LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

Thấy cảnh này, Mạnh Hải hoàn toàn không màng đến đau đớn, hắn ngây hẳn người.

Thiên tài trước nay đều rất muốn giữ thể diện.

Với cái tiếng của Mạnh Thiên, ở đất thủ đô này rất nhiều người đều giữ thể diện cho hắn. Nhưng Mạnh Hải lại không ngờ được ở đất Dung Thành nhỏ bé này, trước một tên vô danh tiểu tốt thì Mạnh Thiên lại sợ hãi. Không những phải tự vả vào miệng mà còn phải cúi đầu xin lỗi?

Trong chốc lát, Mạnh Hải mới ý thức được bản thân có thể đã đắc tội với một nhân vật lớn mà đến nhà họ Mạnh cũng không thể đụng tới.

Nhưng dường như trong cùng một lúc, Tô Thuỵ Sinh đứng sau Mạnh Thiên không kiềm chế được mà lên lời ca tụng. Trong lòng anh ta lại có suy nghĩ hoàn toàn khác với Mạnh Hải.

Hành động này của mạnh Thiên rõ ràng là mất mặt nhưng thực tế lại đang như lùi một bước tiến hai bước.

Nếu không phải như vậy thì Diệp Thiên hoàn toàn có thể lấy chuyện này giáng cho hắn một cái đến chết. Cho dù trị nhà họ Mạnh tội bất kính cũng chỉ là chuyện mà chỉ cần một câu nói là xong xuôi.

Nhà họ Mạnh thật sự đã xuất ra một con ngựa khoẻ.

“Cậu có thể không có tội.” Diệp Thiên nhìn ông ta lạnh lùng: “Nhưng Mạnh Hải thì xét vào tội gì?”

“Chết.” Mạnh Thiên mặt mày không chút biểu cảm, nói ra đúng một từ lạnh tanh khiến trái tim Mạnh Hải như rớt xuống vực thẳm.

Hắn không tài nào có thể tưởng tượng nổi một người anh trai mình trước nay kính trọng lại muốn hắn chết?

“Nhưng tôi đã từng nói không để cho hắn chết.” Diệp Thiên lắc đầu lạnh nhạt, ngữ khí lãnh đạm.

Nghe vậy Mạnh Thiên liếc Mạnh Hải lạnh lùng, mắt không hề chớp.

“Vậy để cho nó sống không bằng chết.”

Lập cập!

Câu nói vừa dứt, đừng nói là Mạnh Hải, mà ngay cả Tô Thuỵ Sinh cũng không kiềm chế được mà thấy lạnh toát sống lưng.

Tên Mạnh Thiên này còn là người không? Mạnh Hải là em ruột của hắn.

Diệp Thiên quay đầu, vẫn nhìn Mạnh Thiên với sắc mặt vô tình: “Được, nếu đã vậy thì cậu làm chuyện đó đi. Nhớ rõ, sống không bằng chết.”

“Mạnh Thiên tuân mệnh.” Mạnh Thiên đồng ý không để lộ chút biểu cảm, hắn sải bước tới trước mặt Mạnh Hải, trong ánh mắt chẳng hề dao động.

“Anh, là em, em là Mạnh Hải, em là em ruột anh mà. Xin anh, xin anh cứu em.” Mạnh Hải nước mắt nước mũi lê thê. Mạnh Hải vốn dĩ là chỗ dựa dẫm vững chắc của hắn nhưng giờ lại trở thành ác mộng của hắn.

Mạnh Hải cúi gằm đầu nhìn hắn lạnh lùng.

“Tiểu Hải, mạo phạm đến ngài ấy là tội chết. Ngài ấy đã cho chú một mạng đã là ban ơn rồi. Chỉ trách chú đắc tội với người không nên đắc tội.”

Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu lên: “Vả lại, tôi là quân nhân, bắt buộc phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Ầm!

Não Mạnh Hải như nổ tung. Lẽ nào thân phận của Diệp Thiên còn cao quý hơn cả Mạnh Thiên.

“Anh Diệp, tôi biết sai rồi. Tôi thực sự biết sai rồi. Xin anh, xin anh tha cho tôi. Xin anh…”

Mạnh Hải vội xin tha mạng, Diệp Thiên lại không hề lên tiếng. Hôm nay không ai có thể cứu nổi hắn nữa.

Thấy Diệp Thiên vẫn giữ bộ dạng không hề lay động, Mạnh Hải thấp thỏm, hắn quay sang nhìn Tô Thanh Thanh.

“Thanh Thanh, nể tình chúng ta trước kia, em giúp anh nói một câu đi. Xin em…”

Tô Thanh Thanh chỉ tức tối “hừ” một tiếng và không nói gì. Cô ôm Tiểu Vũ Mao quay người đi.

Thấy vậy Mạnh Hải hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn hối hận vô cùng, nhưng giờ đã muộn rồi.

Diệp Thiên ngẩng đầu lên lên tiếng lãnh đạm: “Tội thứ nhất, Mạnh Hải ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế bắt nạt người khác. Phế tứ chi.”

Diệp Thiên vừa dứt lời, ánh mắt Mạnh Hải đầy sợ hãi, bước chân của Diệp Thiên cũng theo đó mà đặt xuống.

Rắc rắc bốn tiếng.

Hai tay hai chân của Mạnh Hải bị dẫm đến nát vụn.

“A!” Mạnh Hải vừa lên tiếng kêu la thảm thiết thì một chiếc khăn tay bịt miệng hắn lại.

Sự đau đớn tột độ khiến hắn trợn ngược mắt, suýt chút nữa ngất đi.

Diệp Thiên vẫn không hề do dự: “Tội thứ hai, giấu trên gạt dưới, không tôn trọng cấp trên. Cắt lưỡi.”

Giọng nói lạnh như băng khiến Mạnh Hải hoảng hốt ngậm chặt miệng. Giây tiếp theo tiếng ngắc ngứ phát ra từ trong miệng khiến hắn run bần bật người lên.

Hắn chưa kịp kêu la thì trong miệng hắn trào dâng sự đau đớn khôn cùng.

Miệng hắn một mồm máu, e rằng nửa đời còn lại hắn không thể nói ra bất cứ lời nào.

Còn Mạnh Thiên chỉ lạnh lùng lau đi vết máu trên tay, dù phế đi em ruột của mình nhưng hắn không hề chớp mắt.

“Tội thứ ba, cũng là tội to nhất. Bắt cóc trẻ em, uy hiếp người khác. Với tội này nên chết đi thì hơn, nhưng tôi đã nói không giết cậu vậy thì móc mắt đi.”

Giọng Diệp Thiên lạnh lùng đến cực độ khiến trán Mạnh Hải mướt mồ hôi. Tay phải của hắn run rẩy xua đi xua lại, máu tươi bắn tung toé. Trong mắt Mạnh Hải chỉ còn lại một màu đen như hũ nút.

Bộ dạng thảm khốc này của hắn còn thảm hơn Tôn Tường gấp trăm lần.

Dù là Tô Thuỵ Sinh trông thấy cũng không khỏi sởn tóc gáy.

Mặc dù Tô Thanh Thanh quay người đi nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh phát ra cũng đủ khiến cho cô rợn người đứng thẳng người.

Có thể tưởng tượng kết cục của Mạnh Hải thảm hại đến mức nào.

“Thưa ngài, Mạnh Hải đã chấp hành xong, xin ngài hạ lệnh.” Mạnh Thiên không hề liếc nhìn Mạnh Hải mà sải bước đến bên cạnh Diệp Thiên cung kính xin chỉ thị.

Diệp Thiên vẫn vô cảm không hề lên tiếng.

Trừ khi ngài vẫn chưa hài lòng?

Tô Thuỵ Sinh nghiến răng bấm bụng lên tiếng: “Tôi thấy vậy là đủ rồi, hay là…”

Ông ta còn chưa nói hết câu thì Diệp Thiên lạnh lùng khoát tay ngẩng đầu lên nhìn vào Mạnh Thiên: “Nói đi, cậu đến Dung Thành làm gì?”

“Tôi làm theo lệnh cha mình đưa thằng nghịch tử này về.” Giọng Mạnh Thiên không để lộ cảm xúc.

“Thật sự như vậy sao? Lừa gạt tôi không tốt đâu.” Diệp Thiên lên tiếng đầy nghi ngờ.

“Mạnh Thiên không dám.”

Diệp Thiên hắng giọng: “Cậu không phải là tuân lệnh nhà họ Lâm đến tìm Lâm Tú Tuyết sao?”

Diệp Thiên dứt lời, Tô Thanh Thanh và Tô Thuỵ Sinh đồng loạt quay người nhìn Diệp Thiên đầy ý tứ.

“Ngài nói gì vậy, Mạnh Thiên và nhà họ Lâm không hề liên quan đến nhau.” Mạnh Thiên lắc đầu: “Nhưng quản gia nhà họ Lâm quả thực đã đến Dung Thành, chính là vì bà Lâm Tú Tuyết nên mới đến.”

“Vậy sao?” Diệp Thiên nhếch miệng: “Thôi bỏ đi, đưa tên phế vật này cút đi. Nhà họ Mạnh tốt nhất an phận cho tôi.”

“Vâng, đa tạ ngài.”

Mạnh Hải cúi người mặt mày sợ hãi, trong lòng thầm thở phào.

Chỉ có hắn mới biết cái quần của hắn đã ướt sũng từ bao giờ.

Có người so sánh hắn với Lăng Thiên Chiến Thần, đoán rằng hắn có thể sẽ là một Lăng Thiên Chiến Thần tiếp theo.

Nhưng chỉ hắn mới biết, Lăng Thiên Chiến Thần đáng sợ đến thế nào và cái danh đó với hắn xa vời làm sao.

Nói xong, hắn gật đầu với Tô Thuỵ Sinh, ôm Mạnh Hải giở sống giở chết vội vàng rời đi.

“Cậu Diệp, Mạnh Thiên không hề nói lời nào.” Rất lâu sau Tô Thuỵ Sinh mới điềm tĩnh lên tiếng, ông ta cau mày thật sâu.

Ba từ Lâm Tú Tuyết liên quan đến quá nhiều chuyện.

“Tôi biết Mạnh Thiên và nhà họ Lâm cùng một giuộc.” Giọng Diệp Thiên không để lộ chút hỉ nộ ái ố, ánh mắt anh hướng về phương xa, trong đôi mắt đong đầy ý tứ.

“Nhưng…” Tô Thuỵ Sinh nghiến răng mấy lần định nói nhưng lại thôi.

Đến Tô Thanh Thanh cũng vậy.

Họ đương nhiên muốn hỏi Diệp Thiên có phải là quý tử năm đó trong bụng Lâm Tú Tuyết không?

Nếu thật sự là vậy thì e rằng thủ đô sắp nổi lên cơn giông bão mới.

Bình luận

Truyện đang đọc