LÃNH QUÂN DẠ THIẾP



Từ trong sâu thẳm Hoàng Bắc Thiên khát vọng Hữu Hi.
Một người nam nhân đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu, nếu không có chút ham muốn thì đó là thánh nhân, nhưng hắn là con ngươi, một nam nhân bình thường có thất tình lục dục.
Mặc dù hắn rất muốn nhưng hắn không thể lợi dụng lúc Hữu Hi không biết gì mà chiếm lấy.
Hắn chỉ mong muốn có thể cùng Hữu Hi yêu nhau, đó chính là điều hạnh phúc nhất.
Hắn Hữu Hi trở thành tân nương của hắn, thể xác và tinh thần đều hòa quyện, hắn không muốn giữ lấy Hữu Hi trong khi thần chí nàng đang mơ màng.

Nếu bây giờ chiếm lấy nàng, thì hắn có khác gì Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi sẽ càng cảm thấy mình dơ bẩn, vì người nàng yêu là Nhất Thần.

Hắn không thể biến mình thành gánh nặng của nàng.
Phải cố đến đâu đi nữa, hắn phải bảo vệ những thứ tốt đẹp của Hữu Hi, làm cho nàng hạnh phúc, mặ dù khó khăn, con đường phái trước mờ mịt, nhưng hắn tuyệt đối không buông tay.
Hữu Hi xem Hoàng Bắc Thiên như Nhất Thần, nóng bỏng, kích động mà hôn say dắm lên môi và mi mắt hắn, nỗi vui mừng gặp lại sau khoảng thời gian xa cách bao phủ trái tim nàng.
Hoàng Bắc Thiên nhẫn nhịn ôm chặt Hữu Hi vào lòng, hôn lên môi nàng, trong lòng mang theo chút gượng ép.
Bên ngoài bóng đêm yên tĩnh, một thân ảnh hắc sắc rơi xuống phá tan cửa sổ.
Biết được hành tung của Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương không thể chờ được mà chạy tới, ngay khi phá tan cửa sổ hắn chứng kiến Hữu và Hoàng Bắc Thiên đang hôn nhau, hai khối cơ thể dây dưa một chỗ.
Quần áo xốc xếch, da thịt trắng như tuyết, nóng rực hôn nhau, làm cho trái tim Lăng Khiếu Dương đau nhói, hai mắt của hắn bị tổn thương.
Nổi trận lôi đình, cả người co lại!
Lăng Khiếu Dương nâng tay một chưởng đánh nát cửa sổ để giải tỏa cơn tức giận trong lòng.
Đáng chết….

bọn họ….

dám… cùng nhau ở một chỗ, Lăng Khiếu Dương trợn tròn hai mắt, tràn ngập sắc huyết rất dữ tợn.
Hoàng Bắc Thiên nghe thấy, liền nhanh chóng đứng dậy, dùng ngoại sam của mình che lấy thân thể thanh bạch của Hữu Hi, cùng lúc đó mấy người khác cũng nhảy vào phòng.
Lăng Khiếu Dương nghiến răng, hận muốn xé nát mọi thứ.
Nữ nhân của hắn, lại còn là thiếp của hắn, từng ở dưới thân thể hắn mà hầu hạ, lúc này lại đồng ý hầu hạ dưới thân nam nhân khác.
Môi của nàng, thân thể của nàng, đều có ấn ký của nam nhân khác, nghĩ tới đó lại cảm thấy tức giận, lý trí của Lăng Khiếu Dương như bị lửa thiêu đốt, kích động muốn hủy diệt mọi thứ.
Thân thể cứng ngắc mang theo tức giận đứng bên cạnh cửa sổ bị vỡ nát, mặt âm trầm đáng sợ, hai tay nắm chặt cách cách rung động.
Hữu Hi lui vào lòng Hoàng Bắc Thiên, con người tràn ngập kinh hoàng cùng sợ hãi nhìn Lăng Khiếu Dương, hai tay ôm chặt thắt lưng Hoàng Bắc Thiên, trong mắt nàng vẫn tưởng mình đang ôm Nhất Thần.
Ác ma tới, ác ma muốn dẫn nàng đi, đem nàng và Nhất Thần chia cắt, thân thể không nhịn được mà run rẩy.
Tay Hoàng Bắc Thiên vỗ vào bải vai Hữu Hi, làm cho nàng đỡ sợ, gương mặt khí phách trở nên âm lãnh, con ngươi giuốn như hàn trì đen thẳm nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương tức giận phát run sắc mặt xanh mét, gân xnah nổi lên.
Khí tức trong sân làm cho cho người ta sợ hãi.
Hoàng Bắc Thiên biết, Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi chỉ vì tình thế bắt buộc.
Lăng Khiếu Dương biết rõ, Hoàng Bắc Thiên định bảo vệ Hữu Hi.
Nhưng nhìn dáng vẻ thân mật của họ, hắn đã bắt đầu điên cuồng, Lăng Khiếu Dương hận nghiến răng, không thể chịu đựng được nữa, phi thân nhắm về phái Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, không biết là muốn đánh chết Hoàng Bắc Thiên hay cướp đi Hữu Hi, nhưng người phừng phừng lửa giận, mắt đầy lệ khí.
Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Lăng Khiếu Dương vọt tới, cánh tay ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, tay kia cầm lấy cái bàn tàn nhẫn đạp bể về phía Lăng Khiếu Dương, rồi sau đó phá cánh cửa, mang theo Hữu Hi đi ra sân.
Lăng Khiếu Dương vung tay, đập bể bàn, dưới lực cánh tay chiếc bàn bể nát nhưng hắn không có chút cảm giác đau đớn.
Con ngươi như máu nhìn thân hình Hoàng Bắc Thiên che chở cho Hữu Hi, Lăng Khiếu Dương cừu hận, thầm nghĩ, còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu.
Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi chạy hai bước, thì nhiều hộ vệ tay cầm binh khí nhảy ra, bao lấy hai người.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt xanh mét đi về trước vài bước, con ngươi nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Thiên cùng Hữu Hi, tức giận dự tợn nói: “Một người chẳng khác gì huynh trưởng bổn vương, một người là thiếp bổn vương, các ngươi sao có thể làm nên chuyện thế này”
“Ngươi muốn như thế nào mới từ bỏ, đồng ý trả lại tự do cho nàng”- Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi, con ngươi lạnh lẽo không hế có ý khiếp sợ hay lùi bước.
Con ngươi Lăng Khiếu Dương trở nên vô tình, từ thắt lưng hộ vệ rút ra cây đao.
“Điều kiện của ta là muốn mạng của ngươi”- Lăng Khiếu Dương nổi giận gầm lên một tiếng.

đao trong tay vung lên hướng về Hoàng Bắc Thiên đánh tới.
“Đừng, đừng mà!”- Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, đôi mắt xinh đẹp mở to, phải bảo vệ Hoàng Bắc Thiên, bảo vệ Nhất Thần của nàng.

Hoàng Bắc Thiên nhìn ra Hữu Hi muốn mạo hiểm thân mình ra che cho hắn.
Cánh tay dài vung lên, đem Hữu Hi đẩy ra sau, rời xa phạm vi nguy hiểm, lung này đao trong tay Lăng Khiếu Dương lao như xé gió tàn nhân đâm vào ngực Hoàng Bắc Thiên, máu tươi theo đao chảy xuống.
Lăng Khiếu Dương làm hắn bị thương, Hoàng Bắc Thiên không quan tâm, hắn phải bỏ chạy, không tính động thủ, nhưng Lăng Khiếu Dương luôn làm tổn thương Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên không nhịn được nữa.
Hoàng Bắc Thiên tức giận vung tay đánh trả, Lăng Khiếu Dương rút đao từ người Hoàng Bắc Thiên trở về đả thương Hoàng Bắc Thiên.

Vết thương vì vậy mà kịch liệt đau đớn.
“To gan, ngươi dám ra tay với Hoàng Bắc Thiên”- Cao Mạc hô to, phi thân tiến lên, thanh kiếm trong tay rung lên hướng về cánh tay Hoàng Bắc Thiên.
Thân ảnh Hoàng Bắc Thiên chợt lóe lên, tránh khỏi công kính, nhưng một chưởng của Lăng Khiếu Dương lại tác động vào vết thương của hắn.
Hoàng Bắc Thiên đau đớn một trận, thụt lùi hai bước.

Tay bưng kín vết thương đang chảy máu, nhíu chặt mày.
Lăng Khiếu Dương quay lại, ôm lấy Hữu Hi, nhanh chóng cách xa Hoàng Bắc Thiên.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên kinh hô một tiếng, muốn xông lên nhưng bị hộ vệ ngăn lại, đao gác trên cổ hắn.
Hoàng Bắc Thiên tức giận, hai mắt trừng trừng, không hề quan tâm đau đang kề sát cổ, nhất chân đá về phái hộ vệ, cổ bị cứa nhẹ, may mà hộ vệ nhanh tay thu kiếm lại kịp thời, nếu không Hoàng Bắc Thiên đã chết thảm hại
Mấy người hộ vệ đam Hoàng Bắc Thiên vây xung quanh, đứng lên, cuốn quít ngăn không cho phép hắn lại gần Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi.
Thân thể lạnh run của Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương gắt gao giam cầm trong ngực, con mắt nàng nhìn thấy rất rõ trong mắt Lăng Khiếu Dương tràn đầy huyết sắc.
“Buông ta ra, ác ma”- Hữu Hi mặt tái nhợt, giãy giụa, nhưng sức lực lại yếu ớt.
Lăng Khiếu Dương lại không chút dịu dàng thô lỗ siết lấy không nghe lời Hữu Hi, lời nói tàn nhẫn như xé gió: “Ta là ác ma? Vậy ngươi là cái gì, ngươi chính là một tên sát thủ vô tình, dâm đãng vô sỉ”
Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương làm cho choáng váng, đầu óc hoa lên, thống khổ cúi đầu, đừng đánh, đừng làm hắn bị thương.
Hữu Hi khó chịu nhắm hai mắt, tầm mắt trở nên mơ hồ, trái tim bị sợ hãi chiếm cứ, ác ma muốn bắt đi Nhất Thần, nàng không cho phép.
Cố gắng lắc đầu, tầm mắt đột nhiên trở nên rõ ràng, nhìn về phái Hoàng Bắc Thiên, nhưng sao lại là Hoàng Bắc Thiên, Nhất Thần đâu, Nhất Thần đi đâu rồi?
Nhất Thần rõ ràng vừa ở chỗ này, như thế nào lại nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên chảy máu.
Thần trí Hữu Hi có chút hỗn loạn, trái tim bối rối không chịu nổi, mặt càng thêm tái nhợt, thanh âm bất lực cùng bàng hoàng: “Hoàng Bắc Thiên, ngươi bị thương! Nhất Thần, Nhất Thần ở đâu?”
“Đáng chết, ta cảnh cáo ngươi không được phép gọi tên hắn, còn nữa, Hoàng Bắc Thiên sống chết không liên quan đến ngươi”- Con ngươi Lăng Khiếu Dương tràn ngập oán hận cùng đố kị, lời nói nồng đậm sự ghen tỵ nhưng không nhận ra.
“Khốn khiếp, nàng đang ngã bệnh, ngươi không thể đối với nàng tốt một chút sao?”- Hoàng Bắc Thiên đá bay hộ vệm quay đầu nhìn Lăng Khiếu Dương đang đối đãi thô lỗ với Hữu Hi, không để ý phi thần đến.
Cao Mạc thừa cơ nâng tay, dùng chuôi đao nện vào sau ót Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên đau đớn kêu lên thân thể cao lớn ngã xuống trên mặt đất.
“Không, đừng làm hắn bị thương”- Hai mắt Hữu Hi mê loạn nhìn Hoàng Bắc Thiên ngã xuống, thống khổ, Nhất Thần của nàng, Nhất Thần đi đâu rồi?
Lăng Khiếu Dương bị sự đố kỵ thiêu đốt chính trái tim, không cho phép Hữu Hi đối với Hoàng Bắc Thiên thể hiện sự quan tâm.
Hia bàn tay to phẫn nộ nắm lấy vai Hữu Hi, còn cho con mắt nàng đang chăm chú nhìn về Hoàng Bắc Thiên phải quay lại đối diện mặt hắn.
Thâu lấy tầm mắt của nàng, thanh âm kích động phẫn nộ rống giận: “Ngươi là loại phụ nữ đáng chết, ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì hành động ngày hôm nay”.
Hữu Hi có chút chói mắt, mơ hồ nói: “Ta không giết người, không hề hạ độc, không phải ta làm” Hữu Hi tưởng rằng, Lăng Khiếu Dương muốn nhắc đến chuyện hạ độc.
Nhắc đến điều đó, tay Lăng Khiếu Dương dùng lực lớn hơn, nhìn gương mặt thống khổ của Hữu Hi, lí trí như bị hàng vạn vây kim đâm sao, hắn sao lại kích động như vậy, sao lại thống khổ khó chịu đến vậy.
Cảm giác bức bối, Lăng Khiếu Dương thô lỗ đẩy Hữu Hi ra, đẩy nàng ngã té trân mặt đất, quát lớn: “Đem nàng về phủ”
“Vâng, thưa vương gia”- Cao Mạc cũng bị sự tức giận của Lăng Khiếu Dương làm cho hoàng sợ, theo Lăng Khiếu Dương lâu như vậy, dù đã từng thấy Lăng Khiếu Dương tức giận nhưng chưa lần nào phát hỏa lớn như vậy.
Vậy còn Bắc Vương?
Lăng Khiếu Dương liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên, hừ lạnh một tiếng: “Hắn thích nơi này như vậy thì cứ để hắn an tâm ngủ một giấc”.
Nói xong thân thể mang theo tức giận đi ra bên ngoài, Cao Mạc phất tay ra hiệu, hai người hộ vệ tiến lên, đỡ lấy thân thể Hữu Hi, hướng về vương phủ.
Nghĩa Vương phủ, Lăng Khiếu Dương không chút lưu tình đem Hữu Hi giam vào đại lao.
Ra lệnh cho Cao Mạc phân phó người canh gác, không có mệnh lệnh của hắn không cho ai tới gần, bất luận là kẻ nào.
Chuyện hạ độc vẫn chưa minh bạch, theo hắn Hữu Hi không có khả năng làm ra chuyện này, một người không cách nào rời khỏi vương phủ thì làm sao có thể, trong đó luôn có chút kỳ quặc, Lăng Khiếu Dương xử sự rất cẩn trọng.
Thở hổn hển khi về tới Nghĩa Hằng Lâu, giờ phút này hắn không còn tâm tình đâu mà thẩm v ấn chuyện Hữu Hi hạ độc cùng đào tẩu.
Hắn sợ mình sẽ qua kích động mà bóp chết Hữu Hi, điều đó sẽ làm cho hắn vừa đau vừa hận người phụ nữ kia.
Nàng hạ độc, nàng đào tẩu, hắn có thể cho nàng một cơ hôị, nhưng nàng tuyệt đối đừng để cho nam nhân khác chạm vào người.
Chỉ có hắn mới có thể, chỉ có hắn mà thôi!
Lăng Khiếu Dương trong lòng phẫn nộ, thanh âm không ngừng la hét, làm cho phẫn nộ mà phiền lòng.
Rút kiếm trao trên tường, xoay người nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa, hướng về hoa viên, nhíu mày nhìn những cành hoa, Lăng Khiếu Dương vung kiếm chém lung tung, đâm lọan xạ.
Trong lòng không ngừng mắng, phụ nữ đáng chết, dám hồng hạnh ra tường, ta chém chết ngươi, đâm chết ngươi.

Hình ảnh Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên thân thiết liên tục xoay chuyển xung quanh đầu hắn, làm cho trái tim hắn không nhịn được mà tức giận.
Đáng chết, đáng chết!
Hắn làm sao vậy, Lăng Khiếu Dương cuồng nộ quơ kiếm, hoa viên một màu xanh biếc, toàn là danh hoa thảo mộc, nay bị Lăng Khiếu Dương nổi giận phát nát trở nên điêu tàn.
Lăng Khiếu Dương đứng ở hoa viên, giống như cuồng phong bão tố, làm cho trên mặt đất đầy tàn lá.
Nội tâm phát tiết bất mãn cùng tức giận, tâm tính thất thường làm cho tất cả mọi người sợ hãi tránh xa.
Tối nay, Lăng Khiếu Dương nhất định không có cách nào thoải mái.
.
Một ngày mới lại tới, mỗi người mỗi suy nghĩ, có người thản nhiên sinh hoạt tập trung vào công việc, có người thì bất an hoàng sợ mà sống.
Người hầu chứng kiến hoa viên toàn danh hoa đắt tiền xa xỉ bị thảm hại như lúc này, không thể tin được sức mạnh Lăng Khiếu Dương lại lớn như vậy, nhưng chỉ dám im lặng quét dọn không dám lên tiếng, dù kinh ngạc cũng chỉ lặng lẽ giữ trong bụng.
Đại Lao mang một màu hắc ám, dù là có ánh bình minh đến nhưng bất quá ánh mặt trời cũng chỉ có thể xuyên qua cửa sổ nho nhỏ mà chiếu vào.
Cửa phòng giam mở ra, Lăng Khiếu Dương lạnh lùng đi tới, thân hình cao lớn, khí chất tôn quý, cùng nơi này không có chút hợp.
Đại lao để không ít các loại hình cụ dùng để tra khảo phạm nhân, tường có một kệ để đầy các loại hình cụ.
Có người nhanh nhẹn mang ghế đưa đến đặt ở giữa phòng để cho Lăng Khiếu Dương ngồi xuống.
Hữu Hi không hề phát hiện ra, chỉ cuộn mình trên mặt đất đầy cây cỏ chất đống mà an tỉnh ngủ, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Lăng Khiếu Dương nhìn chằm chằm môi Hữu Hi, cổ lộ ra bên ngoài, tay đột nhiến nắm chặt.
Cả môi và làn da kia đều bị Hoàng Bắc Thiên nhấm nháp qua, chạm vào, cảm giác giống như thứ mình yêu quý bị người khác cướp mất.
Yêu mến sao?
Bất quá chỉ là thứ đồ vật mà thôi, hắn tình nguyện hủy diệt cũng không đồng ý cho người khác chạm vào.
Nhưng thật đánh chết tất cả đã xảy ra, con ngươi đen Lăng Khiếu Dương âm trầm, trái tim từ từ đau đớn.

Nàng vẫn tiếp tục ngủ, đêm qua cùng nam nhân khác nên mệt mỏi muốn chết rồi sao? Lăng Khiếu Dương không nhịn được rống giận: “Làm nàng tỉnh lại cho ta”.
‘Vâng ạ!”- Một người nam nhân thanh thúy bưng lên một chậu nước lạnh, sau đó đi tới bên Hữu Hi, hất nước tát vào mặt và người Hữu Hi..
Hữu Hi bị nước xối lên, giật mình một cái, tỉnh dậy.
Thừ người ra hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, hình ảnh Nhất Thần và Hoàng Bắc Thiên nảy vào đầu nàng.
Nhìn bốn phía quan sát từng người một, lọt vào mắt chính là gương mặt Lăng Khiếu Dương.
Vả mặt hắn âm trầm ngồi trên ghế đối diện nàng, nhãn mục dao động quan sát thân nàng.
Nơi này là phòng giam!
Tay Hữu Hi khổ sợ xoa đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đang ở chỗ Dạ đế sao? Như thế nào lại cùng Lăng Khiếu Dương ở đây?.
Trong đầu thần trí như mộng ảo là thật hay giả không cách nào phân biệt, nàng vẫn ở cổ đại, làm sao gặp được Nhất Thần chứ, nhất định là mộng.
Nhưng nàng lại tinh tường nhớ kỹ Hoàng Bắc Thiên chảy máu té ngã trên mặt đất, hắn bị thương, con ngươi Hữu Hi trong nháy mắt chăm chú nhìn mặt Lăng Khiếu Dương.
“Ngươi đem Hoàng Bắc Thiên đi đâu rồi?”.
Lời nói của Hữu Hi kích thích Lăng Khiếu Dương, hắn đứng bật dậy, con ngươi đen thị huyết, phẫn nộ, khóe môi co quắp, giống như muốn tức giận nhưng chỉ cắn môi, bình tĩnh lại an nhàn ngồi xuống.
Hắn không muốn đề cập đến Hoàng Bắc Thiên, nếu không hắn sẽ rất kích động.
“Nói, sao ngươi lại hạ độc, là ai giúp ngươi đào tẩu?”.
Thanh âm tàn khốc, lạnh như băng, tràn ngập mùi tra xét.
“ Nhìn những hình cụ này đi, nó sẽ giúp ngươi phải nói thật, ngươi lựa chọn đi tự mình nói ra hay muốn ta giúp ngươi”
“Ngươi cho rằng ta hạ độc, vậy chứng cớ đâu?- Khuôn mặt nhỏ của Hữu Hi quật cường tràn đầy bất khuất, đôi mắt đẹp thản nhiên nhìn Lăng Khiếu Dương: “Đó chỉ là những hình cụ để dọa người mà thôi, nếu muốn dụng hình thì phải có lệnh của hoàng thượng, ngươi không có cơ hội làm điều đó đâu?”.
Lăng Khiếu Dương tức giận nói không nên lời, phụ nữ đáng chết, miệng lưỡi vẫn lợi hại như vậy, không biết cầu xin tha thứ?.
Nhìn gương mặt quật cường, con ngươi thản nhân rốt cuộc điểm nào hấp dẫn hắn nhất.
Hay thân thể kia làm cho người khác phải mất hồn sao?
Lăng Khiếu Dương cười lạnh, phụ nữ hắn đã thấy nhiều, nhưng dám nói với hắn như vậy, chỉ có một người.
Không thể phủ nhận, nàng rất khác, chính điều đó đã hấp dẫn hắn.
Nhưng có điểm hắn không rõ, một người phụ nữ yếu đuối, nhưng lá gan lại lớn đến như vậy, không đem vương quyền cùng thân phận của hắn coi ra gì.


Nàng không quy lụy, không trên không dưới, không quỳ không hỏi an, không cần tôn kính gọi, lại thường xuyên kêu tên hắn, trong bất tri bất giác hắn đã quen thuộc với điều đó.
Có lẽ là cảm gíac mới mẻ nên muốn được chơi đùa.

Nàng trước kia hoàn toàn không giống bây giờ, trước kia luôn cẩn trọng, nhìn thấy hắn thì lại bối rối bất an.
Mà bây giờ tính tình đã thay đổi.
Lăng Khiếu Dương hất đi thứ suy nghĩ linh tinh đó, đè lửa giận xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi nói là ngươi trong sạch, không hề hạ độc cũng không bỏ trốn”
“Phải”- Mặc dù có thể ma xui quỷ khiến giúp nàng may mắn rời khỏi vương phủ, nhưng cũng thật đáng thương, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã bị hắn bắt về.
Lăng Khiếu Dương hừ lạnh.
“Nghe khẩu khí của ngươi có phải đã biết ai hạ độc? Bổn vương hỏi ngươi, sao không dùng bữa trong phòng lại hết lần này đến lần khác sang phòng ăn dùng bữa, làm sao không nghi ngờ ngươi được?”
“Không phải ngươi hạ lệnh bảo ta xuống đó sao, muốn ta phải tự mình chăm sóc, không cho người hầu hạ ta sao?”- Hữu Hi cau mày.

“Ta biết ai hạ độc, đêm hôm đó khi ngươi đến cảnh cáo, ta đã phát hiện ra kẻ hạ độc, nhưng không cẩn thận bị họ phát hiện đánh bất tỉnh.

Sau đó, đem ta ra khỏi vương phủ ném xuống dưới sông, may mà có người cứu lên mới thoát chết”
Sắc mặt Lăng Khiếu Dương bình tĩnh, con ngươi lóe lên ánh sáng, bàn tay to vịn chặt thành ghế.
Lời nói của Hữu Hi không có chút sơ hở, con ngươi đen Lăng Khiếu Dương âm trầm.
“Người ngươi nói là ai?”- Chỉ cần Hữu Hi nói ra, hắn liền có cách gặn hỏi để xem chuyện này thật hay giả.
Lúc đó Hữu Hi nói thật hay không cũng sẽ sáng tỏ.
Mắt Hữu Hi di chuyển rồi dừng lại: “Ta muốn gặp Hoàng Bắc Thiên, sua khi xác nhận hắn đã bình an vô sự ta sẽ nói cho ngươi biết ai là hung thủ”
Răng rắc.
Hữu Hi vừa mới nói xong, liền nghe được âm thanh chói tai vang lên, nàng quay đầu đi, chứng kiến thân ghế của Lăng Khiếu Dương nát vụn thành từng mảnh
Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương tới gần nàng, cả người nổi giận.
Hữu Hi không nhịn được lui về sau, tấm lưng gầy yếu dán chặt vào vách tường lạnh như băng, không còn đường thối lui,
Con ngươi hoảng sợ nhìn vẻ mặt tức giận của Lăng Khiếu Dương, con mắt đỏ ngàu, không biết vì sao hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Hỉ nộ khác thường, lãnh huyết tàn nhẫn.
Hữu Hi căn bản không biết đêm qua mình đã cùng Hoàng Bắc Thiên dây dưa, thiếu chút nữa đã…
Cũng không biết chính vì nguyên nhân này mà đã chọc giận Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương cúi người, một tay bắt lấy tay Hữu Hi, một tay kia nắm lấy cằm Hữu Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như thế nào, mới cùng nam kia ngủ cùng một đêm, đã khiến cho ngươi khăng khăng một mực muốn gặp hắn, ngay cả cơ hội rửa sạch tội cho mình cũng bỏ qua!:”
Ba!!!
Hữu Hi vung tay đánh vào mặt Lăng Khiếu Dương, một âm thanh thanh thúy vang lên, không khí trở nên tĩnh mịch.
Hộ vệ cai ngục không dám hó hé một tiếng, khẩn đứng ở đó, kinh ngạc nhìn Hữu Hi to gan dám làm ra chuyện đó.
Cao Mạc há miệng thật to, kinh ngạc không chịu nổi.
Cuống quýt sợ hãi than, một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối như vậy, nhanh hành vi lại rất quyết đoán dũng cảm.

Vương gia thân phận cao quý như vậy, không ai dám chạm vào người vương gia dù chỉ một đầu ngón tay, nữ nhân này đúng là muốn chết.
Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương trở nên toàn bạo, đầu có chút lệch đi, tàn nhẫn nhìn Hữu Hi.
“Ta ghét nhất là phụ nữ dám ra điều kiện với bổn vương, càng hận người phụ nữ nào dám động thủ với ta”.
Hữu Hi nhìn vẻ mặt dự tợn của Lăng Khiếu Dương, trái tim không khỏi run tẩy, gian nan nuốt một ít nước miếng xuống, nghĩ muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời, cổ họng cứng đơ.
“Ngươi đã không biết thủ tiết, lại còn muốn ra mặt bảo vệ nam nhân khác, câu nói của ngươi làm cho ta thật mất hứng”- Ngón tay Lăng Khiếu Dương dừng sức vuốt ve môi Hữu Hi, di chuyển xuống cổ nàng, rồi xoa tròn trên bụng Hữu Hi: “Nơi này, và cả nơi này, còn chỗ nào hắn chưa chạm qua, chỉ một đêm mà ngươi đã quên nhanh như vậy, quên mất cả Hoàng Bắc Thiên của ngươi rồi sao?”
Không, hắn đang nói cái gì, cái gì cùng Hoàng Bắc Thiên ngủ một đêm, căn bản là không có, Hữu Hi phẫn nộ rống lên: “Ta không có, ngươi nói bậy, hỗn đãn!”.
“Ta nói bậy”- Trái tim Lăng Khiếu Dương vừa tức vừa giận, cuối cùng dùng tay giữ lấy eo Hữu Hi.
“Ngươi làm gì vậy, buông ta ra”- Hữu Hi hoảng sợ đấm đánh Lăng Khiếu Dương.
“Ta giúp ngươi tắm rửa sạch sẽ”- Lăng Khiếu Dương đi về một phía một hang lớn bên trong đầy nước rồi dừng lại.
Hữu Hi cả người run tẩy, môi trắng bệch.
“Đây là hình phạt đối với các phạm nhân không nghe lời, không chịu khai ra thì đem đầu ân xuống nước, uống vài ngụm trở ra, không nói tiếp tục uống”
“Ngươi đúng là ma quỷ”.
Lăng Khiếu Dương hai tay do dự, nhưng mắt lại vô tình nhìn thấy dấu hôn lưu lại trên người Hữu Hi.
Dấu hôn, là của Hoàng Bắc Thiên!!!
Long lòng bị ngọn lửa đố kị kịch liệt thiêu đốt, dấu hôn kia giống như một viên thuốc độc, làm cho Lăng Khiếu Dương cực kỳ chán ghét.
Tay không chút lưu tình dùng sức ném Hữu Hi xuống, xôn xao, nàng rơi vào trong hồ nước.

Nước lạnh thẩm thấu qua da thịt, Hữu Hi nhịn không được mà rùng mình, gấp gáp hướng ra ngoài bỏ chạy.
Nhưng bàn tay to của Lăng Khiếu Dương cản lại: “Tẩy cho ta, không sạch sẽ thì đừng nghĩ đến việc ra khỏi đó”
Tay hắn dùng lực, giống như muốn đem bả vai nàng bóp nát.

“Tẩy!”- Lăng Khiếu Dương nổi giận ra lệnh
Hữu Hi hung hăng nhìn Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Được, ta tẩy, ta chính là dơ bẩn, cơ thể của ta bị ngươi chạm qua đã không còn sạch sẽ nữa, ngươi nói xem muốn ta tẩy như thế nào, tẩy như thế nào thì ta mới có thể sạch sẽ trở lại, mới có thể xóa hết dấu vết của ngươi, ngươi nói đi, nói cho ta biết đi”
Kỳ thật cả hai đều biết, loại dấu vết này xâm nhập vào da thịt tận xương tủy, trai tim dù trong suốt thế nào, cũng không thể tẩy sạch nhưng dấu vết đó.
Hắn ở lưu lại trên người Hữu Hi còn có cả Hoàng Bắc Thiên lưu lại, bất quá trong lòng đau đớn tức giận mà muốn phát tiết.
Vẻ mặt Lăng Khiếu Dương bối rối dữ tợn vô cùng, lời Hữu Hi nói đâm thẳng vào lòng tự tôn của hắn.
Hắn chạm vào nàng, nàng cảm giác bẩn, thật buồn cười, phụ nữ dối trá, nàng không phải mong muốn hắn sủng hạnh sao.
Bây giờ lại ngại hắn làm nàng ô uế.
Buồn cười nhưng tức giận.
Tay Lăng Khiếu Dương run rẩy, dùng sức nắm lấy vai Hữu Hi nhấn xuống nước.
Con ngươi Hữu Hi phẫn nộ nhìn Lăng Khiếu Dương, thân thể chìm sâu xuống, nước bao phủ qua đầu nàng, lấy đi không khí.
Đại alo một mảnh tĩnh mịch.
Thật lâu sau, tay Lăng Khiếu Dương vẫn không buộng ra, tức giận làm cho hắn xúc động muốn giết chết Hữu Hi, giống như mất đi lí trí.
“Vương gia, ngài nếu không buông tay, nàng sẽ mất mạng”- Cao Mạc đánh bạo đứng ở bên ngoài nói.
Lăng Khiếu Dương vẫn không buông tay.
“Vương gia thật sự muốn nàng chết sao, như vậy hung thủ hại Quý Phi sẽ vẫn tiêu dao tự tại ở bên ngoài”- Cao Mạc tiến lên, kéo tay Lăng Khiếu Dương, mở miệng nói.
Lăng Khiếu Dương hít thật mạnh, mới biết chính mình vẫn đang dìm Hữu Hi trong nước, buông tay, nhưng mặt nước vẫn tĩnh lặng không thấy Hữu Hi trồi lên, hắn gầm lên: “Đi ra”.
Hữu Hi vẫn bị nước bao lấy, không hề nhúc nhích.
Đã chết rồi sao?
Ở trong nước lâu như vậy thì dữ nhiều lành ít rồi
Trái tim Lăng Khiếu Dương bất an sợ hãi, vội đứng dậy, vươn tay, tóm lấy sau cổ Hữu Hi, đem nàng từ trong nước kéo lên.
Hữu Hi từ từ nhắm hai mắt, gương mặt ướt đẫm.
“Đừng giả vờ chết, Lãnh Dạ Hủy”- Giọng nói Lăng Khiếu Dương có chút hoảng sợ cùng tức giận, mặc dù cơn giận đã hạ xuống ít nhiều.
Hữu Hi đột nhiên mở mắt, miệng phun ra nước, chuẩn xác nhắm vào mặt Lăng Khiếu Dương.

Nàng ở dưới đã uống một nước rất lớn.
Nước tích lại trên mặt Lăng Khiếu Dương, tíc tách rơi xuống, cảm giác lành lạnh xâm chiếm, nàng chật vật đứng lên.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt xanh mét, tức giận nhìn Hữu Hi.
Trong mắt Hữu Hi lộ vài phần đắc ý.
Phụ nữ đáng chết, Lăng Khiếu Dương tức giận, sợ hãi trong lòng biến mất.
Cao Mạc không tin được nhìn Hữu Hi, phụ nữ này thật là… đúng là trời sinh ra để khắc chế vương gia.

Hắn lại lần nữa cảm thán.
Gương mặt Vương gia giống như đáy nồi đen ngòm, trong mắt có chứa sự tức giận lẫn vài điểm bất mãn.
Gương mặt đông cứng không ra hình thù, bị một người phụ nữ làm cho tức giận như vậy.

Thật là trăm năm khó thấy
Lăng Khiếu Dương nghiêm mặt, đem Hữu Hi từ thủy hang vứt trên mặt đất.
Hữu Hi ngã ngồi xuống, rất lạnh, thật sự khó chịu, nhưng nàng phải nhẫn nhịn.
Lăng Khiếu Dương tiến lại gần, Cao Mạc thức thời lui về sau.
“Ta chạm vào ngươi khiến ngươi thấy bẩn sao?”- Lăng Khiếu Dương cười ranh mãnh, làm cho đáy lòng Hữu Hi phát lạnh
“Ngươi muốn thế nào”- Hữu Hi nghiêng người, tay nhỏ khắt khao nắm lấy quần áo, che lại thân thể, không muốn nhìn tới vẻ mặt âm trầm cùng con mắt đỏ ngàu cũa Lăng Khiếu Dương.
“Nói cho ta biết kẻ hạ độc là ai?.”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, bàn tay bóp lấy cổ Hữu Hi “Hoặc là ngay tại đây hầu hạ ta”
“Ngươi khốn khiếp”.
Tay Lăng Khiếu Dương dùng sức uy hiếp nói: “Nếu không ta sẽ ở đây chiếm lấy ngươi”- Hắn biết nàng sợ nhất cái gì.
Sắc mặt Hữu Hi trắng bệch, khó khăn mở miệng: “Là Khai mama, đêm hôm đó, ta nghe thấy Khai mama cùng ai đó nói chuyện, là giọng nói của nam nhân nhưng ta không biết đó là ai”- Lăng Khiếu Dương chau mày buông lỏng Hữu Hi, Khai mama đã làm việc ở phòng ăn hơn nhiều năm.
“Mau đem người đến đây”- Lăng Khiếu Dương lạnh giọng phân phó.
“Vâng ạ!”- Cao Mạc xoay người rời đi.
Hữu Hi vỗ vỗ cổ họng, ra sức thở.
Lăng Khiếu Dương móc ra chiếc khăn màu trắng, ưu nhã lau đi nước trên mặt nhìn Hữu Hi: “Đừng tưởng ta đáp ứng Dạ Lan không giết ngươi, thì ngươi không kiêng nể gì hết, nếu còn dám chọc giận ta, ta sẽ đánh gãy gân chân và tay của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn nằm trên giường, chờ ta sủng hạnh hoặc là đưa đi kỹ viện làm tú nữ, đến lúc đó ta nhất định sẽ làm cho Hoàng Bắc Thiên tức giận đến chết”.
Hữu Hi hoảng sợ nhìn Lăng Khiếu Dương, một người nam nhân dám nói ra những điều đó, nàng dĩ nhiên sẽ tin.
Lăng Khiếu Dương chứng kiến con ngươi sợ hãi của Hữu Hi, lúc này mới hài lòng, vứt bỏ chiếc khăn trong tay, cười lạnh.
Không lâu sau đó, Cao Mạc trở về, nhưng vẻ mặt nghiêm trọng, đi tới bên Lăng Khiếu Dương nói: “Vương gia, Khai mama đã chết”
Đã chết, chết rồi thì không còn đối chứng được nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc