LÀM HOÀNG ĐẾ KHÓ LẮM


Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Trời đã vào đông, cả kinh thành tức khắc chìm trong giá lạnh.
Vào lúc rét mướt như thế này, ngay cả mai đỏ cũng không thể trổ bông.

Các cung điện đều được cung cấp than củi, lúc ghé lại gần có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.

Nghe nói Vương tổng quản bị ốm, nhưng tin tức này không đến được chỗ Hạ Tử Dụ.
Hơn nữa Hạ Tử Dụ còn chẳng nhớ Vương tổng quản là ai.
Y chỉ nghe ám vệ nhắc tới, cái gì mà Ứng Tả tướng bị lôi xuống ngục giam với tội danh là mưu sát vua.
Những kẻ cùng phe cánh với ông ta đều bị Tần Kiến Tự xử lý.

Lưu đày tịch thu tài sản, hoặc là biếm quan giáng chức.

Trong ngục giam tăm tối của Đại Lý Tự, Tần Kiến Tự đang chắp tay sau lưng và nhìn Tả tướng, còn ông ta thì đang mặc một bộ áo tù và yên lặng cúi đầu ở trong góc phòng giam.
"Ha ha..."
Tiếng cười khàn đặc vọng ra từ trong bóng tối, có vẻ hơi đáng sợ.
"Vương gia quả thật đã sắp đặt một thế cờ thật lớn, không tiếc tất cả để quy chụp cho lão phu cái tội danh hành thích vua," Tả tướng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt hung ác, "Hôm nay ngươi đoạt quyền của ta, tuy ta đã thua cuộc nhưng trên những trang sử sau này, ngươi chính là loạn thần tặc tử dám giam cầm thiên tử.

Người đời sau sẽ biết rằng lão phủ chỉ trúng kế của ngươi mà thôi, còn ngươi là kẻ kết bè kéo cánh để thâu tóm quyền lực..."
"Bản vương chưa bao giờ để tâm tới những lời đồn đại."
"Gian thần, ngươi chính là gian thần của triều Vũ!" Tiếng xích sắt vang lên leng keng, Tả tướng muốn nhào lên nhưng đã bị xích, đành phải cao giọng chửi bới: "Người chắc chắn sẽ bị vạn người phỉ báng, ngươi sẽ không được chết toàn thây!"
Tần Kiến Tự nghe tiếng kim loại va đập vô cùng chói tai, không nhịn được mà nhớ tới Hạ Tử Dụ cũng đang bị xích ở trong tẩm cung.

Không biết khi thằng nhóc ấy tỉnh lại và thấy mình đang trong tình trạng như vậy thì y sẽ phản ứng thế nào.
Nghĩ tới đây, hắn khẽ nhếch khóe miệng lên.
"Gian thần cũng chẳng sao, chính sách cải cách sắp được ban hành rồi."

- --
Khi Hạ Tử Dụ tỉnh lại, y thấp thoáng nghe thấy tiếng nói của Tần Kiến Tự ở thiên điện.

Y xuống giường và đi bằng chân trần, bộ áo ngủ lỏng lẻo vắt trên người, để lộ vài dấu vết trên khuôn ngực trắng nõn.
Y kéo lê xích sắt ra cạnh bình phong, nghe thấy tiếng nói chuyện của Tần Kiến Tự ở thiên điện.
"Vương gia, miễn thuế sau khi trúng khoa cử là quy định suốt mấy trăm năm qua.

Giờ ngài nói bỏ là bỏ, e rằng các đại thần trên triều đình sẽ cảm thấy bất mãn, đến lúc đó càng tiến thoái lưỡng nan..."
"Thượng thư đại nhân có ý kiến à?"
"Vi thần không dám, nhưng vi thần chỉ muốn cân nhắc giúp Vương gia thôi.

Từ xưa đến nay việc đổi mới nếu không được tiến hành từ từ thì khó tránh khỏi đụng chạm lợi ích rồi dẫn đến sai lầm.

Vả lại bây giờ bệ hạ đang bị bệnh, tin đồn nổi lên ở khắp nơi, người ta đều nói Vương gia ngài là..."
"Đủ rồi," Giọng nói của Tần Kiến Tự trầm khàn khó có thể nghe cho rõ, "Ngài cứ làm như đã bảo là được."
Tiếng xích sắt vọng ra cách một bức tường, Tần Kiến Tự giơ tay lên ra hiệu lui xuống rồi đứng dậy, "Lui xuống đi."
"Nhưng mà..."
"Lui xuống."
Thượng thư chắp tay hành lễ rồi lui ra.

Khi ra đến bên ngoài, Thượng thư khẽ liếc mắt nhìn vào trong khung cửa sổ nửa mở ở phía xa, nhìn thấy một cánh tay đang bị trói bởi xích sắt, cổ tay bên dưới chiếc áo ngủ có một vết hằn màu đỏ.

Có một bóng người yếu ớt in lên lớp giấy cửa sổ.
Thượng thư không dám nhìn thêm, vội vàng lui xuống.
Cuối cùng thì cửa điện cũng bật mở và phát ra tiếng kẽo kẹt, Tần Kiến Tự đi vào.

Hạ Tử Dụ rảo bước muốn đi ra nhưng cuối cùng vẫn không thể đi xa hơn được nữa, xích sắt giữ lấy y khiến cho khoảng cách giữa y và Tần Kiến Tự bằng đúng một ngón tay.

"Tần Kiến Tự!" Y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.
Còn Tần Kiến Tự thì đang mặc bộ quan bào đỏ thẫm, hắn đứng ở đó đầy cao quý, "Bệ hạ, ngài tỉnh rồi."
"Thả cô ra ngoài."
"Bệ hạ nên tự xưng là trẫm," Ngón tay của Tần Kiến Tự sờ cằm y rồi nâng lên một chút, "Trên xích sắt có khắc bùa chú, chúng có thể giúp bệ hạ cố định thần hồn, ngài sẽ mau hồi phục thôi.

Xin bệ hạ hãy nhẫn nhịn một chút."
"Ngươi chỉ muốn giam cầm cô để độc chiếm quyền hành trên triều đình mà thôi, bây giờ ngươi cần gì phải viện cớ này cớ nọ?" Hạ Tử Dụ nhìn hắn đầy lạnh lùng, giãy ra khỏi tay hắn, "Nếu cô quên đi chuyện gì đó thì chắc chắn cũng là do ngươi nhúng tay."
"Xem ra đã khỏe hơn nhiều rồi, không còn giống ba tuổi nữa." Tần Kiến Tự không để tâm tới lời y nói, hắn cúi xuống ghé lại gần và nhìn thẳng vào mắt y, "Vậy khi nào thì ngài mới nhớ ra thần, hm?"
"Tần Kiến Tự, ngươi đừng có láo xược!"
Hạ Tử Dụ giận dữ quát.

Bàn tay lớn của Tần Kiến Tự bất chợt nắm cằm y, hắn nghiêng đầu hôn cắn y một cách hung dữ, bắt đầu càn quét.
Hạ Tử Dụ tức thì chau mày lại rồi giơ tay lên để chống đỡ, cổ tay vẫn bị khóa bởi xích sắt.

Tần Kiến Tự hôn cắn thưởng thức y đầy càn quấy, hắn ôm lấy eo y rồi kéo lại gần, cọ xát cách lớp vải áo.
Bàn tay dần di chuyển xuống dưới rồi xoa nắn mông Hạ Tử Dụ đầy hung dữ.
"Ngươi!"
Xích sắt hơi lay động, Tần Kiến Tự cởi tiết khố của y xuống, Hạ Tử Dụ đau khổ nhắm mắt lại.
"Dù thần có vô lễ thì bệ hạ cũng đâu làm gì được?" Tần Kiến Tự ôm chặt lấy y như muốn khảm vào trong xương tủy, "...Gần đây thần phải suy tính rất nhiều về chuyện trên triều đình.

Bệ hạ à, đừng gây thêm chuyện cho thần nữa."
"Không..."
- --
Hạ Tử Dụ phản kháng, không biết vì sao mà có một vài cảnh tượng lướt qua trong đầu.
Hạ Tử Dụ nhìn thấy cảnh tượng ở đình viện trên hồ nước, hình như có người nào đó đã đối xử rất tệ với y, hắn đè y quỳ xuống, khiến y hoàn toàn mất đi tôn nghiêm của một đế vương.


Đầu gối quỳ lên gạch đá lạnh lẽo, cảm giác đau đớn kéo dài không dứt.
Hai bóng người liên tục chuyển động, chỉ còn sót lại những tiếng cầu xin đầy nhẫn nhịn.
Tần Kiến Tự...
"Bệ hạ."
"Chỉ có thần ra vào tẩm điện mà thôi." Bên tai, giọng nói trầm ấm của Tần Kiến Tự vang lên, "Bệ hạ còn mặc quần áo làm gì?"
"Dừng lại..." Hạ Tử Dụ vùng vẫy, xích sắt lại bị kéo căng lên.
"Bệ hạ đã từng làm như thế này với thần rất nhiều lần," Tần Kiến Tự cắn vành tai y rồi đè người xuống, "Sao vậy, lẽ nào ngài thật sự quên hết rồi ư?"
"Vậy cũng là do ngươi không biết hối cải."
"Thần không biết hối cải?" Hắn bật cười, vành tai của Hạ Tử Dụ lại bị cắn đau đớn, "Xem ra thần phải làm chút gì đó để bệ hạ mau chóng nhớ ra mới được."
Tần Kiến Tự chưa bao giờ làm như thế này với Hạ Tử Dụ, nghĩ lại thì cũng khá là mới mẻ.

Giam cầm người trong lòng của mình rồi chiếm đoạt ức hiếp một cách thỏa thích.
Đợi đến khi Hạ Tử Dụ lấy lại trí nhớ, hắn có lý để mà giải thích...!Chẳng qua chỉ là muốn giúp bệ hạ nhanh chóng khôi phục ký ức mà thôi.
Cửa tủ bật mở, Tần Kiến Tự lấy thứ gì đó ở trong tủ ra.

Thứ ấy đã được chế tác đặc biệt để giày vò người, Hạ Tử Dụ ngước đôi mắt đen láy lên nhìn chằm chằm vào Tần Kiến Tự một cách hung dữ.

Rất nhanh sau đó, ánh mắt ấy dần tan vỡ.
Y chỉ có thể tựa vào vai Tần Kiến Tự để mặc cho hắn thỏa thích ức hiếp.
Ngón tay y dần dần nắm lại.
"Dương cụ giả."
Thế mà lại là dương cụ giả, cơ thể y không nhịn được mà phản ứng lại.

Cả người Hạ Tử Dụ run rẩy, y cắn răng không muốn phát ra âm thanh.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, Tần Kiến Tự mới thả lỏng tay ra.

Hạ Tử Dụ quỳ dưới đất, xích sắt kêu leng keng, quần bị cởi ra một nửa để lộ nửa thân dưới trần trụi, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Tần Kiến Tự đi đến bên cạnh chiếc chậu rửa mặt, hắn rửa tay rất đủng đỉnh.

Vẫn là bộ quan bào đỏ thẫm đầy cao quý.

Hắn quay đầu lại nhìn Hạ Tử Dụ chống tay xuống đất.

Bất kể thế nào, bốn sợi xích sắt này quả thật rất xứng với bệ hạ của hắn, trên người y đầy những dấu tay và dấu hôn, tất cả đều là thứ mà hắn yêu thích.
Nhớ lại cách đây không lâu, hai người bọn họ đã từng nằm chung một giường.

Ánh trăng chiếu xuống, phác hoa ra khuôn mặt và dáng người.
Khi ấy hắn nói đùa rằng, Hạ Tử Dụ giống Vương phi của hắn.

Đúng, trâm cài tóc tổ truyền cũng đã tặng y rồi, vị trí ấy vốn nên thuộc về Hạ Tử Dụ.

Thế nhưng giờ đây ánh mắt Hạ Tử Dụ nhìn y vẫn xa lạ như thế, vẫn đầy cảnh giác như thế.
Đúng là khiến người ta phải bực bội.
Tần Kiến Tự phải hoàn thành thế cờ này, lấy đế vương làm quân cờ.

Mặc cho giờ đây Hạ Tử Dụ phản kháng thế nào, chờ đến khi thế cờ được phá giải, Hạ Tử Dụ chắc chắn sẽ hiểu được tấm lòng của hắn.
Còn trước mắt hắn cầm tù và ức hiếp Hạ Tử Dụ, khiến cho y phải phá tan chiếc lồng giam do hắn sắp đặt, khát vọng thoát ra ngoài giống như Hạ Tử Dụ khát vọng tự mình chấp chính lúc trước vậy.
"Bệ hạ..."
"Cút."
Tần Kiến Tự thở dài, cuối cùng cầm chiếc khăn mặt lên.

Hắn kéo dây xích để kéo Hạ Tử Dụ lại gần.
Người bị xích lập tức nhào vào trong lòng hắn.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.

Đôi mắt hắn đang trào dâng mãnh liệt như thể đang che giấu điều gì đó, như thể hắn sẽ bị tổn thương chỉ với một hành động đơn giản nhất, khiến cho Hạ Tử Dụ cảm thấy hơi lo âu và bực dọc.
"Bệ hạ không nên có thái độ ấy với thần." Tần Kiến Tự nói từng chữ rất rõ ràng.
"Vậy ngươi...!nên cầm tù trẫm như thế này sao?"
"Thần nói rồi, thần đang bảo vệ bệ hạ." Giọng nói của Tần Kiến Tự rất khẽ, hắn xoa lên đôi môi rớm máu của Hạ Tử Dụ, "Chờ đến khi bệ hạ nhớ ra tất cả, ngài ắt sẽ hiểu thôi."
"Lấy ra."
"Cứ để ở bên trong đi." Tần Kiến Tự thờ ơ đứng dậy, "Đợi đến khi bệ hạ ủ ấm nó, buổi tối thần sẽ quay lại kiểm tra.".


Bình luận

Truyện đang đọc