Hoàng thượng xử lý chuyện này như thế nào A Uyển cũng không biết, không đến mấy ngày, Thục phi cùng mấy người Đức phi kéo nau đến Chiêu Dương cung, ý đồ đền rất rõ ràng, chính là muốn gia cung quyền lại cho A Uyển, hiện tại lục cung vô chủ, A Uyển tấn vị quý phi đồng nghĩa với việc tiếp quản sự vụ lục cung, không nghĩ đến A Uyển còn chưa mở lời, mấy vị phi tần đang cũng giải quyết cung vụ đã đến.
A Uyển cũng đã có kinh nghiệm xử lý cung vụ trước đó, cho nên mấy người Thục phi có cố ý muốn ngáng chân A Uyển cũng không sợ, người có thể trụ trong cung lại còn bò lên được chức quản sự cũng đã gặp qua một lần, hiện nay bản thân mình không mất đi thánh sủng, mà còn có một đôi song sinh bên cạnh, chỉ cần cung nhân không làm quá mức, cũng sẽ không chủ động đến đây, để cho A Uyển phải lập uy.
Lúc này mấy người Thục phi giao lại cung quyền, A Uyển tất nhiên không thể không nhận.
Vừa vặn ba người đến đây là Thục phi, Đức phi, Lâm chiêu nghi dưới gối đều có hài tử, trò chuyện vài câu về tình hình của bọn trẻ, Thục phi cùng Lâm chiêu nghi lấy cớ chăm sóc hài tử nên đã xin cáo lui hồi cung, mà Đức phi rõ ràng không có ý muốn đi.
Mới vừa rồi lúc A Uyển trò chuyện cùng các nàng, Đức phi hầu như không mở miệng, lúc này cũng không rời đi cùng Thục phi, rốt cuộc hôm nay đến Chiêu Dương cung là muốn làm gì?
A Uyển ở trong cung hiện nay là người có phân vị cao nhất, tuy là tư lịch (tư cách và sự từng trải) không bằng Đức phi, cũng không cần chủ động hạ thấp thân phận tiếp lời với Đức phi, cho nên Đức phi không nói lời nào, A Uyển cũng không mở miệng, trong lúc nhất thời đại điện Chiêu Dương cung tràn ngập sự vắng vẻ quỷ dị.
Đức phi thật ra đang chìm trong im lặng, bất quá A Uyển cũng không nghĩ đến sẽ lãng phí thời gian với nàng, Tâm Tâm Niệm Niệm đoán chừng đã sắp tỉnh, nếu không có mình bên người không biết sẽ khóc nháo đến mức nào, tiểu hài tử luôn mảnh mai, vạn nhất khóc đến mức khan tiếng A Uyển sẽ rất hối hận, lúc này liền bưng tách trà tỏ vẻ tiễn khách.
Mà Đức phi cũng làm như không thấy, thấy nàng lúc này còn muốn làm bộ làm tịch với mình, A Uyển không muốn ứng phó với Đức phi, nhàn nhạt phân phó cho Lý Phúc Mãn một câu, “Tiễn khách”. Liền đứng dậy ý muốn đến nội điện.
Mắt thấy A Uyển tỏ thái độ không để mình vào trong mắt, mặc dù không muốn thừa nhận, Đức phi cũng biết bây giờ A Uyển có tư cách để nhăn mặt với mình, suy nghĩ đến Nguyên Ninh một chút, Đức phi hung hăng siết chặt tay, mới nói, “Quý phi nương nương dừng chân, thần thiếp hôm nay đến để bồi tội.”
A Uyển nghe vậy quay đầu lại, chẳng buồn cười, ánh mắt cực kỳ châm chọc, thiếu chút nữa hại ta và con ta mất mạng, bồi tội còn không có thành ý như vậy, ngươi nói bồi tội thì ta sẽ tha thứ sao?
Buồn cười đến cực điểm.
Đức phi cũng cảm nhận được A Uyển đang giễu cợt, trong lòng có không phục cũng không dám biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Ninh hiện lên trong đầu, Đức phi cố gắng ép cỗ tức giận trong lòng xuống, “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Động tác đột ngột như vậy, thật đúng là doa A Uyển sợ, bất quá càng làm cho A Uyển kinh ngạc hơn chính là người cao ngạo như Đức phi, lại chịu quỳ trước mặt mình, đây quả thật là chuyện ngoài phạm vi nhận thức của A Uyển.
Phải biết rằng, Đức phi đối với mình luôn tỏ ra ghét cay ghét đắng, còn coi thường thân thế của mình, lúc này lại quỳ trước mình, đây đồng nghĩa với chấp nhận thua, nếu như bình thường, muốn Đức phi hành lễ với mình cũng là miễn cưỡng, lúc này đại lễ quỳ như vậy Đức phi cũng làm, thật đúng là làm cho A Uyển hiếu kỳ.
Nghĩ, A Uyển lại quay trở lại chủ vị ngồi xuống, chờ Đức phi mở miệng.
“Thần thiếp hôm nay đến đây thỉnh tội với Quý phi nương nương, là thần thiếp hẹp hòi đố kị, xui khiến Hà quý tần mưu hại nương nương, thần thiếp nguyện ý từ nay về sau sẽ làm bạn với nhang đèn Phật tổ để chuộc tôi, thỉnh nương nương chấp nhận thỉnh cầu của thần thiếp.”
Nói, Đức phi vẫn cúi đầu quỳ trên đất, có vẻ là nếu A Uyển không đồng ý sẽ không đứng dậy.
Đức phi này, luôn lưu ý hai chuyện, một là chuyện của Nguyên Trữ công chúa con gái nàng, hai là mưu cầu danh lợi và quyền thế, điểm ấy từ lúc Đức phi cùng giải quyết cung vụ luôn đảm nhiệm nhiều việc thì có thể nhìn ra được, lúc này Đức phi lại nói muốn làm bạn với nhang đèn, A Uyển thế nhưng lại không dám tin.
“Đức phi muội muội nói thế Bổn cung cũng không hiểu, Bổn cung hiểu biết hạn hẹp, những cũng biết tứ phi ở hậu cung chưa từng có tiền lệ xuất gia, cũng không cần ngươi khơi thông cho ta, chuyện này Bổn cung không biết chính xác, nếu có cho phép, người ngoài không biết nội tình lại cho rằng Bổn cung bức bách hãm hại ngươi, chẳng lẽ đây lại là thủ đoạn của Đức phi nương nương lấy lùi làm tiến sao?”
Nếu là bình thường, A Uyển châm chọc như vậy, Đức phi đã sớm nổi trận lôi đình hận không thẻ dùng ánh mắt khoét vài lỗ trên người A Uyển, nhưng bây giờ Đức phi lại thực khiêm tốn, quỳ lâu như vậy cũng không muốn đứng dậy.
“Thần thiếp tự biết nghiệp chướng nặng nề, không dám cầu Quý phi nương nương tha thứ, chỉ cầu nương nương niệm tình trước đây Nguyên Ninh cũng thân thiết với người, thương cho Nguyên Ninh tuổi vẫn còn nhỏ. Thần thiếp đã phại đại tội, mặc dù là Quý phi nương nương muốn giết thần thiếp để hả giận, thần thiếp cũng không nói hai lời, mặc cho xử lý, nhưng trẻ con vô tội, xin Quý phi nương nương không nên giận chó đánh mèo mà nhắm vào Nguyên Ninh, dù sao Nguyên Ninh cũng là con của Hoàng thượng.”
Lời này nói ra càng làm cho A Uyển không thể giải thích được, tại sao? Cái gì mà xả giận trên người Nguyên Ninh? A Uyển tuy là muốn Hoàng thượng cho mình một công đạo, nhưng cũng không phải là muốn đánh giết Đức phi, Đức phi lại nói những lời như vậy với mình, làm cho A Uyển không đoán ra được Đức phi đang có ý gì.
“Đức phi giỏi tài ăn nói, bây giờ chỉ nói miệng không có bằng chứng, nhất định phải bôi nhọ thanh danh của Bổn cung sao? Luôn mồm nói không dám xin Bổn cung tha thứ, mở miệng khép miệng đều nói đến Nguyên Ninh, Đức phi đang khiêu khích Bổn cung sao? Ngươi nghĩ là có Nguyên Ninh, Bổn cung sẽ không dám động đến ngươi?”
Đức phi ngẩng đầu lên, nhìn A Uyển đoan chính ngồi ở chủ vị, sinh con xong eo nhỏ nhắn cũng không phát phì, da trắng như tuyết, vẻ ngoài lại càng hơn trước, nhất thời trong lòng cảm khái, không ai tốt số hơn nàng ta nữa rồi. Tiến cung chưa được ba năm đã thăng làm Quý phi, Đức phi không phục, đáy lòng cũng biết, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, vị Uyển quý phi này leo lên hậu vị cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đức phi càng cúi đầu bộ dạng phục tùng, “Thần thiếp nào có ý đó, thần thiếp nguyện lấy cái chết chuộc tội, xin Quý phi nương nương giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Nguyên Ninh mà thôi.”
A Uyển chán ghét nhất là những chuyện như vậy, tới tới lui ui mở miệng cầu xin, lại không nói là tại sao, bất quá nghe được lời này của Đức phi, đây không phải là đang nói mình hạ thủ với Nguyên Ninh sao?
“Bổn cung tự hỏi ta đã làm gì không tốt với Nguyên Ninh, ngươi muốn Bổn cung bỏ qua là sao?”
Nghe vậy Đức phi nghi ngờ nhìn A Uyển, tựa hồ như không tin A Uyển cái gì cũng không làm, A Uyển thấy thế lại thấy vui vẻ, mình cần gì phải lãng phí thời gian với Đức phi, mình còn chưa làm cái gì đã bị gán tội trở thành ác nhân, nghĩ đến sau này chỉ cần Nguyên Ninh ốm đau, Đức phi chắn chắn sẽ đổ tội cho mình.
Mặc dù A Uyển đối với mẹ con Đức phi vẫn còn kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi) cũng không muốn có quan hệ gì với bọn họ.
“Ngươi tin hay không Bổn cung không quan tâm, nếu hôm nay ngươi đến Chiêu Dương cung tìm Bổn cung vì chuyện này, vậy mời trở về đi.”
A Uyển nói “Mời trở về” đã nghiến răng rồi, Lý Phúc Mãn tất nhiên hiểu được ý của chủ tử, nhanh nhẹn đưa tay hướng về phía cửa lớn, “Đức phi nương nương, mời ngài.”
Ban đêm, Hoàng thượng đến Chiêu Dương cung, A Uyển không khỏi hỏi, dù sao Đức phi nói những lời không đầu không đuôi thế này, làm cho A Uyển không thể hiểu được, huống hồ chuyện này còn liên quan đến Nguyên Ninh vẫn là trẻ con.
Hoàng thượng nghe xong nét mặt cũng vân đạm phong khinh, biết được tin tức cho truyền ra ngoài đã có hiệu quả, Đức phi lần này đã có được bài học nhớ đời, đỡ phải lại làm chuyện ngu ngốc.
Hôm nay Đức phi cũng không phải vô duyên vô cớ mà làm vậy, hôn lễ của Tể vương gia và A Cát Nhỉ đã hoàn tất, mà phong tục của Đại Tề và Hách Đáp tộc không giống nhau, sau khi nữ tử Hách Đáp tộc thành thân ba tháng, các huynh đệ ở nhà mẹ đẻ sẽ đến nhà thăm người thân, một là xem xem ở nhà chồng có tốt hay không, hai là đến tặng đồ cưới.
Người ngoài có thể nhìn thấy, bộ tộc Hách Đáp dã hòa hảo với Đại Tề, đem con gái của thủ lĩnh đến Đại Tề để hòa thân, mà Hoàng thượng cũng ban cho Tể vương gia làm chính phi, không ít người suy đoán trong lòng Hoàng thượng đối với Hách Đáp tộc vẫn còn bất mãn.
Lúc này mấy huynh đệ người Hách Đáp đến Đại Tề để tặng quà, có người nhận được tin tức, để lấy lòng Hoàng thượng, lần này mấy vương tử đó lại đưa đến rất nhiều vàng bạc châu bảo, còn phụng mệnh thủ lĩnh, muốn Hoàng thượng gả công chúa đến đó, để hai nước kết thân.
Vốn dĩ Đức phi cũng không nghĩ chuyện này sẽ rơi vào đầu nữ nhi của mình, nhưng mấy vương tử Hách Đáp tộc đến lần này, người lớn nhất cũng chỉ mười tám tuổi, ít nhất thì mười tuổi, mà Nguyên Ninh dưới gối của mình lại là con gái lớn nhất của Hoàng thượng, tuổi mụ là tám, mà Đức phi lại được người bên cạnh Hoàng thượng chỉ điểm, trái lo phải nghĩ, không phải đó là có ý muốn đưa Nguyên Ninh đến Hách Đáp tộc để hòa thân sao?
Cho nên hôm nay ở Chiêu Dương cung mới có một màn đó, nghĩ đến Đức phi cho rằng mọi chuyện là do A Uyển đã bóng gió với Hoàng thượng, mới làm cho Hoàng thượng có quyết định đó.
Mà A Uyển cũng không nghĩ ra, Hoàng thượng có ít con nối dòng, lại còn là nữ nhi bảo bối, sao lại có thể đưa đến Hách Đáp tộc để hòa thân chứ, huống chi hiện nay Nguyên Ninh cũng chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ trong sáng, sao Đức phi lại không nghĩ ra chứ? Lẽ nào trong mắt nàng Hoàng thượng lại là người máu lạnh vô tình như vậy sao?
A Uyển không hiểu, mà Hoàng thượng cũng biết được, nên dù A Uyển có lấy lòng thế nào, Hoàng thượng cũng không hé môi, mãi cho đến khi A Uyển tỉ mỉ, từ trong ra ngoài, ôn tập, Hoàng thượng ăn no thỏa mãn tâm tình rất tốt, lại không bị tiểu hỗn đản kia quấy rối, Hoàng thượng ăn rất tận hứng, mới có tâm tình trả lời A Uyển.
Kỳ thực Đức phi như vậy, cũng chỉ là do “Quan tâm quá sẽ loạn” bốn chữ đó mà thôi, Hoàng thượng cho người truyền tin ra ngoài, có bài bản hẳn hoi để lừa, lúc tổ tiên Đại Tề suy thoái,ví dụ như không thể không đưa công chúa đi hòa thân, cũng không phải là chưa có. Mà sự tình liên lụy đến Nguyên Ninh, thế thôi cũng đủ để làm cho Đức phi loạn.
Hoàng thượng làm như vậy, không nói đến mặt mũi của Nguyên Ninh, nhưng chuyện này đối với Đức phi chính là cực kỳ tàn nhẫn, đó là một bài học. Đối với người như Đức phi, so với việc cho nàng ta một đao thống khoái, thì dùng một con dao cùn cứa từng nhát vào thịt, dằn vặt tinh thần như vậy mới làm cho người ta khắc sâu nhớ kỹ.
Không đầy ba ngày, Đức phi nhận được thánh chỉ, đến chỗ A Uyển báo cáo, muốn lập Phật đường ở trong cung của mình, để bản thân chuyên tâm lễ Phật, trong lòng biết kể từ lúc dó, Đức phi không còn xuất hiện nữa, A Uyển tự nhiên thuận theo ý người.
Đức phi quỳ trên đất dập đầu với A Uyển, nói, “Lúc trước thần thiếp hiểu lầm Quý phi nương nương, mong nương nương tha thứ.”
Cho đến khi Đức phi rời khỏi Chiêu Dương cung, cũng không hề đề cập đến nhờ mình chiếu cố Nguyên Ninh, chỉ là trong giọng nói không hoàn toàn lộ ra ý này, Nguyên Ninh bây giờ ở cùng thái hậu nương nương, tất nhiên sẽ không chịu ủy khuất, chỉ là hài tử không ở trong tầm mắt mình, thì vô luận thế nào cũng không yên tâm, thân là mẫu thân, A Uyển cũng có thể hiểu được.
Bất quá A Uyển cũng không dễ dàng đáp ứng như vậy, trên đời này làm gì có tường nào chắn được gió, Nguyên Ninh cũng đã dần hiểu chuyện, chỉ sợ không bao lâu nữa cũng sẽ biết được vì sao mình lại được thái hậu nuôi, tại sao lại cách xa mẹ đẻ.
Tuy A Uyển đối với Đức phi không cảm thấy hổ thẹn, nhưng trên đời những kẻ chuyên để ý chuyện của người khác có rất nhiểu, đến lúc đó không chừng Nguyên Ninh lại hận mình cũng không chừng, A Uyển cũng không biết được lúc đó Nguyên Ninh sẽ làm ra chuyện gì, cho nên A Uyển chỉ lén chiếu cố Nguyên Ninh, cũng tránh không tiếp xúc nhiều với Nguyên Ninh, cũng miễn cho ngày sau Nguyên Ninh sẽ khó xử.
Hôm nay Đức phi ru rú trong nhà, cũng giống như ẩn cư, nhìn lại, trong hậu cung cũng không còn phi tần nào dám công khai chống lại A Uyển, trong hậu cung A Uyển một mình chiếm quyền, địa vị không thể lay động, dù Thục phi mẫu tộc có lợi hại, mà ngoài mặt cũng phải khách khí với A Uyển.
Mà xử lý cung cụ, cung nhân đều ca tụng A Uyển, vị Uyển quý phi này không phải là người hẹp hòi, làm tốt công việc sẽ được thưởng không ít, A Uyển còn có Lý Phúc Mãn, Bạch Lộ đều là người có năng lực phò trợ, cũng không phải lo nghĩ quá nhiều.
Về phần những phi tần bất mãn A Uyển độc chiếm Hoàng thượng, cũng không cần A Uyển tự mình xử lý, Hoàng thượng đã làm thay, biểu lộ thái độ rõ ràng với hậu phi và triều thần, mà A Uyển cũng không phải Hoàng hậu, cho nên ngày thường các phi tần cũng không cần thỉnh an A Uyển, đối với chi phí ăn mặc của các nàng, A Uyển đều có chút cân nhắc xem như là bồi thường, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, A Uyển đều đồng ý.
Mà trong triều đình cũng không có quá nhiều ý kiến, đa số đều nghĩ, Hoàng thượng bây giờ độc sủng Uyển quý phi, nam nhân chung quy vẫn là có mới nới cũ, năm sau sẽ là tuyển tú ba năm một lần, đến lúc đó có người mới vào cung, không cần phải nóng lòng.