LẮNG NGHE ANH NÓI YÊU EM

Từ lúc Tô Minh lộ tẩy hết trước mặt Trâu Bắc Viễn rồi thì khi vẽ truyện tranh 18+ cũng không cần phải giấu tới giấu lui nữa, thậm chí có lúc anh còn bảo Trâu Bắc Viễn bày ra một vài động tác để anh tham khảo nữa, nói chung là rất tiện.

Tuần này phải đăng tập cuối cùng trong quyển một của Mưu thỏ quỹ sói.

Mới đầu truyện này chỉ có một quyển thôi.

Kết cục ban đầu đã định là sau khi Thố Tranh chết, Lang Giác mở lăng thánh thần Sói trắng ra, dùng nguyện vọng của thần Sói trắng để ngăn cản âm mưu chiến tranh của quốc vương Thỏ, giải cứu tất cả sinh linh trên mảnh đại lục này.

Còn Lang Giác thì trở thành một vị vua ở trên vạn người, dốc lòng chăm sóc con dân, sống trong cô độc suốt cả quãng đời còn lại, mãi mãi nhớ về con thỏ của hắn.

Sau khi đổi kết cục thì trong thời khắc mấu chốt, Thố Tranh vẫn lựa cho đưa mạng của mình cho Lang Giác, còn Lang Giác thì dùng nguyện vọng của thần Sói trắng để cứu sống Thố Tranh.

Lúc này Lang Giác đã giành được vương vị dưới sự trợ giúp của Thố Tranh, nhưng vì sử dụng thần Sói trắng để cứu vớt người yêu của mình nên đã khiến cho toàn bộ tộc nhân nổi giận. Lang Giác bị ép thoái vị, dẫn theo Thố Tranh và mười mấy thân tín khác rời khỏi tộc Sói.

Bây giờ không còn thần nào có thể giúp đỡ họ nữa rồi, mọi chuyện đều phải tự dựa vào bản thân mình.

Sau khi họ bàn bạc với quốc sư Thố Hiểu xong thì quyết định, để cho Thố Tranh lấy thân phận tam vương tử quay về lại vương cung của vương quốc động vật ăn cỏ, nội ứng ngoại hợp với Lang Giác để trực tiếp ám sát lão quốc vương.

Tập này đang kể đến đoạn họ rời khỏi tộc Sói, chuẩn bị lên đường lại.

Tô Minh cũng rất hài lòng với bản sửa đổi này, thật ra mới đầu anh cho thần Sói trắng kia tới giải quyết hết mọi vấn đề chỉ là do hơi lười nghĩ tiếp thôi.

Nếu như thật sự nghiêm túc kể câu chuyện này thì đúng thật là phải nên do các nhân vật chính tự mình đánh bại boss lớn, chứ không phải là dựa vào siêu năng lực.

Bây giờ không còn thần nào nữa, chỉ có thể tự mình làm thần của mình thôi.

Sáng chủ nhật, Trâu Bắc Viễn từ chối hết lời mời của mấy thằng bạn mình, chui rúc trong nhà xem Tô Minh vẽ.

Tô Minh đeo cặp kính gọng vàng mỏng, ngồi trên ghế trước bàn làm việc nghiêm túc vẽ. Trâu Bắc Viễn cứ đòi phải bế anh lên để anh ngồi trên đùi hắn.

Ghế đó vốn dĩ không phải để cho hai người ngồi, chen chúc vào nhau nên chân cũng không duỗi thẳng được.

Với lại Tô Minh ngồi trên người Trâu Bắc Viễn thì độ cao của mặt bàn lại không thích hợp, rất ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của anh.

Tô Minh vẽ một lúc thấy rất là phiền, cau mày nói: "Em đi ra ngoài chơi đi được không, đừng có làm phiền anh."

Trâu Bắc Viễn ôm lấy eo anh, đặt cằm vào bên vai anh, giọng tủi thân: "Hai tháng nữa là em lại phải đi rồi, chỉ muốn ở bên cạnh cục cưng của em thêm một chút thôi mà cục cưng của em lại chê em phiền."

Tô Minh:...

Bây giờ tuy Tô Minh nói chuyện vẫn không chuẩn âm lắm nhưng mà đã có thể nói được câu khá dài rồi. Anh quay mặt qua hôn lên trán Trâu Bắc Viễn một cái, chầm chậm nói: "Ò, thế không phiền, anh thích nhất là vừa được em ôm vừa làm việc đó. Lượng công việc trong một ngày chỉ cần hai ngày thôi là làm xong rồi."

Trâu Bắc Viễn lười biếng "Ừm" một tiếng, giả vờ nghe không hiểu Tô Minh đang khịa hắn.

Sau khi về nước hai người dính nhớp lấy nhau suốt cả tháng liền, bây giờ không những không thấy ngấy mà ngược lại còn có xu hướng càng ngày càng dính lấy nhau dữ hơn.


Trâu sói con không ai dạy cũng tự rành được tuyệt chiêu nắm thóp Tô Minh: Giả vờ tội nghiệp.

Chỉ cần tỏ ra tội nghiệp, tủi thân thôi là Tô Minh sẽ đồng ý hết mọi yêu cầu vô lý của hắn.

Ví dụ như làm t,ình trước gương trong lúc tắm, hoặc là là tối tắt hết đèn rồi bảo Tô Minh cởi hết đồ ra nằm trên cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Thậm chí hắn mua tất trắng và tai thỏ trên shop đồ chơi tình thú online về, Tô Minh cũng ngoan ngoãn mặc vào hết.

Thầy Tô viết lách liên tục trong suốt năm năm qua, đã phát triển đủ các thể loại tinh tuý trong văn hoá truyện 18+. Tất cả đều được Trâu Bắc Viễn học hỏi thật sâu, thấu hiểu hết rồi thực hành trên người của thầy Tô.

Có lúc Tô Minh còn nảy sinh ra cảm giác như thể mình vừa bất cẩn xuyên vào truyện tranh của mình vậy.

Hơn nữa còn là xuyên vào quyển "Xuyên qua dị giới trở thành đồ chơi của ma vương" cơ.

Lúc này Trâu ma vương vừa dựa vào việc giả vờ đáng thương nên thành công chiếm được vị trí của mình, sau đó lại ngồi chỉ điểm giang sơn trên màn hình máy tính của Tô đồ chơi: "Anh lại dùng cái tư thế này hả? Cái tư thế này họ dùng nhiều lần lắm rồi, độc giả sẽ bị kén cá chọn canh đó, không thì đổi thành..."

"Em im ngay!" Tô Minh cắt ngang hắn: "Còn lèm bèm nữa thì vẽ Thố Tranh chết luôn, kết truyện."

Trâu Bắc Viễn: "Ò."

-

Băng qua thảo nguyên, họ lại quay về khu rừng chỗ Thố Tranh từng bị thương kia.

Lang Giác hơi lo lắng quá mức, lúc nào cũng ôm Thố Tranh vào lòng, chỉ sợ Thố Tranh lại rơi vào trong cái bẫy thú nào đó nữa.

Thố Tranh không dám nói cho Lang Giác biết, thật ra lần trước bị thương là nó cố tình dùng khổ nhục kế thôi.

Nhưng nó sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ lừa gạt sói con của nó nữa.

Sắc trời dần tối, Lang Giác bảo hộ vệ thân tín của mình tản ra bốn phía tự tìm nơi canh gác. Còn hắn thì ôm Thố Tranh vào trong một sơn động để Thố Tranh đi ngủ nghỉ ngơi.

Đêm nay trời trong, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào từ cửa hang rải xuống một lớp màn bạc.

Thố Tranh nằm trên người Lang Giác, nghiêm túc như thể đang muốn liế,m lông cho Lang Giác thật.

Lang Giác đã biết Thố Tranh không phải là đồ ngốc rồi, nó hỏi Thố Tranh: "Ngươi có biết đối với loài sói chúng ta thì chuyện giúp người khác liế,m lông nghĩa là thần phục không?"

Cái lưỡi hồng hồng của Thố Tranh quét qua trên trán Lang Giác, ậm ừ trả lời: "Biết chứ."

Lang Giác: "Thế lần đầu tiên ngươi li,ếm lông giúp ta cũng biết chuyện này sao?"

Thố Tranh: "Ta biết."


"Thế ngươi..."

"Loài thỏ chúng ta không có quy tắc này đâu." Thố Tranh ngẩng đầu lên: "Chúng ta chỉ liế,m cho những người mà chúng ta thích thôi."

Lang Giác lại hỏi: "Lúc ngươi và ta cùng rời khỏi vương cung thì ngươi đã thích ta rồi sao?"

"Không phải." Thố Tranh trả lời: "Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thích ngươi rồi."

-

Tô Minh vừa vẽ bản thảo nét trên wacom vừa sẵn tiện dán thoại bên note lên luôn, Trâu Bắc Viễn yên tĩnh được một lúc thì bắt đầu thè lưỡi ra liế,m li,ếm gáy anh, cắn cắn cổ anh.

Mới đầu thầy Tô còn có thể tập trung làm việc để mặc cho Trâu Bắc Viễn liế,m anh được, ngòi bút không hề hỗn loạn chút nào.

Nhưng khi Trâu ma vương thò tay vào dưới vạt áo anh thì nét vẽ của anh đã bắt đầu run run rồi.

"Ha..." Tô Minh không thể không dừng lại được: "Em đáng ghét thật đấy..."

Trâu ma vương tiếp tục liế,m ướt hết cổ anh, bàn tay to lớn nắm lấy eo anh, không hề biết xấu hổ học theo trong truyện tranh hỏi: "Khi nào thì anh bắt đầu thích em? Từ cái lần trời bão kia à? Hay là lần đầu tiên gặp em?"

"Ưm..." Tô Minh dứt khoát bỏ bút xuống, một tay xoa tóc Trâu Bắc Viễn, một tay nắm lấy tay của Trâu Bắc Viễn. Anh bị liế,m tới thở d,ốc hổn hển, lẩm bẩm: "Lần đầu tiên gặp..."

"Thích cái gì của em?"

"Thì là thích thôi... Em thì sao?"

Trâu Bắc Viễn vừa cắn vai anh vừa mò lên trên: "Em thì là lần trời bão kia."

Tô Minh "Ừm" một tiếng, dựa hết cả người lên Trâu Bắc Viễn, anh bị trêu chọc tới hơi mềm nhũn ra.

"Trước đó tại anh lạnh nhạt với em quá nên em còn tưởng là anh ghét em." Trâu Bắc Viễn nói tiếp: "Sau đó em cứ nhớ tới anh, muốn gặp anh, muốn gửi tin nhắn cho anh, nhớ tới sắc mặt của anh, nhớ tới chữ anh viết, muốn ăn đồ anh nấu."

Tô Minh không nhịn được bật cười: "Không phải khi đó em nói em là trai thẳng sao, trai thẳng còn nghĩ tới những thứ này à?"

"Có chứ." Trâu Bắc Viễn nắm lấy cằm anh kéo qua hôn: "Nghĩ mãi nghĩ mãi thì không thẳng nổi nữa."

Tô Minh bị hôn tới hơi choáng váng, anh cảm thấy mình sắp rơi xuống dưới mất nên đưa tay vịn bàn lại nhưng lại sơ ý đụng phải con chuột, kéo màn hình truyện tranh xuống mười mấy ô.

Phân cảnh trên màn hình là sói và thỏ đang làm tì,nh trong sơn động. Con thỏ bé xíu bị con sói ôm trọn vào lòng, dùng tư thế mà Tô Minh thích nhất.

Trâu Bắc Viễn nhìn một cái rồi hỏi Tô Minh: "Còn làm việc nữa không?"

Tô Minh cảm nhận được dương v*t của Trâu Bắc Viễn đang rất cứng đỉnh vào mông mình, chính mình cũng muốn rồi nên anh ôm lấy cổ Trâu Bắc Viễn nói: "Thế thì làm chút chuyện khác trước đi."


"Không thì anh có thể vừa vẽ vừa làm." Trâu Bắc Viễn đề nghị: "Không phải anh nói không kịp hạn rồi sao."

Tô Minh thấy xấu hổ vô cùng, anh dán sát vào mặt Trâu Bắc Viễn: "Không được đâu... Em bế anh qua sofa đi."

Trâu Bắc Viễn không nhúc nhích gì, vươn tay xuống cởi quần anh ra.

Lúc Tô Minh bị nắm lấy dương v*t thì thở hắt mạnh một hơi. Lòng bàn tay Trâu Bắc Viễn vừa to vừa thô ráp, ấm áp mà khô ráo. Lớp chai mỏng trên ngón tay cọ vào đầu khấ,c nơi nhạy cảm nhất của anh, trên lỗ sáo lập tức chảy ra chất dịch trong suốt.

Trâu Bắc Viễn nói: "Vẽ tiếp đi cục cưng."

Cả người Tô Minh mềm nhũn hết cả ra, ngón tay còn cầm không nổi bút. Anh ngửa đầu lên tựa vào vai Trâu Bắc Viễn, nhắm chặt mắt lại, há hốc miệng ra sức thở.

Trâu Bắc Viễn đè đầu của anh lại hôn anh, ngậm lấy lưỡi của anh liế,m m,út. Lúc thấy anh thở không nổi nữa thì buông anh ra một lúc sau đó lại tiếp tục.

Tô Minh nhanh chóng chịu không được, đè tay Trâu Bắc Viễn lại: "Đợi... Đợi một chút, anh muốn bắn rồi."

Trâu Bắc Viễn không hề có ý định dừng lại, còn làm càng lúc càng nhanh, mỗi cái sục xuống đều nắm trọn lấy đầu kh,ấc của Tô Minh.

Năng lực học tập của tên này quá mạnh rồi, kĩ thuật dùng tay quá giỏi khiến cho Tô Minh hoàn toàn không đỡ lại nổi.

Tô Minh giãy dụa làm rơi hết cả dép, mấy ngón chân sướng tới cuộn tròn lại, ra sức ôm chặt lấy Trâu Bắc Viễn, giọng dính nhẹo gọi: "Chồng ơi, sắp bắn rồi, muốn em đâm vào."

Trâu Bắc Viễn yêu nhất là dáng vẻ này của Tô Minh, bản thân hắn cũng không nhịn được, dương v*t vừa nóng vừa cứng sắp căng rách hết cả quần.

Hắn bế Tô Minh dậy đặt lên bàn làm việc, cởi hết quần dài và qu,ần lót ra. Hắn đẩy Tô Minh ngã ra sau, tách rộng hai chân của anh ra để lộ hết nửa người dưới.

Đằng sau Tô Minh là màn hình cong rất lớn, trên đó là phân cảnh truyện tranh Tô Minh vẽ.

Lang Giác đang cầm dương v*t đâm vào trong cơ thể Thố Tranh.

Lỗ huyệt nhỏ bé của con thỏ bị căng rộng ra, chặt khít đỏ bừng, nơi họ kết hợp nhầy nhớp vô cùng.

Phân cảnh Sơ Vũ Minh Kim vẽ quá đỉnh rồi, chỉ là nét vẽ không rõ lắm nhưng lại có cảm giác sinh động mãnh liệt. Hai mắt Trâu Bắc Viễn nhìn chằm chằm màn hình, ngón giữa chậm rãi đâm vào trong hậu huyệt của Tô Minh, một tay khác thì cầm chuột kéo xuống tiếp.

Khung tiếp theo là Lang Giác đâm lút cán vào trong.

Phân cảnh vẫn còn chưa lên màu, nhưng Trâu Bắc Viễn biết đoạn này là lông xám và lông trắng sẽ dán sát vào nhau, bị nước dịch làm cho ướt nhẹp quấn lộn xộn lấy nhau.

Ngón giữa nhẹ nhàng chuyển động, trong cơ thể Tô Minh vừa mềm vừa nóng.

Trâu Bắc Viễn nghiêng người xuống hôn anh, nói: "Cục cưng ơi, con thỏ có vừa mềm vừa nóng giống anh không?"

Tô Minh không biết Trâu Bắc Viễn đang xem màn hình, cũng không biết Trâu Bắc Viễn đang dùng chuột nên bị câu hỏi này làm cho hơi mờ mịt. Nhưng anh không muốn nghĩ tới lắm, chỉ gật gật đầu bừa một cái.

Trâu Bắc Viễn lại cho thêm một ngón tay vào, cúi đầu xuống nhìn ngón tay mình đang ra vào.

Không có bôi trơn nên vòng thịt nơi đó bị làm cho đỏ bừng.

Chắc là Tô Minh hơi đau, anh cắn môi rên một tiếng.

Gel bôi trơn để trong phòng, nhưng Trâu Bắc Viễn lại không muốn rút ngón tay ra bây giờ.


Tô Minh bị hắn dùng ngón tay làm tới ngã ra sau, cánh tay chống lên mặt bàn, nhắm chặt mắt lại ngửa mặt lên th,ở dốc.

Ánh sáng trắng của màn hình hắt vào trên mặt Tô Minh, khiến anh trông như một bức tượng điêu khắc tinh xảo trong viện bảo tàng vậy.

Trâu Bắc Viễn kề sát qua hôn anh một lúc rồi tiếp tục lăn chuột xuống.

Cú nhấp lút cán kia quá mạnh làm cho con thỏ khóc nấc lên kêu đau, lấy chân đá vào người Lang Giác. Lang Giác thấy hơi có lỗi nên buông con thỏ xuống, quỳ dưới đất dỗ dành.

Con thỏ vẫn khóc, Lang Giác hơi không biết làm sao, nghiêng người xuống gác hai chân của con thỏ lên vai mình, thè lưỡi ra liế,m láp nơi bị nó làm đau kia.

Đây là lần đầu tiên Trâu Bắc Viễn thấy chi tiết này, đầu hắn nổ ầm một tiếng, tim đập nhanh như điên. Ngón tay hắn vô thức đâm mạnh vào làm cho Tô Minh khóc lớn tiếng.

"Vợ ơi." Trâu Bắc Viễn buông chuột ra ôm Tô Minh, vòng lấy cổ anh, môi dán sát vào môi hỏi: "Vợ ơi, con thỏ có thích được l.iếm không?"

Tô Minh đã hơi không biết gì khác nữa: "Cái gì?"

Trâu Bắc Viễn vừa hôn anh vừa nói: "Con thỏ có thích được liế.m đằng sau không?"

Toàn bộ tâm trí của Tô Minh đều tập trung vào ngón tay và môi của Trâu Bắc Viễn, hoàn toàn không rảnh để hiểu Trâu Bắc Viễn đang nói gì. Anh chỉ nghe được mỗi đoạn "Có thích không" nên gật bừa rồi nói: "Thích, thích lắm, thích lắm."

Trâu Bắc Viễn như thể vừa được cho phép vậy. Hắn lập tức rút ngón tay ra, học theo Lang Giác gác hai chân Tô Minh lên vai mình, khom người xuống l.iếm.

Hắn rất rất ít khi làm thế này với Tô Minh. Chỉ có buổi sáng hôm hắn đeo tạp dề kia, hắn đặt Tô Minh lên trên thớt rồi dùng lưỡi chạm vào nơi này của Tô Minh một lần.

Khi đó Tô Minh phản ứng rất mạnh nên hắn tưởng là Tô Minh không thích.

Hoá ra là thích lắm thích lắm nên mới phản ứng mạnh như vậy sao.

Lần này Tô Minh vẫn phản ứng rất mạnh, lúc Trâu Bắc Viễn đâm đầu lưỡi vào nơi đó anh phản ứng mạnh tới suýt chút nữa lật đổ cả bàn.

Anh lớn giọng gọi tên Trâu Bắc Viễn xin tha. Trâu Bắc Viễn vẫn không ngừng lại, anh lại nói: "Đừng liế.m mà, chồng ơi, mau đâm vào ch,ịch anh đi."

Giọng đã khàn đặc hết cả rồi.

Trong truyện tranh đoạn này vẽ rất nhiều ô, Trâu Bắc Viễn vốn dĩ còn định học theo làm lâu một lúc. Thế nhưng bị từng tiếng gọi chồng không chuẩn âm này của anh làm cho máu nóng sục sôi, hắn đứng thẳng người dậy nói: "Cục cưng đợi em một chút, em đi lấy gel bôi trơn."

Tô Minh nói: "Được."

Trâu Bắc Viễn nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt hắn là Tô Minh đang chống một tay dưới thân, một tay tự an ủi. Khung cảnh đó đẹp đẽ và d,âm đãng hệt như trong màn hình sau lưng anh vậy.

Bước chân của Trâu Bắc Viễn chậm dần như thể muốn thưởng thức lâu hơn một chút, nhịp tim không khống chế được đập thình thịch.

Cho dù đã làm biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi lần thấy Tô Minh thế này Trâu Bắc Viễn vẫn rung động hệt như lần đầu tiên vậy.

Hắn giống như một đứa trai tơ ngây ngơ, bị tình yêu mãnh liệt bao trùm lấy, đi từng bước một về phía vị thần phómng đãng của hắn.

- ---------------------------------

Hết hẳn =))))))))))) Phải chia tay sói con và thầy Tô vẽ 18+ ở đây rùi, chắc là sẽ nhớ lắm nè nhưng mà rảnh đọc lại là được ha. Mong mọi người sẽ thích quyển này vì bọn mình đã tâm huyết lắm á.


Bình luận

Truyện đang đọc