LÀM CÀN

Chương 31: Không nỡ

Tần Ý Nùng cắt móng tay bằng phẳng gọn gàng, vứt cắt móng tay lại, cả quá trình cắt móng tay đầu óc đều nghĩ đến cái này cái kia, vô cùng không hài hòa.

Quan Hạm cất vào túi, tiếp tục cúi đầu nhìn máy ảnh.

Cô chụp quá nhiều, đang chỉnh lại, xóa hết những bức có góc chụp không đẹp đi.

Tâm trạng Tần Ý Nùng không tệ, khóe miệng khẽ cong lên mãi, nhìn thấy tùy tiện hỏi: "Chụp thế nào? Cho tôi xem thử?"

Quan Hạm lặng lẽ đưa sang.

Tần Ý Nùng xem tất cả ảnh, im lặng rất lâu. Trợ lí này của cô ấy, nói sao nhỉ? Quá thông minh rồi, cô ấy còn chưa nghĩa tới Quan Hạm đã thay cô ấy suy nghĩ trước một bước. Tần Ý Nùng nhìn vào một bức ảnh tranh thủ chụp, Đường Nhược Dao ngã vào lòng cô ấy, ánh mắt ngẩng lên nhìn cô ấy mềm mại trong veo như nước.

Lồng ngực Tần Ý Nùng lại nóng lên, ngón tay vô thức động đậy.

Rất lâu sau, cô ấy trả máy ảnh lại, hắng giọng, nói một câu dư thừa: "Những tấm này đừng gửi cho phòng kí túc xá của bọn họ."

Quan Hạm gật đầu: "Em biết."

Tần Ý Nùng khó khăn lắm mới có thể giảm nhiệt trong ngực, bởi vì những tấm ảnh này lại kϊƈɦ động tăng lên. Phần da sau gáy bị Đường Nhược Dao thổi hơi lên đã nóng đến mức muốn bỏng, sau lưng cũng thế.

Tần Ý Nùng buồn bực nghĩ: Bạn nhỏ này học từ đâu thế, gan to tày trời rồi?

Đường Nhược Dao phải chụp ảnh tốt nghiệp cùng các bạn học ở trường, không về nhà nhanh như thế, dự đoán sớm nhất cũng phải chiều tối. Để bản thân không tiếp tục hừng hực, Tần Ý Nùng thử di dời lực chú ý của bản thân.

Cô ấy tập trung tâm tư vào chuyện công, ví dụ như chuyện thành lập đoàn làm phim. Thế là cô ấy khẽ nhíu mày, tập trung toàn bộ tinh thần vào mục ghi chú trong điện thoại, viết danh sách đạo diễn mà cô ấy muốn chọn, diễn viên có ý định, còn phải giục Sài Tử Thu nhanh chóng giao kịch bản.

"Chị Tần." Quan Hạm ở một bên khẽ gọi.

Ngón tay Tần Ý Nùng ngừng lại, mang theo nụ cười ngẩng mắt: "Sao thế?"

"Sáng nay em nghe được một chuyện trêи con đường kia, không biết là thật hay giả, có liên quan đến cô Dao." Giọng nói của Quan Hạm mang theo chút cẩn thận không dễ phát giác.

"Nói nghe xem."

"Có bộ phim tên là "Nam Sơn Hạ", vai nữ chính của cô Dao bị Hoắc Ngữ Kha cướp mất rồi." Đoán chừng Tần Ý Nùng không biết người tên Hoắc Ngữ Kha là người nào, Quan Hạm nhanh chóng giải thích nói, "Hoắc Ngữ Kha là bạn học cùng lớp của cô Dao, cũng diễn phim điện ảnh."

Ý cười trêи mặt Tần Ý Nùng nhạt đi, sắc mặt trở nên mờ mịt.

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Không rõ nữa, em còn chưa điều tra."

Ánh mắt Tần Ý Nùng lạnh lẽo, âm thanh cũng theo đó trầm xuống: "Em còn đợi cái gì?"

"Vâng!" Quan Hạm run lên, trước tiên gọi điện thoại cho người quản lí Nguyễn Cầm của Đường Nhược Dao.

Nguyễn Cầm đang bận rộn lịch trình với một nghệ sĩ khác cũng do cô ta quản lí, vừa nhận được điện thoại của vị tổ tông này, trong lòng giật thót một cái, nhanh chóng lật lại tất cả hàng động gần đây của mình một lượt, xác định không chọc tới Đường Nhược Dao, đi sang một bên, thấp thỏm nhận điện thoại: "Alo."

Quan Hạm quan sát gương mặt không cảm xúc ở một bên của Tần Ý Nùng, giọng điệu càng lạnh giá hơn bình thường, hỏi: "Vai chính của Đường Nhược Dao trong "Nam Sơn Hạ" bị cướp, có chuyện này không?"

Thì ra là vì chuyện này.

Nguyễn Cầm có tật giật mình, vội cuống quýt rũ sạch quan hệ với bản thân: "Có, có chuyện này, nhưng không có quan hệ gì tới tôi. Là do chỗ dựa của Hoắc Ngữ Khá quá lớn, thật sự tôi cũng không có cách nào, tôi vừa không có quyền vừa không có thế." Còn không quên nịnh bợ Tần Ý Nùng, nói cô ấy lợi hại, một khi xuất trận liền có thể cướp vai diễn về, Quan Hạm cũng lười nghe, lạnh lùng ngắt lời cô ta, "Tại sao không thông báo cho tôi?"

Nguyễn Cầm đã đổ mồ hôi, nào dám nói cảm thấy Đường Nhược Dao bị ghẻ lạnh, sợ bản thân nói ra không những không đòi được vai diễn về còn chọc giận người ta, hơn nữa "Nam Sơn Hạ" lại là một bộ phim nghệ thuật, tiền cát-xê cũng không được bao nhiêu, phần trăm của cô ta càng ít, chuyện không ngọt thì tội tình gì cô ta phải làm.

Cô ta lau mồ hôi, đầu óc nhanh chóng chuyển biến, quyết đoán đẩy họa cho người nói: "Tôi tưởng là Đường Nhược Dao nói rồi, dù sao quan hệ của cô ấy và Ảnh hậu Tần cũng thân thiết hơn, không phải sao?"

Quan Hạm không đôi co với cô ta, cúp điện thoại, trầm giọng, quay mặt nói với Tần Ý Nùng: "Là thật ạ."

Tần Ý Nùng cười lạnh một tiếng, nắm chặt lấy điện thoại, ngón tay dùng sức miết lên khung viền điện thoại.

Dường như Quan Hạm nghe thấy tiếng nghiến răng của cô ấy.

"Quay xe, về công ty." Tần Ý Nùng âm u động môi.

Quan Hạm mím môi, chỉ đành làm theo.

Cô ấn bộ đàm, dặn dò lái xe đằng trước: "Quay đầu, đến phòng làm việc."

Xe chuyên dụng đang trêи đường đến nhà Đường Nhược Dao lại rẽ sang, đi về phòng làm việc của Tần Ý Nùng, càng ngày càng xa, biến mất cuối chân trời.

...

An Linh chỉ quản lí một nghệ sĩ là Tần Ý Nùng, khoảng thời gian này cũng coi như kì nghỉ của Tần Ý Nùng, cô cũng nhàn nhã không ít. Hai ngày trước An Linh cùng Tần Ý Nùng đi Pari một chuyến, gia hạn hợp đồng với B&H, đem hạng mục cũng coi như lớn nhất duy nhất trong thời gian này hoàn thành xong.

An Linh ngồi trêи sô-pha trong phòng làm việc, trước mặt bày bộ dụng cụ trà tinh xảo, thong dong pha trà, hương trà lan tỏa, màu sắc nhã nhặn của ấm Tử Sa cao cấp càng khiến người ta sảng kɧօáϊ thưởng thức.

Mãi đến khi Tần Ý Nùng dẫn theo Quan Hạm đằng đằng sát khí đẩy cửa đi vào.

An Linh đã xác nhận tốc độ tiến bước của cô ấy, xác thực là đằng đằng sát khí.

"Làm sao rồi?" An Linh nghĩ cô ấy chịu uất ức ở bên ngoài, bây giờ người có thể ức hϊế͙p͙ được Tần Ý Nùng cũng không nhiều, nhanh chóng dâng lên khuôn mặt tươi cười, cười cười hỏi cô ấy, "Ngồi đi. Ai dám chọc em thế?"

Tần Ý Nùng nghiêng đầu như người không xương đối mặt với cô đang ngồi trêи sô-pha, nói: "Chị."

An Linh: "..." Đột nhiên phát điên sao?

Cô nhìn Quan Hạm, xem có thăm dò được gì.

Thân tín Quan Hạm chỉ nhìn Tần Ý Nùng, không thèm quan tâm đến cô.

An Linh: "..."

Hi, tôi muốn bùng cháy.

An Linh rót chén trà nóng cho Tần Ý Nùng, nhướng mày: "Đại Hồng Bào cao cấp nhất, thử không?"

Chén trà tỏa lên một hơi nóng cuồn cuộn, Tần Ý Nùng liếc một cái, không uống thứ nóng bỏng mồm đó, đi thẳng vào vấn đề nói: "Tại sao không có ai nói cho em chuyện vai diễn của Dao Dao bị người khác cướp đi?"

An Linh sửng sốt: "Vai diễn của cô ấy bị cướp?"

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Chị không biết?"

An Linh suýt bị giọng điệu như thể đương nhiên của cô ấy làm tức chết, hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải biết? Cũng không phải vai diễn của em bị cướp, tôi rất bận biết không hả?"

Tần Ý Nùng không lên tiếng, nhìn ấm Tử Sa bày trước mặt cô.

An Linh thật sự tức giận, cười lạnh nói: "Sao nào, ngay cả tự do pha trà tôi cũng không có sao? Tôi bán thân cho em hay thế nào? Trong hợp đồng kí kết giữa hai chúng ta, có điều nào khoản nào viết tôi bắt buộc phải quan tâm đến Đường Nhược Dao không?" Ngón tay cô gõ lên bàn, "Nào, chỉ cần em chỉ ra một điều, tôi sẽ không nói thêm một câu nào nữa."

Cô cũng không phải người quản lí của Đường Nhược Dao, cô ấy lại làm thái độ dẫn quân tới hỏi tội, giống như bản thân mắc tội nghiệt trầm trọng vậy.

Lồng ngực An Linh phập phồng không yên.

Tần Ý Nùng xoa xoa đầu mũi, nhanh chóng thức thời xuống nước, đứng dậy ngồi xuống cạnh An Linh. Cô ấy tiến một tấc, An Linh lùi một tấc, tay Tần Ý Nùng như có điện giữ chặt lấy vai An Linh, kéo dài âm thanh nũng nịu nói: "Chị An Linh."

Da đầu An Linh tê dại, xương cốt đều mềm nhũn, giãy giụa tượng trưng một cái, không thoát được, ép bản thân phải bình tĩnh, mặt mày lạnh lùng cảnh cáo: "Nữ nữ thụ thụ bất thân."

Tần Ý Nùng gác cằm lên vai An Linh, chớp chớp đôi mắt to đơn thuần vô tội, giở trò vô lại nói: "Cái gì mà thụ thụ bất thân, đây không phải rất thân sao?"

An Linh nổi da gà da vịt toàn thân, giãy giụa nói: "Tần Ý Nùng, tôi khuyên em nên lương thiện."

Trong lòng Tần Ý Nùng cười to, miễn cưỡng ôm chặt lấy cô: "Đừng mà chị An Linh."

Quan Hạm thở dài một tiếng trong lòng, lại bắt đầu rồi.

An Linh thân là một trong hai vị sếp của Phòng làm việc, thật ra tính tình cùng không quá tốt, hình như có tin đồn, năm đó cô rời khỏi công ty cũ, cũng là vì tính tình nóng nảy, không cho lãnh đạo mặt mũi, điên tiết cãi nhau một trận lớn. Năng lực thật sự mạnh nhưng tính tình cũng thật sự tệ.

Hai vị sếp này là đối tác hợp tác, cũng sẽ có lúc bất hòa, nhiều khi răng còn cắn vào lưỡi nữa là. An Linh vừa tức giận, Tần Ý Nùng lại chủ động cúi mình, ngon ngọt dỗ dành An Linh, thủ đoạn thường dùng nhất chính là làm nũng, An Linh cũng dính chiêu này nhiều nhất.

Tần Ý Nùng đặc biệt biết phát huy ưu thế của bản thân, căn cứ theo đặc trưng của từng người mà phản ứng chuẩn xác nhất, hơn nữa không hề cứng nhắc, nâng tay giơ chân đều rất tự nhiên, có thể do kĩ năng diễn xuất tạo thành.

Quan Hạm theo cô ấy đến rất nhiều tiệc rượu, lúc đó Tần Ý Nùng vẫn chưa được nhà họ Kỷ nhận lại, đơn thương độc mã vất vả trong giới, tuy giành được rất nhiều giải thưởng, nhưng nền tảng của bản thân không vững, ít nhiều cũng có chút lúng túng, cần phải mở rộng quan hệ. Trong đám người có tiền bối địa vị cao hơn cô ấy, có người cùng tầng với cô ấy, cũng có người thấp hơn cô ấy, mỗi lần cô ấy đều có thể khiến chủ khách tận hứng. Nếu bắt buộc phải so sánh, thì cô ấy giống như người rắn xinh đẹp trơn bóng, không thể nắm bắt, có thể co có thể duỗi, chuẩn bị kế hoạch chu đáo rồi mới ra tay hành động. Trêи bàn rượu cô ấy như nguồn nước dồi dào, lại như cá gặp nước, kĩ năng thuần thục, chắc chắn phải lăn lộn mười năm trong giới mới có thể luyện thành.

Vẻ lão luyện biểu hiện trêи bàn rượu khác biệt với trước mặt An Linh, ít nhất Tần Ý Nùng không vì mấy câu nũng nịu với An Linh mà trêи đường về ghê tởm buồn nôn, vào đến cửa nhà ôm lấy thùng rác nôn thốc nôn tháo.

May thay cô ấy có thể từng bước từng bước bay cao, sau lưng lại có nhà họ Kỷ thế lực to lớn nền tảng vững chắc, nên đã ít phải đến những buổi tiệc rượu kia khom lưng quỵ gối, nịnh nọt bợ đỡ kia hơn.

Mỗi lần Quan Hạm nhìn thấy cô ấy làm nũng với An Linh đều sẽ cảm thán, đồng thời sản sinh một chút đối kị nho nhỏ, thân là thân tín bên cạnh Tần Ý Nùng nhưng trời định cô không có cơ hội này.

An Linh và cô ấy bằng vai phải lứa, có tư cách tức giận, còn bản thân làm không tốt có lẽ sẽ bị đuổi việc.

Nhìn thấy hai vị sếp làm lành, bắt đầu thân thiện thảo luận, Quan Hạm thu hồi tâm tư.

"Có phải bộ phim tên "Nam Sơn Hạ" không? Tôi điều tra xem thế nào." An Linh gọi điện thoại, tin tức xác nhận nhanh chóng, "Là thế à, bộ phim này của đạo diễn Lâm Quốc An, mới đầu xác thực là dành cho Dao... Đường Nhược Dao, đoàn làm phim đã soạn thảo xong hợp đồng. Trước mấy ngày kí hợp đồng, lão tổng Lưu Á Dụ của truyền thông Á Dụ, nhà đầu tư lớn nhất cũng là kim chủ của Hoắc Ngữ Kha cướp đi vai của Đường Nhược Dao, gấp gáp quyết định đổi người."

"Truyền thông Á Dụ?" Tần Ý Nùng ngồi đối diện An Linh, vắt chéo chân, hừ cười nói, "Em và Lưu Á Dụ gặp nhau mấy lần trêи bàn rượu, người này rất háo sắc, nhân tình lớn bé nuôi một rổ, mỗi lần đều đem một người khác nhau đi dự tiệc. Thế mà yêu chiều Hoắc gì đó quá nhỉ, còn có thể giật vai diễn mà cô ta muốn."

An Linh hỏi: "Em tính làm thế nào?"

Tần Ý Nùng nhìn móng tay mới được cắt gọn của mình nói, khẽ thổi một hơi lên trêи, qua loa chiếu lệ nhìn cô một ánh mắt, nói: "Đương nhiên là... cướp về."

Ánh mắt An Linh quyết liệt không tán thành nói: "Tôi không kiến nghị làm như thế."

"Tại sao?" Tần Ý Nùng đổi tư thế, một tay uể oải chống cằm, dựa người vào sô-pha, chất liệu sô-pha có chút cứng, Quan Hạm ân cần lót chiếc gối mềm mại dưới khuỷu tay cô ấy.

An Linh nói: "Trước tiên không nói đến việc Truyền thông Á Dụ là công ty truyền thông hàng đầu trong nước, em đắc tội với Lưu Á Dụ cũng không có ích lợi gì. Có gì nói nấy, chẳng qua Đường Nhược Dao bị cướp một vai diễn, không đáng để em đánh rắn động cỏ như thế."

"Chẳng qua?" Tần Ý Nùng dùng giọng nói ám muội nói. Khóe môi cô ấy cong lên, yêu mị quyến rũ cười, nhưng không thấy ý cười trong đáy mắt.

Không phải An Linh không nhìn thấy cô ấy không vui, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Một vừa hai phải thôi, vận may của cô ấy cũng quá đủ rồi."

Ban đầu Đường Nhược Dao tự nguyện sa đọa xuất hiện ở buổi tiệc kia, may mà gặp được Tần Ý Nùng lương thiện thương người... đến giờ An Linh vẫn không biết tại sao Tần Ý Nùng muốn cứu Đường Nhược Dao, giới giải trí có rất nhiều cô gái vì lí do này lí do kia mà bán thân, cũng không thấy cô ấy cứu từng người từng người một, tạm thời cho rằng ngày hôm đó Tần Ý Nùng đột nhiên hiếu kì muốn làm chuyện tốt. Tần Ý Nùng bỏ qua nguy hiểm đắc tội với người ta để cứu Đường Nhược Dao, nuôi dưỡng bên người. Dạy Đường Nhược Dao diễn xuất, thay cô quét dọn chướng ngại vật, đi thẳng lên mây xanh, phim ảnh, quảng cáo, tạp chí, đại diện thương hiệu đều sắp xếp chu toàn cho cô, ngay cả những tin tức không tốt đẹp cũng đều bị bóp chết từ trong trứng nước.

Kim chủ này giống như một người mẹ, còn phụ trách giải quyết nhu cầu sinh lí cho người ta.

Thử hỏi người trong giới này xem, người mới may mắn như thế liệu được mấy người?

"Đủ sao?" Tần Ý Nùng vẫn cười như thế, ngón trỏ gõ nhẹ lên cằm mình, khẽ nói, "Sao em không cảm thấy đủ?"

Đường Nhược Dao yêu cô ấy, chính là bất hạnh lớn nhất.

"Em đừng có chơi trò giả vờ giả vịt ấy với tôi." An Linh mất kiên nhẫn quanh co cùng cô ấy, nhịn lại, miễn cưỡng bình tĩnh tiếp tục nói, "Tôi biết em không muốn cô ấy chịu nỗi khổ em từng chịu, nhưng em có từng nghĩ, cái giới này là như vậy. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ thích ứng được mới có thể sinh tồn, em nghĩ mà xem, ít nhất cô ấy cũng không bị ép... đi hầu hạ những tên đàn ông già nua kia, không phải so với..." An Linh vốn dĩ muốn nói em, nhưng đến miệng thì đổi lại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, là thái độ an ủi, "Tốt hơn so với đa số sao?"

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

An Linh cho rằng cô ấy đang buông lỏng, lại tiếp tục khuyên nhủ: "Vai này mất rồi, tự nhiên có vai khác, không nhất thiết phải sống chết giành lại. Nếu cô ấy thật sự có bản lĩnh, không sợ không đợi được vai diễn thích hợp đúng không?"

Tần Ý Nùng vẫn không nói gì.

An Linh nói mệt rồi, rót cho mình một chén trà, nhấp môi một ngụm, đợi Tần Ý Nùng thông suốt. Cô cũng chắc chắn Tần Ý Nùng sẽ thông suốt, cô ấy có thể nhẫn nhịn những chuyện người khác không thể nhẫn nhịn, nếu kϊƈɦ động làm việc, cũng không sống được tới bây giờ, huống hồ đây cũng chỉ là một chuyện cỏn con không đáng bàn.

"Luôn như thế, là đúng sao?" Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên một câu nói.

An Linh khựng người, ngẩng đầu nhìn sang.

Không biết từ bao giờ Tần Ý Nùng đã ngồi thẳng người, trêи mặt cũng không còn ý cười cợt nhả không nghiêm túc, ánh mắt cô ấy như bó đuốc: "Gốc rễ của cái giới giải trí này đã thối rữa, một mình em không có cách nào thay đổi, em cũng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi nó. Người bên cạnh em quản không nổi, nhưng người của em không thể dễ động vào như thế. Nếu em có thể bảo vệ em ấy, tại sao phải mặc kệ em ấy bị người khác bắt nạt?"

An Linh tức chết mất, hít thở sâu mấy cái liên tiếp, sau đó thở dốc, xem ra cô nói nhiều như thế đều là đàn gảy tai trâu.

"Em có thể bảo vệ cô ấy cả một đời không?" An Linh đột ngột đứng dậy, tức giận nói.

"Em không cần bảo vệ em ấy cả một đời!" Tần Ý Nùng cũng đứng lên, âm thanh của cô không lớn như An Linh, nhưng khí thế không có chút nào yếu ớt hơn cô, nhàn nhạt nói, "Đợi em ấy đủ lông đủ cánh, có thể độc lập, em tự nhiên sẽ buông tay."

"Thật sao?" Đột nhiên An Linh hạ thấp giọng, cong khóe môi, mỉa mai nói, "Em cảm thấy cô ấy còn có ngày đủ lông đủ cánh sao? Tỉnh táo đi, Nguyễn Cầm cũng có thể chèn ép lên đầu lên cổ cô ấy, cô ấy chính là yếu đuối vô năng từ tận xương cốt, vĩnh viễn không thể trở thành một em thứ hai đâu! Em có thể bảo vệ cô ấy tới già, tới chết không? Em có thể đảm bảo cả đời này em vĩnh viễn đứng trêи đỉnh không? Nếu em thất thế, cô ấy sẽ thế nào, em từng nghĩ tới chưa?"

Sự tự tin giả dối của Tần Ý Nùng bị tróc ra một góc bởi những lời nói chói tai này, từng mảng từng mảng rơi xuống, hoang tàn tán loạn. Cô ấy lúng túng nhanh chóng quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào chậu trầu ba vàng ở góc phòng làm việc, mím môi thật chặt.

An Linh đi tới, khẽ quay lưng cô ấy lại, nhìn thấy khóe mắt cô ấy giống như có ánh nước, mềm lòng hơn nhiều, dịu giọng nói: "Nghe tôi khuyên một câu, có những con đường bắt buộc cô ấy phải tự đi, ngã đau mấy cái, sứt đầu mẻ trán, cho dù người nhu nhược cỡ nào cũng sẽ học được cách tự bảo vệ bản thân. Nếu như từ đầu tới cuối cô ấy vẫn không học được, chứng minh cô ấy không hợp với cái giới này, em lại nghĩ cách tìm đường khác cho cô ấy, được không?"

Tần Ý Nùng sống chết cắn chặt răng vào môi dưới, ánh mắt nhìn sang hướng khác, rất lâu sau, nhỏ tiếng nghẹn ngào: "Em không nỡ."

Trong lòng An Linh chua xót, không nhịn được ôm lấy cô ấy, dịu dàng vỗ lưng cô ấy.

"Chị An Linh." Tần Ý Nùng gục xuống vai cô, nhỏ tiếng nói, "Em muốn giúp em ấy thêm một lần."

An Linh vừa muốn nổi điên, Tần Ý Nùng giống như quyết tâm, vô cùng bình tĩnh nói: "Chỉ giúp lần này thôi, em sẽ để em ấy trưởng thành."

Nếu nhất định phải để cô ngã sứt đầu mẻ trán mới có thể trưởng thành, cô ấy nguyện làm người đẩy, vẫn tốt hơn chịu khổ từ người khác.

Tần Ý Nùng uống trà An Linh pha, cảm xúc đã bình tĩnh hơn nhiều, không quên miệng ngọt khen trà của cô.

Mặt mày An Linh tươi cười vì được cô ấy dỗ dành.

Nhưng vẫn còn chính sự cần nói, An Ninh lo lắng hỏi: "Em tính giúp em ấy cướp lại vai diễn thế nào?"

Truyền thông Á Dụ cũng không dễ động vào, Tần Ý Nùng gặp Lưu Á Dụ cũng phải mềm mỏng mấy phần, cướp ngoài sáng không thích hợp, trong tối... An Linh không nghĩ ra cách cướp trong tối mà không bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải đắc tội với Lưu Á Dụ. Ngộ nhỡ Lưu Á Dụ không linh động, quyết tâm đấu đến cùng, cũng không chắc có thể thuận lợi cướp về, tốn sức không dễ giải quyết.

Tần Ý Nùng thổi khói trêи miệng chén trà, nhấp một ngụm trà nóng, trầm ngâm nói ra bốn chữ: "Ảnh thị Hoàn Vũ."

An Linh khựng người, đôi mắt thình lình mở to, sửng sốt đến mức không nói thành lời.

Ảnh thị Hoàn Vũ, đầu rồng của ngành giải trí, là công ty điện ảnh truyền hình đứng đầu nước, xuất bản trêи bảy mươi phần trăm lượng phim ảnh trêи thị trường mỗi năm, những công ty khác chỉ có thể lựa chọn hợp tác cùng Hoàn Vũ, chia một bát canh cho nó. Truyền thông Á Dụ tuy mấy năm gần đây tăng trưởng mạnh mẽ, nhưng vẫn không có tư cách đứng trước mặt Ảnh thị Hoàn Vũ.

Chủ tịch hội đồng quản trị của Ảnh thị Hoàn Vũ họ Kỷ, ngoài những người cực kì thân thiết của Tần Ý Nùng cùng vài ba vị tai to mặt lớn nhất trong giới, không ai biết cô ấy và nhà họ Kỷ có quan hệ máu mủ. Hiện tại địa vị trong giới của Tần Ý Nùng đã đủ cho cô ấy hô mưa gọi gió, nhà họ Kỷ chỉ là con bài cuối cùng của cô ấy.

An Linh chết lặng: "Em lại..." Sử dụng đến cả quan hệ nhà ngoại của cô ấy vì Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều.

"Ở bên đó em vẫn có thể nói được mấy lời, chút chuyện này nhà họ Kỷ không thể không giúp em." Tần Ý Nùng nở nụ cười, chống sô-pha đứng dậy, "Chuyện này sớm ngày nào hay ngày đấy, em đi gọi điện thoại."

An Linh nhìn bóng lưng của cô ấy, trong đầu chỉ tràn ngập đúng hai chữ: Điên rồi.

...

"Nào, một, hai, ba... chesse!" Toàn bộ thành viên phòng 405 ngồi trêи thảm cỏ xanh, hai tay chống ra sau, khẽ ngẩng mặt, phía sau là bức điêu khắc mang tính biểu tượng mà rất nhiều trường đều có... Người suy tư. Phó Du Quân cầm gậy tự sướиɠ, tách, chụp lại một bức cả nhóm.

Phó Du Quân vừa định thu gậy lại.

"Để tôi xem chụp thế nào nào!" Văn Thù Nhàn là người đầu tiên vội vàng nhích lại, Thôi Giai Nhân cũng nhích lại, đầu trước đụng đầu sau, đụng tới cộc một tiếng, "a" một tiếng kêu thảm, lệ rơi lưng tròng xoa đầu.

Đầu Thôi Giai Nhân cứng hơn một chút, giống như không sao, bò tới lấy điện thoại xem ảnh, vừa nhìn vừa khen: "Không tệ không tệ."

Văn Thù Nhàn nhân cơ hội búng lên trán cô nàng một cái, Thôi Giai Nhân nhìn Văn Thù Nhàn, cũng không búng lại.

Văn Thù Nhàn lướt qua lướt lại: "Sao cảm thấy Đường Đường cười có chút miễn cưỡng nhỉ?" Cô nàng quay đầu nhìn Đường Đường chụp ảnh xong liền yên lặng ngồi ở một bên, Đường Nhược Dao cong môi cười cười, nói: "Không có mà."

Cô đã bị kéo đi chụp ảnh ba tiếng đồng hồ, không tính thời gian nghỉ ăn trưa giữa chừng. Kỉ niệm tốt nghiệp, là những bức ảnh rất quý giá, cho dù cô có

nóng lòng trở về, cũng tập trung tinh thần phối hợp chụp hơn nhiều.

Nhưng bất đắc dĩ thay, nhóm người này lại có tinh lực dồi dào, đặc biệt là Văn Thù Nhàn, điên cuồng không thôi.

Phó Du Quân nhìn ra sắc mặt Đường Nhược Dao thấp thoáng cảm giác miễn cưỡng, cho dù không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng thấu hiểu lòng người nói: "Hay là hôm nay tới đây thôi? Trang phục này cũng không phải trả lại luôn, hai ngày này các cậu đều ở lại trường đúng không?"

Con ngươi Đường Nhược Dao sáng lên, cảm kϊƈɦ nhìn sang cô nàng một cái.

Thôi Giai Nhân nói được, Văn Thù Nhàn nhìn sắc trời còn sớm, có chút chần chừ, Phó Du Quân bóp vai: "Tôi có chút mệt, cầm gậy tự sướиɠ khiến cánh tay của đôi đau rồi, muốn về nằm một lúc."

"Vậy được rồi, ngày mai tiếp tục chụp." Văn Thù Nhàn hưng phấn sung mãn xoa tay hỏi, "Tối nay các cậu muốn ăn gì?"

Còn ăn tối liệu có kịp không?

Đường Nhược Dao sửng sốt, lập tức lấy cớ nói: "Công ty tôi có chút việc, tôi phải đến đó một chuyến, tối nay không ăn cơm cùng các cậu được."

Văn Thù Nhàn có chút thất vọng, nhưng không giữ người, nói: "Công việc quan trọng, ngày mai có về không?"

Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, mím môi nói: "Xem tình hình đã." Nếu Tần Ý Nùng ở lại chỗ cô cô sẽ không về.

"Công ty chó má gì thế, tốt nghiệp cũng bắt làm việc." Văn Thù Nhàn tùy tiện oán trách một câu.

Bốn người cùng nhau quay về kí túc xá, Đường Nhược Dao cởi áo cử nhân ra, gấp gọn đặt ở một bên, nghĩ nghĩ, vẫn cho vào trong túi, ban nãy cô thấy Tần Ý Nùng hình như rất thích cô mặc như thế.

Văn Thù Nhàn nhìn sang kinh ngạc hỏi: "Công ty cậu còn bảo cậu mang theo cái này à?"

Vành tai Đường Nhược Dao nóng lên, quanh co nói: "Có khả năng có phỏng vấn."

"Ồ." Văn Thù Nhàn không nghĩ nhiều, khi Đường Nhược Dao xuống tầng còn đích thân đi tiễn, vẫy tay nói: "Về sớm chút."

Đường Nhược Dao ngồi lên xe chuyên dụng đợi ở ngoài cổng trường, xe là do cô bảo trợ lí liên hệ, thân là nghệ sĩ đang nổi tiếng của công ty, có thể tự do dùng xe, chiếc xe này là xe chuyên dụng của một mình cô.

"Về nhà." Cô nói với tài xế phía trước, trong mắt lộ ra tia thích thú và mong chờ từ nội tâm.

Vừa rời đi không bao lâu, Đường Nhược Dao liền nhận được điện thoại của Nguyễn Cầm.

"Có chuyện, đến công ty một chuyến." Nguyễn Cầm nói.

Cái cớ cô bịa ra lại trở thành sự thật, Đường Nhược Dao nhíu mày, giọng điệu thương lượng nói: "Có thể đến vào ngày mai không ạ?"

Nguyễn Cầm đứng ngoài phòng họp, liếc nhìn người đàn ông mặc đồ tây đi giày da phong thái không tầm thường qua cửa kính, hít một hơi, nói: "Có chuyện lớn, tốt nhất cô nên có mặt lúc này."

Nghĩ đến Tần Ý Nùng đang ở nhà đợi cô, Đường Nhược Dao không quá tự nguyện, hơn nữa cô cũng không quá tin tưởng Nguyễn Cầm, cố chấp hỏi rõ ràng: "Rốt cuộc có chuyện gì ạ?"

Nguyễn Cầm tức tối với thái độ chậm chạp lề mề của cô, nhưng cô ta không dám trút giận lên Đường Nhược Dao. Trợ lí của Tần Ý Nùng vừa hỏi cô ta, không bao lâu thì vai diễn điện ảnh kia lại có chuyển biến mới, hơn nữa tốc độ nhanh tới kinh người, không phải Tần Ý Nùng thì có thể là ai được.

Nguyễn Cầm đè giọng nói: ""Nam Sơn Hạ", còn nhớ bộ phim đó không? Qua đây kí hợp đồng, người bên kia đều qua rồi, ở công ty đợi cô."

"Nữ thứ chính sao ạ? Đường Nhược Dao hiểu sai ý, đổi tay cầm điện thoại, không nhanh không chậm nói, "Trước đây không phải em đã nói không nhận vai nữ thứ sao?"

Không phải cô coi thường vai phụ, Tần Ý Nùng sau khi thành danh còn diễn rất nhiều vai phụ là đằng khác. Chỉ là bảo cô ở chung một đoàn làm phim với Hoắc Ngữ Kha, không phải tự rước phiền phức vào người sao? Tuy cô không sợ đối phương, nhưng không muốn chuốc vạ vào thân.

"Không phải nữ thứ, là nữ chính!" Nguyễn Cầm thúc giục nói, "Cô nhanh đến đi, đừng để đến lúc vịt đã hầm chín còn có thể bay."

"Vậy Hoắc Ngữ Kha thì sao?" Đường Nhược Dao buột miệng nói.

"Bị đá đi rồi, còn có thể có hai nữ chính sao? Sao cô lại phí lời như thế, mau qua đây, nhà sản xuất cũng đích thân đến rồi, chúng ta không đắc tội nổi đâu."

Đường Nhược Dao nhìn thời gian, đã gần bốn giờ chiều, cô cắn răng, nói với tài xế: "Đổi đường, đến công ty."

Xe chuyên dụng vững vàng chạy trêи đường đến công ty.

Vừa đi vừa về cũng không biết hết bao nhiều thời gian, Đường Nhược Dao gửi tin nhắn cho Quan Hạm.

[Em đến công ty một chuyến, sẽ cố gắng quay về sớm nhất]

Nghĩ nghĩ, mím chặt môi, chầm chậm gõ chữ, xóa xóa sửa sửa, lại gửi một tin:

[Nếu chị có việc, về trước cũng không sao ạ]

Cô đặt điện thoại lên đầu gối, mãi đến khi đến công ty, cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Quan Hạm.

Rất không bình thường.

Trong lòng Đường Nhược Dao đột nhiên trào lên một dự cảm chẳng lành.

...

Có thể bạn quan tâm:

Ấm Tử Sa là một loại ấm pha trà làm bằng đất nung ở nhiệt độ cao, không tráng men. Gọi là tử sa vì nó thường có màu tím, xuất phát từ vùng Nghi Hưng (Giang Tô, Trung Quốc).

Ấm Tử Sa có độ xốp tuyệt vời và giữ nhiệt tốt, giúp cải thiện đáng kể hương vị của trà khi so với các ấm trà gốm sứ hay thuỷ tinh.

Mỗi ấm Tử Sa chỉ pha với một loại trà.

...

Trà Đại Hồng Bào, Trung Quốc là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di, cây sinh trưởng trong khe Cửu Long phía bắc núi Vũ Di. Nơi trà Đại Hồng Bào sinh trưởng cao cách mặt nước biển 600m, nước khe luôn tuôn chảy, sương mù vây quanh, thổ nhưỡng rất thích hợp với cây trà.

Truyền thuyết cho rằng, giống trà Đại Hồng Bào là do chim hạc tiên ngậm hạt từ đảo Bồng Lai bay qua làm rơi bên vách núi Vũ Di, hạt mọc lên thành cây trà. Hiện nay nơi vách núi này có khắc ba chữ màu đỏ "Đại Hồng Bào".

+++++++++

Chương 32: Là của một mình cô

Bình luận

Truyện đang đọc