầu, thấy là một bệnh viện lớn liền sửng sốt.

Bệnh viện??

Buổi chiều ngày hôm đó, Tăng Lý mệt mỏi nằm bò ra bàn ngủ trưa, học sinh lục tục vào lớp, không khí yên tĩnh dần dần bị phá vỡ, trở nên ồn ào hẳn lên.

Tăng Lý hơi nhíu mày, vẫn chưa thích ứng được với môi trường mới, bỗng nhiên bên người cậu truyền đến một tiếng vang, Tăng Lý lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên đó.
Phí Lập tức giận ngồi xuống nghế, tùy tiền treo cặp sách ở bên cạnh bàn, khoanh tay, dịch ghế.

Tăng Lý không hiểu hắn, càng sợ hắn hơn, lặng lẽ dịch vị trí sang bên trái, càng ngày càng dựa gần cửa sổ hơn. Phí Lập cảm thấy cậu hận không thể cách hắn càng xa càng tốt, vừa nghĩ đến cái này hắn liền ngứa răng, bây giờ hắn rất đói—Phí gia bụng đói một cái là nóng nảy! Phí Lập nguýt Tăng Lý một cái, Tăng Lý rụt cổ lại ngay lập tức, rồi lại trốn sang bên cạnh, không biết bản thân lại trọc vào chỗ nào của vị kia.

Nhưng mặc kệ thế nào, nếu Phí Lập nói chuyện với cậu thì câu đầu tiên cậu nói nhất định là "Xin lỗi".

Đúng như dự đoán, Phí Lập nghiến răng, bụng đói gần chết, buổi trưa vì đợi Tăng Lý mà ngồi xổm ở ngoài đợi cả buổi trưa! Mẹ nó cơm cũng chưa ăn! Kết quả tên nhóc này đi ra từ đâu? Muốn tránh hắn? Phí Lập muốn hỏi Tăng Lý rốt cuộc có chuyện gì, vì vậy hắn bèn hỏi: "Này, thỏ con... à Tăng Lý, tôi hỏi cậu."
"Xin, xin lỗi." Tăng Lý cướp lời nói trước.

Mặc kệ thế nào, cứ xin lỗi trước là đúng.

Phí Lập: "......" Tôi đã biết.

Phí Lập bị tức không nhẹ, có một loại cảm giác đấm vào bông mềm vậy, hắn cắn răng quay đầu khoát tay với người bên cạnh đang trêu đùa và bắt nạt thỏ con, bảo hắn ta cút đi.

Hắn quay đầu nhìn Tăng Lý nói, " Cậu cậu cậu lại xin lỗi cái gì? Sao cậu lại xin lỗi tôi?"

Tăng Lý: "......Xin, xin lỗi."

Phí Lập: "........." Phí gia tuyệt vọng.

Phí Lập đau xót che mặt, xua xua tay, bảo cậu đừng nói nữa, Phí gia hắn khó lắm mới làm một chuyện tốt, chăm sóc thỏ nhỏ, sao lại khó như vậy? Ngược lại còn trở thành người xấu?

Tăng Lý không biết thuật đọc tâm, làm sao có thể hiểu được tâm ý của hắn, lén lút nhìn Phí Lập một cái, đôi đồng tử màu nâu nổi lên ánh nước, Phí Lập liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt hai người vừa khéo đụng vào nhau, Tăng Lý nhìn trộm bị phát hiện, bị dọa sợ vội vàng thu ánh mắt lại, ôm lấy cặp sách giả vờ bình tĩnh nhìn bảng đen.
Tiếng chuông vào học vẫn chưa vang lên, trên bảng cũng chẳng có gì.

Phí Lập hơi đỏ mặt nghĩ: Thôi thôi, tha thứ cho cậu ấy.

wtp mật kết

Rất nhanh, theo tiếng chuông vang lên, tiết một của buổi chiều bắt đầu. Phí Lập hơi không chịu nổi cuộc sống nhàm chán nhạt nhẽo chẳng có tí thú vị nào của học sinh cấp ba, à, cũng không phải không có, trừ bóng rổ ra thì còn có một con thỏ nhỏ.

Hắn nhìn Tăng Lý một cái, trong giờ học Tăng Lý rất nghiêm túc, nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc ghi bài, những lúc như thế này, trong thế giới của cậu dường như chỉ còn lại bản thân và những kiến thức trên bảng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào lớp học, phủ lên người Tăng Lý, nửa người cậu chìm trong ánh sáng mặt trời, điều này khiến Phí Lập cảm thấy cậu rất đẹp.

Nhưng người như thế này, sao lại bị chứng ám ảnh sợ xã hội chứ, Phí Lập chống đầu nghĩ.
Tăng Lý cũng không phải đặt sự chú ý của mình lên bảng đen suốt cả tiết học bốn mươi phút, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ ngẩn ngơ chú ý đến những chỗ khác, ví dụ như Phí Lập người hơi hung dữ ngồi cạnh cậu đây, tiết này đã đổi mấy tư thế ngủ rồi, đầu tiên là nhìn chằm chằm ra cửa sổ, cứ nhìn rồi nhìn rồi ngủ mất, bây giờ đã tỉnh và ngồi nghịch bút.

Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng ấy không giống với đôi tay của Tăng Lý, trên tay Phí Lập có vết chai, thô ráp, rất có hơi thở của con trai.

Chỉ là chủ nhân của đôi tay ấy nhìn có vẻ rất rảnh rỗi, Phí Lập lấy dao trang trí khắc lên vỏ bút một lúc lâu, sau đó mượn bút màu tô lên trên.

Đó hình như là một chữ "L" xiên xiên xẹo xẹo.

Lúc mặt Phí Lập không có cảm xúc thì luôn có một loại cảm giác tuấn lãng của thiếu niên, Tăng Lý cảm thấy nhìn thế này tuy hắn vẫn hơi hung dữ nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều. Tóc mái gọn gàng sạch sẽ, mày rậm mắt to, đồng tử đen nhánh, đường nét cường tráng, hắn mặc bên trong là một cái áo bóng rổ, bên ngoài là áo khoác đồng phục trường, khóa kéo cũng chẳng kéo lên, giống như nam chính anh tuấn đẹp trai trong mấy bộ truyện tranh của các cô gái.
Nam chính hình như là cảm nhận được ánh mắt của Tăng Lý, dừng động tác trên tay, liếc mắt về phía Tăng Lý.

Một ánh mắt cực kỳ bình thản. wtp mật kết

Tăng Lý lần này không bị hắn dọa, nhưng vẫn theo bản năng tránh mắt đi, trái tim vọt lên tận họng, đập bình bịch, có một loại cảm giác căng thẳng như đi thi bị bắt phao—cho dù từ trước đến giờ cậu chưa từng làm phao.

"Này," Phí Lập dường như không chú ý đến vừa nãy Tăng Lý mới nhìn trộm hắn, điều này khiến Tăng Lý thở ra một hơi. Nhưng lúc Phí Lập gọi cậu xong ánh mắt lại rơi xuống, rơi vào chiếc bút trên tay của Tăng Lý, chú ý đến gì đó. "Bút cậu hết mực rồi đúng không." Hắn không đầu không đuôi nói một cậu.

"Ờm...hình...hình như vậy." Tăng Lý yếu ớt trả lời lại một câu.

Cậu viết hai chữ, nét chữ đúng là không còn rõ nữa, vì vậy cậu bèn tìm túi bút trong ngăn bàn, thử từng cái một, tất cả đã dùng hết.
À, quên mua bút rồi. Tăng Lý đột nhiên nghĩ ra, hôm nay cậu cùng với Tưởng Tu Vũ đi bệnh viện một chuyến, quên luôn việc này.

Phí Lập nhìn cậu tìm qua tìm lại, không nói gì, cũng không làm gì, một lúc sau Tăng Lý cuối cùng cũng chấp nhận số phận, ngước mắt lên, đôi mắt màu nâu mang theo hơi nước nhìn về phía Phí Lập, nhưng một giây sau cậu vội vàng tránh đi, thật sự vẫn rất đáng sợ...

"Này," Phí Lập đột nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng Tăng Lý, cử chỉ thoải mái, "Cậu muốn ghi bài à?"

Tăng Lý nhìn Phí Lập dưới ánh nắng mặt trời, ngơ ngác gật gật đầu.

"Tôi không ghi bài." Giọng nói của Phí Lập vừa uể oải vừa mang theo cơn buồn ngủ, chắc chắn là hắn lại muốn ngủ tiếp --- Tăng Lý nghĩ. Ngay sau đó, Phí Lập ném cây bút đen mới tô màu đến trước mặt Tăng Lý, có vẻ như cây bút này là bút mới, không hề có một dấu vết nào từng được sử dụng.
"Tặng cậu." Phí Lập khoát tay dáng vẻ cực kỳ rộng lượng, sau đó lại nằm bò ra bàn học, nói: "Tôi muốn ngủ. Chút nữa cô mà đi sang chỗ chúng ta, cậu phải gọi tôi đấy, nhé?"

Phí Lập bị cái âm cuối kia của Phí Lập làm ngẩn ngơ, thực tế Phí Lập nghĩ rằng bình thường cậu vẫn luôn ở trạng thái sợ hãi này, Tăng Lý gật gật đầu, nhỏ giọng nói một câu "Được". Phí Lập sau khi nghe thấy thì nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.

Nét chữ rồng bay phượng múa của giáo viên tiếng anh trên bục giảng, Tăng Lý nắm chặt chiếc bút của của Phí Lập tặng, lòng bàn tay nóng bỏng.

Cậu quay đầu nhìn cái ót Phí Lập một cái, giỏi thật đấy, Phí Lập đã chìm vào giấc ngủ, vừa nhìn đã biết là trái phép thành quen.

wtp mật kết

Một loạt đằng sau ngoài Tăng Lý chăm chỉ nghe giảng ra những người khác đều đang ngủ. Tăng Lý thu hồi ánh mắt, im lặng thu bút lại, trong lòng nói cảm ơn.
Ở lan can bên ngoài cửa sau Trình Thu Hoa cũng thu hết những chuyện vừa rồi vào đáy mắt.

Không ít bạn bắt đầu chú ý đến gương mặt của giáo viên chủ nhiệm ở cửa sau, bị dọa cho giật mình, cậu vỗ tôi vỗ cậu, vì vậy những người đang ngủ đều tỉnh dậy, người đang thất thần cũng tập chung chú ý, chỉ sợ bị chủ nhiệm bắt giáo huấn một trận.

Tăng Lý quay đầu cũng chú ý đến cô Trình, muốn nhắc Phí Lập, nhưng trong lúc nhất thời cậu hơi hoảng loạn, không biết nên vỗ vào chỗ nào, cuối cùng cậu vỗ nhè nhẹ vào tay Phí Lập.

Phí Lập nửa tỉnh nửa mê cũng không bị động tác nhẹ kia làm tỉnh, còn nghĩ ai đang trêu đùa hắn cơ, nên hắn nâng tay lên bắt lấy tay của Tăng Lý, rồi nắm trong lòng bàn tay.

"Phí... Phí Lập? Cậu....cậu tỉnh tỉnh lại đi." Đừng túm tay tôi.

09/05/2022

Bình luận

Truyện đang đọc