LÃNH QUÂN DẠ THIẾP



Trời mưa rồi, trong khí mang theo mùi hương ẩm nhè nhẹ, không biết từ lúc nào, trời đã vào thu.
Những cơn mua đầu thu tích tụ gió rả rích rơi xuống, giống như nước mắt của con người thương tâm rơi xuống, liên tục không dứt.
Bên trong khách điếm, Hoàng Bắc Thiên đứng ở phía trước cửa sổ nơi mà Hữu Hi đã từng đứng, dù khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng trong không gian vẫn có cảm giác lưu lại mùi hương thơm mát của Hữu Hi.
Cửa sổ gắt gao đóng chặt, giống như sợ mùi hương của Hữu Hi biến mất, Hoàng Bắc Thiên tham luyến hít lấy, đứng yên giống như một tượng đá an tĩnh, con ngươi đen trầm xa xăm mà trống rỗng, thân ảnh cô đơn mà ưu thương, làm cho căn phòng tranh nhã trở nên thật tịch liêu,
Hoàng Bắc Thiên yên lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng hô to: “Thiếu Cửu”
Ngoài cửa truyền đến một âm thanh phấn chấn “Có thuộc hạ!”- Trong lòng Thiếu Cửu nhảy nhót, chủ tử đã nhốt mình trong phòng một ngày, không ăn không uống cũng không nói chuyện với hắn, rốt cuộc đã đồng ý mở miệng kêu hắn vào, tỏ rõ không muốn đuổi hắn đi, Thiếu Cửu thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào.
“Gia có gì phân phó?”- Thiếu Cửu không yên nhìn Hoàng Bắc Thiên, cúi đầu vì chuyện Hữu Hi mà xin lỗi: “Thuộc hạ biết sai rồi!”
“Việc này cũng không thể trách ngươi”- Hoàng Bắc Thiên phất tay ngăn lại không cho Thiếu Cửu nói xong.

“Cầm lệnh bài của ta tức tốc trở về, kêu phủ tạm ngưng cung ứng nhóm ngân lượng cuối cùng”.
Thiếu Cửu trong lòng phát lạnh, cực kỳ bất an: “Nhưng mà…..


như vậy hoàng thượng sẽ trách tội hậu quả thật khó lường”.

Chuyện này giống như đã nói rõ hắn cùng hoàng đế đối nghịch thì sẽ không thể có kết quả tốt
Hoàng Bắc Thiên hai mắt âm tàn, lạnh lùng nói: “Đã chuyển đi nhiều ngân lượng như vậy, chúng ta cũng cần thời gian để gom góp chẳng phải sao?”
“Gia… như vậy không ổn, ngài tại sao lại làm vậy, chẳng lẽ chỉ vì một người phụ nữ mà mạo hiểm đến thế sao”- Thiếu Cửu nói ra suy nghĩ trong lòng mặc dù sợ hãi Hoàng Bắc Thiên trách tội.
“Sao!! Chủ tử nói ngươi cũng không nghe sao?”- Hoàng Bắc Thiên bực mình, quát lạnh một tiếng.
“Thuộc hạ không dám”
“Còn không mau đi làm”
“Vâng ạ, thuộc hạ đi ngay!”- Thiếu Cửu mặc dù cảm giác không ổn, nhưng lời chủ tử nói, hắn phải nghe.
Thiếu Cửu cầm lấy lệnh bài của Hoàng Bắc Thiên, hắn biết mình muốn làm gì, giữa đêm mưa phùn mạo hiểm xuất phát.
Hoàng Bắc Thiên thì lưu lại, hắn muốn giữ nhà cho Hữu Hi.

Nơi này còn rất nhiều việc phải giải quyết, hắn phải tranh đấu cho tự do của Hữu Hi, cũng như một lần nữa tự hỏi chính mình, tại sao phải làm như vậy, kỳ thật đáp án đã rất rõ ràng…
… Nghĩa Vương Phủ….
Trời mưa không ngớt, làm cho mọi người đều chán chường, Hữu Hi khuất tất ngồi trên chiếc giường đơn sơ, cằm đặt trên đầu gối, an tĩnh ngồi đó.
Hôm nay là ngày thứ hai trở về vương phủ, một thời gian ngắn như vậy, nhưng lại cảm giác đã rất lâu.

Trước đây, nàng rất thích trời mưa, những hạt mưa trong sáng, nàng cùng Nhất Thần che chung ô, bước chậm trong mưa, tay trong tay, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Là bão ngoài trời hay là bão trong lòng, tâm tình đã trở nên khác trước, không biết những ngày mưa này liệu Nhất Thần có nhớ tới những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người.
Hữu Hi trong lòng đau khổ, sâu kín thở dài, trong đầu suy nghĩ hiện ra khuôn mặt khí phách Hoàng Bắc Thiên, lúc giận thì giống như hài tử, vừa lãnh khốc, vừa ôn nhu, cả gương mặt tan nát cõi lòng… Mọi thứ đã khắc rất sâu trong tâm.

Hắn đã rời đi, trở lại thế giới của hắn, bọn họ sau này không còn cơ hội gặp nhau, không biết sao, ý nghĩ đó làm cho trái tim Hữu Hi tê dại, đau đớn, hốc mắt ê ẩm, nước mắt nóng hổi hạ xuống, chỉ hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp…
Trong vô thức, bầu trời đã tối, không biết có phải vì ngày mưa hay bởi vì tâm tình, cảm giác bầu trời tối đen thật sớm.
Phúc mama đưa thức ăn đến.

Hữu Hi vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm nàng, hơn nữa chung quanh tiểu việc còn có tiếng bước chân, Hữu Hi đi ra ngoài nhìn một chút, mới phát hiện bốn phía tiểu viện đều có hộ vệ trong phủ canh gác, là sợ nàng bỏ trốn sao?
Hữu Hi không trở lại phòng, ngơ ngác đi ở dưới sân, tùy ý để cho mưa phùng xuyên quan tán cây rơi xuống trên người nàng, làm quần áo ướt nhẹp.
Trời đêm tối đen như mực, nàng lờ mờ nhận ra cây đại thụ, nhó tới cảnh mình cùng Hoàng Bắc Thiên thổi lá cây.
“Đáng chết, ngươi muốn ngã bệnh sao?”- Một đạo âm thanh phẫn nộ vang lên bên tai Hữu Hi.
Hữu Hi không quay đầu lại, cũng không trả lời, như một du hồn đứng đó, cho đến khi có một chiếc ô đen che đi giọt mưa, nàng mới quay đầu lại, torng đêm đen mơ hồ nhìn thấy thân ảnh ai đó.
“Đi vào phòng!”- Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt ra lệnh, bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hữu Hi.
Hữu Hi phẫn nộ phất tay: “Ngươi không phải luôn mong ước nhìn thấy ta đau khổ sao, ta gặp mưa ngã bệnh, đáng ra ngươi phải vui mừng chứ?”.
Cả người Lăng Khiếu Dương cứng đờ, khóe môi co quắp lại, phẫn nộ ném cây dù xuống, mắng: “Phụ nữ đáng chết, đừng chọc giận ta”
Đúng vậy, tại sao lại quan tâm nàng có ngã bệnh hay không? Trái tim Lăng Khiếu Dương nhất thời nôn nóng không hiểu ra mà tức giận.
“Ha ha …!”- Hữu Hi cười khúc khích, chế giễu nói: “Vương gia lại đi quan tâm người phụ nữ mà mình hận đến chết có ngã bệnh hay không, Vương gia người không cảm thấy buồn cười sao?”
Lăng Khiếu Dương cực kỳ xấu hộ, tức giận, bị Hữu Hi làm cho nói không nên lời, bàn tay to siết chặt, đem Hữu Hi thô lỗ ôm ngang ngực

Nước mưa thẳng tắp rơi trên mặt Hữu Hi, trên lông mi, trên môi: “Mau thả ta xuống”- Hai chân Hữu Hi đá loạn xạ.
“Ngươi nói đúng, ta sao lại đi quan tâm ngươi, ta tới là vì ta khát khao thân thể người, không thể không thừa nhận, ta đa rất cố gắng đáp ứng cơ thể ngươi”- Lăng Khiếu Dương tà ác nói, ôm Hữu Hi đi hướng về phòng
Hữu Hi xấu hổ tức giận chân đá loạn: “Không, buông ta ra, hỗn đản, cầm thú!”- Hữu Hi nghĩ hết tất cả những từ nhữ mắng chửi, lặng đi lặp lại tức giận mắng hắn.
Lăng Khiếu Dương đột nhiên dừng lại, con ngươi đen trong bóng đêm lóe lên tia sáng tà ác, câu môi cười lạnh, tay không chút lưu tình buông lỏng, đem Hữu Hi ngã bịch xuống đất.
A! Đau qua, Hữu Hi không nhịn được cau mày, mắng Lăng Khiếu Dương, đang muốn đứng dậy, thì thân thể Lăng Khiếu Dương dán sát xuống, gương mặt tuấn mỹ trong đêm hiện ra rõ ràng, con ngươi thị huyết mang theo cái nhìn tà ác chiếu vào tay, hai tay Hữu Hi để bên sường, làm cho nàng bị phủ dưới lòng ngực rộng rãi của hắn.
Hữu Hi dùng cước đạp vào bụng Lăng Khiếu Dương, thối lui về sau, Lăng Khiếu Dương lại tiến thêm một bước, đem Hữu Hi đặt dưới thân
“Ta muốn thử xem ở bên ngoài, dưới mưa này, mùi vị hoang ái rốt cuộc ra sao?”- Thanh âm tà ác làm cho Hữu Hi không nhịn được run run.
Mưa phùn liên tục, bị thân hình không lồ của hắn che đi không ít, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng không dám nhiều lời
“Sợ hãi sao? Quá muộn rồi…!” Lăng Khiếu Dương quát lạnh một tiếng, tay lọt vào trong quần áo trong ướt đẫm của nàng, chạm vào làn da thịt ướt át lạnh lẽo…
Không….!
Hữu Hi nín thở, cổ họng khóa chặt, sợ hãi không nói nên lời


Bình luận

Truyện đang đọc