LÃO CÔNG CỦA TA LÀ CỔ NHÂN

Đây là lần đầu tiên Tống Gia Thành thấy hamburger, chỉ cảm thấy rất tò mò muốn ăn thử.

Một ngụm cắn xuống, hắn ngẩng đầu liếc nhìn Cam Mạn Mai một cái, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Rõ ràng ăn rất ngon, vỏ ngoài mềm mại thơm ngọt, thịt thăn bên trong non mềm nhiều nước, sao lại bị mẹ Đỗ ghét bỏ thành cái dạng này.

Tống Gia Thành thuận theo bản tâm mà khen một câu: “Khá ngon, hương vị mới mẻ độc đáo, cách ăn và cách trang trí khá thú vị.”

Cam Mạn Mai nữ sĩ nghe vậy lại lập tức thay đổi 180 độ.

“Ăn ngon đúng không, tiểu Ngôn thấy ngon thì ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta lại mua, đồ chiên tuy rằng không quá tốt, nhưng ngẫu nhiên ăn một, hai lần như này cũng không ảnh hưởng gì.”

Đỗ Khanh cúi đầu cắn một ngụm hamburger, dùng giấy gói hamburger che mặt, cạn lời bĩu môi.

Tống Gia Thành vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô, cũng thấy rõ ràng động tác trẻ con của cô, khóe miệng hắn hơi hơi giương lên, ho nhẹ hai tiếng, dưới ánh nhìn khó hiểu của Cam Mạn Mai tiếp tục cúi đầu ăn chiếc hamburger trong tay.

Đơn giản giải quyết xong cơm trưa, Đỗ Hùng Hoa lái xe mang theo bọn họ tới trung tâm thương mại.

Cam Mạn Mai hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà dẫn Tống Gia Thành quét qua tất cả cửa hàng thời trang nam, một hơi mua cho hắn bảy tám bộ quần áo.

Cam Mạn Mai so với Đỗ Khanh thì cẩn thận hơn, thừa dịp Tống Gia Thành đi vào phòng thử đồ thử quần áo, còn không quên nhắc nhở ông chồng đi qua cửa hàng nội y mua một tá quần lót.

Nhìn Cam Mạn Mai nữ sĩ không chút đau lòng tiêu một đống tiền, Đỗ Khanh phát hiện chính mình —— thật đáng xấu hổ.

Có lẽ không phải cô đang tìm bạn trai cho bản thân? Mà tìm một người em trai tới chia sẻ sự sủng ái của cha mẹ?

Nhưng lúc Đỗ Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Gia Thành bước từ trong phòng thử đồ ra, lập tức vội lắc lắc đầu.

Không đúng! Trong đầu cô toàn nghĩ cái gì không?

Một người đàn ông như vậy, đương nhiên phải lừa về làm chồng, em trai gì đó, đều là suy nghĩ vớ vẩn.

Đối mặt với chuyện con gái lên án, Cam Mạn Mai lập tức tỏ vẻmình căn bản không phải loại người bất công, con gái nhà mình khẳng định cũng được mua đồ vật.

Đỗ Khanh nhìn vẻ mặt thành khẩn của mẹ, quả nhiên mắc mưu, lòng tràn đầy chờ mong hỏi: “Cái gì ạ?”

Cam Mạn Mai nhìn con gái cười thần bí, duỗi tay lấy một thứ từ trong túi mua hàng quơ quơ trước mặt cô: “Ta da, chính là cái này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-81-chenh-lech.html.]

Thấy rõ ràng đồ vật trên tay Cam Mạn Mai, Đỗ Khanh không nhịn được cười nhạo ra tiếng.

Anan

Đây tuyệt đối là mẹ đẻ, thật đúng là cho cô Món! Quà!! Lớn!!

Cam Mạn Mai cầm một đôi vớ trên tay, một đôi vớ trắng cực kỳ bình thường, muốn nói nó có gì biệt nói, đó chính là ——

Cam Mạn Mai nữ sĩ mau quần áo cho Tống Gia Thành, biên lai vượt trên hai ngàn đồng, được cửa hàng —— tặng! thêm!

Bất quá Đỗ Khanh cũng không thật sự tức giận, thái độ của Cam Mạn Mai, cũng biến tướng thuyết minh trình độ yêu thích của bà dành cho Tống Gia Thành.

Tống Gia Thành có thể ở chung hòa hợp với người nhà của cô như vậy, cũng coi là một chuyện đáng mừng.

Đỗ Khanh không phải trẻ con, biết Cam Mạn Mai vốn là người thích cái đẹp, hơn nữa Tống Gia Thành là một người cổ đại tới hiện đại, cái gì cũng không hiểu, nói là một tờ giấy trắng cũng không quá.

Bọn họ chiếu cố hắn hơn một ít, cũng là chuyện nên làm.

Cam nữ sĩ đối xử với Tống Gia Thành tốt như vậy, lão Đỗ làm chồng cũng không ghen tỵ, cô làm con gái cũng không có lý do để tức giận.

Nhưng Tống Gia Thành, lo lắng đối xử chênh lệch như vậy Đỗ Khanh sẽ cảm thấy mất mát, vội vàng tiến đến bên người cô nhỏ giọng an ủi nói.

“Không có việc gì, chờ lần sau chúng ta trở về, ta sẽ mang thêm ít của cải, tài vật tới đây đổi thành tiền mặt, ta xem đồ cổ tranh chữ ở thế giới này cũng rất đáng giá, chờ ta bán mấy bức tranh chữ, chúng ta lại đi dạo, đến lúc đó cô thích cái gì, chúng ta liền mua cái đó.”

Lời Tống Gia Thành nói làm Đỗ Khanh trong nháy mắt cảm thấy dạ dày mình không ổn lắm, cơm mềm** gì đó…… kỳ thật cũng không phải không được.

**Ăn cơm mềm: ý chỉ một người phụ thuộc, được người khác chu cấp, bao nuôi

Chuyện khác không nói, với gia thế của Tống Gia Thành, xác thật có tư cách nói ra những lời này.

Cũng may cuối cùng Đỗ Khanh chống lại được sự dụ hoặc của túi đẹp, trang sức cùng hàng hiệu khác, cô dựa vào năng lực của bản thân cũng có thể mua được.

Bởi vì gia cảnh của hai người có sự khác biệt, Đỗ Khanh cũng sẽ thường thường nhắc nhở bản thân, nhất định phải giữ được lý trí, ngàn vạn lần không thể nhớ thương đồ vật của Tống Gia Thành.

Đừng nói hiện tại bọn họ còn chưa xác định quan hệ, kể cả về sau yêu đương, cô cũng không thể tùy tiện tiêu tiền của hắn.

Cô là phụ nữ độc lập thời hiện đại, không được làm mất mặt phụ nữ.

Đương nhiên, nếu có một ngày bọn họ kết hôn, thì lại là chuyện khác.

Dù sao tiêu tiền của chồng mình —— là chuyện bình thường!

Bình luận

Truyện đang đọc