LĂNG THIÊN CHIẾN THẦN

“Tôi chỉ là một vị khách bình thường.”

Diệp Thiên nhún vai không quan tâm.

“Anh nghĩ tôi sẽ tin sao?”

Bách Mi nhếch miệng nói.

Không nói cái khác mà vẻ đẹp của Bách Mi thuộc kiểu từng nụ cười ánh mắt đều tràn đầy sức hấp dẫn mê hoặc.

Dáng vẻ của cô lúc này giống như một người tình nhỏ đang tán tỉnh và hờn dỗi.

“Cô tin hay không, không liên quan tới tôi.”

Lần đầu tiên Diệp Thiên nghiêm túc nhìn Bách Mi.

“Còn cô tại sao lại tới đây?”

“Tôi nhớ câu lạc bộ mới là địa bàn của cô chứ?”

Câu nói này rõ ràng có ý nói một cô gái ở câu lạc bộ, đột nhiên tới đây càng có vấn đề hơn!

“Anh?”

Bách Mi tức giận đỏ mặt nhưng không biết nên nói gì.

Trước khi tới đây cô còn rất bình tĩnh, tới đây rồi mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi.

Thật sự không ngờ người tới tham dự tiệc mừng thọ của ông cố Chu lại nhiều như vậy, những nhân vật lớn càng nhiều không đếm xuể!

Thậm chí còn xuất hiện một vài nhân vật mới, ít ra là mới với Bách Mi vì trong số người cô điều tra không có họ, cho nên vừa nãy cô mới hỏi thẳng Diệp Thiên như vậy nhưng lại chẳng hỏi được gì.

Thật đúng là kẻ cứng đầu!

Nhưng ngay sau đó, Bách Mi đã bình tĩnh lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn khắp bốn phía.

Đột nhiên cô phát hiện ra dáng vẻ của mọi người xung quanh và Diệp Thiên không giống nhau.

Một bên âm thanh hỗn tạp, một bên tâm lặng như nước, nhưng cũng không rõ ràng tới mức như vậy.

Nếu như không phải cô ở gần thì không thể nào cảm nhận được!

“Ông Chu tới rồi!”

Đột nhiên một giọng nói rõ ràng vang lên.

Sau đó mọi người nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ cốt cách như tiên nhân đang từ từ bước vào trong biệt viện dưới sự truy hô của đám đông người!

Người đi đầu chính là ông cố Chu, Chu Càn!

Một con người đại diện cho một sự tồn tại vượt thời đại. Cho dù năm tháng và thời gian đã đưa đi hết người này tới người khác, nhưng chỉ mình ông là được ưu đãi!

Không chỉ có vậy, thực lực của ông cố Chu cũng vô cùng kinh khủng!

Lúc ông xuất hiện, nhìn có vẻ già nua nhưng thực ra lại hệt như binh khí biết đi, vô cùng khí thế.

“Chúc ông cố Chu phúc như Đông hải!”

“Ông cố Chu vạn thọ vô cương!”

“Xin chào ông cố Chu!”

Khách mời đồng loạt đứng dậy chúc mừng.

Ông cố Chu cũng đáp lễ từng người.

“Ông chủ Tô, lâu rồi không gặp, năm đó lúc mới gặp nhau, ông vẫn còn là một thanh niên phong độ ngời ngời, bây giờ đã là một gia chủ rồi!”

“Trương lão đệ à, nghe nói ông đã là trưởng lão của Bắc Thiên Các rồi sao? Đúng là chuyện đáng vui đáng mừng!”

“Cậu chính là Vương thiếu gia nhà họ Vương đúng không, đúng là có dáng vẻ của người tài.”

“Cô út nhà họ Mạc phải không, cũng có nét giống bà nội cháu năm xưa.”

Mặc dù ông cố Chu đã già nhưng trí nhớ lại vô cùng tốt, tốt tới mức gần như có thể nhận ra hết những người ngồi trong biệt viện.

Không hổ danh là lão quái vật đã sống nhiều năm như vậy!

Đây là bình luận của mọi người về ông cố Chu.

Cuối cùng dưới sự dẫn dắt của chủ nhà họ Chu, Chu Quý, ông cố Chu dừng lại trước một chiếc bàn vuông.

“Cậu Diệp à, trước đó con cháu tôi có đắc tội với cậu, xin cậu bỏ quá cho, sau này tôi sẽ dạy dỗ, phê bình chúng nghiêm khắc.”

Ông cố Chu vừa nói vừa chắp tay với Diệp Thiên, hơn nữa giọng điệu cũng tương đối kính cẩn.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người giật mình.

Ông chủ nhà họ Chu cung kính với Diệp Thiên thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ ngay cả ông cố nhà họ cũng đối đãi với Diệp Thiên như vậy, điều này thực sự khiến người ta khó tin mà!

“Không đúng! Không đúng! Trước đó đều đoán sai hết rồi!”

“E rằng thân phận của người thanh niên này còn đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều?”

“Lẽ nào là người của Võ Minh?”

“Chưa biết chừng là con cháu một gia tộc lâu đời nào đó không lộ mặt!”

Tất cả mọi người đang không ngừng đoán thầm trong lòng.

Lần này, ngay cả đám người Trương Linh Phóng cũng mơ màng.

“Các con biết được bao nhiêu thông tin về tên nhóc này?” Trương Linh Phóng không nhịn được lên tiếng.

“Đột nhiên xuất hiện ở Bắc Cương, lúc chúng con đụng mặt, sư muội cũng ở cạnh cậu ta.”

Hắn tới sau Mạc Linh nên cũng biết ít hơn.

Còn về Vương Thiên Lượng, hắn ta lại càng mơ hồ.

Trước đây, võ sĩ tầng thứ tám hắn cử đi cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên.

Lúc đó hắn đã cảm thấy đối phương không tầm thường nhưng hắn thực sự không ngờ lại tới mức ông cố nhà họ Chu phải tôn kính như thế!

Vậy thì không đơn giản chỉ miêu tả bằng cụm từ “không tầm thường” nữa rồi!

“Linh Nhi, con có biết thân phận của cậu ta không?”

Trương Linh Phóng nhìn Mạc Linh. Cô tập trung tinh thần lại rồi mới nói: “Con cũng không biết, nhưng anh ấy từng cứu con.”

Mạc Linh kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra ở khách sạn, chứ không kể quá chi tiết.

“Xem ra phải nhìn thằng nhóc này bằng con mắt khác rồi.”

Ánh mắt Trương Linh Phóng thấp thỏm không yên.

Trước chiếc bàn vuông bốn chỗ.

“Sức khỏe của ông cố vẫn dẻo dai như ngày xưa mà.”

Diệp Thiên cười nhạt đáp lại nhưng không tiếp lời ông cố Chu.

Thực ra trong mắt anh, đó đều là những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh, không thể nào ảnh hưởng tới anh.

Ông cố Chu thấy Diệp Thiên không hề tức giận vì chuyện của con cháu nhà họ nên cũng yên tâm đi nhiều.

Sau đó ông cũng không định nói gì.

Chính lúc này, một bóng người nhảy xuống từ nóc nhà.

Là một thanh niên nho nhã, không đi cửa chính!

“Nhóc con, dám xông vào nhà họ Chu, muốn chết à?!”

Sau khi phát giác ra người thanh niên, toàn bộ người làm của nhà họ Chu đều tập trung qua đó chuẩn bị bắt kẻ xâm nhập.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cố, bên trong toàn là khách quý, không thể xảy ra bất cứ mất mát nào!

“Các người lui xuống đi.”

Không đợi người làm bắt kẻ đột nhập, ông cố Chu đã xua tay khiến họ sừng sờ, nhưng nghe theo lời chủ nên họ cũng lui xuống ngay lập tức.

Trời đất có to cũng không to bằng ông cố.

Ông cố đã nói vậy, ai dám không nghe.

Những người xung quanh đã yểm hộ sau lưng ông cố.

“Không cần căng thẳng như vậy, với thực lực của cậu ta, nếu muốn đối phó với tôi, mấy người cũng không cản được.”

Lời này của ông cố khiến tất cả mọi người kinh ngạc, mặt mày ai nấy cũng trở nên nghiêm trọng.

“Ha ha ha, không hổ danh là người đã sống hơn trăm tuổi, mắt nhìn đúng là rất tinh tường.”

Người thanh niên tiến tới gần khiến giọng nói trở nên rõ ràng hơn cả.

Nhìn dáng vẻ hắn ta có vẻ nho nhã nhưng thực ra lạnh lùng khác lạ, giống như bảo kiếm chưa rời khỏi vỏ, đến khi mọi người biết được nó đã được rút ra thì nhất định sẽ có một trận mưa máu gió tanh!

Đó là kiểu khí thế được đúc kết từ vô số giọt máu tươi, mỗi lần tới gần sẽ khiến người ta nổi gai ốc, lạnh run người!

“Khí thế mạnh lắm!”

“Nơi này nhiều cao thủ, lại là địa bàn của nhà họ Chu, ông cố Chu còn nói như vậy, không lẽ người này chính là võ sĩ tầng thứ mười?!”

“Không thể nào!”

“Người này quá trẻ!”

“Hầu hết các võ sĩ cổ luyện tập cả đời, chết già thành xương khô cũng khó luyện tới tầng thứ chín. Người này trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là võ sĩ tầng thứ mười?”

Mọi người bàn tán sôi nổi về thực lực của thanh niên không mời mà đến.

Chỉ có Diệp Thiên thích thú ra mặt như đã biết được người đến là ai.

Bình luận

Truyện đang đọc