LÃO CHỒNG HẮC BANG! ĐÃ BỊ THUẦN PHỤC



Gia Kì đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà.

Một người đàn ông trẻ mặt âu phục đen đang đứng trước cửa nhà nhìn, anh ta khác hẳn với mấy tên vệ sĩ đi theo cô, gương mặt cũng rất đẹp trai nhưng thoát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị anh ta chắc cũng cao gần bằng Vu Quân.

Gia Kì nhìn anh ta tò mò hỏi bà quản gia.

"Ai vậy ?"
Bà quản gia nói.

"Đây là Phi Ưng thuộc hạ thân tính nhất của thiếu gia, còn một người khác là Hắc Ưng, hai người họ mới đi làm nhiệm vụ về, Phi Ưng được giao phó nhiệm vụ bảo vệ Thiếu phu nhân".

Gia Kì ngạc nhiên
"Bảo vệ tôi sao ? cần phải trịnh trọng vậy không, tôi đâu có gây thù với ai đâu mà sợ bị người ta đánh cần gì bảo vệ"
Bà quản gia chậm rãi nói
"Thưa thiếu phu nhân, tại vì thiếu gia làm ăn lớn có rất nhiều người cạnh tranh và ganh ghét, không từ thủ đoạn làm hại người thân của thiếu gia, cô là vợ của thiếu gia nên rất cần được bảo vệ".

Gia Kì lúc này cũng chợt nhớ đến lời mẹ nói, gia đình nhà họ Bạch là mafia, chắc có nhiều kẻ thù lắm, tên đáng ghét đó nhìn mặt là biết không ai yêu thích rồi lúc nào cũng hầm hầm khó chịu.

Nói rồi cô đi đến bàn ăn sáng.

Ăn sáng xong cô lên phòng thay đồ để đến nhà Tiểu Minh.

Phi Ưng luôn giám sát cô không lơ là dùng nửa bước.

Gia Kì lúc này cảm thấy hơi khó chịu nói.


"Này anh sao cứ đi theo tôi hoài vậy ?"
Phi Ưng lạnh lùng trả lời.

"Đây là mệnh lệnh của thiếu gia".

Gia Kì bất lực không nói gì thêm.

Cô đến nhà Tiểu Minh, cô bạn ra mở cửa thấy Phi Ưng mắt lấp lánh kéo Gia Kì sang một góc.

"Này cậu kiếm đâu ra một cực phẩm nữa vậy?"
Gia Kì nhàm chán nói
"Anh ta là thuộc hạ của Vu Quân đi theo bảo vệ tớ, làm tớ khó chịu sáng giờ".

Tiểu Minh nói lớn
"Cái gì! Bạch thiếu gia đã đẹp trai nhiều tiền mà vệ sĩ của anh ta cũng thuộc hàng cực phẩm, sướng nhất là cậu rồi".

"Sướng cái đầu cậu, chỉ thấy phiền phức thôi"
Tiểu Minh bĩu môi nói
"Không thèm thì cho tớ đi, tớ ế đến héo mòn rồi này".

Gia Kì lắc đầu ngán ngẫm nói
"Được cho cậu hết, đi vào nhà thôi tớ nghe cậu nói chuyện mỏi hết cả chân rồi này".

Hai người đi vào nhà, Tiểu Minh vẫn luyến tiếc anh chàng đẹp trai ngoài cửa nhìn đến trật khớp cổ mới thôi.

Hai người vẫn tiếp tục công việc dang dở hôm qua.


Gia Kì kể cho Tiểu Minh về chuyện Vu Quân không cho cô bán đồ trên mạng còn chu cấp tiền cho cô tiêu xài
Tiểu Minh bắt đầu than vãng
"Hazzi người ta có chồng được cưng chiều, không cho đi làm còn chu cấp tiền bạc, mình phải lam lũ kiếm tiền nuôi thân".

Gia Kì ngồi cạnh gõ vào trán cô một cái.

"Mơ mộng, tớ muốn sống tự lập giống cậu mà không được".

Tiểu Minh nhún vai nói
"Người có cái này lại muốn cái kia hai đứa mình đúng là khó hiểu".

Hai người nhìn nhau cười nghiêng ngả.

Gia Kì chỉ khi ở với Tiểu Minh mới có những trận cười thoải mái đến vậy.

Gia Kì với Tiểu Minh cuối cùng cũng đã bán xong đóng đồ mà Gia Kì mang đến.

Đã gần trưa Gia Kì cứ tưởng Phi Ưng đã về từ lâu rồi, nhưng anh ta vẫn kiên trì đứng trước cửa nhà Tiểu Minh.

Cô bạn Tiểu Minh thấy anh chàng đẹp trai đứng phơi nắng đau lòng nói với Gia Kì
"Này cậu mau về đi, để anh ta đứng đó hoài vậy sao?"
"Tớ là muốn anh ta bỏ cuộc nên mới ở đây lâu như vậy, nếu là cậu có người cứ đi theo hoài cậu có thấy khó chịu không".

Tiểu Minh gật gù
"Cũng khó chịu thiệt, mà đẹp trai nên tha thứ được"
Gia Kì lắc đầu ngán ngẫm cô bạn mất hết liêm sỉ này.

"Thôi tớ về đây".

Tiểu Minh tiễn Gia Kì ra cửa vẫy tay tạm biệt Gia Kì mà ánh mắt cứ nhìn về phía Phi Ưng.




Bình luận

Truyện đang đọc