LÀM CÀN

Chương 12: Vậy có chuyện gì không quan trọng không?

Quan Hạm sắp gọi điện thoại.

Tần Ý Nùng đột nhiên nói: "Đợi đã."

Ngón tay Quan Hạm ngừng lại, dùng ánh mắt hỏi han.

Tần Ý Nùng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật một trang kịch bản, nhàn nhạt nói: "Đeo tai nghe."

Quan Hạm: "???"

Tần Ý Nùng vẫn làm dáng vẻ không bận tâm, ngón tay vân vê mép giấy trang A4, ngừng một giây: "Đưa tôi một bên."

Quan Hạm sắp xếp mạch suy nghĩ mới quay người, cúi xuống, khẽ nói: "Vâng."

Cô rút chiếc tai nghe bluetooth ra, đeo lên một chiếc, đưa một chiếc cho Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng đeo lên.

Quan Hạm gọi điện thoại đến số của Đường Nhược Dao.

Chuông vang lên hai tiếng, Đường Nhược Dao nghe máy: "Chị Quan Hạm, sao thế ạ?" Ngữ điệu có chút cẩn thận.

Quan Hạm giả vờ như không nhìn thấy đôi lông mày đột ngột nhăn lại của Tần Ý Nùng, duy trì hình tượng lạnh lùng trước giờ của bản thân, nói: "Cô gửi tin gì cho tôi rồi lại thu về vậy."

Thay vì Quan Hạm nói nhìn thấy nhưng không hiểu ý nghĩa, chẳng thà nói căn bản không nhìn thấy. Trả lời Đường Nhược Dao dựa theo lí luận này, có thể nói năng thoải mái hơn một chút.

Đường Nhược Dao không thể nói không hoang mang, bình thường Quan Hạm sẽ không chủ động gọi điện cho cô, khi cần gọi, cơ bản đều có chuyện quan trọng cần trao đổi, có lúc Tần Ý Nùng sẽ trực tiếp nói chuyện với cô.

Đường Nhược Dao như được thắp lên một tia hi vọng, trong lòng động đậy, lập tức vứt câu hỏi của Quan Hạm ra sau đầu, ấp úng một lúc mới nói: "Là... chị ấy bảo chị gọi điện hỏi sao?"

Quan Hạm liền phủ nhận: "Không phải."

Đường Nhược Dao lại ngừng lại, hỏi: "Bây giờ chị ấy đang ở cạnh chị sao?"

Ánh mắt Tần Ý Nùng ngồi cạnh Quan Hạm trở nên phức tạp, tháo tai nghe xuống trả cho Quan Hạm.

Quan Hạm đem hai chiếc tai nghe đeo lên tai, lạnh lùng trả lời: "Không." Lời nói còn thêm chút mùi vị cảnh cáo, trầm giọng nói, "Cô Đường, tôi rất bận, xin hãy nói chuyện chính."

Môi mỏng của Tần Ý Nùng khẽ mím lại, nhìn Quan Hạm, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, rũ mí mắt xuống.

Trái tim, đồ vật này, nhiều thêm một vết thương rồi dần dà sẽ quen.

Đường Nhược Dao nghe được đáp án này lại phát hiện bản thân vẫn rất bình tĩnh, cô đổi tay ấn túi đá lên mặt, giọng nói hồi phục trầm tĩnh lạnh lùng: "Không có chuyện gì quan trọng, nhất thời trượt tay."

Quan Hạm liếc mắt sang Tần Ý Nùng đang "nhắm mắt nghỉ ngơi", nặng nề nói với đầu dây bên kia: "Vậy có chuyện gì không quan trọng không?"

Đường Nhược Dao: "..."

Tại sao nghe xong lại thấy kì quái vậy?"

Quan Hạm không gợn sóng thản nhiên bổ sung: "Tôi là trợ lí của chị ấy, không thể chuyện gì cũng đợi chị ấy dặn dò mới tới hỏi cô."

Quan Hạm làm việc rất có năng lực, suy nghĩ chu đáo, nếu không sẽ không trở thành thân tín của Tần Ý Nùng. Khi cô và Tần Ý Nùng ân ái, Quan Hạm còn đến đưa bao tay và dung dịch bôi trơn. Đường Nhược Dao nghĩ đến không khỏi nóng mặt, từ từ thở ra, bình tĩnh nói: "Sắp tới em phải về trường chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp."

"Cụ thể là bao giờ?"

"Có lẽ qua hai ba ngày nữa, ngày 22 tháng 5, bảo vệ luận văn vào ngày 27, em phải về kí túc xá một khoảng thời gian, cùng bạn học ôn lại chuyện cũ."

"Khi nào tổ chức lễ tốt nghiệp?" Quan Hạm hỏi.

Lỗ tai Tần Ý Nùng mẫn cảm động đậy một cái, mi mắt khẽ run lên.

Vậy là sắp tốt nghiệp rồi, thời gian trôi thật nhanh.

Quan Hạm nói thêm mấy câu rồi ngắt điện thoại, nghiêm túc báo cáo với Tần Ý Nùng: "Một tuần sau, cô Dao sẽ tham dự lễ bảo vệ luận văn của trường. Ngày 20 tháng 6 tiến hành lễ tốt nghiệp."

"Biết rồi." Tần Ý Nùng không mở mắt, không mặn không nhạt nói.

Quan Hạm chú ý đến đôi mày khẽ nhăn lại của cô ấy, nghĩ rằng cô ấy sẽ nói gì đó. Trong giây lát, Tần Ý Nùng mở nửa con mắt, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, làm như không có chuyện gì chuyển chủ đề: "Bao lâu nữa thì tới nhà?"

Quan Hạm đang ôm lấy máy tính bảng kiểm tra xem Tần Ý Nùng có lịch trình gì vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp hay không, hiếm thấy thất sách, ngầm ghi nhớ rút ra bài học. Cô mở bản đồ ra, nhìn tuyến đường biểu thị trêи bản đồ, nói: "28 phút nữa ạ."

"Tôi chợp mắt một lát." Tần Ý Nùng nói.

Quan Hạm vâng một tiếng, đưa gối đầu qua, cũng không nói gì nữa.

Tối qua Tần Ý Nùng không ngủ được, tuy trêи xe cách âm tốt, nhưng tiếng ồn bên ngoài vẫn lọt vào trong. Bây giờ đã chuẩn bị bước vào thời điểm nóng nhất của mùa hạ, cái nóng nực nhớp nháp trêи người càng khiến người ta khó chịu.

Cô ấy chỉ muốn mượn một cái cớ, khép đôi mắt lại để bản thân không nhớ tới chuyện của Đường Nhược Dao nữa.

...

Đường Nhược Dao cảm thấy khuôn mặt mình bị đá làm đông cứng sắp không còn cảm giác, soi lên gương, thở phào một hơi. Ngoài chút đỏ ra cũng không có trở ngại quá lớn nào, có lẽ đến tối nay sẽ biến mất, sẽ không làm ảnh hưởng đến buổi chụp ảnh tạp chí ngày mai.

Cũng may hôm nay cô không có cuộc họp báo nào, nếu không mang khuôn mặt này đối diện ống kính, chắc chắn sẽ lên hot search.

Nghĩ đến hot search, Đường Nhược Dao tiện tay lướt Weibo.

Cô có thói quen lướt Weibo, tuy Tần Ý Nùng không mấy khi đăng Weibo, nhưng trêи mạng thường có tin tức của cô ấy, một đống tin thật giả lẫn lộn. Cho dù không thể phân biệt thật giả, cũng tốt hơn cô không biết bất kì chuyện gì, huống hồ còn có ảnh chụp Tần Ý Nùng từ người qua đường hoặc người hâm mộ. Đường Nhược Dao ăn chực nằm chờ ở topic Tần Ý Nùng, bình thường cô dùng tài khoản phụ để nhấn like, nếu lưu lại từng tấm ảnh của cô ấy từ trêи đây, có lẽ bộ nhớ sớm đã đầy rồi.

Topic vốn dĩ là địa bàn của ngôi sao lưu lượng, nhóm lưu lượng biết mặt hay không biết mặt độc chiếm những thứ hạng đầu bảng. Những diễn viên khiêm tốn đi theo con đường thực lực, cơ bản đều không có tên tuổi. Đường Nhược Dao cũng coi là tiểu hoa đán rất có tiếng trong giới điện ảnh, cô trẻ tuổi, thời gian ra mắt muộn, nhưng không chịu thua kém, dáng vẻ thanh cao lạnh lùng, chính là kiểu ngự tỷ trong truyền thuyết, thu hút rất nhiều người hâm mộ, từ fan nữ đến fan mẹ, những fan này cũng ít nhiều truyền nhiễm thói quen của giới giải trí, giúp cô tuyên truyền thổi phồng đến ngất trời trong bảng xếp hạng này, topic cũng chiếm thứ hạng cao.

Theo lí mà nói Tần Ý Nùng ra mắt lâu như thế, chuyên tâm đóng phim ít lộ diện nên xếp ngoài top 100, nhưng cô ấy lại là một ngoại lệ, người hâm mộ và người qua đường yêu mến ngày ngày đều vào topic ɭϊếʍ nhan sắc, gào thét kêu la đủ các thể loại, mạnh mẽ đẩy thứ hạng lên cao.

Xếp hạng topic hôm nay có chút trùng hợp, Đường Nhược Dao ở trêи, Tần Ý Nùng ở dưới, hai người bám sát nhau. Ánh mắt Đường Nhược Dao mềm nhũn, chụp lại một tấm hình, vô thức cong khóe môi, tự mình vẽ một hình trái tim giữa hình đại diện của hai người.

Thoát khỏi topic, Đường Nhược Dao mới nhớ ra việc lên hot search, cô lướt lên lướt xuống một vòng, không tìm thấy tên mình.

Đường Nhược Dao: "???"

Cô nhìn vào thời gian trêи điện thoại, còn cách 12 giờ trưa mấy phút nữa. Buổi sáng cô vẫn chiếm vị trí thứ nhất trêи hot search, chỉ số hot search không ngừng tăng cao, không có lí nào đến giữa trưa, khi lưu lượng đạt đến đỉnh lại biến mất. Cô vẫn nắm bắt được mức độ nổi tiếng của bản thân, đặc biệt là tình hình sau khi giành được giải thưởng.

Đường Nhược Dao ngẩn người suy nghĩ.

Công ty giúp cô dọn dẹp? Hay là vẫn giống trước đây, là Tần Ý Nùng bảo người dọn dẹp?

Cô nghiêng về vế sau.

Đường Nhược Dao quay vòng điện thoại, lại chìm vào trạng thái đắn đo, một tay che mắt thở dài một tiếng.

Có lúc

cô thật sự hi vọng Tần Ý Nùng đừng quan tâm cô nữa, chí ít để cô đoạn tuyệt tình cảm này, sẽ không vì một hành động tốt đẹp nhỏ của cô ấy với cô mà khiến bản thân mừng vui, phấn khởi không thôi. Đường Nhược Dao đi rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn những giọt nước đang lăn trêи mặt trong gương, nói với bản thân phải bình tĩnh, đừng nghĩ này nghĩ nọ, Tần Ý Nùng trước giờ vẫn giữ thái độ như thế với cô, không có bất cứ quan hệ gì với việc yêu hay không yêu, là do bản thân cô phạm quy nảy sinh tâm tư dị thường.

Không chừng cũng không phải là cô ấy. Là công ty, nhất định là công ty!

Một khi nhấc lên quan hệ với Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao căn bản không thể tiếp tục bình tĩnh, cô hít thở sâu mấy cái, chống lên tay lên bồn rửa mặt, cúi đầu, tự thôi miên bản thân.

Điện thoại trêи bàn trà vang lên.

Đường Nhược Dao kéo khăn mặt khô trêи giá, vừa lau mặt vừa đi ra phòng khách.

Là Nguyễn Cầm.

"Đường Đường." Cô ta mở miệng thân mật gọi lên, lại dùng âm thanh dịu dàng xin lỗi cô, "Xin lỗi, buổi sáng tôi nhất thời kϊƈɦ động, liền... mặt em không sao chứ? Có cần tôi mang thuốc qua cho em không?"

Đường Nhược Dao nghi hoặc nhướng mày, không biết cô ta lại giấu thuốc gì trong hồ lô.

Sau đó lại nghe thấy Nguyễn Cầm cẩn thận mở lời: "Em không nói với Ảnh hậu Tần về việc tôi lỡ tay chạm vào em chứ?" Cô ta rất biết cách chọn từ để diễn đạt.

Lỡ tay chạm vào?

Đường Nhược Dao nực cười nghĩ, cái chạm này cũng thật khéo, vừa hay ngón tay dùng lực chạm lên mặt cô. Tâm tư cô chuyển biến, lập tức hiểu ra, lạnh lùng hỏi: "Hot search của em là chị ấy rút về?"

Có thể khiến thái độ của Nguyễn Cầm chuyển biến 180 độ như thế, chỉ có thể liên quan tới Tần Ý Nùng.

Nguyễn Cầm ấp a ấp úng ừ một tiếng, đứng ngồi không yên hỏi: "Em... em chưa nói cho cô ấy chứ?"

Đường Nhược Dao không lên tiếng.

Nguyễn Cầm gấp gáp, chỉ sợ lát nữa sẽ nhận được điện thoại của mặt lạnh, nhanh chóng giải thích: "Thật sự tôi không cố ý, lần sau tôi cũng không dám nữa, cũng sẽ không vô lễ với em."

Đường Nhược Dao nghe thấy Nguyễn Cầm ở đầu bên kia hoảng loạn giải thích, khóe miệng khẽ cong lên, môi mỏng lạnh lùng nhả ra ba chữ rất rõ ràng: "Chị đoán xem."

Cáo mượn oai hùm.

Trong đầu Đường Nhược Dao hiện lên một cụm từ, cầm lòng chẳng đặng cong khóe mắt, ôm lấy gối đầu ở một bên vào trong lòng, xoa tới xoa lui, trong đầu nghĩ tới "con hùm" Tần Ý Nùng, còn cô là "con cáo" ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh con hùm.

Chiếc gối trong lòng dần dần biến thành bờ vai mềm mại của Tần Ý Nùng, khuôn mặt Đường Nhược Dao chầm chậm nép vào, khẽ cọ lên.

Vừa tách ra chưa tới một ngày, cô lại bắt đầu nhớ nhung người kia. Lần này Tần Ý Nùng đi bốn năm tháng, quay về cũng chỉ ở bên cô chưa đến bốn tiếng đồng hồ. Cô thấp thoáng cảm nhận được Tần Ý Nùng cố ý xa cách cô, nhưng quả thật mỗi khi quay phim Tần Ý Nùng đều rất nhập tâm, trong lúc bận trăm công nghìn việc còn có thể dành thời gian rảnh kiểm tra bài tập của cô, còn gọi điện thoại những hai lần, bởi vì có chuyện chậm trễ không thể tham dự lễ trao giải, sau đó cũng đã giải thích.

Đường Nhược Dao thầm ép phỏng đoán này xuống, vậy tại sao cô ấy lại đi vội như thế? Xét cho cùng là vì tối qua cô đã nói sai sao? Để cô ấy phát giác tâm tư của cô.

Làm sao đây? Sau này có phải cô ấy sẽ không gặp cô nữa? Cô có thể giải thích, có thể diễn lại lần nữa, nhưng trước tiên cô phải gặp được Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao nhíu mày lại, cắn lấy môi, tìm được tấm ảnh do cô bảo trợ lí chụp trong album ảnh. Lúc đó vừa bị đánh, da cô trắng bóc, nên có thể nhìn rõ gò má sưng tấy, ứ máu không lưu thông, những dấu tay đỏ tươi in lên mặt vô cùng rõ ràng, nhìn thôi mà cũng thấy hoảng hốt.

Khi Đường Nhược Dao chụp bức ảnh này, không nghĩ nhất định sẽ có tác dụng. Chỉ là việc đã đến bước đường cùng, không thể không làm ra hạ sách như thế.

Đường Nhược Dao mở khung trạng thái, chọn một tấm ảnh, chỉ cho mình Quan Hạm xem được, đăng lên.

Mười ngón tay cô đan vào nhau, cúi mặt, mím chặt môi mhỏ, ánh mắt khóa chặt lên màn hình chiếc điện thoại đang đặt trêи bàn trà.

Chưa được bao lâu, màn hình điện thoại bất ngờ sáng lên.

...

Chú thích:

1. Topic: Nơi để người hâm mộ chia sẻ tin tức, hình ảnh, cùng những bình luận... về thần tượng.

2. Ngự tỷ là từ để chỉ người phụ nữ quyền quý, vượt trội hơn tất cả những người xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc