LÀM SỦNG PHI NHƯ THẾ NÀO

Lúc trước còn nói là hài tử trong bụng A Uyển không quấy phá, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi, A Uyển mang thai đến tháng thứ ba thì không thể ăn uống gì cả, ăn cái gì vào thì một hồi sau đã nôn ra hết, mà bây giờ còn là mùa hè, nóng bức khó chịu, làm người ta không muốn ăn. Bị hành hạ mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi rất nhiều.

Hoàng thượng thấy vậy không khỏi lo lắng suông, nhưng những nôn nghén đó thật sự không có cách nào dừng lại được, nhiều lắm là ăn gì đó có vị chua để kiềm nén lại mà thôi, may mà thường ngày A Uyển thích ăn rau quả, nên Thanh Sam từng theo Quan cô cô ở Lâm Hoa Điện học qua lớp tẩm ướp, nên ướp mơ chua chua ngọt ngọt, mấy loại trái cây đó ở Chiêu Dương cung cũng không thiếu, mà còn là tự tay Thanh Sam làm, dùng cũng không lo lắng.

Nhưng mà, cũng không thể lấy mấy món ướp chua ngọt đó làm món ăn chính chứ? Mỗi ngày lại nghén nhiều hơn, A Uyển cũng ép bản thân ăn thật nhiều, thuốc bổ cũng uống không ngừng, A Uyển cứ vừa ăn vừa ói, ói đến mật xanh làm cho Hoàng thượng đau lòng không thôi.

Thấy Hoàng thượng nóng nảy như vậy, Lữ má má đứng cạnh cũng khuyên nhủ, “Hoàng thượng chớ lo lắng, đây là phản ứng bình thường, chì là Uyển phi nương nương thai nghén so với người khác trễ hơn một chút mà thôi, cố chịu một tháng thì những triệu chứng này sẽ đỡ thôi.”

Hoàng thượng nhìn A Uyển sau khi ói mấy lần đã rất chật vật, còn chưa phải chuyện lớn sao, Tiểu Uyển nhi cứ như vậy sớm muộn gì cũng sẽ thành đại sự thôi, không có nguyên nhân gì cũng có thể nôn mửa, có lúc thì là không chịu được mùi dầu mỡ nên như vậy, cứ tiếp tục như vậy, Hoàng thượng nghĩ A Uyển sẽ nôn hết ngũ tạng ra mất, “Nôn thế này cũng thật quá lắm, không được không được, bảo thái y bắt mạch đi.”

Lữ má má chỉ cười nói, “Hoàng thượng chớ sốt ruột, dù thái y có bắt mạch cũng không thể làm triệu chứng này biến mất, mà uống thuốc cũng không tốt, nương nương vừa mới mang thai, dùng thuốc sẽ không tốt cho bản thân.”

A Uyển nôn khan một hổi, trong dạ dày cũng không còn thứ gì, khó khăn lắm mới dứt, Hoàng thượng thấy, cũng không đoái hoài tới Lữ má má đang nói gì, cầm lấy tay nhỏ bé lạnh như băng của A Uyển, “Tiều Uyển thấy tốt hơn chưa?”

Nhìn vẻ mặt nóng nảy của Hoàng thượng, A Uyển cười yếu ớt nói, “Ừ, chỉ hơi khó chịu thôi, dù sao đã mấy ngày qua cũng quen rồi.” đây là quá trình mà người mang thai phải trải qua, có vài người may mắn, phản ứng trong thời gian mang thai không lớn lắm, mà đa số phụ nữ có thai đều sẽ như vậy, A Uyển không cảm thấy khổ cực, Lữ má má nói, cực khổ hơn vẫn còn chờ ở phía sau kìa.

May mà một tháng nay Hoàng hậu bận chiếu cố muội muội Chu thường tại, không rảnh quản A Uyển, nên A Uyển cũng chẳng thèm đi thỉnh an, A Uyển cũng có tìm hiểu chút chuyện ở chỗ Hoàng hậu, không biết Chu thường tại bị gì, bây giờ cả người đều ngơ ngơ không được bình thường, bất quá đó là chuyện của Hoàng hậu, A Uyển không có hứng thú nhúng tay vào.

Cơ thể A Uyển dần nặng nề, Tề Diễn Chi càng ngày càng yêu thương A Uyển, Hoàng thượng mỗi ngày đều nhìn bụng A Uyển lớn lên, từ lúc bằng phẳng cho đến lúc to, hài trử trong bụng cũng từ từ lớn lên nhưng đối với thân thể của A Uyển trong khoảng thời gian này không có chút oán giận, thật ra làm cho Hoàng thượng kinh ngạc và vui mừng, vật nhỏ của hắn càng ngày càng có bộ dáng của người mẹ.

Rốt cục, A Uyển cũng không còn nôn nghén nữa, nhưng mà thân thể cũng không vì vậy mà không thoải mái, nói thế, nhưng ban đêm A Uyển thỉnh thoảng phải đi tieur, Hoàng thượng thấy cũng nghĩ nàng vất vả, bất quá A Uyển đã có thể ăn uống bình thường lại, lúc trước ăn cái gì cũng nôn ra hết, hiện tại Hoàng thượng cũng yên tâm không ít.

Lúc này A Uyển nằm trên giường, không tự chủ duỗi chân, khẽ động, cũng làm cho Hoàng thượng nằm bên cạnh hít sâu một hơi, A Uyển cũng không phải là người không lịch sự, lửa nóng dán lên chân của mình, hơn nữa Hoàng thượng phản ứng như vậy A Uyển còn có thể là không biết chuyện gì đang xảy ra sao?

Từ lúc mình được chuẩn đoán là mang thai, Hoàng thượng cũng không còn làm chuyện đó với mình, mỗi ngày nếu cùng Lý Đắc Nhàn tới Chiêu Dương cung, cũng chỉ ôm chăn bông tán gẫu, tính toán chút Hoàng thượng ăn chay cũng gần bốn tháng rồi, mà lúc trước mình nôn nghén đến lên trời xuống đất cũng không nghĩ đến chuyện đó.

Tề Diễn Chi cảm thấy có chút xấu hổ, mặc dù nói là bản thân không coi trọng nữ sắc, nhưng đã gần bốn tháng không có làm gì đó, A Uyển đang mang thai, tuy thái y nói qua ba tháng thì có thể sinh hoạt vợ chồng được, nhưng A Uyển thai nghén quá nhiều, Hoàng thượng đâu còn nghĩ đến chuyện này nữa, mà Hoàng thượng cũng không muốn tìm người khác giải quyết, nhịn một chút thì cũng sẽ xong, nhưng hôm nay lại bị A Uyển phát hiện.

Còn chưa biết mở miệng thế nào, người bên cạnh đã xoay người lại, tay khéo léo xoa chỗ đó, giọng nói tinh tế pha chút ngượng ngùng, “Thần thiếp giúp người, nhịn lâu sẽ không tốt cho cơ thể, chờ…chờ sau này lại bồi thường cho ngài.”

Sau cùng cơ hồ là lí nhí trong miệng vài lần, hàm hàm hồ hồ nghe không rõ lắm, nhưng mà Hoàng thượng cũng có thể nghe được rõ ràng, trên mặt lộ ra ý cười.

***

Mùa hè, mặc dù là ban đêm, cũng không tránh được khô nóng, chậu băng trong phòng A Uyển không thể dùng được, nên chỉ có thể mở cửa sổ để mát mẻ, A Uyển nằm trên tú tháp nghe Bạch Lộ đọc sách, sách dưỡng thai, thường ngày đều là do Hoàng thượng đọc, bất quá đêm nay có tin báo từ tây bắc, Hoàng thượng còn đang ở Ngự Thư phòng, đoán chừng cũng không nhanh chóng qua đây được.

Bạch Lộ đọc một hồi, cũng phát hiện người ngồi ở tú tháp không có để tâm, chỉ nhìn ra cửa sổ, Bạch Lộ bẩm một tiếng, để sách xuống đi đến cửa sổ, nhìn bầu trời, lúc này không thấy trăng sáng, thay vào đó là một đám mây lớn, cây ngọc lan trong viện cũng bị gió thổi cành lá tán loạn.

Bảo Thanh Sam đóng cửa sổ lại xong, Bạch Lộ mới nói với A Uyển, “Chủ tử, xem ra là trời sắp mưa, cũng không ngừng nhanh được đâu, hay là người đi ngủ trước đi?”

Đang nói, một tia sét giáng xuống, kèm theo mấy tiếng ầm ầm vang lên sau đó, dường như A Uyển không hề chuẩn bị, trong lòng run rẩy, trời mưa sét đánh thế này, cũng không thể ngủ ngay được, A Uyển nhân tiện nói, “Hiện tại vẫn còn sớm, mưa thế này đế nhanh đi cũng nhanh, sau cơn mưa trời cũng mát mẻ hơn, đợi lát nữa hãy ngủ.”

Lúc này, lại có một tiếng sấm nổ vang, Bạch Lộ cầm nút tai kịp lúc bịt tai A Uyển lại, Bạch Lộ nghe tiếng mưa bên ngoài rất to, đó là không đứng gần cửa sổ, cũng không biết là mưa lớn cỡ nào.

Bất quá cơn mưa này không như A Uyển nói, mưa một trận thì ngưng, mà còn có vẻ mưa càng lúc càng lớn, Lý Đắc Nhàn sớm phái tiểu thái giám đến bẩm báo, Hoàng thượng đoán chừng sẽ bận đến khuya, bảo A Uyển không cần chờ, đi nghỉ trước.

Có thai rồi so với trước đây hay buồn ngủ hơn, lúc tiểu thái giám bẩm báo, hai mí mắt của A Uyển đã bắt đầu đánh nhau, một chút thì ngủ trên tú tháp.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, A Uyển thấy một bên giường trống không, biết là tối qua Hoàng thượng không có đến Chiêu Dương cung, đang trang điểm muốn đi thỉnh an Hoàng hậu, thì Bạch Lộ bẩm báo chuyện tối qua, tối qua Hoàng thượng có phái người đến truyền lời, nhưng A Uyển ngủ say nên không báo với nàng, mà Bạch Lộ còn thông báo với A Uyển, tối qua Trầm phi nương nương có biến, tuy là khoảng thời gian sinh nở không lâu, đã sinh Tam hoàng tử, mẹ tròn con vuông.

A Uyển gật đầu bảo đã biết, Bạch Lộ còn muốn nói thể điều gì thì tiểu thái giám được Hoàng hậu phải đến truyền lời, hôm qua trời mưa to, hiện tại đường trơn trợt, hôm nay không cần thỉnh an.

Chờ tiểu thái giám đi xa, Bạch Lộ nhỏ giọng nói, “Chủ tử, còn có chuyện này, lúc Trầm phi nương nương sinh Tam hoàng tử thì có một tia sét đánh xuống, đánh trúng một cây đại thụ trăm năm ở Đường Ninh cung của Trầm phi nương nương, làm cho cây đỗ, may là không có ai bị thương, bên ngoài đều đang đồn thổi là trời báo trước có điềm không may.”

Điều này làm A Uyển trợn tròn mắt, cho dù có trùng hợp, nhưng mà không phải là tin đồn này truyền đi cũng quá nhanh rồi chứ, lẽ nào Hoàng hậu nương nương lại ở phía sau nhúng tay vào? Bất quá, vừa sinh ra đã gặp chuyện như vậy, bất luận là vừa khớp hay là có người rắp tâm bày kế, mặc dù là sau này Tam hoàng tử có tiền đồ, thế lực mẫu tộc cường đại, không nói đến ngôi vị Hoàng đế, đến cả thái tử vị cũng không thể đến lượt hắn.

Hiện tại vẫn còn sớm, A Uyển đứng dậy nhìn ra cửa, nhìn vườn hoa sau một cơn mưa đã hỗn độn như vậy, cung nhân đang ra sức quét dọn, suy nghĩ một chút, cây cổ thụ ở Đường Ninh cung, A Uyển bảo Lý Phúc Mãn đi xem xét cổ thụ kia một chút mới trở lại bàn ăn sáng.

Mà bên Trầm phi, tuy là sinh hạ hài tử có chút mất sức, nhưng nghe nói chuyện cây đại thụ, cũng không tránh được bực mình, chính mình hao hết tâm lực sinh con trai còn chưa kịp nuôi lớn đã mất tư cách cạnh tranh.

Cao má má khuyên nhủ, “Chủ tử chớ suy nghĩ nhiều, chỉ cần Tam hoàng tử của chúng ta không chịu thua kém, hơn nữa còn có thế lực của Vương gia, vẫn có thể tranh giành ngôi thái tử mà.”

Trong lòng biết Cao má má tốt bụng an ủi mình, nhưng Trầm phi cũng lắc đầu, thần sắc có chút xấu, “Nhũ mẫu không cần an ủi ta, Hoàng thượng vốn đã không xem trọng Tam hoàng tử, đừng nói đến sự việc này, dù không có xảy ra, con ta cũng không chiếm được thánh tâm.” Hôm qua lúc mình lâm bồn, Hoàng thượng cũng không có đến xem, chỉ phái Lý Đắc Nhàn đến hỏi thăm vài câu, đừng nói là chiến sự tây bắc khẩn cấp, nếu thật sự quan tâm, sẽ không đến nổi một chút thời gian đến thăm cũng không có.

Trầm phi biết được tin tức này, cũng hoài nghi là có người cố tình tính kế mình, nhưng phải người tra xét đại thụ kia, phát hiện đại thụ trăm năm mặc dù bên ngoài xanh tốt nhưng bên trong lại mục rỗng, muốn làm cho một cây cổ thụ trăm năm rỗng ruột như vậy cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, ít nhất cũng phải là một năm rưỡi, chuyện này lại vừa khớp, cây này cho dù tối qua không đỗ, sớm muộn gì cũng chết, chỉ là sớm không ngã muộn không ngã, lại vừa lúc mình sinh thì ngã xuống, thật là số phận trêu ngươi.

Mà chuyện không vui này xảy ra, lại truyền chuyện của Tam hoàng tử ra ngoài, coi như nếu sau này Hoàng thượng có nghĩ lập Tam hoàng tử làm thái tử, cũng sẽ bị những lão gia hỏa nhiều chuyện lắm mồm đó đến kháng nghị, năng lực quyền thế có khi cũng không thể hơn được miệng người.

Thấy Cao má má còn muốn khuyên nhủ mình, Trầm phi đã mở miệng, “Nhũ mẫu yên tâm, Nam nhi không sao, chỉ là chuyện này truyền ra ngoài nhanh như vậy, nói thế phía sau chắc chắn có người mưu tính, nhũ mẫu nói xem, là Uyển phi hay là Hoàng hậu?”

Cũng không đợi Cao má má trả lời, trong lòng Trầm phi đã có đáp án, “Mà thôi, ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, nhũ mẫu xuống trước đi.” Tuy là cực lực muốn cứu vãn chuyện này, nhưng Trầm phi cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi, chuyện trùng hợp như vậy thật sự không thể phản bác được.

Chỉ cầu Hoàng thượng có thể đem những lời đồn đãi đó áp chế lại, dù sao đây cũng là nhi tử của Hoàng thượng, hoàng tử của hoàng gia, dù không phải là thái tử thì cũng vẫn là người của hoàng gia mà.

Sự thực đúng là như thế, sau khi Hoàng thượng biết được, tức giận đập bàn, “Hay! Hay! Hay lắm!” mặc dù là nói liền ba tiếng hay nhưng giọng lại không có chút nào khen ngợi hay hài lòng.

Không cần suy nghĩ cũng biết những chuyện như thế này cũng chỉ có Hoàng hậu làm được, quả nhiên là Hoàng hậu tốt của trẫm, chuyện như thế này truyền ra ngoài cũng không nghĩ đến mặt mũi hoàng gia sao? Vì bản thân mà không từ thủ đoạn kể cả một đứa trẻ con còn đeo tã cũng đối phó, thật sự là Hoàng hậu tốt!

Hoàng thượng hung hăng nắm quyền, mới có thể nhịn được ý muốn phế bỏ Hoàng hậu, “Lý Đắc Nhàn, truyền lệnh xuống, kẻ nào dám tung tin đồn này, lập tức chém đầu! Chém đầu những kẻ đứng đầu, điều tra giờ ngọ xử trảm!”

Lý Đắc Nhàn tự nhiên lĩnh mệnh, kỳ thực hành động này chỉ là thị uy mà thôi, muốn trừ tận gốc lời đồn này cũng không thể, nhưng đây là cách để ngăn chặn lời đồn tạm thời, tuy là đa số người sống ở Kinh Thành đều biết chuyện này, nhưng ngày tiếp theo, ở Ngọ môn trảm hơn hai mươi người, tội danh chính là vu cáo thanh danh của Tam hoàng tử, mọi người trong lòng vẫn nghi ngờ Tam hoàng tử, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói câu nào.

Bình luận

Truyện đang đọc