LÀM HOÀNG ĐẾ KHÓ LẮM


Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Sau khi Lâm Tiểu Hầu gia rút quân thì cũng đã quay về.
Trời có tuyết rơi nhẹ, Thái phó phủ trước nay luôn quạnh quẽ, giờ đây trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Tuy cửa lớn đã đóng lại nhưng đèn đóm bên trong sáng trưng, bên ngoài phủ luôn có quân lính đi tuần tra canh phòng.

Họ thở ra khói trắng, làn khói chậm rãi bay lên không trung.
Lúc Tần Kiến Tự quay về hoàng cung thì đã mấy canh giờ trôi qua, hoàng cung không hề để lọt bất cứ tin tức gì, xem ra hắn đã làm đúng như những gì Hạ Tử Dụ dự đoán, hoàn toàn bưng bít tin tức đế vương mất tích.

Lúc này, Hạ Tử Dụ đang khoanh chân ngồi trên ghế sập.
Những mảnh ký ức vụn vỡ cuối cùng cũng trở nên hoàn chỉnh, dần dần hiện lên thật rõ ràng.

Trí nhớ hai kiếp cùng chồng lên nhau, trong vô thức y đã hoàn toàn coi mình là Hạ Tử Dụ, mà không còn là vị Thái tử mất nước của mấy trăm năm về trước nữa.
Đây cũng chính là lựa chọn của y, lựa chọn kiếp này.
Hạ Tử Dụ giãn lông mày rồi mở mắt ra, y lấy chiếc trâm trên tóc xuống, phát quan không còn gì giữ lại nên rơi xuống, mái tóc dài cũng xõa xuống theo.
Trâm bạch ngọc trong veo, cầm lên tay có cảm giác ấm áp.
"Lúc mẫu thân của thần qua đời, bà ấy đã dặn dò thần phải giao thứ này vào tay Vương phi." Bên tai vang lên giọng nói mất tự nhiên của người nào đó.
"Tần Kiến Tự," Y nhìn thấy bản thân mình đang đứng ở bên hồ hoa sen và cười, "Nói một câu thích trẫm khó đến vậy sao?"
Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn chiếc đai lưng bạch ngọc dưới eo, đó là món quà sinh thần mà Tần Kiến Tự đã tự tay đeo lên cho y khi hắn trở về.

Lúc đeo nó lên, ngón tay hắn khẽ vuốt ve bạch ngọc, ánh mắt hắn ảm đạm mịt mờ nhìn chằm chằm vào y.
"Bệ hạ nên nhớ kỹ vật này."
Lúc ấy Hạ Tử Dụ không hiểu Tần Kiến Tự nói vậy là có ý gì, đến bây giờ mới ngộ ra.
Tất cả những hành vi suốt những ngày tháng vừa qua của Tần Kiến Tự đã có một lời giải thích vô cùng thỏa đáng.


Đường đường là một Nhiếp chính vương có địa vị cao hơn vạn người, người ngoài đều thấy hắn vinh quang biết bao, giờ đây hắn muốn cải cách triều chính nên rơi vào tình cảnh nguy ngập.

Vậy mà ở nơi thâm cung, Hạ Tử Dụ hoàn toàn quên mất hắn.
Người thông minh như Tần Kiến Tự sao có thể không nhận ra rằng những ngày qua Hạ Tử Dụ chỉ cố tình lấy lòng và nhún nhường mà thôi, vẫn là những diễn xuất vụng về như thuở ban đầu hai người mới gặp nhau.
Bàn tay ấy đưa ra để y nắm chặt, mặc cho y cào cấu rách da rớm máu, như thể muốn hắn phải cùng chịu đau đớn với mình.

Nhưng Hạ Tử Dụ không biết rằng khi y chậm rãi bò lên và run rẩy toàn thân cụng trán với tay của Tần Kiến Tự, hắn đã nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt toát lên sự đau xót đến nhường nào.
"Tần Kiến Tự..." Hạ Tử Dụ khẽ thì thầm, nắm chặt bàn tay.
"Bệ hạ." Thái phó đi vào hành lễ.
"Thái phó, ông có biết vì sao mà Nhiếp chính vương phải thúc đẩy chính sách mới không?" Ánh mắt của Hạ Tử Dụ nhìn vào một góc tối tăm của đình viện.

Cơn gió lạnh thổi qua mang theo những tiếng xào xạc, "Ông nói chính sách mới khiến cả triều đình lẫn nhân gian đều dậy lên những tiếng oán thán, trẫm không tin hắn là một người liều lĩnh như vậy."
"Suy cho cùng thì vẫn là vấn đề sưu thuế." Trịnh Đình Chi cầm một chiếc ấm làm bằng đất nung, đặt lên lò than để đun rượu.
Lâm Tiểu Hầu gia thấy thế thì cười, không nói gì cả.
"Mọi thứ đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý." Thái phó thở dài, "Triều đình ta xem trọng những người có học vấn cao, cứ trúng cử sẽ được miễn thuế đất đai, đây vốn là một chuyện tốt."
"Nhưng bây giờ đã khác rồi phải không?" Hạ Tử Dụ nhìn Thái phó.
"...Đúng vậy." Thái phó ngập ngừng gật đầu, "Sau khi có chính sách này, rất nhiều nông dân đã lấy danh nghĩa cử nhân để đứng tên cho đất đai hòng trốn thuế.

Còn các cử nhân thì ngang nhiên chiếm đoạt đất đai, vậy là họ không phải chịu một loại thuế nào cả."
"Nếu chuyện này kéo dài mãi, đa số đất đai của triều Vũ ta sẽ không được liệt vào danh sách thu thuế, còn sưu thuế mà nông dân phải gánh vác thì lại tăng dần theo từng năm.

Hơn nữa những năm gần đây liên tiếp xảy ra thiên tai nhân họa, càng ngày càng nhiều người không đóng nổi thuế nên trở thành dân chạy nạn." Trịnh Đình Chi tiếp lời, "Khi bệ hạ lệnh cho vi thần xuống Giang Đông làm Thứ sử, vi thần đã phát hiện ra vấn đề này."
"Nạn dân nhiều thì ắt sẽ dễ xảy ra bạo loạn.

Nếu không kịp thời ngăn chặn việc này, nhiều nhất là bốn hoặc năm năm nữa thôi, thổ phỉ và dân chạy nạn sẽ tràn ngập khắp nơi, mà triều ta với Tây Bắc lại liên tục có chiến sự," Lâm Tiểu Hầu gia hơ tay trước lò sưởi để làm ấm tay, "Đến lúc ấy loạn trong giặc ngoài, vương triều như mặt trời ngả về Tây, mất nước là chuyện không sớm thì muộn."

"Lâm Ích Thịnh!" Trịnh Đình Chi trách móc.
"Sợ gì chứ, bệ hạ muốn chúng ta nói là bởi vì ngài muốn nghe những chuyện này mà?" Lâm Tiểu Hầu gia cười đầy lười biếng, hắn hơi tựa vào lưng ghế của xe lăn, "Thúc đẩy thi hành chính sách mới thực ra là chuyện vô cùng khẩn cấp.

Đây có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến cho Nhiếp chính vương sốt ruột liều lĩnh đến vậy."
Hạ Tử Dụ vẫn khoanh chân ngồi trên ghế sập.
Sau khi Tả tướng bị tước quyền, tất cả quyền hành trên triều đình đều thuộc về Tần Kiến Tự, như vậy hắn mới dám thi hành chính sách mới.

Một tháng trở lại đây, Tần Kiến Tự luôn ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng, vậy mà ngày nào y cũng hết ăn lại ngủ ở trong tẩm điện, giả ngủ giả ngốc.
Từ rất lâu về trước đã vậy rồi.

Hạ Tử Dụ cười khổ, y cười vì trong mắt mình chỉ có chấp chính, chỉ có bản thân mình.
Y không biết những vất vả gian lao của Thái phó, không biết những lo âu sầu muộn của Tần Kiến Tự.

Hoàng đế nhỏ đã chết vì y, vậy mà y còn tưởng Tần Kiến Tự chỉ muốn cầm tù mình, thậm chí còn cảm thấy đắc chí vì đã chạy trốn thành công ra khỏi hoàng cung.
...Đúng là vô dụng.
Hạ Tử Dụ nhếch miệng, gục đầu xuống.
- --
Ánh mắt trở nên mông lung.
Bỗng nhiên, một bàn tay già nua đặt lên tay y rồi vỗ nhẹ vài cái.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Thái phó.
"Bệ hạ, ngài đã làm rất tốt rồi."
"Thái phó," Hạ Tử Dụ mỉm cười gật đầu, y nói: "Thái phó, trẫm nên làm gì mới phải đây..."
Thái phó lắc đầu cười, "Thực ra trong lòng bệ hạ đã có đáp án rồi."
"Trẫm...!muốn giúp Tần Kiến Tự."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về y.

Bây giờ bọn họ hội tụ ở đây chính là để cứu bệ hạ khỏi tình cảnh bị Nhiếp chính vương giam cầm nhiều ngày, chính là để giúp bệ hạ diệt trừ gian thần và đoạt lại quyền chấp chính.

Nhưng giờ đây Hạ Tử Dụ lại nói rằng y muốn đứng về phía Tần Kiến Tự.
"Chính sách mới là đúng đắn, cải cách cũng là đúng đắn..." Hạ Tử Dụ chậm rãi ngước mắt lên, "Triều đình đầy những lời oán thán là bởi vì Tần Kiến Tự đã động chạm đến quyền lợi của bọn họ.

Nếu lúc này không tiến hành cải cách, các khanh đều hiểu được, hậu quả trong tương lai sẽ như thế nào."
"Trẫm muốn giúp đỡ hắn.

Nếu trẫm là đã bậc cửu ngũ chí tôn thì phải làm tròn trách nhiệm, sao có thể chỉ quan tâm tới mỗi chuyện tranh đoạt quyền lực được.

Hôm nay dù cho trẫm không thể trở thành thiên tử..." Hạ Tử Dụ đứng dậy, chiếc áo choàng lê trên mặt đất, ánh mắt của y vô cùng kiên định, "Trẫm cũng phải thúc đẩy việc thi hành chính sách mới.

Việc này không phải vì trẫm, mà đó là lựa chọn của trẫm."
Y muốn bảo vệ Tần Kiến Tự, cũng muốn thi hành cải cách, sử dụng quyền lực của một đấng quân vương.
Sóng gió đang nổi lên bao trùm lấy giang sơn này, y muốn dốc hết sức mình để chặn lại cơn sóng dữ.
"Thái phó," Cuối cùng Hạ Tử Dụ chắp tay hành lễ, "Trẫm cần sự giúp đỡ của ông."
Ánh nến dần trở nên mờ ảo.
Căn phòng chợt tăm tối.
Bỗng nhiên, Thái phó chậm rãi quỳ xuống.

Trịnh Đình Chi, Sở Phi, ngay cả Lâm Tiểu Hầu gia đang ngồi trên xe lăn cũng vén vạt áo và quỳ xuống.

Bọn họ vây quanh Hạ Tử Dụ, cả bốn người cùng quỳ xuống hành lễ với y.
"Chúng thần...!nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ."
Thái phó dập đầu xuống đất, hai mắt ông trào lên dòng lệ, chúng rơi ra khỏi hốc mắt rồi chảy tí tách xuống đất.
Tuy hiện tại Hạ Tử Dụ vẫn còn rất non nớt, nhưng Thái phó có cảm giác rằng đây sẽ là đứa học trò tâm đắc nhất trong suốt cuộc đời ông.
- --
Bánh xe ngựa lăn tròn, cuối cùng lọc cọc tiến về phía Nhiếp chính vương phủ.
Người xuống khỏi xe ngựa là một công tử đội chiếc mũ che mặt thêu chỉ vàng, dáng người nổi bật đầy cao quý.

Bây giờ Hạ Tử Dụ đã hoàn toàn hiểu được, những ngày tháng vừa qua Tần Kiến Tự đã cầm tù y là muốn đẩy y ra khỏi cơn sóng gió của chuyện cải cách triều chính.

Như vậy thì y có thể nghiễm nhiên đứng về phe bảo thủ, không hề liên quan đến đảng phái của Nhiếp chính vương.
Một khi y trốn thoát ra khỏi tẩm điện, y sẽ trở thành biến số lớn nhất đối với cả hai phe phái.

Hạ Tử Dụ đứng về phe nào, chính sách cải sách sẽ đi đến kết cục như phe đó mong muốn.

Vô hình trung, Hạ Tử Dụ đã nắm trong tay quyền lực của một đế vương.
Hắn đã tốn thật nhiều tâm tư.
Bông tuyết nhỏ lại rơi xuống, bay đầy trời rồi đáp nhẹ xuống mặt đất.

Cơn gió rít lên giữa những bông tuyết bay, cánh cổng lớn hé mở để lộ đèn đóm sáng trưng ở bên trong, Hạ Tử Dụ chậm rãi đi vào.
Giữa chính sảnh có một người đang ngồi trên ghế với bộ trang phục đen tuyền, hắn đang co một chân lên và chờ rượu được đun nóng.

Làn hơi nước màu trắng bay lên rồi tan biến giữa màn tuyết.
Dường như hắn đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Hoặc có lẽ là đêm nào hắn cũng chờ đợi như thế này, Hạ Tử Dụ không hề biết.
Hắn lót tay cầm của chiếc ấm bằng miếng khăn mỏng, nhấc nó khỏi bếp lò rồi rót rượu nóng ra, nước rượu nóng hổi chảy xuống chiếc chén ở bên cạnh.

Người đó bưng chén rượu lên rồi nhìn Hạ Tử Dụ đứng đằng xa, cách một màn tuyết bay.
"Vừa đun rượu Lục Nghị, hoả lò đất đỏ nung." Phía xa, giọng nói ấy bỗng cất lên, "Trời đêm sắp mưa tuyết, uống một chén chơi không?" [1]
[1] Vấn Lưu thập cửu - Bạch Cư Dị: 綠螘新醅酒, 紅泥火爐.

晚來天欲雪, 能飲一杯無.
Hạ Tử Dụ cúi đầu cười.

Y dụi mắt rồi ngẩng lên nhìn người ở phía xa ấy, tranh thủ đêm nay trời mưa tuyết, uống một chén cũng có sao.
"Tần Kiến Tự, ta trở về rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc