LÃO CÔNG CỦA TA LÀ CỔ NHÂN


Đỗ Hạ cũng lo lắng đợi chút mình nhìn thấy cha mẹ Tống Gia Ngôn, vạn nhất nói chuyện làm việc biểu hiện không hợp lễ giáo, sẽ làm bọn họ nghi ngờ.

Tống Gia Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra quẫn bách của Đỗ Hạ, hắn cố ý thả chậm bước chân, chờ cô đi đến bên người, nhỏ giọng trấn an nói: “Đừng khẩn trương, cha mẹ tôi đều rất tốt, đợi lát nữa sẽ không làm khó dễ cô.

”“Bất quá mẫu thân tôi có chút…… Dù sao đợi lát nữa bà ấy hỏi cái gì cô liền đáp cái đó là được, nếu có vấn đề cô không biết nên trả lời như thế nào, lảng tránh không nói cũng không sao, ta ở một bên sẽ giúp cô hoà giải.

”Chuyện Tần thị mời Đỗ Hạ đi chủ viện ăn cơm, làm Tống Gia Ngôn thật sự không nghĩ tới.

Nguyên bản hắn chỉ muốn tìm lý do giữ Đỗ Hạ trong Nghênh Phong viện, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, nàng trở lại thế giới của chính mình là tốt nhất.

Ở trong Nghênh Phong viện, ăn, dùng, ở hắn đều sẽ không bạc đãi Đỗ Hạ, rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã phát sinh một số chuyện, cũng coi là duyên phận, bằng không toàn bộ Khánh triều lớn như vậy, vì sao cô lại chỉ cần xuất hiện ở trên giường của hắn?Nhưng mà hiện tại mẫu thân hắn biết sự tồn tại của Đỗ Hạ, còn an bài Vân nhi tới hầu hạ nàng.


Tâm tư Đỗ Hạ đơn thuần, không hiểu mấy thứ loanh quanh lòng vòng này.

Nhưng Tống Gia Ngôn không ngốc, mẫu thân hắn sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là muốn cho Vân Nhi ở bên người Đỗ Hạ làm tai mắt.

Đỗ Hạ ở Quốc công phủ trời xa đất lạ, về sau mọi chuyện đều phải dựa vào Vân Nhi xử lý, không hề nghi ngờ Vân Nhi là người của mẫu thân hắn, về sau bọn họ muốn làm chuyện gì, còn phải gạt Vân Nhi nữa.

Nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy, khác không nói, chờ một lát nữa tới giờ đi ngủ, Đỗ Hạ muốn vào trong phòng hắn ngủ, chuyện này không thể gạt được đi.

Rốt cuộc một người sống lù lù như Đỗ Hạ, cả đêm không về phòng của mình, cũng không dễ che lấp.

Lúc này trong lòng Tống Gia Ngôn chỉ có thể oán trách chính mình quá sơ ý, phía trước sao không nghĩ tới chuyện Đỗ Hạ không phải người của thế giới này, bên người cần phải có một người chiếu cố ăn, mặc, ở, đi lại.

Còn có trước kia hắn rất có ác cảm với nữ nhân, trong viện không có nổi một tỳ nữ, chờ đến khi cần dùng người, một tỳ nữ đáng tin cậy cũng không có, bằng không lúc này cũng không đến mức bởi vì sự tồn tại của Vân Nhi mà cảm thấy nghẹn khuất.

Đỗ Hạ không biết loanh quanh lòng vòng trong lòng Tống Gia Ngôn, nhưng là sự khẩn trương của cô xác thật bởi vì lời hắn nói mà tan đi không ít.

Tần thị cùng Tống Quốc công ở chủ viện, rộng mở hơn Nghênh Phong viện rất nhiều, lúc này sắc trời chưa hoàn toàn đen xuống, nhưng trong viện đã treo đầy đèn lồng chiếu sáng.

Một loạt đèn lồng màu đỏ thắm treo ở dưới mái hiên, đi dưới hành lang dài, làm Đỗ Hạ càng thêm có cảm giác mình thực sự đang ở cổ đại.

Nhà chính của chủ viện đã bày tràn một bàn đồ ăn, Tần thị mà Đỗ Hạ gặp buổi sáng đang ngồi ngay ngắn cạnh một đại thúc mặt râu tuấn dật, trước bàn ăn.


Đại thúc đẹp trai ngồi ở chủ vị, khẳng định là nam chủ nhân Quốc công phủ, không thể nghi ngờ.

Đỗ Hạ dựa theo Tống Gia Ngôn chỉ điểm đi tới hành lễ, chào hỏi với hai người.

Đại thúc có vè lạnh lùng, Đỗ Hạ hành lễ xong hắn cũng chỉ hơi hơi gật gật đầu, cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc.

Nhưng Tần thị lại nhiệt tình hơn nhiều, còn không đợi Đỗ Hạ đứng dậy, bà đã đứng dậy giữ tay cô.

Vuốt cánh tay trống trơn của Đỗ Hạ, vẻ mặt Tần thị còn rất quan tâm nói: “Tiểu Hạ, sao không mang trang sức dì tặng, không thích kiểu dáng đó sao?Chỗ dì vẫn còn, đợi lát nữa ăn cơm xong cháu đi chọn trang sức với dì.

”“Đúng rồi, cháu xem cháu và Nguyên Tư nhà dì tuổi tác tương đương, cho nên về sau cháu cũng đừng gọi là phu nhân, quá xa lạ! Cứ gọi là dì Tần đi.

”Đầu tiên là dì sau là nương! Không tệ!Tần thị thật sự nhịn không được tán thành sự thông minh của bản thân.


Tần thị nói một tràng, Đỗ Hạ còn chưa kịp há mồm, liền nghe thấy Tống Gia Ngôn bên cạnh ho khan vài tiếng.

Bị hắn gián đoạn như vậy, người trong nhà không rảnh lo xấu hổ, Tống Quốc công vội vàng phân phó gã sai vặt bên cạnh: “Nhanh đóng cửa nhà chính lại, đại công tử bệnh nặng mới khỏi, ban đêm gió mát, không thể để trúng gió.

”Tuy rằng lúc này hơn phân nửa tâm trí Tần thị đều đặt ở chỗ Đỗ Hạ, nhưng con trai vẫn ở đây, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, vội vàng tiếp đón hai người ngồi xuống ăn cơm.

Cũng bởi vì Tống Gia Ngôn ho khan, để Đỗ Hạ tránh được tình cảnh quẫn bách phải gọi Tần thị là dì Tần.

Còn may Quốc công phủ nhà cao cửa rộng, quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện vẫn được nghiêm túc thực hiện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc