LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGĂN NAM CHÍNH MẤT KIỂM SOÁT

Khoảng 3 – 4 giờ sáng, Bạc Lỵ tỉnh giấc vì tiếng động kỳ lạ.

Cô nhắm mắt, theo phản xạ duỗi chân ra bên cạnh, định ôm lấy chân Erik để tiếp tục ngủ — thân nhiệt anh cao, nóng như lò sưởi, ngủ cạnh anh rất ấm áp. Tuy nhiên, cô lại sờ không thấy gì.

Tim Bạc Lỵ như rơi xuống đáy vực, cô đột ngột mở mắt, phản ứng đầu tiên là mình lại xuyên không về rồi. Cho đến khi ngồi dậy, nhìn thấy đèn dầu trên bàn đầu giường, cô mới bình tĩnh lại đôi chút.

Lúc này, một bàn tay với tới, nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Sao lại tỉnh rồi?”

Giọng Erik.

Dường như anh vừa rửa tay xong, ngón tay hơi lạnh, thoảng mùi xà phòng nhè nhẹ. Bạc Lỵ nắm lấy tay anh, kéo mạnh về phía sau, ép anh hơi cúi người xuống, đối diện với cô: “… Em tưởng em lại xuyên về rồi.”

Erik chống tay còn lại bên cạnh cô, đầu gối đặt trên giường: “Em rất sợ quay lại?”

“Dĩ nhiên rồi.” Bạc Lỵ vỗ nhẹ lên mặt anh: “Chứ em nghĩ sao em lại quay lại đây?”

Erik định trả lời.

Bạc Lỵ lập tức cắt ngang: “Anh đừng nói gì, em không muốn nửa đêm lại nổi giận.”

Anh thật sự không nói gì nữa.

Bạc Lỵ hơi bật cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống. Nệm giường lõm xuống, Erik ngồi xuống. Bạc Lỵ thuận thế nằm lên đùi anh, nắm lấy ngón tay anh, hôn lên lòng bàn tay anh: “Hình như em chưa kể cho anh về quá khứ của em.”

“Thực ra cũng chẳng có gì đáng nói.” giọng Bạc Lỵ buồn buồn: “Ba mẹ em đều rất thành đạt, một người là nhà nghiên cứu, một người là giáo sư đại học… nhưng không liên quan gì đến em, em không thân thiết với họ lắm.”

“Hồi đi học, cô giáo Ngữ văn mỗi tuần đều giao một bài văn, mỗi lần yêu cầu chúng em viết về ba mẹ, em đều bịa đặt… Trớ trêu thay, cho dù nội dung của em có sáo rỗng đến đâu, chỉ cần em viết về thành tích của ba mẹ, cô giáo đều cho điểm A+, rồi lấy làm bài mẫu đọc cho cả lớp nghe.”

“Từ nhỏ đến lớn, em luôn tự hỏi, phải chăng vì em quá tầm thường nên ba mẹ mới không thích em.”

Erik khựng lại, ngón tay chèn vào tóc cô, vuốt nhẹ hai cái, dường như đang an ủi cô.

“Khi con người buồn rầu, ký ức sẽ trở nên rất mơ hồ… Nhưng sau đó, em đã học được cách giải tỏa cảm xúc này, đó là tự nhốt mình vào thế giới hư cấu.”

“Tiểu thuyết, phim ảnh, trò chơi… đều là cách em trốn tránh hiện thực.” Cô nói: “Thời gian đó, em nhìn mình thế nào cũng thấy không vừa mắt.”

“Nhìn vào gương, trên mặt dường như toàn là khuyết điểm; tính cách cũng chẳng thú vị gì, tham gia bất cứ buổi tiệc nào, em cũng luôn là người ngồi ở góc phòng uống nước ép; sự nghiệp diễn xuất luôn không được nổi bật, dường như cả đời này em không liên quan gì đến từ ‘thành công’ cả.”

Erik định nói gì đó, Bạc Lỵ hôn lên mu bàn tay anh, lắc đầu: “Không, không cần an ủi em, đó đều là những suy nghĩ của quá khứ… Trước kia, em thực sự rất ghét bản thân, thậm chí còn ước mình là người khác, là ai cũng được, chỉ cần đừng là Bạc Lỵ.”

Nói ra thì lạ, cho đến khi xuyên không, cô mới hoàn toàn nhận thức được sự tồn tại của mình, mới nhìn rõ một số đặc điểm trên người mình.

Khoảnh khắc Erik dí dao vào người cô, cô như lần đầu tiên tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, chưa bao giờ thèm sống đến thế.

Mỗi lần sống sót dưới tay anh, cô đều cảm nhận được một cảm giác thành tựu khó tả.

Quá trình này, vừa là sự sinh tồn, vừa là sự chấp nhận bản thân.

Chỉ khi bình thản đối mặt với những thiếu sót và khuyết điểm của bản thâ mới có thể sống tốt hơn.

Cô gỡ mặt nạ của anh, cũng đồng thời gỡ bỏ mặt nạ của chính mình.

Anh ghét bỏ diện mạo thật của mình, cô cũng vậy.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Cô ngày càng thích con người thật của mình, kể cả những sở thích lập dị và kỳ quái.

“Em biết anh đang nghĩ gì.” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có phải đang nghĩ, em không tự nguyện yêu anh, cũng không tự nguyện đến đây… Rồi sẽ có một ngày em rời bỏ anh?”

Ngón tay đang đan chặt với cô đột nhiên siết chặt lại: “Anh…”

“Không cần giải thích.” Cô hôn lên đầu ngón tay anh: “Em chỉ muốn nói, em yêu anh, yêu anh hơn anh tưởng tượng nhiều. Chính vì anh ở đây, nên em mới sợ phải quay về…”

Nói rồi, cô vòng tay ôm lấy cổ anh.

Anh vô thức cúi đầu xuống.

Hai bờ môi chạm nhau.

Đó là một nụ hôn dịu dàng đến tột cùng, không hề có chút gợi cảm nào.

Từ khi biết cô yêu mình, không ngày nào anh không cảm thấy sợ hãi, không ngày nào không cảm thấy lo lắng — sợ rằng rồi sẽ có một ngày cô tỉnh lại, rời bỏ anh.

Cảm giác có thể mất cô bất cứ lúc nào không ngừng hành hạ anh.

Mỗi tối, anh vừa nhắm mắt lại, là lại cảm thấy cô có thể nhân lúc này rời đi, phải mở mắt ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô, mới có thể miễn cưỡng kiềm chế những ý nghĩ điên rồ.

Tối nay, anh như thường lệ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô, đột nhiên phát hiện có người đột nhập vào biệt thự ven hồ, bị nhốt trong phòng tra tấn.

Bạc Lỵ không biết, lý do anh được gọi là bậc thầy kiến trúc không phải vì anh có trình độ sâu sắc về mỹ học kiến trúc, mà là bất cứ ngôi nhà nào được anh cải tạo đều sẽ trở thành một hang ổ đáng sợ.

Bất kỳ ai bước vào ngôi nhà mà chưa được phép đều sẽ phải chịu những sự tra tấn tàn bạo.

Sau khi chắc chắn Bạc Lỵ không bị đánh thức, Erik đi đến phòng tra tấn, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc — đội mũ tròn lông cừu, làn da ngăm đen, đôi mắt đen láy như có thể nhìn thấu tâm can, vẻ ngoài điển hình của người Ba Tư.

“Daroga.” Erik cau mày: “Sao ông lại ở đây?”

Daroga là người anh quen biết ở Ba Tư.

Lúc đó, Quốc vương e ngại tài trí của anh nên ra lệnh xử tử. Daroga là người chịu trách nhiệm thi hành án. Trong lúc hành hình, Daroga nảy sinh lòng thương hại và đã bí mật đưa anh cho một quản lý rạp xiếc để giúp anh trốn thoát. 

Và rồi, mọi chuyện sau đó mới xảy ra.

Ngay khi nhìn thấy Erik, Daroga giật mình — tin đồn là sự thật, Erik thực sự đã bắt cóc một phụ nữ xuống tầng hầm. 

Trong trí nhớ của Daroga, Erik luôn ăn mặc chỉnh tề, ngay cả trong mùa hè nóng bức cũng mặc rất kín đáo, không để lộ một chút da thịt nào. 

Giờ đây, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, chỉ cài hai cúc, cổ, ngực và bụng đầy những vết xước đỏ rợn người. 

Có thể tưởng tượng được, người phụ nữ đó đã chống cự rất quyết liệt mới để lại được những vết tích này trên người anh.

Daroga và Erik không thân thiết, lý do Daroga cứu Erik là vì một lần Erik đã giúp ông ta thoát khỏi bọn côn đồ. 

Ban đầu, khi nghe nói về “bóng ma” ở Nhà hát Opera, Daroga không nghĩ đến Erik. Mãi đến khi báo chí đăng tải chi tiết về vụ việc, càng đọc ông ta càng thấy giống Erik, nên đã đến Nhà hát Opera để điều tra.

Là cựu cảnh sát trưởng, Daroga nhanh chóng tìm thấy đường hầm bí mật dẫn xuống dưới đất. 

Ông ta không kể chuyện này cho ai khác biết. Càng nhiều người liên quan đến chuyện này, thì càng nhiều người chết. Daroga đã từng chứng kiến Erik giết người — lạnh lùng, dứt khoát và hiệu quả.

Dây thừng trong tay anh sắc bén như lưỡi cưa, có thể dễ dàng chặt đầu bất cứ ai. 

Ông ta đã cứu mạng Erik, chỉ bằng điều đó thôi, Erik hẳn sẽ không làm gì ông ta. Nhưng những người khác thì không chắc.

Daroga không hy vọng dựa vào ân cứu mạng để biến Erik thành người tốt, chỉ mong anh tha cho người phụ nữ bị bắt cóc, để cô trở lại cuộc sống bình thường. 

Đúng vậy, theo Daroga, việc Erik công khai tuyên bố sẽ kích nổ thuốc nổ, cùng chết với các quý tộc chỉ là muốn ép người phụ nữ đó xuất hiện và ở bên anh.

Nghĩ đến đây, Daroga hạ giọng nói: “Chuyện anh bắt cóc một phụ nữ… cả Paris đều biết rồi. Những quý tộc đó đang tìm anh khắp nơi, anh biết chứ?”

Erik thản nhiên nói: “Họ không tìm được đến đây.”

“Nhưng tôi thì có thể.” Daroga nói.

Erik nhìn xuống Daroga, trong mắt ẩn hiện vẻ hung dữ lạnh lẽo. Daroga lạnh sống lưng, vội nói: “Chỉ cần anh thả người phụ nữ đó ra, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!”

Erik hỏi: “Ông quen biết Bạc Lỵ?”

“Không quen.”

Erik cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: “Vậy tại sao ông lại muốn tôi thả cô ấy ra?”

“Vì tôi không muốn thấy người vô tội bị liên lụy!” Daroga nói: “Lúc đó, chính tôi đã cho anh một lối thoát, mới khiến anh có cơ hội bắt cóc cô ấy, giam cô ấy như giam tù nhân… Tôi phải chịu trách nhiệm về điều này!”

Erik không muốn nói nhiều với ông ta, đã 4 giờ sáng rồi, nếu nói tiếp, Bạc Lỵ rất có thể bị đánh thức. 

Nhưng không hiểu vì lý do gì, anh dừng lại vài giây, rồi bất ngờ nói: “Tôi không bắt cóc cô ấy, cô ấy yêu tôi.”

Daroga cảm thấy Erik đã phát điên. 

Ai lại yêu một con quỷ không có thân phận, không có quốc tịch? Hơn nữa, con quỷ này còn từng nói trước mặt cô ta rằng sẽ cho nổ tung nhà hát opera Paris.

“Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?” Daroga kích động nói: “Cho dù cô ấy yêu anh, cũng không phải yêu anh thật sự — cô ấy có biết quá khứ của anh không? Có thấy anh giết người không? Quan trọng nhất là, cô ấy có thấy khuôn mặt thật của anh không?”

Daroga cố tình nói như vậy để chọc tức Erik. Con quỷ này thông minh đến đáng sợ, chỉ có chọc tức hắn mới tìm được lỗ hổng trong tư duy của hắn.

Điều bất ngờ là giọng Erik vẫn rất bình tĩnh: “Cô ấy biết quá khứ của tôi, đã thấy tôi giết người, và cũng đã thấy khuôn mặt thật của tôi.”

Nghe thấy những lời này, Daroga chỉ cảm thấy sợ hãi tột cùng. 

— Con quỷ này thực sự đã điên đến mức này rồi, đã bắt đầu nói nhảm rồi. 

Nếu Erik phát hiện ra tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra, người phụ nữ đó không hề yêu anh thì chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp.

Lúc này, Erik lại nhìn đồng hồ, dường như muốn rời đi. 

Daroga vội gọi anh lại: “Muốn tôi không quản chuyện của anh nữa cũng được… chỉ cần anh thả người phụ nữ đó ra, nếu sau khi cô ấy ra ngoài, lại quay lại đây, tôi sẽ tin cô ấy yêu anh!”

Theo như Daroga hiểu về Erik, nếu anh thực sự bắt cóc người phụ nữ đó, chắc chắn sẽ thả cô ra, rồi lại thôi miên cô quay lại, để thể hiện sức mạnh kiểm soát con mồi của mình.

Ai ngờ, Erik nghe thấy những lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ: “Daroga, đừng để tôi giết ông.”

Đây là lần đầu tiên Daroga thấy anh lộ ra vẻ mặt đáng sợ như vậy, như thể giây tiếp theo sẽ gây ra một vụ thảm sát kinh hoàng, tim ông ta suýt nữa thì nhảy ra khỏi cổ họng, lưng toàn mồ hôi lạnh.

… Xong rồi, xong rồi, điều này chỉ chứng minh một điều. Người phụ nữ đó không những không yêu hắn, mà còn rất ghét hắn, đến nỗi cả thôi miên cũng không hiệu quả.



Sau khi gặp Daroga, Erik luôn cảm thấy một sự tức giận muốn giết người. 

Trở về phòng ngủ, thấy Bạc Lỵ tỉnh dậy, trong đầu anh lại nảy ra một suy nghĩ ngớ ngẩn — Daroga là người do Bạc Lỵ nhờ đến, mục đích là để rời khỏi đây. 

Anh rất rõ ràng, điều này là không thể. Bạc Lỵ không thể làm như vậy.

Nhưng anh không thể kiềm chế được sự nghi ngờ u ám như rắn độc — cô thực sự tự nguyện trở lại đây sao? Cô thực sự tự nguyện yêu anh sao?

Ai có thể ngờ rằng, những suy nghĩ méo mó và cố chấp của anh, cô đều biết hết.

Cô nằm trên đùi anh, nhẹ nhàng kể lại quá khứ của mình, phơi bày hết những băn khoăn và lo lắng trong quá khứ, bày ra trước mặt anh, chỉ để anh tin rằng… cô yêu anh.

Erik nhắm mắt lại, sát khí đang sôi sục trong lòng lập tức biến mất.

Lúc này, anh thực sự cảm nhận được cảm giác được yêu thương.

Thoải mái hơn cả ánh nắng mặt trời trong lành của tháng mười một.

Sau nụ hôn, anh áp sống mũi vào bên cổ cô, ngửi mùi hương trên người cô, ngay cả lồng ngực cũng tê dại.

Mọi sự cô đơn và bất hạnh mà anh trải qua trong nửa đời trước dường như đều được chữa lành trong lời nói của cô.

Nhưng sau khi cơn thèm khát được thỏa mãn, lại là sự khao khát điên cuồng hơn.

Giống như sau khi vết thương lành lại, mặc dù sẽ mọc ra lớp da mới, nhưng điều theo sau đó lại là cảm giác ngứa ngáy khó chịu hơn.

Bạc Lỵ hoàn toàn không biết, lời nói của cô không thể chữa lành được sự khao khát dị dạng của anh dành cho cô.

Chỉ khiến anh càng khao khát cô hơn, giống như người trúng độc quá sâu, không thể nào tự thoát ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc