Mặc dưới nhà ai muốn tranh cãi ra sao, hay bên phòng của Đoạn Hiểu Linh có đang tức tối thở phì phò, trợn mang, phồng má đến mức nào.
Bên phòng của mình, Đoạn Thanh Vy cứ ung dung chìm vào ký ức vui vẻ của riêng bản thân.
Cho đến khi mi mắt đã buông trĩu, cơ thể cũng đã biểu tình vì không gắng nổi, cô vùi mình vào chăn ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, Đoạn gia đã bị đánh thức bằng tiếng còi xe inh ỏi.
Đoạn Thanh Vy cũng không ngoại lệ.
Cô tính bỏ qua tiếp tục ngủ, nhưng hình như thủ phạm của tiếng ồn vẫn không có ý định dừng lại, vẫn là tiếp tục.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại của mình ở ngay kệ tủ đèn đầu giường.
Nheo mắt nhìn chỉ mới sáu giờ, báo thức cô cài là bảy giờ vẫn còn chưa kêu.
Tắt điện thoại, cô vẫn là muốn ngủ tiếp, thì điện thoại trong đã đổ chuông, trên màn hình đang nhấp nháy, dãy số không thể quen thuộc hơn.
Đoạn Thanh Vy không tình nguyện nghe máy, giọng nói có thể nghe ra được vẻ bất mãn.
- Đại tiểu thư của tôi ơi! Chỉ mới sáu giờ, cậu gọi cho mình sao sớm vậy?
Phía đầu dây bên kia nói như hét vào loa.
- Dậy nhanh cho mình, còn chờ mình phải lên tận phòng lôi cậu dậy nữa sao?
- Vẫn còn sớm mà, cho mình ngủ thêm chút nữa đi.
- Không thể, còi xe đã bị mình bấm đến hư luôn rồi.
Cậu nhanh cho mình.
Thì ra thủ phạm của tiếng ồn kia chính là Diệp Minh Nhi, vậy thì chắc chắn cô không thể ngủ thêm được rồi.
Lấy hết sự tỉnh táo và ý chí của bản thân gom góp lại, cô bật dậy vào nhà vệ sinh tắm gội, thay đồ va, chỉnh trang lại cho bản thân rồi mới đi xuống.
Phía dưới phòng khách, sau một tràng còi xe inh ỏi, Diệp Minh Nhi được người giúp việc mở cửa cho đi vào cũng đã ngồi dưới phòng khách chờ cô.
Đoạn Thanh Vy nhìn thấy cô nàng thì giả vờ mặt giận trách móc.
- Cậu làm loạn cái gì vậy hả? Trời vẫn còn chưa sáng kia kìa.
Ấy thế mà cô nàng lại gian manh nói nhỏ vào tai Đoạn Thanh Vy.
- Không phải cậu muốn giả chết đến cùng hay sao? Mình giả chết cùng cậu.
Đến cuối cùng còn cảm thấy tự mãn với lối suy nghĩ của bản thân, vỗ ngực tự đắc..
- Sao? Thấy mình thông minh chưa? mau cảm ơn mình đi.
Cô cũng thật sự chịu luôn cái lối lo rích trong suy nghĩ của cô nàng.
Chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm.
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời đi thì Đoạn Thành Vinh cũng từ trên lầu đi xuống.
Lão cất giọng như một trưởng bối mẫu mực.
- Nhi Nhi mới đến chơi sao? Đến sớm vậy con?
- Dạ, chú Đoạn.
Hôm nay con mượn Tiểu Vy nhé chú.
Lão cười giả lả.
- Ừm, tất nhiên rồi.
Bọn trẻ các con nên ra ngoài chơi nhiều.
Con trẻ, nhiều năng lượng, chứ già rồi như ta, thật không có muốn cũng chẳng được.
- Vậy cảm ơn chú Đoạn, con không khách sáo nhé.
Người, con sẽ mang đi vậy.
Miệng nói tay làm, cô nàng lập tức kéo Đoạn Thanh Vy nhanh như bay rời khỏi phòng khách của Đoạn gia.
Không phủ nhận lối suy nghĩ của Diệp Minh Nhi có chút trẻ con, nhưng lại hiểu quả trong tình huống này.
Đoạn Thành Vinh nhìn bóng hai người rời đi, ung dung thoải mái nhấp một ngụm trà thư thái.
Khẽ suy nghĩ, đúng là vẫn chỉ là những đứa nhóc chưa lớn, làm gì được ông ta.
Ra khỏi cổng Đoạn gia, Đoạn Thanh Vy đã thấy chiếc xe BMW 750li đậu trước cổng.
Đoạn Thanh Vy cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Đây không phải xe hằng ngày Diệp Minh Vy vẫn đi.1
Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, Diệp Minh Nhi đã mở cửa ghế phụ bước vào, giục Đoạn Thanh Vy:
- Còn ngốc ra đó làm gì nữa, mau lên xe thôi.
Đoạn Thanh Vy máy móc làm theo lời cô nàng nói, mở cửa xe bước vào.
Nhưng còn chưa kịp chui vào xe thì bộ dạng cô nhìn cồn ngốc hơn ban nãy, cơ mặt nhìn càng khó coi hơn.
Trình Nhất Nam thấy cô gần như hóa đá thì lên tiếng nhắc nhở.
- Em không định lên xe sao?
Não bộ của Đoạn Thanh Vy không hoạt động kịp, chỉ còn tứ chi hoạt động một cách máy móc.
Cô không biết sao mình tự ngồi được vào xe.
Chỉ đến khi tiếng của Diệp Thanh Minh cắt ngang suy nghĩ của cô.
- Tiểu Vy, lâu rồi không gặp, càng ngày em càng xinh ra nha.
- Anh Diệp, lâu rồi không gặp.
Diệp Thanh Minh cười cười, lên tiếng trò truyện, xóa đi bầu không khí gượng gạo trong xe.
Dù gì, hôm nay hắn đi, cũng là được em gái hắn kéo vào cái vụ ông mai rồi, đã nhận lời phải làm cho tốt chứ.
Hơn nữa, ông anh họ mặt lạnh kia chẳng bao giờ nhờ hắn việc gì, hiếm khi giúp được, sau khi xong việc hắn phải bóc lột, đòi thù lao thật lớn.
Hắn thật sự đắc ý với suy nghĩ của mình, vui vẻ trò chuyện.
- Lâu không gặp mà kiệm lời với anh vậy sao? Nếu anh không lên tiếng bắt chuyện, chắc cũng không có ý định chào hỏi anh một tiếng nhỉ.
Đoạn Thanh Vy cảm thấy lúng túng trước việc bị hắn bóc trần suy nghĩ của mình như vậy.
Cô liền lên tiếng giải thích.
- Cũng không phải là như vậy.
Chỉ là hôm qua Nhi Nhi không có nói với em mọi người sẽ cùng đi.
- Ồ, thì ra là vậy.
Hôm qua là sinh nhật mẹ anh, con bé có nói hôm nay sẽ ra ngoài đi chơi với em.
Dù sao cũng đang cuối tuần, bọn anh muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Đi chung luôn chắc em không phản đối chứ?
- Tất nhiên là không rồi.
Sinh nhật bác gái mà Nhi Nhi cũng không có nói, hôm khác em gửi quà mừng sau vậy.
- Cái con bé này, lâu không gặp lại học được kiểu khách sáo ở đâu đó.
Ba mẹ anh xem em như con cháu trong nhà, em qua chơi còn mừng không kịp, đừng nói gì đến quà cáp cho xa cách.
- Vậy được, rảnh em ghé qua thăm hai bác.
- Thế là tốt nhất.
Quả nhiên không khí gượng gạo trong xe vơi đi không ít.
Diệp Minh Nhi thở phào, quả nhiên quyết định lôi Diệp Thanh Minh vào cuộc không sai tí nào.
Ông anh trai này của cô nàng, đừng thấy ở ngoài mặt lạnh như tiền, tâm lặng như nước, nhưng cưng em gái đến trời nhé.
Có lẽ hắn xem Đoạn Thanh Vy chẳng khác gì Diệp Minh Nhi em gái hắn mà đối đãi, nên mới nhiệt tình nuông chiều và nói nhiều như vậy.
Cũng thật là, ban đầu Diệp Minh Nhi cũng muốn kết dây tơ hồng cho Diệp Thanh Minh với Đoạn Thanh Vy lắm đó.
Nhưng rốt cuộc anh trai lại chỉ xem bạn thân của mình như em gái, nên cô nàng đành buông bỏ ý định.
Bây giờ thì tốt rồi, đã có anh họ Trình Nhất Nam rồi.
Nước phù sa không nên chảy ruộng ngoài.
Cô nàng thương và quý Thanh Vy đến vậy, cứ phải tìm mối tốt mà gán chứ.
Mà anh họ của cô nàng đúng là không có gì để chê.
Hẳn là người đàn ông độc thân Hoàng Kim của cái nước S này cơ mà.
Đúng là thân càng thêm thân.
Rất hợp lý nhỉ.
Mải nói chuyện với Diệp Thanh Minh, Đoạn Thanh Vy cũng gần như quên mất sự tồn tại của người bên cạnh, cho đến khi anh lên tiếng.
- Em có muốn ngủ thêm một chút không, chắc còn lâu nữa mới tới nơi.
Cô nghe anh nói mà nghệt mặt ra, vẻ mặt ngu ngơ ko tả.
Mãi sau cô mới lắp bắp hỏi lại.
- Không phải chỉ là ra ngoài đi dạo một chút thôi sao? Đi đâu mà lâu vậy?
- Nhi Nhi không nói với em?
Cô lắc đầu thành thật, anh gật đầu như đã hiểu.
Có điều anh cũng không phải dạng vừa, rõ ràng kế hoạch này là do anh vạch ra cho Diệp Minh Nhi, nhưng lại nói dối một cách trắng trợn.
- Con bé cũng mãi đêm qua mới gọi cho anh.
Chắc chúng ta đến khu nghĩ dưỡng của Trình gia chơi vài hôm cuối tuần.
Từ đây đến đó chắc phải hai tiếng nữa, em nên tranh thủ chợp mắt.
Cô chỉ khẽ " Ồ" biểu tình mình đã hiểu.
Xem ra cô bạn này của cô rất biết hưởng thụ.
Dù sao buổi sáng cô cũng bị Diệp Minh Nhi lôi dậy hơi sớm.
Xe của Diệp Thanh Minh lại dòng xe cao cấp thoải mái đến vậy.
Cô vẫn cứ là nghỉ ngơi một chút vẫn hơn.
Chung quy lại là đỡ phải nói chuyện nhiều.
Hợp lý!.