LẮNG NGHE ANH NÓI YÊU EM

Tô Minh viết hàng chữ kia xong thì thấy Trâu Bắc Viễn ngây người ra một lúc, hình như là chưa kịp hiểu ra Tô Minh đang nói tới chỗ nào. Vài giây sau, cả mặt và tai của Trâu Bắc Viễn đỏ bừng hết cả lên.

Tô Minh bên ngoài camera mím môi cười lên.

Trêu con sói ngốc này vui thật đó.

Sói ngốc nói chuyện còn lắp bắp: "B-bây giờ hả?"

Tô Minh đổi tư thế ngồi xếp bằng, đặt gối ôm trên chân. Trong ống kính không thấy được nửa người dưới của anh, Tô Minh dùng thủ ngữ hỏi: Bây giờ không được sao?

Vẻ mặt lúc anh làm động tác thủ ngữ cực kì trong sáng, cực kì nghiêm túc nên lại khiến cho Trâu Bắc Viễn cảm thấy có khi là mình nghĩ nhiều rồi, Tô Minh chỉ đơn thuần muốn bày tỏ mình rất đau, cần an ủi thôi.

"Cha em đang ở nhà."

Trâu Bắc Viễn nói.

Thấy hắn trả lời vô cùng đứng đắn thế kia, Tô Minh nhịn cười hỏi hắn: Cha em sẽ vào phòng em à?

Vì sợ Trâu Bắc Viễn không xem hiểu câu dài nên Tô Minh làm động tác thủ ngữ cực kì chậm, ngón tay trắng nõn ưu nhã cử động trên màn hình tạo nên một cảm giác xinh đẹp chỉ thuộc riêng của mình Tô Minh, nhìn cứ như các ngón tay anh đang khiêu vũ vậy.

Mà trên lồng ng.ực lõa lồ kia lại phủ đầy dấu vết mập mờ, khiến cho khung cảnh thuần khiết, tao nhã kia tăng thêm mấy phần hương vị tình sắc.

Trâu Bắc Viễn đã không khống chế được tưởng tượng ra rất nhiều thứ rồi, giọng hắn hơi khàn thấp, trả lời: "Không đâu."

Tô Minh: Thế em sợ cái gì?

Trâu Bắc Viễn nhìn chằm chằm cái gối Tô Minh đặt trên chân vài giây, thử dò hỏi: "Thật sự rất đau sao?"

Lúc Tô Minh làm động tác thủ ngữ thì ngay cả cằm cũng nhăn lại vì phiền muộn: Thật sự rất đau.

"Thế..." Hầu kết của Trâu Bắc Viễn khẽ động, rõ ràng là có hơi do dự: "Vậy em... xem sơ qua cho anh một chút xem có đỡ hơn không nha?"

Ngoài màn hình, Tô Minh đã sắp không nhịn được cười muốn điên rồi. Anh không muốn để cho Trâu Bắc Viễn phát hiện ra mình đã cười tới run cầm cập nên chỉ đành dùng ngón tay bấu chặt cái gối, nhịn rất khổ.

Qua một lúc sau, Tô Minh nhịn cười, bình tĩnh lại, sau đó lại khua tay: Chắc là có đó, anh đau quá nên còn không mặc quần.

Anh nghe thấy Trâu Bắc Viễn khẽ hít vào một hơi, cau mày hỏi anh: "Anh không mặc gì bên dưới à?"


Tô Minh nhịn cười: Phải đó.

Trâu Bắc Viễn trầm mặc một chốc, cẩn thận hỏi: "Rèm cửa đã đóng kỹ chưa?"

Tô Minh điên cuồng nhịn cười, nhưng trên màn hình thì trông vẫn rất bình tĩnh: Đóng kĩ rồi.

"Ừm." Giọng của Trâu Bắc Viễn nghe căng thẳng rõ ràng: "Em xem thử giúp anh xem."

Tô Minh nhích ra sau một chút, vừa đủ để cho ống kính điện thoại có thể chưa lọt cả cơ thể anh. Sau đó anh lấy cái gối ra thật chậm, vạt áo ngủ hơi dài che khuất tới chỗ đùi. Nửa thân dưới anh trầ.n trụi, thật sự không mặc gì hết.

Đôi chân trắng như tuyết xếp bằng trên cái sofa da màu xám, bên dưới vạt áo là một màu tối khiến người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung.

Tô Minh hình như vẫn còn hơi xấu hổ, mấy ngón chân trần cuộn cong lại, mũi chân hơi ửng đỏ.

Hai người không ai nói gì, tầm mắt của Trâu Bắc Viễn rơi trên nửa thân dưới của Tô Minh, sắc mặt tối sầm.

Tô Minh vô cùng xấu hổ đưa tay đè lại ở chỗ giữa vạt áo, tách hai chân ra gác lên tay vịn sofa. Nửa người anh ngửa ra sau, lười biếng tựa lên thành ghế.

Camera quay được tới cằm của anh, và cả hàm răng trắng muốt đang cắn môi khiến nó ửng đỏ lên một mảng xinh đẹp.

Trong màn hình, lồng n.gực Trâu Bắc Viễn phập phồng liên hồi rất rõ, hơi thở cũng trở nên nặng nề đứt quãng vang lên từ trong loa điện thoại.

Tô Minh banh hai chân ra rất rộng, cứ như là đang mở rộng cơ thể của mình ra cho Trâu Bắc Viễn xem.

Hôm qua họ vẫn luôn dùng tư thế vào từ đằng sau, Trâu Bắc Viễn vẫn còn chưa từng thấy Tô Minh thế nào bao giờ. Hắn lập tức cảm thấy máu nóng toàn thân như xộc hết lên trên mặt, đầu óc nổ tung, không kiềm chế được gọi tên Tô Minh.

Tô Minh "Ừm" một tiếng thật khẽ, hai tay anh nắm bên mép áo từ từ kéo ra...

Nhưng cảnh tượng phó.ng đãng mà Trâu Bắc Viễn đang nín thở mong đợi không hề xuất hiện.

Tô Minh đã lừa hắn.

Bên trong rõ ràng có mặc một cái qu.ần lót màu trắng.

Hơn nữa Tô Minh cũng chỉ cho hắn nhìn một cái thôi rồi lập tức che lại, sau đó trong điện thoại lập tức vang lên tiếng cười của Tô Minh.

Trâu Bắc Viễn vẫn còn chưa kịp tiêu hoá cơn chấn động của một thoáng kia, thì tiếng cười của Tô Minh lại khiến hắn ngây người ra hẳn.


Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Minh cười.

Hắn đã từng nghe thấy Tô Minh th.ở dốc, từng nghe thấy những âm thanh vô thức phát ra từ trong cuống họng lúc Tô Minh độ.ng tình, từng nghe thấy chữ "Ừm" mà khó khăn lắm Tô Minh mới chịu nói ra kia.

Sau đó hắn lại nghe thấy tiếng Tô Minh cười, tiếng cười hệt như thiếu niên vậy, kéo dài thật lâu, nghe có vẻ như Tô Minh rất vui.

Tâm trạng tồi tệ bị Trâu Hàn Minh gây ra chiều nay bỗng tan biến hết, hắn cũng không nhịn được ý cười, nói: "Đồ lừa đảo, đợi em về sẽ tính sổ với anh."

Tô Minh cười đủ rồi còn hỏi hắn: Đẹp không?

"Chưa nhìn rõ." Trong giọng nói trầm thấp của Trâu Bắc Viễn cũng rất vui vẻ: "Cho em xem kĩ lại một chút."

Tô Minh dùng thủ ngữ: Không cho xem, anh đi vẽ tranh đây.

"Vẽ sách thường thức khoa học hả?"

Tô Minh: Đúng.

"Đừng cúp." Trâu Bắc Viễn trượt người xuống một chút, tựa vào trên đầu giường, yêu cầu Tô Minh: "Anh đặt điện thoại trên bàn làm việc đi, em muốn ngắm anh nhiều thêm một chút."

Tô Minh nhìn mặt của Trâu Bắc Viễn, không hề do dự gì đã đồng ý. Anh tìm một cái giá đỡ điện thoại, mở wacom lên bắt đầu làm việc. Trâu Bắc Viễn vừa hay có thể xem được góc nghiêng gương mặt nghiêm túc của anh trên màn hình.

Wacom đang sáng, không nhìn rõ hình ảnh trên đó có những gì, nhưng Trâu Bắc Viễn biết anh đang vẽ bảng cập nhật của sói và thỏ trong tuần này.

Cái đồ hư hỏng này, chỉ biết dùng dáng vẻ ngây thơ, trong sáng để lừa gạt người khác thôi. Người này còn dám nói mình vẻ truyện tranh thường thức cho trẻ em, thật ra trong đó vừa đen tối vừa thô thiển, sành sỏi hơn ai hết. Vậy mà Trâu Bắc Viễn lại cứ bị cái vẻ này của anh lừa tới tin răm rắp.

Trâu Bắc Viễn đang suy nghĩ xem khi nào thử vén lớp mặt nạ Sơ Vũ Minh Kim của anh lên doạ anh một chút, thì thấy anh lấy một cây kẹo sữa trong ngăn kéo ra, xé vỏ rồi ngậm vào miệng.

"Sao anh lại ăn kẹo của em?" Trâu Bắc Viễn đột nhiên lên tiếng.

Tô Minh quay đầu lại nhìn hắn một cái như kiểu mới chợt nhớ ra vẫn còn đang gọi video bên này, anh thuận tay lấy sổ ghi chú viết: Đừng nhỏ mọn như vậy, anh đang cai thuốc mà.

Viết xong thì cúi đầu xuống làm việc tiếp, không nói nhiều với Trâu Bắc Viễn.

Cai thuốc?


Trâu Bắc Viễn nhớ lại lời bọn Dư Điển nói hồi trưa hôm qua.

Tô Minh cai thuốc... là vì mình sao?

Dáng vẻ lúc làm việc của người trong màn hình vừa chăm chú vừa nghiêm túc, sắc mặt thậm chí còn hơi căng khiến cho người ta hoàn toàn không tưởng tượng ra được thứ dưới ngòi bút của anh ghê gớm tới mức nào.

Trâu Bắc Viễn nhìn chằm chằm góc nghiêng gương mặt của Tô Minh vài phút, hắn lấy máy tính bảng trên cái tủ đầu giường qua, mở Quả Tương comic lên.

Lúc Tô Minh tập trung làm việc thì không cảm nhận được thời gian trôi, không biết qua bao lâu, anh chợt nghe thấy tiếng Trâu Bắc Viễn gọi tên anh trong điện thoại.

Anh ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện thoại một cái, khung cảnh bên kia không biết vì sao lại biến thành trần nhà rồi. Tô Minh nhìn thấy đèn hình tròn trong phòng của Trâu Bắc Viễn trông cũng khá nghệ.

Chắc là Trâu Bắc Viễn đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi, thế nên mới để điện thoại lên trên chăn, nhưng Tô Minh biết chắc Trâu Bắc Viễn vẫn đang nhìn mình.

Anh làm động tác thủ ngữ với camera: Em sắp ngủ rồi sao? Vậy anh cúp nha?

"Đợi một chút." Giọng của Trâu Bắc Viễn hơi khàn, trầm thấp mà lại rất gợi cảm: "Để em ngắm anh thêm chút nữa."

Tô Minh hết cách với hắn, lại quay đầu qua vẽ tiếp.

Qua mấy phút sau, Trâu Bắc Viễn lại gọi anh: "Tô Minh."

Tô Minh tập trung làm việc, qua loa "Ừm" một tiếng.

Hơi thở bên kia bỗng trở nên gấp rút, có tiếng th.ở dốc thật khẽ: "Tô Minh..."

Tô Minh bị việc vẽ tranh làm cho phân tâm nên không nghe ra được, vẫn "Ừm" một tiếng.

Lại qua một lúc sau, Trâu Bắc Viễn th.ở dốc vô cùng rõ ràng như kiểu không hề có ý định che giấu, có hơi mất khống chế gọi Tô Minh.

Hơi thở của Tô Minh nghẹn lại, rốt cuộc cũng hiểu Trâu Bắc Viễn đang làm gì. Điện thoại Trâu Bắc Viễn đặt trên chăn cũng chập trùng theo đó, Tô Minh nhìn thấy bóng đèn trên màn hình đang lắc lư trái phải.

Mặt Tô Minh nóng bừng, tim sắp nhảy ra khỏi cuống họng mất.

Sao sói con lại có thể hư thế này, vậy mà lại làm chuyện này trong lúc gọi video với anh!

Anh vội vàng đẩy điện thoại trên giá đỡ qua một bên, để camera không quay đối diện gương mặt đỏ chót của mình.

"Tô Minh." Trâu Bắc Viễn vừa th.ở dốc hổn hển vừa nói: "Ừm thêm một tiếng cho em nghe đi, nhanh lên."

Tô Minh:...

Tô Minh không lên tiếng được!


"Cục cưng." Bóng đèn hình tròn trên màn hình lắc lư càng ngày càng nhanh, giọng nói của Trâu Bắc Viễn khàn tới mức như đang nói mê: "Mau ừm một tiếng cho em nghe đi, cục cưng ơi, em xin anh đó."

Tô Minh cũng không nhịn được thở mạnh hơn, choáng đầu hoa mắt đặt bút qua một bên. Anh đưa hai tay lên bụm mặt lại, trong tiếng tim đập thình thịch của mình "Ừm" một tiếng thật dài trong cơn hỗn loạn và xấu hổ không biết ra sao.

...

Cái bóng đèn hình tròn trong màn hình điện thoại kia rốt cuộc cũng dừng lại, tiếng th.ở dốc của Trâu Bắc Viễn cũng dần bình ổn lại. Tô Minh nghe thấy tiếng hắn mang dép vào, sau đó thì có tiếng nước vang lên.

Tô Minh cảm thấy lâu như kiểu vừa trôi qua luôn cả một thế kỷ vậy.

Khi Trâu Bắc Viễn lại đưa điện thoại lên đối diện mặt mình lần nữa thì sắc mặt hắn đã bình tĩnh trở lại rồi.

Điện thoại của Tô Minh rất nóng, mặt thì không nóng lắm nữa rồi. Anh nhìn ống kính, dùng thủ ngữ hỏi Trâu Bắc Viễn: Mới nãy em làm chuyện xấu thì không sợ ba em đang ở nhà nữa rồi à?

"Làm gì rồi?" Vẻ mặt Trâu Bắc Viễn rất đứng đắn: "Em mới đi tắm cái thôi mà, sao vậy? Anh vẽ truyện tranh xong rồi à?"

Tô Minh:...

Vậy mà lại chối không chịu nhận! Quá đáng lắm rồi, thế cái người vừa bảo cục cưng ơi, em xin anh khi nãy là ai!

Đúng là phải nên quay màn hình cảnh vừa nãy lại mà.

"Ngây người gì đó?" Trâu Bắc Viễn lại đổi qua cái giọng lười nhác kia: "Vẽ đi, ngồi xem anh vẽ xong thì em cũng đi ngủ luôn."

Tô Minh giơ tay lên muốn nói chuyện thì thấy Trâu Bắc Viễn trong màn hình đã cúi đầu xuống xem máy tính bảng rồi, anh chỉ đành chán nản buông tay xuống.

Trâu Bắc Viễn vẫn ngồi cùng anh mãi tới mười hai giờ đêm, sau đó thì giục anh đi ngủ không cho làm việc nữa.

Bản thân Tô Minh cũng cảm thấy rất buồn ngủ. Anh tắt máy tính và wacom, cầm điện thoại lên đi về phòng ngủ.

Đồ trên giường là Trâu Bắc Viễn thay cho anh.

Tuy là cái tên kia nấu ăn ngốc muốn chế nhưng mà trải ga đệm thì lại rất ngay ngắn, chỗ này đã không còn nhìn ra được chút dấu vết lộn xộn nào như hôm qua bị họ làm bẩn rồi.

Tô Minh nằm trên giường, giơ điện thoại lên làm động tác ngủ ngon với Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn yên lặng ngắm anh một chốc, đột nhiên giơ cái tay đeo dây chun đen lên trước camera, nói: "Em dùng cái tay này này."

Trâu Bắc Viễn đã từng nói cái dây chun kia là vật kỉ niệm lần đầu tiên Tô Minh khẩu giao cho hắn.

Tô Minh nằm nghiêng trên gối, cong cong mi mắt cười, gật gật đầu với điện thoại.

"Ngủ ngon." Trâu Bắc Viễn cũng nằm xuống, khoé môi hơi cong lên, nhắc nhở anh: "Ngày mai cũng phải nhớ em đó."


Bình luận

Truyện đang đọc